Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 634: Yêu chính là bị vây hãm (Yêu chi tắc khốn chi)



Phía trước hố lớn, còn có một hành lang thẳng tắp lờ mờ, Ninh Tiểu Nhàn còn muốn xem tiếp thì hình ảnh lại bị gián đoạn rồi.

Đây là ý gì? Xích Quỷ sơn mạch cất dấu một tòa kiến trúc dưới mặt đất? Nàngđưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Mịch La: “Thủ hạ của ngươi làm thế nào mà đưa thứ này đến tay ngươi? Chẳng phải là trong Địa Sát mạch không sử dụng thần thông được sao?” Thu lại những hình ảnh này không phải là chuyện lạ, có rất nhiều thần thông có thể lấy được những đoạn trí nhớ ngắt quãng.

Suy nghĩ của nàng thật tinh tế, trong mắt Mịch La hiện lên vẻ tán thưởng: “Phái đi sáu người, chỉ có người này sau khi bị trọng thương trốn thoát. Hắn hiện ra chân thân yêu quái chiến đấu cùng quái vật trong lòng đất một thời gian ngắn, cũng khôi phục được chút thần thông mới có thể dùng bí pháp đưa ngọc giản này trở về, còn có một tờ giấy ghi rõ địađiểm.Nhưng cho đến nay hắn cũng không trở lại, chắc cũng là gặp nạn trong núi rồi.”

Là quái vật trong lòng đất đuổi tới?

Mịch La lại nói: “Ta đã hỏi rõ, khu vực từ Xích Quỷ Sơn đến Tùng Giang Thành, nửa năm trước xảy ra một trận động đất, đoán chừng là kết quả của khe hở khổng lồ xuất hiện trong ngọc giản. Sát khí dày đặc cũng là từ trong khe hở này thoát ra, rồi ảnh hưởng tới khu vực Xích Quỷ Sơn xung quanh. Ngươi hẳn là hiểu rõ cái này có ý nghĩa như thế nào?”

Nàng lắc đầu một cách mờ mịt. Vị trí khe hở kia nhất định là cách rất xa cái thôn mà nàng cùng Trường Thiên tá túc. Nếu không tiểu nữ quỷ kia cũng sẽ không chỉ nhiễm một chút sát khí. Nói đi cũng phải nói lại, sát khí chỉ dính vào một ít như vậyđãđáng sợ rồi, sinh vật ở chung quanh cái khe hở kia không phải là sẽ cực kỳ hung ác hay sao? Hết lần này tớ lần khác, Tu tiên giả tới đây cũng giống như phàm nhân mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của chúng?

“Lúc trước ẩn giấu mà không phát ra, bây giờ chỉ nứt ra một khe hở lại cải biến toàn bộ hoàn cảnh xung quanh, nồng độ sát khí này hẳn phải vượt qua một Địa Sát mạch bình thường. Tu tiên giả đến quá gần, không chỉ tu vi bị áp chế, thậm chí đạo hạnh không đủ tinh thâm thì tâm ma sẽ phát tác, mất đi thần trí vĩnh viễn. Ta điều tra qua tư liệu, loại Địa Sát mạch như vậy, ở giữa phải thêm chữ “tuyệt”, gọi làĐịa Sát tuyệt mạch. Xem trong kỳ lục, cho dù là ở thời Thượng Cổ cũng chỉphát hiện hai cái, chuyện này có lẽ Thần Quân đại tinh tường hơn ta rồi.”

Trường Thiên tiếp lời nói: “Cho đến nay, hai cái Địa Sát tuyệt mạch tra được trong lịch sử đều ở phạm vi thế lực của Tế Thế Lâu.”

Như vậy, đây chính là cái thứ ba mà lúc trước không tìm thấy? Trong đầu nàng linh quang chợt lóe, giống như nghĩ thông suốt cái gì, nhưng sợi linh tư này lại vụt qua quá nhanh, nàng còn chưa kịp nắm bắt thì đã biến mất không thấy gì.

