Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 601: Bất đắc dĩ



Edit: Tâm Tĩnh

Beta: Tiểu Tuyền

Nhưng bất luận như thế nào, đối phương cũng sẽ không buông tha cơ hội giết nàng tại đây. Quả nhiên trong sương mù dày đặc xông ra mấy người, không chút do dự chia ra đánh về phía Thất Tử và nàng, chính xác chặt đứt con đường giữa nàng và thuộc hạ!

Nàng không cần dùng thần thức kiểm tra cũng biết tình trạng thân thể mình cực kì hỏng bét. Mỗi khi làm ra một động tác nhỏ, thể lực theo một lượng lớn máu tươi xói mòn mà biến mất, huống chi phải duy trì tốc độ chạy trốn nhanh như vậy, hơn nữa còn phải chặn đánh địch nhân trước mặt.

Khoảng cách mười lăm trượng lại giống như lạch trời.

Nên làm thế nào đây? Phía sau nàng vẫn còn gai nhọn tên thích khách kia đâm trên người, nàng không thể lấy ra.

Thời gian mười hô hấp, nàng chỉ cần thời gian mười hô hấp! Nhưng mấy bóng đen trước mắt đánh tới lại không cho nàng có thời gian thở dốc chốc lát.

Từ khi tự mình đi về phía tây tới nay thời khắc nguy nan nhất lại xảy ra tại Bạch Ngọc Kinh nơi được xưng là an toàn nhất, ở thời điểm nàng sắp đạt được ước muốn.

Chẳng lẽ lại thất bại trong gang tấc? Nàng không phục, cho dù vận mệnh như thế, nàng tuyệt đối không phục! Ninh Tiểu Nhàn dùng sức cắn môi, cắn tới chảy máu.

Bóng đen cách gần nàng tốc độ cực nhanh, đảo mắt đã nhào tới trước mặt nàng. Mùi máu tanh nồng hậu nói cho hắn biết, đồng bạn hắn đã ra tay thành công rồi, nàng ta thật sự bị thương rất nặng. Quỷ Đầu Đao của hắn không chút nào lưu tình bổ chém xuống!

Một đao kia, thần hoàn khí túc, vung kim gọt ngọc!

Hắn có thể cảm giác được đao khí tung hoành như tuyết luyện phế qua, tóc đen lay động trên trán nàng, song trong nháy mắt tiếp theo – con mồi biến mất.

Người sống đột nhiên biến mất? Tên này không dám tin trợn tròn mắt, nhìn chung quanh một chút, quả thực không có bóng dáng nàng kia. “Chẳng lẽ là thuật pháp thuấn di gì đó?”

Mấy người khác truy đuổi gần đó thấy tận mắt cảnh này đều sửng sốt. Chỉ có điều bọn hắn còn chưa mở miệng nói một câu đã lộ ra bộ dáng nghiêng tai lắng nghe. Sau đó giống như nhận được lệnh, đều nhanh chóng im lặng sít sao vây công Thất Tử.

Lúc này Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên tiến vào Thần Ma Ngục. Sống chết trước mắt, nàng cũng không thể bảo vệ bí mật này rồi.

Nàng vừa tiến vào nơi này, cả người không còn chút sức lực, mềm nhũn thuận thế ngồi trên mặt đất.

“Trường Thiên.” Nàng trừng lớn hai mắt, nhìn bóng dáng mông lung trong bóng tối ngay giữa đại điện, nhẹ nhàng khẽ gọi hắn, giống như hắn vẫn có thể đáp lại một câu như “Trường Thiên.”

Cứ như vậy gọi hai tiếng, thật giống như nàng có thêm chút dũng khí, vươn tay trái hoàn hảo tới sau lưng tìm kiếm, bắt được phần gai độc lộ ra trên người.

Nàng hít sâu hai cái, sau đó dùng lực một nhổ ra!

“Hừ…” Ninh Tiểu Nhàn cố nén tiếng rên nhẹ đau đớn, quanh quẩn trong không gian rộng rãi.

