Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 644: Trừ độc



Về phần một luồn ánh sáng màu đỏ lượn vòng khiến người ta tuy có ấn tượng sâu đậm, lại không có người nào thấy rõ là vật gì. Đám người Côn Lão Đại chỉ thấy sau khi thằn lằn ầm ầm ngã xuống đất, từ phía sau thi thể như núi nhỏ không nhanh không chậm đi ra một người áo đen.Người này khuôn mặt cũng thường thường không có gì lạ, thuộc loại ném tới trong đám người đều sẽ không tìm thấy nhưng dáng người ngọc lập, trên mặt không có nửa điểm biểu lộ.

Cô gái này tất nhiên là Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên.

Đây là lần đầu tiên nàng ra tay từ lúc tỉnh dậy tới nay, xem ra thân thủ trước đây cũng không bị tụt lùi. Nàng tự thỏa mãn, nhìn mấy người trước mặt một cái, đang muốn mở miệng nói chuyện thì đột nhiên che ngực, kịch liệt ho khan.

Trường Thiên đứng ở phía sau nàng, giờ phút này vội vàng tiến lên một bước, nắm bả vai nàng thấp giọng nói: “Chịu không nổi rồi hả?” Một luồng thần lực tinh thuần đã chuyển qua.

“Khôngsao.”Nàng mượn lực lượng đó vận hành bí quyết chân nhất, chậm rãi điều tức.

Nơi này đã xâm nhập địa cung, sát khí càng ngày càng đậm dày ảnh hưởng tới nàng cũng càng lúc càng lớn, dọc theo đường đi nàng điều chỉnh nhiều lần, mới khó khăn lắm ngăn sát khí ở ngoài thân thể. Trường Thiên nói đúng, cái này quả nhiên là khảo nghiệm vô cùng tốt đối với việc nắm giữ trình độ kỹ xảo.

Mới vừa rồi tốc độ cao vận động chỉ là khảo nghiệm, sự thật chứng minh, lúc nàng hoạt động kịch liệt, năng lực phòng hộ của cương khí hộ thể sát khí đã giảm bớt, cuối cùng bị vài sợi sát khí nhân lúc có chỗ trống mà vào, cái loại cảm giác ngực buồn bực hít thở không thông lần nữa đột kích. Đây là do nàng có thần lực, người tu tiên bình thường tới đây, một thân bản lãnh đều bị chèn ép tới cùng.

Côn Lão Đại tiến lên hai bước, trầm giọng nói: “Hai vị từ đâu tới đây, có gì muốn làm sao?” Trong mắt mọi người vẫn lộ ra vẻ cảnh giác, dù đối phương vừa cứu một người của bọn họ nhưng ở nơi này trong địa cung sâu thẳm, người lai lịch không rõ cũng không tốt hơnbao nhiêu so với quái vật.

Trường Thiên mở miệngnhưng giọng nói trở nên âm trầm khàn khàn, khác hoàn toán với giọng nói vốn có của hắn: “Nhận ủy thác của người, đến đây tìm vật.”

Côn Lão Đại quả nhiên hơn cảnh giác: “Các ngươi muốn tìm cái gì?”

“Tất nhiên giống các ngươi.”Lời này vừa nói ra, người đối diện sắc mặt thay đổi. Trường Thiên thản nhiên nói: “Địa cung tự xuất hiện, cũng không phải vật nhà ngươi, chỉ cho phép các ngươi tới tìm, chúng ta không được tới sao?”

Côn Lão Đại còn định nói thêm thì phía sau lại truyền đến một tiếng rên rỉ.Mặc dù tiếng không lớn nhưng mỗi người cũng có thể nghe ra trong đó ẩn chứa thống khổ mãnh liệt. Ánh mắt A Cát trợn trắng, trên trán mồ hôi lạnh ào ào chảy xuống.Trên mặt cũng nhiều thêm vài phần khí đen.

Ninh Tiểu Nhàn thăm dò nhìn hắn một chút, ngạc nhiên nói: “Hắn trúng độc sơn miêu rồi, ở trong địa cung này lại có thể gắng gượng đến bây giờ. Chỉ có điều, hắn cách cái chết cũng không xa đâu...”