Trường Thiên thấy mặt nàng đầy vẻ suy tư, trong mắt vầng sáng lưu chuyển, tất nhiên là cảm thấy hứng thú. Bộ dạng này của nàng làm hắn thật vui vẻ. Nếu không phải tên Mịch La đáng ghét này ở đây, hắn thật muốn ôm nàng vào trong ngực thân mật một phen. Nhưng bây giờ ngẫm lại cũng thôi, Trường Thiên ho nhẹ một tiếng: “Sát khí ở Địa Sát tuyệt mạch này tuy nặng nhưng trước kia chưa bao giờ hiển lộ. Hiển nhiên là do tòa kiến trúc dưới mặt đất trấn trụ nó. Nếu không có trận động đất này, chỉ sợ bí mật về tuyệt mạch cùng với kiến trúc kia vẫn có thể tiếp tục duy trì.”

Nàng nghe xong hai chữ bí mật, hai mắt phát sáng, nhìn vào mắt hai nam nhân đều là nụ cười hảo cảm.

Đôi môi đỏ của Mịch La hé mở, cười nói: “Ninh Tiểu Nhàn, nàng thật muốn đi sao? Sát khí tràn ra ngoài chỉ khiến cho tu tiên giả không còn nhanh nhạy. Nhưng sát khí tồn tại dưới nền đất không biết đã bị tích tụ bao nhiêu năm, người muốn vào trong kết cục thật đáng lo.” Hắn gọi thẳng tên nàng, lại nhắc tới tên Trường Thiên, hiển nhiên coi nàng là người tự do, một thân một mình.

Nàng nhìn vào mắt Mịch La, khẽ nói: “Vậy vì sao ngươi đến đây, còn không phải là muốn giật dây để Trường Thiên đi xem? Chẳng phải là nói “tri kỳ sở bất dục, vật thi vu nhân” sao? (đây là câu nói của Khổng Tử, nghĩa là: điều mình không muốn cũng đừng làm với người khác)

Ý che chở trong lời nói của nàng hết sức rõ ràng, thần sắc của Mịch La cứng đờ, Trường Thiên cười đến thoải mái. Nữ nhân của hắn quả nhiên là hướng về hắn a, để cho tên hồ ly này đố kỵ đến chết đi.

Mịch La liếc nhìn nàng, thần sắc phức tạp khó hiểu, cười khổ nói: “Tu vi của Thần Quân thâm bất khả trắc, nếu nói trên đời này có ba người có thể tự nhiên đi lại trong Địa Sát tuyệt mạch thì hắn chính là một người trong đó rồi. Thực không dám giấu diếm, nếu không tình cờ gặp hai vị tại Thành Tùng Giang, ta có lẽ phải nghĩ phương pháp đi xác minh đó.”

“Ba người?”Nàng cảm thấy hứng thú.“Ngoại trừ Trường Thiên, có phải còn có Bạch Hổ?”

Mịch La nhẹ gật đầu.

“Còn một người nữa là ai?”Trọng điểm là ở chỗ này, nàng thật hiếu kỳ. Có ai có thể cùng cấp bậc với Trường Thiên và Bạch Hổ nữa sao?

“Việc nhỏ không đáng kể này để sau hãy nói.” Mịch La còn chưa nói, Trường Thiên đã nhíu mày nói với hắn: “Ta đúng là có hứng thú với việc này, ta đáp ứng, hai ngày nữa sẽ đi đến đó dò xét.”

Mịch La cười đến lộ hàm răng trắng: “Từ trước đến nay lời hứa của Hám Thiên Thần Quân đáng giá nghìn vàng, ta rất yên tâm, yên lặng chờ tin lành là được.”

Trong phòng nhất thời trầm mặc. Đã bàn xong chính sự, thời gian dùng cơm trưa còn cách rất xa, Trường Thiên cầm lấy chén trà trên bàn, dùng nắp sứ tráng men xanh nhẹ nhàng gạt lá trà nổi trong nước đi, uống một ngụm, đây cũng là ý muốn tiễn khách, người có nhãn lực đều tự giác cáo từ.

Mịch La quả nhiên đứng lên, nhưng lại cười một tiếng, nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Ninh cô nương, ta và nàng đã không gặp nhau hơn ba năm. Ta muốn nói chuyện riêng với nàng, không biết có được hay không?” Lại dám không liếc Trường Thiên một cái.

