Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 608: Trường Thiên, ngươi tự do



Lời nhắn của Thủy Vân

            Ta biết rõ hiện tại nội dung cốt truyện không giống đa số mọi người tưởng tượng. Viết mấy chương này Thủy Vân gánh chịu áp lực cực lớn. Trước đã nghĩ qua bốn, năm kiểu kết cục cho câu chuyện, phàm là có chút khả năng, ta cũng không muốn viết như vậy. Nam nữ chính là tự tay ta sáng chế ra, chẳng lẽ ta không yêu bọn họ sâu đậm như mọi người hay sao? Chẳng lẽ lúc ta viết mấy chương này, ngay cả ta đều muốn khóc mù mắt rồi? Ai muốn làm mẹ kế bị mọi người lên án chứ?

           

            Đây là kết cục, cũng là bắt đầu, là kịch tình nghịch chuyển và tình cảm phát triển cần có, ngay cả Thủy Vân đều không thể làm trái xu thế. May mắn đằng sau, ta có thể viết đền bù tổn thất cho mọi người. Ừm, các bạn rất nhanh sẽ biết thôi ^.^

****

Nguyên thần Trường Thiên đột nhiên ánh sáng tăng vọt, ánh sáng phát ra đâm khiến bất kì kẻ nào đều không thể nhìn thẳng. Sau đó, một sức mạnh mênh mông vô hình từ chung quanh hắn nổ bung, hung hăng bắn năm ngón tay của Âm Cửu U ra, bí thuật phóng ra còn chưa mở ra đã phản ngược trở về!

Trong một vùng ánh sáng màu vàng, khuôn mặt kinh hãi của Âm Cửu U ánh vào mắt của nàng.

Đắc ý thờ ơ nhìn một màn trước mắt, dù ý thức của Ninh Tiểu Nhàn đã dần dần mơ hồ nhưng nàng lại vẫn nhớ rõ được: Trường Thiên chính là bị thiên đạo này sai khiến, thần du (*xuất khiếu bay bay) ba nghìn tiểu thế giới đấy. Cho nên trước khi nguyên thần chưa bình yên trở về thân thể, lực lượng thủ hộ của thiên đạo đối với nguyên thần của hắn sẽ không biến mất! Điểm này, chỉ nhìn vào việc hắn có thể đủ tự do ra vào trong thế giới kính tự thành một phương thiên địa thì sẽ hiểu.

Lúc này Âm Cửu U lại dám đưa tay đánh cướp người thiên đạo bảo vệ! Đây chính là xúc phạm nghịch lân của nó. Hắn lại kiểu như trâu bò, còn chưa tấn chức cảnh chân thần, còn lâu mới tới trình độ có thể chống lại thiên đạo.

Cơn giận của thất phu, máu tươi năm bước; cơn giận thiên tử, mái chèo rửa trôi chảy máu. Như vậy, cơn giận thiên đạo thì sao đây?

Nàng chỉ nghe được một tiếng kêu rên rỉ của Âm Cửu U, giống như ăn buồn bực. Đến tu vi cảnh giới như hắn, có thể khiến hắn kêu ra tiếng khổ sở như vậy, chắc cũng không nhẹ.

Trong nháy mắt đó, nguyên thần của Trường Thiên đã nhào tới trên tay phải nàng, sau đó chợt lóe chui vào biến mất không thấy gì nữa! Chiếc nhẫn lúc ban đầu nàng nhận được mở ra Thần Ma Ngục luôn đeo trên tay phải, từ nay về sau dù chiếc nhẫn ẩn hình không thấy nhưng cửa vào Thần Ma Ngục vẫn mở ở chỗ này.

Tiếp theo trong chớp mắt, bên tai nàng vang lên tiếng nói thuần hậu. Giọng nói này quá khứ vẫn làm bạn với nàng gần một ngàn bốn trăm ngày đêm, khiến nàng vừa nghe đã muốn rơi lệ.

“Tiểu Nhàn!”

Trong giọng nói của Trường Thiên có vội vàng, kinh hoàng và tự trách nàng chưa từng nghe qua, còn có... sợ hãi, miêu tả sinh động.

Hắn trở về rồi.

Như vậy, tất cả đều tốt.