Gai độc được nàng rút ra rất thuận lợi. Gai độc đang ở trên người mình, góc độ rút ra vẫn phải hết sức chú ý, mới không làm thận bị phá hư thêm nữa. Nhưng…

Thật đau nha! Thực sự đau đến mức thiếu chút nữa muốn ngất đi rồi! Trên gai độc có đầy móc câu, nàng dùng lực mạnh rút ra, máu thịt của chính mình đều róc xuống. Cho dù nàng đã chuẩn bị tâm lí đầy đủ, lần này vẫn đau chết gần như muốn mạng nàng. Ninh Tiểu Nhàn không có thét ra tiếng, nàng trừng lớn mắt nhìn nam tử phía trước, khóe mắt có hai hàng nước mắt không bị khống chế chảy xuống. “Đau quá, Trường Thiên. Đau quá ah!”

Dù sao cũng là con gái, bị thương vốn thích khóc.

Nàng nuốt tiếng nức nở, ném gai độc dính đầy máu thịt qua một bên, ngửa đầu nuốt đan dược đã chuẩn bị xong.

Đây là linh đan nàng chẳng bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ phục dụng – hoàn hồn dẫn. Đây là một thứ Trường Thiên bảo lưu lại, linh đan được cao nhân đan đạo Từ Lộng U cải tiến qua. Sau khi sử dụng có thể khiến thương thế trong ngoài thân thể lập tức khỏi hẳn, tương đương với ngay tại chỗ đầy máu sống lại. Chẳng qua sau đó sẽ hôn mê ba ngày ba đêm, hơn nữa có hao tổn sáu, bảy năm dương thọ. Lúc ấy Từ Lộng U còn dặn dò nàng, mỗi người một năm chỉ có thể sử dụng một lần, nếu mạnh mẽ sử dụng lần thứ hai thì thân thể lập tức hỏng mất.

Lúc ấy nàng còn hỏi qua, cái gì gọi là thân thể lập tức hỏng mất. Kết quả Từ Lộng U rất nghiêm túc nói cho nàng biết. Đại khái tương tự với toàn thân liệt nửa người, đại tiểu tiện không khống chế, cuộc đời này không cách nào rời giường các loại, khiến những người tại chỗ nghe thấy rùng mình.

Không nghĩ tới mình cũng có lúc bị buộc vào tuyệt cảnh, đến trình độ phải nuốt trọn mùi thuốc này.

Nàng đã tiến vào, tất nhiên Thất Tử phải đối mặt với áp lực tăng lên nhiều. Ninh Tiểu Nhàn không rảnh phân tâm, vận chuyển thần lực, trợ giúp tác dụng của thuốc vận hành toàn thân.

Hoàn hồn dẫn từ tay Trường Thiên, quả nhiên tác dụng hiệu nghiệm khác biệt. Nàng mới nuốt xuống, đan dược lập tức biến thành dòng nước bọt chảy vào, trong bụng ngay lập tức dâng lên một luồng nhiệt ấm áp. Nó cực kì nhanh chóng đi khắp kỳ kinh bát mạch, tứ chi bách hài. Dòng nước đó ấm đến mức tất cả tổn thương, bệnh, đau nhức toàn bộ biến mất không thấy gì nữa. Sau năm hơi thở, nàng chỉ cảm thấy từ đầu đến chân, từng cái lỗ chân lông đều thoải mái nói không ra lời, sức lực để giơ tay nhấc chân đều dùng không hết, giống như mới sinh, lại còn tốt hơn trạng thái trước khi bị thương. Cái đó và đau đớn như ở địa ngục lúc trước nàng chịu đựng, quả thực chính là đang hưởng thụ trên thiên đường, nàng không nhịn được thoải mái khẽ rên một tiếng.

Thuốc này có hiệu lực cực nhanh, hơn xa tất cả những linh dược khác trên người nàng. Nghĩ đến cũng đúng, hoàn hồn dẫn là đồ người lâm vào tuyệt cảnh mới sử dụng. Nếu không thấy hiệu quả nhanh, đám người đã chết rồi mới lại phát huy hiệu quả, sao còn có thể được gọi là thiên hạ kỳ dược?

