Đạo hạnh Kim Vô Hoạn nhất định là cực kỳ cao sâu, bởi vì một kích bình bình đạm đạm như vậy, nàng bỗng cảm nhận được uy hiếp lớn lao, ỷ vào thân pháp linh hoạt, như nước chảy mây trôi lui ra.
Cao thủ so chiêu, sai lầm trong nháy mắt lập tức đã bị Kim Vô Hoạn nhìn ở trong mắt, ngờ vực trong lòng vốn là chỉ có bảy phần, hiện tại lập tức biến thành chín phần! Nhất thời một sự cuồng nộ xông lên đầu, liền hô hấp đều ồ ồ rất nhiều. Hắn già mới có con, luôn luôn đem Kim thị tỷ muội như con gái yêu, kết quả đại nữ nhi lại bị chết không minh bạch, thù này không báo, lòng hắn thực khó an.
Ninh Tiểu Nhàn còn chưa kịp mở miệng, lò luyện đan nàng nhét vào trong ngục Thần Ma đã khẩn cấp mà kêu lên: “Tử Dĩnh Kiếm, trong tay của hắn cầm chính là Tử Dĩnh Kiếm! Nữ chủ nhân cẩn thận, tử dĩnh thanh tác tòng bất phần ly, thanh tác kiếm tất tại bất viễn chi xử!”
Nàng thốt nhiên cả kinh, chỉ cảm thấy sau lưng bên trái giống như có gió nhẹ lay động. Nơi này là tầng thứ bảy không gian phong bế của Trích Tinh Lâu, trừ tu sĩ đánh nhau tạo ra, thì nơi nào sẽ có gió lưu động? Vật này đánh tới, thậm chí ngay cả báo động của nàng cũng chưa từng kích phát! Chẳng qua là thần niệm của nàng cường đại, thời điểm phát hiện vật này đột phá hộ thân cương khí mà đến, thân thể nỗ lực dịch chuyển hướng bên cạnh mấy tấc, đồng thời tay trái đưa kiếm về phía sau!
Bên trên phía sau lưng có chút mát lạnh, sau đó truyền đến cảm giác đau nhói mãnh liệt. Vật đột kích sắc bén vô cùng, tốc độ lại cực nhanh, nàng bị ngôn ngữ của Kim Vô Hoạn nhiễu loạn chú ý, phản ứng theo bản năng mà chậm non nửa nhịp, vật này đã đâm trúng sau lưng nàng. May mà nàng có hộ thể cương khí ngăn lại, Ô Lân bảo giáp mặc trên người cũng cản một cái, mũi kiếm sắc bén này chỉ vào thịt hai phần, đã bị nàng trở tay ngăn.
“Đinh” một tiếng vang nhỏ, âm thanh binh khí đánh nhau. Sau đó Ninh Tiểu Nhàn thấy pháp khí giống như trùy như thoi đưa bay ra ngoài, còn không có rơi xuống đất đã chuyển hướng ở trên không, bay trở về trong tay Kim Vô Hoạn. Cùng Kỳ nói: “Quả nhiên là thanh tác kiếm! Nữ chủ nhân cẩn thận chút, đây là đôi kiếm trống mái uy lực không kém!”
Kim Vô Hoạn nhìn mũi kiếm thanh tác có một chút xíu vết máu màu hồng phấn, con ngươi hơi co lại. Tuổi tác của vô nương trước mắt này đang như hoa. Tu vi lại đến hợp đạo hậu kỳ, ngay đến màu máu cũng là giai đoạn “Luyện tủy”, rõ ràng có tư cách làm đối thủ của hắn rồi! Dùng kiến thức của hắn. Tất nhiên biết thời điểm thể tu giả đang luyện tập thần thông, cũng phải chịu đựng thân thể của mình. Đầu tiên là Ngoại luyện gân cốt, sau đó mới rèn luyện thể tủy, tu vi càng cao, màu sắc máu càng nhạt, sau khi luyện tới đỉnh phong, xương cùng máu cũng sẽ hiện lên màu sắc vàng ròng.