Nàng chỉ cảm thấy lồng ngực lạnh như băng giống như một lần nữa có dòng nước ấm chảy qua. Sau đó miệng nàng hé mở, một luồng khói đen từ môi nàng lóe ra, ngay sau đó biến mất trong không khí.

Âm Cửu U bị sức mạnh của thiên đạo phản kích, tự bình ổn uất khí trong lòng lại, đột nhiên không khỏi dâng lên báo động! Cô gái nho nhỏ trước mắt đôi môi khẽ cong lên, tựa như đang mời hôn nhưng có một vật bắn ra từ môi nàng ta. Thứ đó đột nhiên khiến hắn cảm giác được sợ hãi, lông mao trên lưng dựng đứng!

Âm Cửu U lui về phía sau một bước dài, đánh ra thần thông ngăn chặn nhưng vật kia lại biến mất. Lấy nhãn lực của hắn, rốt cục có thể thấy rõ đây là một mũi tên đá màu đen nho nhỏ, chế tác thoạt nhìn rất thô sơ, giống như món đồ chơi của trẻ con.

Ngay sau đó, mũi tên đá hiện ra trong không khí, nhưng vị trí lại ở phía trước hai mắt hắn, sau đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng chui vào trán hắn.

“Ah..!” Lần này xuyên qua sọ vào não, trực tiếp thương tổn thần hồn, lấy năng lực của Âm Cửu U cũng không nhịn được buông hai tay, kêu thảm một tiếng!

Người hưởng qua “mũi tên phệ hồn” đều không thể nói chuyện nhiều, cho nên nàng cũng không biết tư vị kiện pháp khí này vào não rốt cuộc như thế nào? Nhưng cơ hội trôi qua sẽ biến mất, lúc trước nàng mọi cách ẩn nhẫn, chính là chờ cơ hội trong nháy mắt tâm thần Âm Cửu U thất thủ!

Một kích trúng mục tiêu!

Cuối cùng hắn cũng buông lỏng thứ long kích!

Mượn lần này cơ hội, Ninh Tiểu Nhàn nhanh chóng giơ lên tay trái nắm chặt thân kích, sau đó dùng toàn lực hướng ra phía ngoài nhổ ra! Động tác của nàng rất bình thường mà nhanh nhẹn, nơi nào giống một người sắp chết?

Nàng yên lặng tích góp từng chút sức lực mấy chục hô hấp, trong nháy mắt dốc hết ra, ngay cả trong nội đan còn dư lại một tia thần lực yếu ớt  cũng không bỏ qua. Thành công hoặc thất bại, sống hay chết, vận mệnh của nàng và Trường Thiên hoàn toàn liên quan tới lần nhổ ra này!

Chỗ ngực lần nữa truyền đến đau nhức kịch liệt đáng sợ khó mà diễn tả. Thậm chí còn hơn cả đau đơn kích thứ nhất Thứ Long Kích mang lại cho nàng, nhưng trên mặt nàng lại lộ ra nụ cười thoải mái.

Thứ long kích quả thật buông lỏng, sau đó “ầm” một tiếng, nặng nề rơi xuống đất.

Không có mũi kích ngăn chặn, máu tươi trên ngực nàng chảy càng mạnh. Trong cơ thể nàng đã không còn bao nhiêu máu để chảy cho nên sau khi hung khí rời khỏi cơ thể, cảnh tượng máu tươi vẩy phun ra như suối cũng không xuất hiện.

Thời điểm giọt máu màu đỏ nhạt đầu tiên rơi vào trên mặt đất, Ninh Tiểu Nhàn biến mất.

Vết kích và vết máu còn ở trên tường, cả người nàng đã hoàn hoàn chỉnh chỉnh biến mất trong không khí, đột ngột như vậy, ly kỳ như vậy.

Nếu nàng thần hoàn khí túc* (tinh thần nguyên vẹn, hơi thở sung túc) còn dễ nói. Thế nhân đều biết có mười bảy mười tám loại thần thông có thể đạt tới hiệu quả như vậy, nhưng đặt trên người cô gái sắp chết, không nghi ngờ thật sự quỷ dị sao?

Toàn bộ mọi người trong Trích Tinh Lâu theo bản năng vuốt vuốt hai mắt của mình.

Tiết mục thú vị còn lại của buổi đấu giá năm nay tại Bạch Ngọc Kinh của Thiên Thượng Cư là người sống đột nhiên biến mất sao?