Hắn chỉ hỏi Ninh Tiểu Nhàn, cũng không cần Trường Thiên đồng ý.

Không ngờ hắn lại thoải mái nói ra như thế, còn muốn cùng Ninh Tiểu Nhàn nói riêng mấy câu!

Sắc mặt Trường Thiên trầm xuống, vốn muốn lên tiếng cự tuyệt, nhưng khi nhìn đến trên người giai nhân, thấy nàng trừng mắt nhìn, nét mặt đầy vẻ nghi hoặc. Không biết tại sao lại nhớ đến lời của Tằng lão đầu. Câu nói cự tuyệt kia sắp buông khỏi miệng lại rút trở về.

Đây là nàng muốn tự mình giải quyết mọi chuyện, hắn có phải là không nên thay mặt quyết định không?

Cho đến khi Ninh Tiểu Nhàn quay đầu lại nhìn hắn, Trường Thiên vươn tay đè nhẹ bả vai nàng, cầm một chút. Sau đó từ phía sau nàng đi ra ngoài.Tất cả người hầu trong sảnh cũng nối đuôi đi ra.

Thân ảnh cao lớn của hắn rất nhanh biến mất ở ngoài cửa, chỉ có âm thanh trầm thấp lọt vào tai nàng: “Nhanh đuổi hắn đi.”

Cho dù trong âm thanh có năm phần nghiến răng nghiến lợi, cho dù vẫn là ngữ khí ra lệnh, nhưng….. hắn cho phép rồi sao? Ninh Tiểu Nhàn cả kinh trừng mắt.

Ngày hôm qua hắn còn xé rách thanh vũ váy mà Mịch La tặng cho nàng, thuận tiện đại phát thú tính.Vậy mà hôm nay lại cho phép nàng cùng Mịch La nói chuyện riêng? Đều nói tim nữ nhân như kim dưới đáy biển, nhưng sao nàng cảm giác tâm tư của Trường Thiên còn khó đoán hơn nữ nhân gấp vạn lần a?

Sắc mặt Mịch La hơi đổi, giống như là bất ngờ với phản ứng của Trường Thiên. Chẳng qua hắn lập tức điều chỉnh lại, đi đến bên nàng, ấm giọng nói: “Ngươi tỉnh lại lúc nào?”

Nàng cũng đứng lên đáp: “Ngày mồng tám tháng chạp.”

Mịch La thấy lưng nàng thẳng tắp, cổ hơi rụt, đây là động tác phòng bị dưới ý thức của thân thể. Hiển nhiên nàng cũng không quen hắn tới gần. Trong lòng  hắn thầm than một tiếng, miệng lại nói: “Nàng đừng trách ta không chịu mạo hiểm mà tìm Thần Quân, nửa năm nữa ta sẽ phải độ kiếp, lúc này không dám ra ngoài mạo hiểm.”

Nàng trầm thấp “A” một tiếng. Thiếu chút nữa là quên tu vi của Mịch La đã đến Độ Kiếp tiền kỳ, sắp Đại viên mãn. Theo lý mà nói, lúc này hắn có lẽ đang bế quan, tranh thủ thêm một phần sinh cơ để vượt qua lôi kiếp, mà không phải là hối hả vì công vụ.

Phương thức tăng trưởng đạo hạnh của hắn khác với các yêu quái bình thường khác tăng lên một cách vững chắc, Mịch La trực tiếp kế thừa đại bộ phận tu vi của lão Phủ chủ. Tuy nhiên kế thừa như vậy không khỏi để lại chút di chứng, đây cũng là lý do đạo tâm tuy tăng trưởng nhưng vẫn không theo kịp tu vi. Hơn nữa dù có được đạo hạnh nhưng căn cơ bất ổn. Như vậy rất tương tự cách tu hành tiến tấn của con người. Có điều Mịch La nhận được tu vi của Phủ chủ tiền nhiệm,vậy mà chỉ dùng ba năm để tu luyện đến Đại viên mãn, tốc độ này thật kinh người. Vậy cho thấy được mấy năm qua cả Phủ Phụng Thiên đều bị hắn khống chế trong tay, nếu không thì hắn cũng không thể chuyên tâm tu hành.