Côn Lão Đại quay đầu lại nhìn cháu trai sắp chết. Trong lòng cũng chua xót: “Các ngươi...” Đang muốn trách mắng đối phương nói mấy câu nói mát thì đã nghe cô nương kia cười nói tiếp: “Ngươi có muốn làm cho hắn sốngkhông?”

Mọi người hơi bị ngẩn ngơ. Cái gì gọi là có muốn để cho hắn sốnghay không? Tất nhiên là muốn. Số lượng người tiến vào địa cung vốn không nhiều lắm, ít người thiếu lực lượng.Côn Lão Đại lại càng trong lòng sinh ra hi vọng: “Ngươi có thể cứu?”

“Đại khái, có lẽ, có thể thôi?” Nàng cười dài nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm. Chỉ có điều tại sao ta phải tốn sức cứu hắn?”

“Lão Tứ” là người thông minh, xen vào nói: “Nếu như cho ngươi cứu, hắn có thể hành động như thường sao?” Yêu cầu này rất cao nhưng cũng rất thực tế. Nếu sau khi trị lành vết thương, A Cát còn cần nằm trên giường tĩnh dưỡng chừng mấy ngày mà nói, như vậy đám người này thà rằng không trị luôn. Dù sao cũng muốn ném gánh nặng ở nơi này.

Người này ngược lại rất cơ trí.Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn một cái, rồi gật đầu nói: “Nếu ta ra tay, tất nhiên có thể trả lại ngươi một người tốt, bảo đảm vui vẻ.”

Côn Lão Đại thở dài thật sâu, giống như muốn phun buồn rầu tích lũy trong lòng ra: “Nói điều kiện của ngươi.”

Ninh Tiểu Nhàn vươn ra một ngón tay: “Trao đổi tình báo.” Nàng và Trường Thiên rất hiếu kỳ,sao những người này có thể sống đến bây giờ.

Côn Lão Đại suy nghĩ một chút, tựa hồ không có gì tổn thất, dù sao ông chủ cũng không yêu cầu bọn họ giữ bí mật: “Có thể.”

Nàng vươn ra ngón tay thứ hai: “Kết bạn mà đi.”

Cái này Côn Lão Đại trầm mặt, có chút không vui. Hai người này xuất hiện đột ngột, lại không biết sâu cạn, vạn nhất ở sau lưng thình lình ra tay ác độc, hắn đi đâu khóc lóc kể lể?

Ninh Tiểu Nhàn chỉ nhìn hắn sắc mặt đã hiểu được hắn đang suy nghĩ gì, nhún bả vai một cái nói: “Nếu muốn cho các ngươi chết, mới vừa rồi không ra tay là được rồi. Con thằn lằn kia và đồng bạn của nó tự có thể diệt hết các ngươi rồi, chúng ta cần gì phí sức? Ngươi cũng không cần nghi thần nghi quỷ, các ngươi sáu bảy người lớn sống đối với chúng ta quả thực có tác dụng, dù sao đường trong địa cung này còn phải đi xuống tiếp, chúng ta cũng hi vọng nhiều người sức lớn chút.”

“Về phần đồ chúng ta đều muốn, đến lúc đó tất cả dựa vào bản lĩnh tới đoạt, như thế nào?”

Nàng nói những lời này xong không chút khách khí, hết lần này tới lần khác nghe lại rất thẳng thắn.Côn Lão Đại trong mắt chớp lóe ánh sáng khó đoán, lộ vẻ khó mà quyết định. Hai người này thuật pháp thoạt nhìn có phần rất cao, muốn từ trong tay bọn họ tranh đoạt món đồ đó tới cùng thực sự có chút khó khăn. Nhưng chuyện đều có hai mặt, có bọn họ đồng hành, những thứ khác không nói, tất cả mọi người không nắm chắc đối phó thằn lằn biến dị thì đã bị bọn họ dễ dàng giết chết, có thể thấy được hai người này cũng là một trợ lực lớn.