Ong ong ong tiếng nghị luận vang vọng toàn trường.

Theo sát phía sau đến trong một mảnh hỗn loạn, ai cũng không phát hiện không thấy Ngô quản sự.

#####

Ninh Tiểu Nhàn vừa vào Thần Ma Ngục lập tức mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất. Nàng mở mắt thật lớn nên ngay khi vừa đi vào quả nhiên nhìn thấy hắn ngay.

Bóng dáng quen thuộc như vậy, cao lớn tuấn lãng như núi xa nhưng lần này là đứng. Khóe môi nàng không nhịn được nở nụ cười: Trường Thiên, ta rốt cục lại gặp chàng.

Nhưng sắc mặt Trường Thiên lại cực kỳ đáng sợ, giống như màu đỏ sậm trên tuyết sơn sắp phun trào.

Hắn thẳng tắp trừng mắt nhìn Ninh Tiểu Nhàn, cơ hồ trợn tròn  mắt phượng khiến nàng lầm tưởng điều hắn mong đợi nhất không phải thay nàng chữa thương, mà muốn đánh nàng một trận thống khoái.

Trong mắt hắn tràn ngập lo lắng và hoảng loạn cùng cực, lại phải đè nén cơn tức trong đầu, thấp giọng ôn nhu nói: “Ngoan, tới đây!” Từng vết thương trên người nha đầu kia đều trí mạng. Mỗi khi nhìn thấy một vết, trái tim hắn sẽ đau đến run rẩy co quắp một lần, nhưng nàng lại không có chảy bao nhiêu máu ra nữa rồi.

Nàng người trong nhà biết tình huống nhà mình. Ninh Tiểu Nhàn miễn cưỡng lắc đầu, buông tay phải ra.

“Đinh” một tiếng, Nam Minh Ly hỏa kiếm rơi xuống đất.

Cho dù lúc đau đớn nhất, tuyệt vọng và thống khổ nhất, từ đầu tới cuối tay phải nàng vẫn luôn nắm thật chặt thanh thần kiếm này, chưa từng buông lỏng.

Nàng vươn ra đầu ngón tay đẩy thanh kiếm về phía trước, dựa lưng vào mặt tường đá đen, tay phải dùng lực chống đất, đoan đoan chánh chánh ngồi xong, sau đó mỉm cười nhìn Trường Thiên.

Thần sắc trong mắt nàng không cần nói cũng biết.

Cơ hồ trong nháy mắt này, Trường Thiên đã hiểu ánh mắt bướng bỉnh của nàng: nàng muốn trước tiên nhìn thấy hắn thoát khỏi vây hãm.

Trên lưng hắn có chút cứng ngắc, vừa tức giận nàng không nghe lời, lại có đau lòng khó mà nói hết. Nàng là chủ nhân Thần Ma Ngục, cũng là vật duy nhất hắn không thể tự ý di chuyển ở trong này. Nàng đã ngồi xa như vậy, hắn không có biện pháp đưa nàng tới đây.

Thời gian cấp bách, hắn đành than thở một tiếng, vẫy tay, Nam Minh Ly hỏa kiếm trên mặt đất lập tức thoát khỏi cánh tay bị đứt của Dư Anh Nam, rơi vào trong tay hắn.

Cái thanh thần kiếm kiêu ngạo xinh đẹp này vù vù hai tiếng, hiển nhiên tính lập lại chiêu cũ phản kháng hắn. Ánh mắt sắc của Trường Thiên lập tức lạnh lẽo, tay phải hơi dùng sức, thần uy mênh mông vô cùng, vô cùng vô tận lập tức tràn ngập trong không gian nho nhỏ dưới mặt đất.

Nam Minh Ly hỏa kiếm đứng mũi chịu sào.

Nó giãy dụa nên lập tức đứng mũi chịu sào, sau đó giống như đột nhiên đánh giá, co rúm lại rồi phát ra một tiếng ngâm nga ủy ủy khuất khuất, kế tiếp lại không có động tĩnh.