“Đáng tiếc là kỳ dược cửu chuyển thăng liên không thể để yêu quái sử dụng, nếu không hắn có thể tranh thủ thêm chút thời gian.”Trong đầu nàng đột nhiên hiện lên ý nghĩ này.

Mịch La thấy vẻ mặt xa lạ của nàng dần biến mất, trong mắt có thêm chút đồng tình, liền biết rằng mình đã thành công khiến nàng mềm lòng, lập tức lại thêm một mồi lửa: “Ba năm trước ta nhận được tin nàng chết từ Kim Mãn Ý, trên đường đi tới lại nhận được tin Hám Thiên Thần Quân xông ra từ trong Bạch Ngọc Kinh, sau đó lại không biết được tung tích của nàng. Ta phái thêm người điều tra rõ, hẳn là nàng vẫn ở bên trong Bạch Ngọc Kinh, lúc ấy nội tâm ta vô cùng khổ sở. Kim Vô Hoạn là vì ta mới ra tay đối với nàng, ta đoán Thần Quân vốn muốn tìm ta tính sổ, nhưng lại nhận được tin ta truyền đi nên mới thay đổi chủ ý.”

Sau khi nàng thân vong, Mịch La vẫn cùng Trường Thiên truyền tin tức? Nàng trừng mắt nhìn, đúng rồi, sau khi giết chết thị nữ của Kim Mãn Ý, Trường Thiên đã từng đề cập tới nhưng chỉ nói một câu rồi cho qua.

Hồng mâu của hắn ôn nhuận sáng bóng, giống như khối huyết ngọc thượng đẳng, trong đó lộ ra tình ý không chút nào che dấu, để cho nàng kìm lòng không được quay đầu đi, không muốn nhìn thẳng vào hắn. “Lúc ấy người sống sót ở tầng thứ bảy có mấy chục người, ta tìm được hai mươi người để hỏi thăm, bọn hắn đều nói cho ta biết, Kim Vô Hoạn từng truy vấn nàng ai là hung thủ, nhưng nàng vẫn không cho hắn biết.” Hắn ngừng lại một chút, mới hỏi tiếp: “Ninh Tiểu Nhàn, lấy trí thông minh của nàng chẳng lẽ không biết Kim Mãn Ý chết trên tay ta sao? Tại thọ yến của Kính Hải Vương Phủ, có phải nàng cùng Hoàng Phủ Minh cũng đã nhìn ra đầu mối hay không?”

Mặt nàngửng hồng lên, nhẹ gật đầu.

“Vậy vì sao nàng không nói tình hình thực tế cho Kim Vô Hoạn biết?”Hắn chăm chú nhìn nàng, muốn thấy phản ứng của nàng.

Kỳ thật cho tới bây giờ, Ninh Tiểu Nhàn cũng không biết tại sao mình lại không nói sự thật cho Kim Vô Hoạn biết. Dù là nàng nói tình hình thực tế, lấy sức mạnh của Phủ Phụng Thiên, Tế Thế Lâu cũng không chắc có thể báo được thù này, chỉ có điều làm hỏng chuyện của Mịch La. Nàng thay hắn che giấu, cũng thật là buốn lo vô cớ.

Nàng nên trả lời thế nào đây? Ninh Tiểu Nhàn cười khổ nói: “Nếu ta nói cho hắn biết sự thật, hắn cũng sẽ ghi hận ta. Dù sao ta cũng đã biết chuyện gièm pha … của Kim MãnÝ, cũng biết được ám muội trong Tế Thế Lâu.” Nếu chuyện này phát sinh ở yêu tông thì cũng không có vấn đề gì.Thân là một trong hai thủ lĩnh của Ẩn Lưu, năm đó Cưu Ma không phải cũng thường xuyên đổi diện thủ (trai lơ) sao? Chúng yêu quái bình thường gọi đó là hào phóng. Nhưng con người lại rất dè dặt, nếu ở trong một tiên phái gia tộc có chế độ gia trưởng quy củ sâm nghiêm như Tế Thế Lâu lại xuất hiện những tin đồn xấu về ái nữ của chưởng môn thì thậm chí sẽ ảnh hưởng đến hình tượng chưởng môn của Kim Vô Hoạn.