Thời gian không đợi người, nàng từ trên mặt đất cố gắng trở người đứng lên, nhìn thoáng qua Trường Thiên khô gầy ngồi bất động, lắc mình ra khỏi Thần Ma Ngục.

Thất Tử thực sự cảm giác được áp lực như núi lớn. Song quyền nan địch tứ thủ, địch nhân vây tới có bảy người, người đi theo hắn lại thiếu hụt, hơn nữa bổn mạng pháp khí nhạn linh đao vào lúc ngăn chặn Nam Minh Ly hỏa kiếm đã bị tổn hại. Hắn không thể làm gì khác hơn đành phải hóa ra chân thân, mới miễn cưỡng chống đỡ từng đợt lại từng đợt tiến công giống như thủy triều. Đối phương kiêng kỵ cánh thép và móng vuốt sắc bén của hắn, thường thường một kích không trúng lập tức thối lui về phía xa hơn mười bước, đổi lại những người khác bổ sung vào vị trí đó. Chẳng qua chỉ có bảy người thế mà lại có thể kết thành trận pháp công thủ có theo, tiến thối tự nhiên! Ở trong trận pháp, hắn như lâm vào đầm lầy, ngay cả tốc độ vốn cực kì kiêu ngạo nhất cũng bị kéo theo chậm ba thành!

Trong sương mù dày đặc, Thất Tử lấy một địch bảy, thân thể hình giọt nước làm ra đủ loại động tác như hạc trắng nhẹ nhàng nhảy múa, đẹp mắt nói không ra lời. Chỉ có hai bên đối địch mới biết được, trong đó dấu diếm bao nhiêu sát cơ đáng sợ. Chẳng qua thân thể hắn vận động tốc độ cao tựa như quỷ mị, mặc dù tạm thời họ không làm gì được hắn, nhưng thể lực hắn tiêu hao cũng rất lớn. Huống chi dưới móng vuốt của hắn còn đang nắm một gánh nặng – Dư Anh Nam. Cân nặng của cô gái này không là gì với hắn, song dù sao hắn còn phải phân tâm coi chừng nàng. Mấy người đối đầu không nói một lời, đi lên chính là công kích mạnh mẽ, phạm vi công kích cũng khiến tiểu cô nương này bị bao vào bên trong.

Mấy hiệp đi qua, bọn họ cũng nhìn ra tầm quan trọng của tiểu cô nương này với hắn, trong mười lần công kích có ít nhất bảy lần đánh về phía cô bé đó, nghiễm nhiên khiến cô bé trở thành nhược điểm của Thất Tử.

Thất Tử không biết cô bé mà chết thì có ảnh hưởng tới việc nữ chủ nhân lấy được Nam Minh Ly hỏa kiếm hay không? Chỉ đành hết sức thay cô bé bảo vệ tánh mạng, trận đánh này bó tay bó chân, cực kì nghẹn khuất, trên người có thêm bốn, năm vết thương lớn nhỏ. Đối phương đến không có ý tốt, trên vũ khí bôi thêm không ít thứ, may mà trọng minh điểu trời sinh bách độc khó xâm nhập. Thất Tử nhiều nhất chỉ cảm thấy trên vết thương hơi có tê dại, độc tính đã bị máu của hắn trung hòa biến mất, không tạo thêm tổn thương.

Dư Anh Nam tu vi tuy thấp, nhãn lực vẫn phải có, mắt thấy vũ khí sắc bén lòe lòe của mấy người kia đều chào hỏi trên người mình. Nếu không phải con chim trắng lớn này ngăn trở, nàng chín phần chín đã sớm bỏ mạng rồi, lập tức sợ đến ngừng thở, không dám lên tiếng. Vết thương trên người Thất Tử sâu nhất tới mức thấy xương cốt, máu tươi từng chút từng chút dính lên lông trắng, càng chiến càng dũng mãnh, bay nhanh như kinh hồng, không hề có chút xu thế suy sụp rối loạn nào, khiến mấy người vây công hắn trong bụng bội phục không dứt.