Trước mắt của nàng đã dần dần mơ hồ, vẫn như cũ tò mò trợn tròn mắt. Không phải kiêu ngạo xinh đẹp sao, không phải có uy nghiêm của thần kiếm sao, không phải một kiếm không hầu hai chủ sao? Nam Minh Ly hỏa kiếm ở trong tay nàng còn thà chết chứ không chịu khuất phục, đại nghĩa lẫm nhiên lắm kia mà. Làm sao vừa bị Trường Thiên bắt như vậy, lập tức khí tiết hoàn toàn không có, chịu phục thấp làm thiếp rồi hả?

Xem ra, cái gọi là cơ duyên, cái gọi là trời định cũng không sánh bằng lí lẽ rất đúng giữa trời đất: đó chính là nắm tay người nào lớn thì phải nghe người đó.

Trên ghế đá đen đặt một bình lưu ly, bên trong chứa tinh chất kim loại do Bạch Hổ tinh luyện tốt, ánh sáng vốn ảm đảm mơ hồ lại chợt lóe sáng nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng ấm áp.

Thời gian không đợi ta. Trường Thiên cầm lấy bình một tay bóp nát, rũ mắt, toàn tâm toàn ý đọc tụng một đoạn pháp quyết. Hắn đọc được vừa nhẹ vừa nhanh, hiển nhiên trong lòng cực kì lo lắng, nhưng đoạn pháp quyết này thật sự không hề ngắn.

Tầm nhìn trước mắt càng ngày càng mơ hồ, ngay cả đường cong khuôn mặt hắn nàng đều không thấy rõ lắm. Ninh Tiểu Nhàn tựa trên vách tường đá đen, khẽ nheo mắt lại, muốn hắn nhìn càng thêm cẩn thận một chút.

Trường Thiên của nàng ngày thường cao cường như vậy, nàng làm sao cam lòng bỏ được không nhìn đây?

Ánh mắt của nàng si ngốc lưu luyến trên thiên đình ôm trọn, mày kiếm tà tứ bay bay tóc mai, mắt vàng rực rỡ, sống mũi thẳng tắp của... Ai, nếu chân mày của hắn đừng nhíu chặt như vậy thì càng đẹp mắt hơn một chút. Bờ môi mỏng hình dáng hoàn mỹ, thoạt nhìn lại mất vẻ lãnh tình. Chỉ có nàng hưởng qua tư vị đó, biết nó có nhiều cảm xúc, nó có thể có nhiều lửa nóng đó.

Đây là nam nhân của nàng đấy, của nàng. Nàng suy nghĩ muốn hôn lại đôi hay xoa nhẹ của hắn.

Cuối cùng Trường Thiên cũng đọc xong pháp quyết, sau đó trực tiếp đánh kim tinh vào trong Nam Minh Ly hỏa kiếm.

Lúc trước bề ngoài thanh thần kiếm này cũng bất phàm, song sau khi ánh sáng kim tinh hoàn toàn dung nhập vào thân kiếm, lúc này Nam Minh Ly hỏa kiếm mới tuôn ra ánh sáng đỏ chói mắt. Ánh sáng đỏ tươi giống như sinh cơ bừng bừng, còn nóng bỏng hơn so với nham thạch nóng chảy trong lòng đất, càng thêm phóng khoáng!

Thần kiếm có khí linh, phát ra tiếng phượng kêu thật dài, tiếng kêu tràn ngạp vui vẻ và cảm kích với Trường Thiên. Cái đồ tàn nhẫn, kẻ hung ác, vong ân bội nghĩa, nàng nghĩ thầm. Kim tinh là nàng tìm Bạch Hổ luyện ra, thần kiếm cũng là nàng liều chết mang vào ngục. Vì sao nó chỉ cảm kích Trường Thiên chứ?

Cho dù có đất nóng (nham thạch) duy trì nhưng dù sao cũng bị tuyết ẩn dấu hơn mấy vạn năm. Chỉ có vào giờ khắc này, Nam Minh Ly hỏa kiếm mới chính thức khôi phục phong thái thời kỳ toàn thịnh!

Trường Thiên không hề chần chờ, trở tay giữ chặt kéo căng Trói Long Tác sau lưng.

Thứ này vây khốn Hám Thiên Thần Quân hơn ba vạn năm, dây xích bạc khiến hắn chịu nhiều đau khổ tựa hồ cảm giác đến ngày cuối cùng, không nhịn được tốc tốc phát run, muốn giãy dụa tránh thoát khỏi tay hắn, nhưng làm sao có thể?