Ninh Tiểu Nhàn đưa tay phủ ở sau lưng, lấy ra một tay thấm ướt, biết mình bị thương. Nhưng thúc dục thần lực khép lại vết thương. Lại không có bao nhiêu hiệu quả, hiển nhiên trên kiếm này cũng mang theo tác dụng xé rách vết thương, ngăn cản đặc tính khép lại. Nàng thường dùng Răng Nanh như vậy đả thương người khác, không nghĩ tới hôm nay cũng ăn loại thiệt thòi này. Nàng tuy có thần thông trong người, nhưng hành động không thể tránh khỏi cũng cần phần eo phát lực, nàng mới vừa dịch chuyển khỏi hai thốn, tránh khỏi thận bị hao tổn, nhưng một kiếm này đã đâm vào trên da thịt phần eo, làm cho thân hình nàng có chút bất tiện.
Cho đến hiện tại, nàng đã không phải tên cùi bắp ngày xưa. Tư liệu của Tử Dĩnh Thanh Tác lập tức liền từ chỗ sâu đầu óc lật ra: song kiếm vốn là di trân thượng cổ, cao thấp chia làm hai thanh. Hùng tên Tử Dĩnh, Thư tên Thanh Tác, có thể phân có thể hợp. Uy lực rất lớn. Lúc đó có tu sĩ lấy được tới tay không lâu bởi vì song kiếm khí Cương Liệt không tiêu, bản thân đã có linh tính, cho nên đặc biệt đem song kiếm chôn dấu vào trong lòng núi, mở ra Đại động, cộng thêm tiên pháp cách trở, khiến cho hai kiếm hàng năm trong động truy đuổi đánh đâm, ác đấu lẫn nhau, chờ đem tất cả cấm chế công phá. Khí cương liệt cũng giảm đi hơn phân nửa, người chủ kiếm mới tìm tới. Hai thanh kiếm này cũng có linh tính nhận chủ. Người không có Tiên phúc Tiên duyên thật lớn, không thể lấy bừa.
Không hổ là chưởng môn nhân Tế Thế Lâu. Trong tay quả nhiên tồn trữ hàng tốt, đôi thư hùng kiếm so với Nam Minh Ly hỏa kiếm cũng xê xích không nhiều.
Chẳng qua là nàng không nghĩ tới, song kiếm bị Kim Vô Hoạn nắm ở trong tay Tử Dĩnh Kiếm là thanh mũi nhọn ba thước, một … chuôi khác Thanh Tác kiếm cũng chỉ có lớn cỡ bàn tay, hình dạng như con thoi, cùng hình dáng “Kiếm” rất không hợp, ngược lại càng giống mũi dao nhọn ba cạnh. Đây là danh khí kỳ kiếm không nhỏ, nhưng người chân chính được chứng kiến lại không nhiều, hóa ra là một ở ngoài sáng một ở trong tối, đả thương người trong vô hình.
Ninh Tiểu Nhàn lạnh lùng nói: “Lệnh thiên kim chết đi không liên quan với ta, tự bản thân mình điều tra đi, đừng dây dưa ta nữa.” Tay vừa nhấc, hai món đồ xanh mượt đánh về phía trước mặt Kim Vô Hoạn, sau đó xoay người đi. Nàng hiện tại thiếu nhất chính là thời gian, chỗ nào rảnh cùng hắn dây dưa vô ích không nghỉ?
Hắn tất nhiên sẽ không đưa tay đi đón, chỉ giơ lên Tử Dĩnh Kiếm, hai món đồ rơi trên mặt đất. Kim Vô Hoạn định thần nhìn lại, đồ chơi này lớn nhỏ như trứng gà, toàn thân mọc ra lông thô, giống như là mầm thực vật nào đó. Hắn biết vật này tất nhiên có cổ quái, cũng không biết sẽ mọc ra quái vật gì, hắn sẽ không cho đối phương thời gian phản ứng, lòng bàn tay khẽ đảo, đánh đi qua một đạo chân hỏa bí quyết. Mặc dù hắn không biết đây là vật gì, vốn dĩ Ngũ Hành tương sanh tương khắc, hỏa khắc mộc cũng là chính giải.