Cho nên nếu một ngoại nhân như Ninh Tiểu Nhàn biết được Kim Mãn Ý vụng trộm cùng nam nhân khác, Kim Vô Hoạn nhất định sẽ giết người diệt khẩu. Nhưng nàng lại là trưởng lão của Ẩn Lưu, muốn ra tay cũng không dễ dàng. Nếu không mượn tình thế đặc thù của Bạch Ngọc Kinh, Kim Vô Hoạn cũng không có cách nào ép nàng vào tử địa. Từ góc độ này, dù nàng có nói ra hung thủ hay không thì Kim Vô Hoạn nhất định cũng sẽ không hòa hòa khí khí đối với nàng.

“Chỉ có như vậy sao?” Mịch La nhìn nàng, nói khẽ: “Trong lòng nàng, cũng có ý muốn bao che cho ta phải không?” Nàng có thể chết vì Trường Thiên thì cũng có thể ngăn trở Kim Vô Hoạn vì hắn. Đây có phải đã nói rõ, trong suy nghĩ của nàng cuối cùng hắn cũng có chút đặc biệt hay không?

Đôi mắt yêu nghiệt của hắn đỏ lên, trời sinh còn kèm theo quầng sáng mị mị, sắc đẹp của hắn không kém Trường Thiên, thâm tình nhìn người như vậy, có thể làm cho bất kỳ nữ tử nào trong thiên hạ mặt đỏ tim đập, chân tay luống cuống.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng cúi đầu, âm thầm ai oán. Nàng vốn là một kẻ nhan khống, ở đâu có trai đẹp, ánh mắt của nàng sẽ đuổi tới. Sau khi đã có Trường Thiên, vì an toàn tính mạng của người khác, nhìn thấy mỹ nam tử đều sẽ đi đường vòng, thật là một thiệt thòi lớn.

Nàng lấy lại bình tĩnh, rồi kiên định nói: “Không có!”

Ánh mắt của Mịch La hơi ngạc nhiên, nàng nói tiếp: “Lúc trước ngươi đã giúp ta rất nhiều việc, làm người sao có thể lấy oán trả ơn? Chỉ là những ân nghĩa kia, ta đã dùng cái chết trong Bạch Ngọc Kinh để trả lại. Từ đó về sau, hai chúng ta đều minh bạch, không thua thiệt lẫn nhau.”

Chính nàng đã yêu một người, hồ ly kia có tình ý đối với nàng, sao nàng có thể không biết? Chỉ là từ xưa đến nay nàng ích kỷ mà tim cũng nhỏ. Tình cảm của nàng giống như một khối bánh chỉ lớn bằng đầu ngón tay, cho một người, thì sẽ không có phần cho người thứ hai. Nàng đã yêu cầu Trường Thiên phải thủy chung như một với nàng, nàng cũng muốn đối với Trường Thiên thủy chung… mà…. Cuối cùng, đây cũng là ước định của hai người.

Mịch La có tốt cũng không phải người nàng yêu!

Nàng nói “Những ân nghĩa kia đã thanh toán xong, từ nay về sau không thua thiệt lẫn nhau”. Đây là muốn nhất đao lưỡngđoạn rồi sao?

Những …. ân nghĩa kia!

Nàng có thể quên nhưng hắn sao mà quên được?Mịch La chậm rãi nhắm hai mắt lại, giấu đi tất cả suy nghĩ.Tâm tình của hắn lúc biết tin nàng chết, đau khổ như vậy trong đời chưa bao giờ trải qua lần thứ ba, hắn làm sao có thể quên?

Hắn mặc dù nhắm mắt, thần niệm của hắn cũng vẫn quét qua người nàng, người đứng thẳng thanh tú động lòng người, tuyết phu hoa dung (da như tuyết mặt như hoa), dung nhan nhỏ bé thướt tha. Hôm nay nàng vén toàn bộ tóc dài lên để lộ ra cổ trắng như tuyết, như là thiên nga bơi trong hồ. Nàng có chút cúi đầu, bất quá trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, long mi uốn cong run rẩy, như là cánh bướm giương nhẹ.