Kiếm quang màu đỏ rực chợt lóe lên, hết sức mỹ lệ, giống như khói lửa trong đêm hè rực rỡ lộng lẫy.

Đây là lần đầu nàng thấy Trường Thiên sử dụng kiếm.

Nàng xem qua rất nhiều cao nhân xuất kiếm: chưởng môn Bạch Kình của Triều Vân Tông cô độc rực rỡ lãnh ngạo, Nam Cung Chân mênh mông cuồn cuộn tùy tâm, Kim Vô Hoạn cẩn thận giọt nước không lọt, cho tới lúc Âm Cửu U ra tay hóa phồn chí giản*(biến phức tạp thành đơn giản nhất). Nhưng không có có thể ra tay giống như Trường Thiên, một kiếm vừa cắt xuống, hồng hoang phá vỡ, thiên địa không ánh sáng.

Chỉ là uy nghiêm một kiếm nhưng lại như muốn chém hết tất cả, bá đạo như thế, nhanh như vậy, coi rẻ chúng sanh như thế!

“Két” Một tiếng nổ đinh óc vang lên.

Nàng trợn tròn mắt, không hề chớp mắt, quả nhiên thấy rất rõ – sau khi kiếm này đi qua, trói long tác kiên cố gần như bị đánh bại cắt đi. Rốt cục không chống đỡ được uy nghiêm của thần kiếm, rắc rắc bị mổ thành hai nửa. Quá trình này ở trong mắt nàng, rõ ràng đầy đủ giống như động tác chậm, nàng phải nhớ kỹ trong lòng, từ từ nhớ lại.

Đến lúc này, trói buộc của Trường Thiên bị diệt hết, thần thông đều khôi phục!

Trong lòng của nàng nhất thời nổi lên vui sướng vô cùng vô tận, cảm giác thoả mãn phong phú như vậy sắp tràn đầy, tựa hồ một giây sau sẽ tràn ra. Nàng đắc ý nghĩ đến sau này mỗi người gặp đều nói, nàng cực kỳ may mắn, cực kỳ vui mừng, rất... sung sướng.

Nàng thích người này, là anh hùng chính cống, đỉnh thiên lập địa. Hắn vốn nên tung hoành trong tam giới, ngao du trong thiên địa, mà không phải vây khốn ở nơi này một tấc vuông đất. Ngày đêm chịu đựng thần lực bị lấy đi, khuất nhục và thống khổ khi thân thể bị giam giữ.

Nàng rốt cục hoàn thành ước định giữa bọn họ.

Trường Thiên, chàng tự do.

Ta rất vui mừng. Còn chàng, chàng cũng vui mừng giống như ta sao?

Cả một vùng trong Thần Ma Ngục đột nhiên hoàn toàn tối om. Nhà tù này dựa vào thần lực của Trường Thiên mới có thể vận chuyển. Hôm nay hắn đã tránh thoát khỏi Trói Long tác, Thần Ma Ngục dĩ nhiên bị buộc đóng cửa.

Theo lời Ngôn tiên sinh nói: “Có được tất có mất, cần cân nhắc đắn đo”, Ninh Vũ quẻ tượng bói trúng ra “Ảm đạm tối tăm” và “Đạt được ước muốn”. Rốt cuộc nàng hiểu rõ thâm ý trong đó.

Đáng giá, tất cả đều đáng giá, nàng cam tâm tình nguyện.

Cho dù lặp lại một lần nữa, nàng cũng tuyệt đối không hối hận.

Trong bóng tối an toàn mà yên lặng, nàng mỉm cười, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

#####

Trong phủ Phụng Thiên.

Bóng đêm càng sâu, Mịch La lấy ra một phong bì chiến báo mới đang phê duyệt. Gần đây tiến công tông phái phía bắc càng hung mãn. Mỗi khi di chuyển về phía nam một trăm thước, quả thực là lấy mạng người tới lấp khoảng cách. Hắn hiểu được nguyên nhân ở đâu, lại không có phương án giải quyết nào quá tốt. Lão quái vật Bạch Hổ trấn tại phía bắc đã sống vài vạn năm, du muối không vào, muốn từ trong tay hắn chiếm được chỗ tốt cũng không phải chuyện dễ dàng.