Ninh Tiểu Nhàn quát nhẹ một tiếng “Dài ra!” Hai quả mầm này đang bị Kim Vô Hoạn hỏa thiêu đột nhiên hé ra, lộ ra bên trong y hệt hạt giống cây lựu. Loại hạt giống này giống như là chịu không nổi hơi lửa, bị chân hỏa một kích, nhất thời hướng Kim Vô Hoạn bắn tới đây, tốc độ có thể sánh bằng với đạn ra khỏi nòng súng!
Hắn tất nhiên sẽ không sợ công kích loại trình độ này, chê cười một tiếng hướng nàng đuổi theo, song những thứ hạt giống thật nhỏ này sau khi đụng vào hộ thân cương khí của hắn, cũng khẽ run lên, lại từ trên xác hạt giống hé miệng ra, cái há mồm này ở trên người hạt giống chiếm tỷ lệ rất lớn, toét ra tới cũng giống như nụ cười không có ý tốt, hơn nữa trong miệng còn có răng cưa tinh tế giống thực nhân ngư. Để cho tiện leo lên, loại mầm mống này thậm chí còn dài ra tay cùng chân thật nhỏ, cứ như vậy dính trên hộ thân cương khí của hắn, sau đó há to miệng đi gặm nuốt, giống như là gặp được thức ăn vô cùng ngon.
Kim Vô Hoạn là lần đầu nhìn thấy loại công kích này, không khỏi nhíu nhíu mày. Hắn đã phát hiện dưới loại tình huống ăn mòn này, tốc độ hộ thân cương khí tan rã sẽ mau vô cùng, cơ hồ có hai hơi thở nữa sẽ kiên trì không được rồi, chỉ nhìn những thứ tiểu quái vật này, cũng biết chúng gặm xong cương khí lại gặm đến thịt người, nói vậy cũng sẽ cảm thấy ngon như trước. Hạt giống kỳ dị có thể ăn hết hộ thân cương khí, quả thực mới nghe lần đầu. Thế nhưng suy nghĩ lại, cô gái trước mắt này xuất thân từ rừng rậm Ba Xà, nơi đó chính là đại bản doanh của bọn quái vật, tựa hồ ném ra dị chủng như vậy cũng không có gì lạ.
Hắn điểm đầu ngón tay một chút, chân hỏa càng thêm mãnh liệt chụp một cái ra ngoài. Kim Vô Hoạn tu luyện, chính là đại danh đỉnh đỉnh “Tam Muội chân hỏa”, tự ý tiêu thiết hóa kim, tránh ôn trừ Tà, đạo hạnh lại sâu đậm, những thứ hạt giống thật nhỏ này kiên trì không được bao lâu, rốt cục hóa thành từng sợi khói đen, lúc đó từ từ tiêu tán.
Chẳng qua là bị ngăn cản thoáng cái như vậy, Ninh Tiểu Nhàn đã trơn trượt vào chỗ sâu sương mù dày đặc, không còn thấy nữa. Kim Vô Hoạn giận đến dựng râu trợn mắt, nhưng không thể làm gì.
Người nữ sư thúc Phái Cửu Tiêu kia lại đi tới bên cạnh hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn đuổi theo người nữ tu kia sao? Ta có biện pháp!” Bị Ninh Tiểu Nhàn gọi vạch trần, nàng cũng đoán ra người này mười phần chính là chưởng môn Tế Thế Lâu rồi, nhưng nàng cũng có mấy phần tự định giá, quyết không nói ra tên của hắn.
Kim Vô Hoạn âm trầm nói: “Không sai, ngươi giúp ta tìm ra nàng, tất có trọng tạ!”
Nữ sư thúc nói: “Ta muốn tìm sư điệt cùng bảo kiếm trong tay nàng về, ngươi đi theo ta là được.”
Đại sảnh tầng thứ bảy trước mặt đại khái tương đương với hai sân đá banh lớn, lại có sương trắng che tầm mắt, ở chỗ này muốn tìm người cũng không coi là dễ dàng. Kim Vô Hoạn đi theo cô gái sư thúc này, mỗi khi đi vài bước nàng sẽ phải dừng lại một lần nữa phán đoán vị trí, hiển nhiên Ninh Tiểu Nhàn đã không ngừng biến ảo phương hướng. Trong lòng hắn cũng tắc tắc kêu kỳ lạ, con mắt dưới tình huống không thể thấy vật như vậy, Ninh Tiểu Nhàn làm thế nào tìm người, cô gái sư thúc này lại làm sao tìm được đến nàng? Có thể thấy được chuyện lạ cùng thủ đoạn thiên hạ, sinh thời đều không có điểm cuối.