Lúc này, lại có hai kiện pháp khí đánh về phía Dư Anh Nam, móng vuốt Thất Tử nắm được nàng co lại, một bên dưới xương sườn khác thì không được. Tên nam tử Quỷ Đầu Đao lúc trước muốn chém rơi Ninh Tiểu Nhàn theo trận pháp mà đi, vừa lúc một bước bước vào trong cung, nhìn thấy nhược điểm này lập tức vung đao. Hắn dùng Quỷ Đầu Đao lưng dày bề mặt rộng rãi, sức nặng cồng kềnh nhưng lại tản ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt. Nó hiển nhiên là bảo vật ăn no uống qua máu tươi địch nhân, một khi chém trúng đối thủ thì sẽ tạo thành thương thế vừa nặng vừa sâu. Thất Tử kinh nghiệm chiến đấu phong phú, chưa bao giờ cùng hắn cứng đối cứng, thà rằng lần lượt đánh với lưỡi dao mỏng của những người khác một cái, cũng tuyệt đối không muốn bị Quỷ Đầu Đao chém trúng.

Song lúc này một lần ra tay vừa chuẩn mà lại hung ác, tấn công địch tất cứu. Thất Tử biết rõ nếu mình muốn đỡ một kích này, chắc chắn phải ném Dư Anh Nam. Song cô gái này rời khỏi tay mình, tất nhiên chỉ có một con đường chết! Lựa chọn khó khăn như vậy, để hắn chọn sao cho tốt?

May mà có người thay hắn quyết định.

Cách đó không xa, có một bóng dáng lướt đi tới, thân pháp nhanh chóng tuyệt luân, mũi chân chỉ điểm nhẹ trên mặt đất một lần đã vượt qua khoảng cách mười lăm trượng, phảng phất như chim yến xẹt qua mặt hồ ngày xuân. Chỉ có điều người này làm thì một chút ý thơ cũng không có, cũng không nhẹ nhàng linh hoạt.

Khiến cho Quỷ Đầu Đao vừa lúc đưa lưng về phía đó không phát giác gì, trên mặt Thất Tử hiện lên sắc mặt vui mừng. Chẳng qua hiện giờ hắn là thân thể trọng minh điểu, cười đến thoải mái cũng không có người nhìn ra được trên mặt một đầu chim lớn có thể nứt ra nụ cười nào.

Người bay nhào tới tất nhiên là Ninh Tiểu Nhàn. Nàng bị Quỷ Đầu Đao này bức phải tiến vào Thần Ma Ngục, sau khi đi ra tất nhiên muốn tới tìm hắn xả giận, vừa lúc hắn lại bổ về phía Thất Tử. Giờ phút này nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt, nàng lập tức áp sát vào phía sau tên này.

Đồng bạn tên đó thấy sau lưng của hắn đột nhiên nhiều thêm một người, giống như linh hồn dính sát sau lưng hắn, trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Đáng tiếc mỗi người đều che mặt nạ không thể lộ ra vẻ mặt, nếu không người này chỉ nhìn vẻ mặt đồng bạn cũng biết mình gặp nguy hiểm.

Rất tiếc, trên đời nào có nhiều nếu như như vậy? Trong lòng hắn báo động đúng lúc phát tín hiệu thì trên cổ đã mát lạnh. Sau đó một hồi trời đất quay cuồng, trong mắt thấy được vô số bóng dáng che mặt. Chỉ có điều tại sao bọn hắn cũng chạy đến?

Một kích của Ninh Tiểu Nhàn lặng yên không một tiếng động, ngay cả một chút sát khí cũng không lộ, tới tận khi mò tới phía sau hắn cũng không làm đối thủ phát giác. Lần này thuận lợi chém rụng đầu hắn, trước khi vết thương trên cổ hắn chưa phun máu đã đánh tới trước mặt người thứ hai, trận pháp bảy người thủ hộ lập tức bị phá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.