Huống chi, bây giờ tính mạng cháu trai hắn đang bị đe dọa, đối phương lại có nắm chắc trị lành.Chỉ riêng việc này đáy lòng hắn đã âm thầm có khuynh hướng đạt thành ước định này. Lòng người có hướng đi cực kỳ vi diệu, mới vừa rồi hắn còn có ý muốn giết chết cháu ruột mình. Tuy nói là muốn cho hắn bớt bị chút ít chịu khổ nhưng rốt cuộc đây cũng là ruột thịt chảy xuôi nồng hậu huyết mạch Côn gia, huống chi điểm xuất phát thực sự là không để cho người thanh niên liên lụy cả đoàn.

Cũng bởi vì như thế, dù đứa cháu trai này không biết, đáy lòng hắn cũng âm thầm có chút áy náy, cũng hi vọng có thể đền bù tổn thất cho A Cát.

Lúc này, đôi mắt đẹp của Ninh Tiểu Nhàn từ trên người hắn quét qua, Côn Lão Đại lập tức có cảm giác bối rối khi bị nhìn thấu suy nghĩ. Mặc dù cô gái này diện mạo không đẹp tốt nhưng một đôi mắt lại xuất thần nhập hóa như vậy! Hắn đọc sách không nhiều lắm, không biết bốn chữ này dùng ở đây có đúng hay không, nhưng trong lòng lại cảm thấy một đôi nam nữ này thật sự không dễ đối phó.

Thôi, cùng lắm chính là bảo hổ lột da.Mọi người đi trước nhìn xem sao. Nếu có thể đi tới trước vật kia, lúc đó hai bên lại đi tính toán cũng không muộn. Hai người này lúc xuất hiện đã ra oai phủ đầu nhưng ai biết có phải dựa vào pháp khí lợi hại trong tay hay không chứ? Cô gái kia có tốc độ rất nhanh nhưng có thể chỉ vận động thoáng một cái như vậy thôi cũng đã lộ vẻ mỏi mệt bị bệnh? Mà nếu đối phương đột nhiên làm khó dễ, đến lúc đó bọn họ lấy bảy đối với hai, chưa chắc không có phần thắng rồi.

Lúc này A Cát lần nữa rên rỉ một tiếng, Côn Lão Đại thân thể chấn động, đáp: “Tốt lắm. Xin  mau chút cứu hắn.”

Ninh Tiểu Nhàn đem phản ứng của hắn đều nhìn ở trong mắt, nghe vậy từ trong ngực móc ra bình ngọc giao cho Trường Thiên. Sát khí này  thật sự nàng không thể ra sức, còn muốn hắn ra tay mới được.

Hắn hai người tâm ý tương thông, thậm chí không cần ngôn ngữ. Trường Thiên nhận lấy bình đổ ra một viên đan dược, đưa tay sờ cằm A Cát vứt thuốc đó vào. Người bị thương bộ mặt sưng vù, ngay cả ngũ quan đều sắp thay đổi hình dạng, miệng tự nhiên cũng không thể mở nổi, chớ nói chi nuốt xuống. Chỉ có điều Ẩn Lưu suy nghĩ đến tình trạng thân thể vết thương bệnh nhân lúc dùng thuốc, đan dược luyện chế tất cả đều là vào miệng lập tức tan, biến thành nước bọt tiến vào cổ họng, bớt đi phần phiền não này.

Hình dáng Trường Thiên dùng thần thông che đi nên người khác tất nhiên nhìn không thấy trên mặt hắn tràn đầy ghét. Nếu không phải vì cứu người, hắn thật sự không muốn đi đụng chạm người phàm.Thuốc ném vào trong miệng A Cát chỉ có thể giải độc tố trên răng nanh của sơn miêuthôi, mà tên xui xẻo này sở dĩ gặp nguy hiểm bỏ mình, cũng bởi vì trên người hắn vốn có vật chống đỡ sát khí nhập vào cơ thể. Nhưng sau khi bị sơn miêu cắn bị thương, độc tố và cả sát khí cùng nhau xâm nhập vào trong cơ thể.