Gió đêm cuốn theo sự lạnh lẽo đẩy cửa sổ mà vào, phát động trường bào của hắn, ống tay áo rộng rãi cuồn cuộn nổi lên, lộ ra tơ hồng quấn trên cổ tay.

Phía trên, buộc lên một răng thú nho nhỏ.

Gió lớn thổi trúng ngay cả đàn hương trong phòng cũng gần như tản đi, Mịch La không khỏi hoảng hốt. Hắn đang thoăn thoắt viết bất chợt dừng lại, mực nước trên đầu bút lông nhỏ giọt trên giấy viết thư.

Hắn tự tay vỗ vị trí ngực, nơi đó đột nhiên truyền đến một trận đau đớn kịch liệt khó nhịn, giống như bị ngân châm đâm vào thật sâu. Bên tai có một giọng nói đang khẽ cười, cúi đầu nỉ non giống như có người đang nhẹ giọng cáo biệt hắn.

Hắn tự cảm nhận được bi thương đáy lòng và không nỡ khó nói lên lời. Đây là tình cảm xa lạ phủ đầy bụi sâu trong trí nhớ, là cảm xúc kể từ khi mẫu thân qua đời, hắn thấy cũng không thể nghiệm tới.

Xảy ra chuyện gì? Mịch La nhíu mày, cửa truyền đến tiếng cốc cốc.

Đi vào là Đại tổng quản hắn thân nhất, vị lão nhân này cung kính khom người thấp giọng nói: “Trong kinh đô gửi tới tình báo khẩn cấp. Đại tiểu thư Kim gia đã chết, Kim chưởng môn đã chạy tới kinh đô điều tra nguyên nhân cái chết của ái nữ.”

Mịch La cúi đầu “Ừ” một tiếng, có chút không yên lòng.

Đại tổng quản lại nói: “Chúng ta đặc biệt lưu lại phòng chữ thiên ở Hạo Vũ các đợi trưởng lão Ẩn Lưu – Ninh Tiểu Nhàn vào ở nhưng nàng uyển chuyển nói tạ ơn xin miễn.”

Mịch La nghe được tên của nàng, khóe miệng khẽ cong không nhịn được mỉm cười, tiếp theo bĩu môi: “Đây là muốn tránh hiềm nghi với ta sao?”

Đại tổng quản không có nói tiếp, chẳng qua nói tiếp: “Ba canh giờ sau Kim chưởng môn đã tới kinh đô, lập tức đi tìm trưởng lão Ninh Tiểu Nhàn. Nội dung nói chuyện hai người tạm không rõ ràng lắm, nhưng sau khi Kim chưởng môn ra khỏi cửa lớn khách sạn sắc mặt không vui, đoán là hai người tan rã trong không vui.”

Mịch La nhăn lại lông mày dài nói: “Kim Vô Hoạn tìm nàng làm cái gì?”

“Có người nhìn thấy, một ngày trước Kim Mãn Ý đi khách sạn tìm ngài ấy.”

Mịch La lập tức lộ vẻ tức giận nói: “Cái gì? Nếu như thế, vì sao hành động nhằm vào Kim Mãn Ý không trì hoãn mấy ngày?” Vừa dứt lời, hắn đã hiểu được mình nói sai. Quả nhiên Đại tổng quản có chút kinh ngạc, trên mặt có vẻ không hài lòng. Khi Kim Vô Hoạn còn chưa chạy tới kinh đô, quả thật là thời cơ tốt nhất giết chết Kim Mãn Ý. Kế hoạch này do hắn tự mình bố trí, không được phép có một chút sai lầm, thuộc hạ của hắn sao lại dám bỏ qua cơ hội tốt như vậy?

Nhưng lấy sự gian trá giảo hoạt của Kim Vô Hoạn, chỉ sợ sẽ lập tức hoài nghi đến trên người nàng đi. Nếu không tại sao muốn tới cửa hỏi? Ừ, đã như thế, sợ rằng lão già này ngay cả hắn cũng đều hoài nghi ở bên trong rồi. Lần này ngược lại bị lão già này đánh bậy đánh bạ đoán đúng rồi.