Mịch La biết rõ, thoạt nhìn nàng xinh đẹp nhưng không phải là một mỹ nhân nhu nhược. Cô nương này kiên cường giống như khóm trúc bền vững trong đồng lăng tiểu trúc. Trải qua mấy năm, nàng lột xác cực nhanh, càng thay đổi càng khiến hắn chung tình.

Nếu như năm đó bên bờ sông nhỏ, hắn có thể nghe theo rung động từ trong đáy lòng mà đưa nàngđi. Như vậy, bây giờ nàng đã là của hắn, lúc đó bọn họ còn không gặp phải sự tồn tại như một cái hào rộng khó mà vượt qua của Hám Thiên Thần Quân. Đây thật là kỳ quái, hắn thường làm việc theo cảm tính, lúc trước vì sao lại không hành động thuậng theo bản tâm?

A, nếu như…Đây là lần đầu tiên mà hắn hối hận. Gặp lại sau ba năm, nàng đã trở thành cô dâu của người khác.

Lấy nhãn lực của Mịch La là có thể nhìn ra nàng đã không còn thân hoàn bích. Mỗi cái nhấc tay giơ chân đều lộ ra vẻ thùy mị của nữ tử thành thục, mâu quang so với lúc trước lại lộ ra một chút hương vị câu hồn đoạt phách. Sau khi nàng và Trường Thiên ở cùng một chỗ, thể chất đặc thù Nội Mị vốn có đã dần dần không thể che giấu được rồi, cũng khó trách Hám Thiên Thần Quân giữ nàng chặt như vậy.

“Ninh Tiểu Nhàn” Bên tai nàng đột nhiên nhận được truyền âm của Mịch La.

Trường Thiên tất nhiên là ở gần đây, lấy thính lực của hắn có gì mà không thể nghe được? Chỉ có truyền âm là tốt một chút.

Nàng khẽ ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập nghi vấn.

“Hám Thiên Thần Quân vốn là bị phong ấn, có phải là do nàng thả ra hay không? Thế nhân đan tai họa do Ẩn Lưu mang đến đều quy kết đến trên người nàng thật đúng là không sai.”

Ninh Tiểu Nhàn không e dè mà gật đầu. Quả nhiên là hắn đoán được. Sau khi nàng biến mất trong Bạch Ngọc Kinh, Trường Thiên lập tức ngang trời xuất thế. Người sáng suốt xem xét là sẽ biết, giữa hai người có mối quan hệ chuyển tiếp. Mịch La chưa bao giờ nhìn thấy Thần Ma ngục cũng có thể đoán ra, tất nhiên những người khác cũng có thể suy luận được.

Chuyện mấy chục vạn tu tiên giả ở Nam Thiện Bộ Châu chết thảm quả nhiên có quan hệ ngàn vạn lần với nàng. Nguyên nhân cũng không phải giống như mọi người gọi nàng là “họa thủy” mà là do nàng đã mở ra hộp Pandora, thả ra một đại boss thời tiền sử, làm xáo trộn hoàn toàn cân bằng sinh thái ở Nam Chiêm Bộ Châu. Thiên đạo đem khoản sổ sách này ghi tạc trên đầu nàng cũng không tính là sai.

Hắn thở dài một hơi: “Nàng chưa bao giờ nghĩ tới sao, hắn nhập thế đối với Nam Chiêm Bộ Châu là phúc hay là họa?”

Nàng không phục nói: “Đều là thần thú, Bạch Hổ cũng đã nhập thế, lại thêm Trường thiên thì có gì đặc biệt chứ?” Nàng như thế nào mà không nghĩ tới? Nhưng bất luận là phúc hay họa, nàng đều muốn thả hắn ra. Đây là nguyện vọng lớn nhất của nàng, cũng là tâm ma của nàng.

Mịch La mỉm cười, lại lộ ra sự phong lưu lỗi lạc. Hắn đã lưu ý đến, mỗi lần nàng chột dạ đều hơi cắn môi, sau đó lại trừng người trước mặt.