Thiên Thượng Cư phái ra thủ vệ cũng không phải là hoàn toàn không có tư cách, bọn họ thậm chí thả ra túi Phong Thần, muốn mượn dùng sức gió mạnh đem trận sương trắng đuổi đi. Nhưng phái Cửu Tiêu phóng ra sương mù Mê Long, sau khi trải qua cao thủ trong phái luyện chế, bản thân đã có linh tính nhất định, bị gió lớn thổi cuốn được nhiều lần rung chuyển, nhưng vẫn vững vàng mà chơi xấu trong mảnh đất này, thổi không tan đuổi cũng không chạy.
Không biết là vị trưởng lão nghị tịch nào chạy tới, mắt thấy hình dáng lần này, giận đến dậm chân nói: “Ngu xuẩn, một nhóm ngu xuẩn! Sương mù này đã có linh tính, gió thổi không đi, thì dùng chân hỏa đốt cháy!”
Nhóm thủ vệ nhất thời khó xử. Muốn liên thủ thả ra Hỏa Long cũng không khó, nhưng là nơi này khách quý tụ tập, vạn nhất thương tổn người, chiêu bài Bạch Ngọc Kinh coi như là đập phá nát bét. Thế nhưng một tiếng nói của trưởng lão này cũng là nhắc nhở không ít người, rất nhiều người tu tiên trong tay nhất thời ánh lửa soàn soạt, quả nhiên sương trắng vừa chạm vào nhiệt độ cao như vậy, lập tức tránh thối lui đến ngoài một trượng.
Ninh Tiểu Nhàn cũng không để ý nhiều cái này, nàng men theo ấn ký trên giày Dư Anh Nam mà đi, trên đường không biết vòng qua bao nhiêu người tu tiên. Đạo hạnh kém một chút, chỉ biết cảm giác được một trận gió từ bên cạnh phất qua. Chẳng qua là nàng càng đuổi nhưng cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết Thất tử biết nàng nóng lòng, sớm nên dừng lại đợi nàng, làm gì di động nhanh chóng như vậy, quả thực giống như chạy trối chết. Đáng tiếc Thất tử Tâm minh huyết thệ là cùng Trường Thiên định khế, nàng không cách nào thông qua huyết thệ trực tiếp hỏi hắn.
Chạy trối chết?
Một lần nữa hóa thành hình người Thất tử đúng là buông xuống kiêu ngạo của Trọng Minh điểu, đang không ngừng di động. Không thể dừng lại đường đường đánh một trận, đây đối với hắn mà nói, thật sự là khuất nhục cực kỳ, nhưng trong tay còn đang nắm vật phẩm trọng yếu của nữ chủ nhân, hắn không thể làm cho nàng bị tổn hại. Trong tay Dư Anh Nam còn đang nắm Nam Minh Ly hỏa kiếm, cái thanh thần kiếm này tản ra hồng quang tựa như mật đường hấp dẫn con ruồi, đến mức đều có người tu tiên chưa từ bỏ ý định mà nghĩ nhào lên thử một chút nhìn có thể cứng rắn đoạt được không, hắn ra tay độc ác giết một người, làm bị thương hai người, lại không đưa đến tác dụng chấn nhiếp.
Ở thời khắc nơi này tràn ngập sương mù, người người trên mặt lại có mặt nạ bảo vệ thân hình, cho nên một sóng lớn đầu người đang nhích tới gần. Địch nhiều ta ít, hắn không trốn mới là lạ!
Thất tử biệt khuất nghĩ muốn hộc máu, đối với Dư Anh Nam cả giận nói: “Mau đưa kiếm thu lại!”
Dư Anh Nam run lẩy bẩy nói: “Đồ...... Đồ nhiều lắm, nhất thời dọn không xong.”
“Mau dọn!” Hắn càng không bình tĩnh, động tác trên tay Dư Anh Nam ngược lại càng chậm lại.