Vì lần ám sát này, hắn đặc biệt rời xa Kinh Đô, ngay cả Bạch Ngọc Kinh có bán đấu giá cũng không tham gia. Kết quả bởi vì Kim Mãn Ý đột nhiên tìm tới Ninh Tiểu Nhàn mà xảy ra sơ suất. Lúc ấy, rốt cuộc nữ nhân kia nói gì với nàng?

“Phân phó đi xuống, theo như kế hoạch sớm định ra làm việc, sáng sớm ngày mai ta muốn lập tức lên đường đi trước kinh đô.” Vị hôn thê ngoài ý muốn bỏ mình, hắn là trượng phu chuẩn mực dĩ nhiên phải chuyển địa điểm, tỏ vẻ một chút tâm tình cực kỳ bi ai, thuận tiện củng cố một chút quan hệ của phủ Phụng Thiên và Tế Thế Lâu. Chẳng qua trải qua việc ngoài ý muốn này, sợ rằng trong lòng Kim Vô Hoạn sẽ so đo, vậy thì sẽ thành ẩn số không biết rồi.

Ngoài phòng gió lạnh tiếp nối, lại nhiều lần xâm chiếm ấm áp trong phòng. Hắn chậm rãi đi tới bên cửa sổ, ngưng mắt nhìn một vùng trời đen kịt. Hắn luôn luôn dự cảm không tốt, lại liên tưởng đến dự cảm chợt có không lý do mới vừa rồi, một chuyến hành trình đi kinh đô sợ rằng không dễ dàng.

#####

Lò sưởi trong tường, củi được đốt cháy phát ra tiếng lách cách, sưởi ấm cả một phòng ấm áp như mùa xuân.

Nàng nói không sai, cái đồ vật này gọi là “Lò sưởi trong tường” quả thật khiến hắn ở trong thư phòng ngẩn người cũng rất thú vị. Hoàng Phủ Minh tựa trên giường êm, lười biếng ngáp một cái, ném cuốn sách cầm trong tay tới chiếc kỷ trà. Trang giấy lả tả rơi xuống lật mình lại, lộ ra tên sách:《 chiến sách luận 》.

Một người hầu cẩn thận cầm một hộp ấm đi vào, đặt cái hộp trên bàn sách, mới mở nắp lấy đồ ra ngoài: “Tiểu thiếu gia, đây là kim cao uyển và rượu ủ bánh trôi lão thái quân phân phó phòng bếp giữ lại cho ngài!”

“Đặt đấy.” Hắn không nhịn được nói. Rốt cuộc người nào lắm mồm nói với lão thái quân gần đây hắn thích đồ ngọt và nước canh. Kết quả lão nhân gia đều sai mấy người phòng bếp làm đồ ăn cho hắn ngọt tới mức muốn rụng răng hàm! Nếu để hắn tìm được người này, chắc chắn sẽ nhét nửa tháng phân đồ ngọt vào trong miệng hắn.

Mệt nhọc, nhìn xong một quyển này đi nằm ngủ thôi, bài học phụ thân an bài quá nhiều. Lúc này, hắn vốn nên ở kinh đô tham gia buổi bán đấu giá Bạch Ngọc Kinh mới đúng, thuận tiện còn có thể xem nàng một chút... Trong lòng hắn có chút ấm áp, ngay sau đó bất mãn nhắm mắt bỉu môi, đang muốn gọi đám người hầu hạ lui ra, phía bàn đọc sách lại truyền tới một tiếng động rất nhỏ: “Đùng”!

Cả phòng hoàn toàn lâm vào yên tĩnh.

Qua một lúc lâu, người hầu đưa điểm tâm kia mới run giọng nói: “Tiểu thiếu gia, cái này, trong bộ bàn tính này có mấy hạt châu vỡ...” Tiểu thiếu gia gần đây có giờ toán học đều dùng bộ bàn tính này. Bình thời ngồi trước bàn đọc sách cũng thích gảy hạt châu ngà voi nghe tiếng vang thanh thúy. Nghe nghe cũng không biết nhớ tới chuyện tốt gì, cười đến rất vui vẻ. Hạt châu bàn tính hư, hắn...

Cái gì? Hoàng Phủ Minh đột nhiên trừng lớn mắt, “hung dữ” đột nhiên đứng lên, bước đến bên cạnh bàn đọc sách.

Bộ bàn tính tinh sảo quả nhiên có hai hạt châu vốn rất tròn vỡ thành hai mảnh.