Những sơn miêu này sinh sống trong địa cung vài ngàn năm, sinh sôi nảy nở không biết bao nhiêu đời, chất độc ở hàm răng và sát khí đã sớm trộn lẫn làm một thể, khó phân thắng bại. Trên người A Cát có món đồ mặc dù phát huy tác dụng nhưng đến cuối sát khí gặp máu cũng bắt đầu từ từ ăn mòn thân thể người, hắn mới biến thành bộ dạng hiện tại. Chỉ có điều nói trở lại, nếu không phải vật kia nổi lên tác dụngtrên người hắn, hắn đã sớm bị mất mạng. Đây cũng là điểm mà Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên tò mò nhất đối với đám người phàm này.

Trường Thiên nhân lúc sờ đã đưa một luồn thần lực vào trongthân thể A Cát.vSát khí trong thân thể người thanh niên này lắng đọng xuống, cảm giác được kẻ địch bên ngoài xâm lấn, thoáng cái hết sức hưng phấn, ý chí chiến đấu sục sôi tới ngăn địch. Tình hình này giống như phản ứng của đoàn sát khí lúc ấy tác quái trong cơ thể Xích Nha. Hậu quả có thể nghĩ rồi, thần lực Trường Thiên tinh thuần bực nào, nó vừa nhào lên đã bị trấn áp xuống không thương tiếc, rất nhanh bị nghiền nát thành hư vô, thần lực qua lại gột rửa hai lần, luồn sát khí kia đã không còn bóng dáng.

Sách lược hắn và Ninh Tiểu Nhàn chọn lựa chính là phân tích cặn kẽ, độc quy độc, sát khí quy sát khí, giải riêng từng cái. Quả nhiên qua mười mấy hơi thở, trên mặt sưng vù của A Cát đã chầm chậm tản đi, lộ ra bộ dáng ngũ quan vốn có, khí đen trên người đã sớm biến mất không thấy gì nữa. Mọi người thấy viên thuốc của Trường Thiên Nhất có hiệu lực, trong bụng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt Côn Lão Đạicũng hoàn hoãn rất nhiều.

“Được rồi, thúc đẩy mạch máu cho hắn đi.” Trường Thiên rất bình tĩnh thả thuật vệ sinhtrên tay. Ninh Tiểu Nhàn liếc thấy, không biết nên khóc hay cười. Lập tức đã có người tự động đi tới, thay A Cát đả thông kinh mạch, nhanh chóng phát huy tác dụng của thuốc.Thời gian cấp bách, sớm một khắc để cho hắn phục hồi như cũ cũng tốt.Trong những người này có rất nhiều người vốn là xuất thân phương sĩ, ở y đạo cũng đọc lướt qua chút, chuyện nhỏ bực này có thể làmthuận lợi.

Lại một lát sau, trên mặt A Cát thế nhưng dần dần hồng nhuận, rốt cục khẽ thở một hơi, mở mắt ra.Côn Lão Đại vén mí mắt hắn xem xét, phát hiện máu đỏ kia cũng đã biến mất, lúc này mới buông lỏng nói: “Quả nhiên không việc gì nữa.”

Ninh Tiểu Nhàn làm người tốt đến cùng, lại vứt một viên đan dược cho A Cát nói: “Ăn vào đi, trong ba vòng gãy chân sẽ khôi phục.” Thuốc này có công hiệu nghe vô cùng kỳ diệu nhưng bọn họ biết, thần tiên dược vật trên cõi đời này quả thực có thể có công hiệu như vậy.

Côn Lão Đại ánh mắt chợt lóe: “Hóa ra bộ dạng chật vật lúc chúng ta bị thằn lằn biến dị truy kích cũng bị hai người này nhìn thấy. Nếu không sao lại biết A Cát bị gặm đầu ngón chân?”

Nàng đã có thời gian cứu hắn, nói vậy sẽ không hại người, A Cát cũng không nghi ngờ, nhận lấy ăn hết, chỉ một lúc sau, lại từ trên mặt đất lăn lộn bò dậy, giật giật chân vui vẻ nói: “Vết thương lại không đau nhưng có một chút ngứa!”

Mọi người ngạc nhiên, thuốc lại có hiệu lực nhanh như vậy, đã không phải loại đan dược phàm trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.