Nàng đã bảo vệ Trường Thiên, hắn liền bỏ qua đề tài này.“Đi theo bên người Hám Thiên Thần Quân tuy rằng phong quang nhưng mà cao xử bất thắng hàn (ở chỗ cao không khỏi rét lạnh), nàng có từng thấy như vậy không?”Ánh mắt sáng ngời của Mịch La bao quát lấy nàng, phảng phất như muốn nhìn vào đáy lòng nàng. “Từ đó về sau, các ngươi sẽ bị buộc vào cùng một chiếc chiến xa, sinh tử vinh nhục cũng cùng một chỗ, trở thành địch nhân của mọi người, bị người cừu thị. Hắn không hẳn có thể bảo hộ nàng chu toàn.”

“Ta đã là người chết qua một lần rồi, lại bỏ mạng thêm một lần nữa cũng không có gì hơn lần đó.” Nàng mỉm cười, đôi môi đỏ mọng hé mở, lộ ra răng trắng đều, “Nhân sinh khổ đoản, sống tùy tiện một chút thì có gì không tốt? Lại nói, ta còn có thể đi nơi nào? Thiên hạ này ngoại trừ ở bên người hắn thì còn chỗ nào cho ta dung thân?”

Hôm nay nàng cũng không biếtđã bị bao nhiêu người khẩu tru bút phạt (dùng văn chương để lên án tội trạng). Ngoại trừ Trường Thiên, ngoại trừ Ẩn Lưu, nàng có thể đi đâu để tìm nơi che chở? Từ khi lời đồn nàng là kẻ gây tai họa lan khắp đại lục, vận mệnh của nàng cùng Trường Thiên đã bị trói chặt lại với nhau. Đây cũng là nguyên nhân Trường Thiên chưa bao giờ ra mặt giải thích. Thứ nhất là do thế nhân không tin tưởng, hắn cũng chẳng muốn phí lời, thứ hai, hắn cũng muốn nhờ lực lượng của dư luận để cột nàng vào bên cạnh hắn.

Đối với ý nghĩ của hắn, nội tâm nàng như thế nào lại không rõ ràng?

“Làm sao lại không có?”Mịch La cúi đầu nhìn nàng. Nàng cách hắn gần như vậy, gần đến nối hắn có thể ngửi thấy được mùithơm trên người nàng, gần đến nỗi chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới thái dương của nàng. Nhưng hắn không có cách nào làm như vậy, nàng vừa ý không phải là hắn, càng quan trọng hơn là, bên ngoài còn có một đầu thần thú đang nhìn chằm chằm.

Đôi mắt y hệt một cặp huyết ngọc có hào quang sáng lên: “Nếu như nàng đối hắn khăng khăng một mực, ta tất nhiên là không làm được gì. Thế nhưng, Ninh Tiểu Nhàn nàng có nghĩ tới không, Hám Thiên Thần Quân làm người lạnh nhạt cao ngạo, bất cận nhân tình, chưa hẳn đã biết được cảm xúc của nàng. Ước muốn của nữ tử thế gian không phải là được ôn nhu chăm sóc hay sao?”

Dù là biết rõ Mịch La muốn dao động bản tâm của nàng, nhưng trong mắt của Ninh Tiểu Nhàn cũng không nhịn được hiện lên một tia mê võng. Tuy nàng và  Trường Thiên ở cùng một chỗ như là keo sơn, lại thủy chung có một chút khó chịu. Truy tìm nguyên nhân, cũng chỉ là do nam nhân này đã quen thói bá đạo, đã quen ra lệnh, cũng muốn để cho mọi người đều ngoan ngoãn nghe theo hắn, cũng bao gồm cả nàng.

Mịch La cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng: “Nàng càng yêu tức là càng trói buộc vào hắn. Nàng đã nghĩ kỹ sao?”

Lời này vừa nói ra, thân thể mềm mại của nàng bỗng run lên, quay đầu đi, bởi vậy không thấy được một ít vui mừng hiện lên trong mắt Mịch La.

Quan hệ hiện tại của nàng cùng Trường Thiên, có phải hay không là yêu chi khốn chi (yêu nhau, trói buộc nhau)?

Mịch La nhìn thấy nàng, cũng mỉm cười: “Đời ta tu tiên, trọng tại bản tâm, nàng không cần buộc chính mình ở cạnh hắn. Nếu là,…Nàng biết rõ nơi nào có thể tìm được ta.” Không khí trong sảnh càng trở nên ngưng trệ, xem ra Hám Thiên Thần Quân ở bên ngoài đã không còn kiên nhẫn.