Sắc mặt của hắn thoáng cái xanh mét, quay đầu nhìn chằm chằm người hầu kia, chậm rãi nói: “Đồ hạ tiện, ngươi động nó sao? Ngươi lại dám làm hư nó?”

Khuôn mặt của hắn vốn đáng yêu như kim đồng tử, nhưng càng giận thì sát khí cuồng bạo nhập vào cơ thể mà ra, áp bách khiến tất cả mọi người trong phòng đều khó thở. Người hầu mới lắp bắp nói: “Tiểu, tiểu nhân… Không dám”. Hoàng Phủ Minh nổi giận một cước đá vào ngực hắn!

Tên xui xẻo này chỉ là một người phàm tục, lúc này bị đá bay ngang ra ngoài ba trượng, “rầm” một tiếng nặng nề đụng phải đàn mộc trên giá sách, rơi xuống, người đã hôn mê bất tỉnh. Sách trên giá rơi xuống liên tiếp nện lên trán hắn, máu tươi chảy dài, hiển nhiên không chết cũng bị thương.

Bên trong thư phòng vốn còn có ba tỳ nữ, thấy thế bị dọa sợ lập tức quỳ rạp trên đất, không dám thở mạnh.

Lúc này Hoàng Phủ Minh mới cẩn thận tỉ mỉ nâng bàn tính ngà voi trên bàn cẩn thận kiểm tra, may chỉ rơi xuống hai hạt châu, những thứ khác đều còn hoàn hảo.

Thật ra thì đáy lòng hắn cũng biết, hạt châu tan vỡ, không hề liên quan đến tên nam bộc.

Bàn tính là nàng tặng, à, thật ra thì phải nói là hắn trắng trợn cướp từ chỗ nàng. Hắn còn nhớ rõ tình cảnh ngày đó lục lọi tiểu lâu tro tàn. Chỉ có điều liên tưởng đến trước khi nàng lên đường, hắn đã tâm thần không yên, hiện tại viên châu lại đột nhiên vỡ vụn, thật không giống như điềm tốt a.

Chẳng lẽ nàng đã xảy ra chuyện gì?

Hắn đảo tròn đôi mắt, đột nhiên tự kéo cửa lớn, một bước đi ra ngoài.

Giờ hơn nửa đêm, tiểu thiếu gia muốn đi đâu? Mấy tỳ nữ vội vàng đi theo. Ngoài cửa chỉ có hai người trông cửa trong gió rét run giống như gà ốm. Đợi được hỏi, mới biết tiểu thiếu gia vừa dùng thần thông, nhảy lên nóc nhà bay đi mất. Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện lớn gì lại khiến tiểu thiếu gia Hoàng Phủ ở trong nhà mình cũng vận dụng thần thông đi tới đi lui. Tỳ nữ cơ trí một chút lập tức vội vàng đuổi người, đi tìm báo cho Kính Hải vương.

Đại ty thừa Điển Thanh Nhạc đã ngủ rồi.

Người gần tuổi già, luôn ngủ rất sớm, hơn nữa trong đêm tuyết rơi ôm nữ nhân trẻ tuổi ấm áp yên ổn ngủ một giấc, đối với rất nhiều người mà nói lại càng vô thượng hưởng thụ. Đúng lúc này lại có người nhẹ nhàng gõ hai cái trên cửa hắn, kêu: “Điển thúc, điển thúc, có ngủ chưa?”

Tiểu tổ tông này đổi lại cách chơi rồi? Khuya khoắt lại đến tra tấn người. Đại ty thừa tất nhiên nhận ra giọng nói này, không nhịn được cười khổ, tiểu thiếp thị tẩm vội vàng khoác thêm áo cho hắn, sau đó trên ấm lô châm thêm chút lá hương hạnh nhân.

Cửa mở ra, Hoàng Phủ Minh sải bước đi vào, ánh mắt đảo qua trên người tỳ thiếp bên cạnh Đại ty thừa.

Điển Thanh Nhạc biết thừa dịp mà vẫy cho nàng ta lui ra, lúc này mắt lim dim buồn ngủ nói: “Chuyện gì?” Mặc cho ai bị nửa đêm đánh thức xuống giường cũng sẽ rất tức giận, nhưng đối với vị chủ nhân trước mặt hắn không dám

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.