Nàng đè xuống rung độngở trong lòng, giương mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ngươi nên đi rồi, chúc ngươi độ kiếp thành công.” Những lời nầy không phải truyền âm.

Mịch La chuyên chú nhìn nàng, giống như muốn ghi tạc thân ảnh của nàng vào đáy mắt, sau đó nhẹ nhàng nắm tay: “Ninh Tiểu Nhàn, nàng hãy bảo trọng.” Hắn xoay người một cách gọn gàng, linh hoạt, chậm rãi đi ra ngoài, thân ảnh thon dài rất nhanh biến mất không thấy.

Giao phong cùng tên hồ ly này chưa bao giờ là một việc nhẹ nhàng.

Không khí chung quanh lại trở nên nhẹ nhàng, Ninh Tiểu Nhàn nhắm mắt đứng trong chốc lát, cũng cảm giác chính mình lọt vào một cái ôm quen thuộc đầy chân thực.

Trường Thiên hôn nhẹ lên trán nàng: “Hắn làm khó dễ nàng sao?”

Nàng buột miệng cười: “Hắn có thể làm khó dễ gì ta chứ? Chàng ở đây cơ mà.”

Trường Thiên trầm ngâm không nói. Hắn tất nhiên muốn biết được nàng và Mịch La đã nói cái gì. Nhưng hắn làm sao có thể mở miệng hỏi đây?Nếu như là lúc trước, hắn cứ hỏi là được, nhưng bây giờ hắn lại do dự. Lúc tên hồ ly giảo hoạt kia đưa ra đề nghị nói chuyện riêng với nàng, hai nam nhân đã bắt đầu giao phong rồi. Nếu hắn không đồng ý, sẽ lộ ra hắn trông coi, trói buộc Ninh Tiểu Nhàn quá nhiều. Nếu như hắn đồng ý, Mịch La sẽ có cơ hội mị hoặc, dụ dỗ nàng.

Hắn không bao giờ hoài nghi bản lĩnh thuyết phục người khác của tên hồ ly này. Hết lần này đến lần khác quan hệ của hắn với nha đầu này gần đây có chút giằng co, hẳn là cũng không nên bị kích động?

Cảm giác nắm bắt không được này làm cho hắn tâm phù khí táo (phập phồng không yên).

Ninh Tiểu Nhàn đưa tay xoa tuấn nhan của hắn, thấy hắn không tự giác mà cúi đầu đến gần. Nhiệt độ cơ thể hắn từ trước đến nay luôn thấp, hắn cũng vô ý thức mà hình thành thói quen khi hai người ở chung lâu ngày. Cũng chỉ duy nhất một lần này hắn mới toát ra vẻ trẻ con hiếm thấy.

Đôi kim mâu như là rượu ngon tinh thuần, bị hắn nhìn thật lâu đều có cảm giác hơi say mê. Giờ phút này trong mắt hắn tràn ngập sắc thái hỏi thăm, cùng với một chút cẩn thận mà nàng khó nhận ra.

Hắn giống như là muốn biết, rồi lại không muốn bức bách nàng, sợ nàng không vui.

Người này, rốt cục cũng biết cân nhắc tâm tình của nàng rồi sao? Ninh Tiểu Nhàn nở nụ cười, cổ tay thoáng dùng sức, kéo khuôn mặt của hắn xuống sát mặt nàng, nhỏ giọng nói với hắn: “Hắn nói chàng càng yêu thì càng trói buộc ta.”

Thân hình Trường Thiên chấn động, nộ khí mạnh mẽ phát ra như vòi rồng trên biển, phòng khách rộng rãi lập tức trở nên chật chội.

Hắn biết rõ Mịch La nhớ mãi không quên việc đào góc tường hắn, lại không nghĩ rằng tên đó nói chuyện xảo trá như vậy, mà lại có chút đạo lý. Từ trước đến nay nha đầu này luôn có chút tùy hứng, quả nhiên không muốn bị trói buộc.Vài ngày trước hắn muốn quản nàng một chút, nàng phản kháng thật lợi hại.Tính tình như vậy, quả nhiên là rất khó để hắn tùy ý quản thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.