Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 650: Ly Vẫn



Côn Lão Đại vừa gầm lên một tiếng, phi tác đã rơi vào trong hàm răng quái vật. Cánh tay Viên Hậu bị giật mạnh một cái, nếu hắn không kịp thời buông tay thì xem chừng đã bị túm vào trong nước, rơi vào kết cục giống bọn A Cát. Hắn dù có mạnh đến đâu cũng không dám đọ với quái vật có thiên phú dị bẩm này.

Sau khi một loạt động tĩnh dữ dội, quái vật kia lại lần nữa chìm vào trong nước. Trên mặt hồ nhất thời xuất hiện một mũi nước, khi lan đến chỗ đám người đang đứng trên bờ kia thì đã tạo thành một bức tường nước cao tới hai thước!

Tên quái vật này chỉ ở trên mặt nước khẽ lật mình một cái thôi đã có thể tạo ra động tĩnh như sóng thần rồi.

Đám người Côn Lão Đại lui về phía sau một bước, dưới chân đứng vững, tư thế sẵn sàng chống đỡ bức tường nước này. Thế nhưng, bức tường nước trong suốt này vừa nhào tới bờ, chợt như đụng phải một bức tường vô hình khác, giống như sóng biển bị bờ biển cứng như đá ngăn lại, sau đó dội ngược lại, vỡ vụn như những đóa bọt biển.

Bức tường nước hóa thành bọt nước đầy trời, từ trên không nhẹ nhàng bay xuống. Trên bờ, Trường Thiên vẻ mặt hờ hững, đứng khoanh tay, trên người hắn và Ninh Tiểu Nhàn không dính chút nước nào.

Chỉ là một bức tường nước, sao có thể lại gần hắn được?

“Hẳn là Giao Long!” Nàng lại cúi đầu khẽ kêu một tiếng.

Thứ này vừa mới chui ra khỏi mặt nước, trong nháy mắt đã hiện nguyên hình.

Quái vật trước mắt này, đầu giống lạc đà, sừng giống hươu, mắt giống thỏ, tai giống trâu, cổ giống rắn, bụng giống trai, vảy tựa cá chép, móng vuốt như chim ưng, còn bàn chân thì giống như hổ, đúng là vạn thú đứng đầu trong truyền thuyết, đứa con cưng của trời đất, là loài sinh vật có thể ngao du cửu thiên trong vô số thần thoại. Từ cổ chí kim, thần thú yêu vật nhiều vô số kể, nhưng không có loài nào có thể nổi danh, có thể uy mãnh như vậy.

Rồng!

Nhưng trong núi Xích Quỷ này, sâu tận trong địa cung nơi có sát khí dày đặc nhất, sao lại xuất hiện Giao Long chứ?

Trường Thiên lại lắc đầu: “Không phải là rồng, mà là long tử, nàng nhìn kỹ một chút.”

Giờ phút này, quái vật kia đang hờ hững lơ lửng trên mặt nước. Hàn Xuân Lâm cũng đã bị nó một ngụm nuốt chửng. Nó ngước đôi cặp mắt vĩ đại nhìn về phía đám người trên bờ, không vội vã nhào tới, mà ngược lại, thong thả đi về phía đường nhỏ mà mọi người lúc trước đi xuống.

Lúc này nàng mới nhìn rõ, hóa ra thứ gọi là “Giao Long” này, trừ phần đầu giống Long Tộc như đúc ra, thì cơ thể không dài mảnh giống như rắn, mà thô to đến không có cổ. Thân thể dưới nước mập mạp khổng lồ. Có vảy, có vây và đuôi rất lớn.

Lại nhìn kỹ một lần nữa, con Giao Long này thế nhưng lại có thân thể giống như một con cá khổng lồ!

Côn Lão Đại môi đã trắng bệch, run rẩy nói: “Nó, nó muốn chặn chúng ta ở trong này!” Có điều thân thể con quái vật kia quá khổng lồ, chỉ động đậy hai cái, đã đuổi tới phía trước đường nhỏ. Giờ này mọi người có muốn chui vào đường nhỏ để chạy trốn thì cũng chẳng khác nào đưa đồ ăn đến tận miệng nó.

Ninh Tiểu Nhàn cũng cảm thấy tình huống không ổn, khẽ kéo ống tay áo Trường Thiên, truyền âm nói: “Giờ phải làm sao?” Hắn muốn cho mấy phàm nhân này tiếp tục chịu chết sao?

“Bình tĩnh đừng nóng, cứ quan sát thêm đã.” Trường Thiên đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, tuy có lòng nhắc nhở nàng, nhưng sắc mặt lại lạnh lùng nghiêm nghị, ra chiều không vui: “Loại sinh vật này, trong quyển đồ chí mà tên họ Ngôn đưa cho nàng cũng có nhắc tới. Nghĩ ra chưa?”

Con ngươi nàng đảo vòng vòng mấy cái, rồi như chợt nghĩ ra: “Đầu rồng mà thân cá. Đây là con trai thứ chín của rồng, Ly Vẫn! Nhưng sao long tử lại xuất hiện ở nơi này?”

Theo truyền thuyết, loài rồng rất phóng túng, sinh được chín con trai, không người con nào giống nhau, nhưng đều không thành rồng. Con trai thứ chín tên là Ly Vẫn, còn có tên Si Vĩ, Si Vẫn. Sách cổ ghi: “Trong biển có Ngư cầu, đuôi tựa diều hâu, sóng dữ tiếp mưa xuống”, Ngư cầu tức Ly Vẫn, có thể thấy được loài sinh vật này thần thông quảng đại, thân thể vĩ ngạn đến mức nào. Nó cũng là một trong những “Thủy thần” trong truyền thuyết, thiên về ngự thủy. Phàm nhân sau khi gặp nó, đã dựng hình nó thành tượng bố trí ở trên nóc nhà, nghe nói có thể phòng hỏa trừ tai họa, “Dĩ yếm hỏa tường”.

Ly Vẫn bơi đến gần tường đá, đột ngột há miệng lấp kín cửa đường nhỏ, sau đó dùng sức khẽ hút một cái! Lúc này mới có thể nhìn ra, nó và loài rồng đúng là có chút khác biệt, phần miệng dài mảnh mà nhọn, dễ dàng hấp hút mọi vật.

Mọi người đang mê hoặc vì cử động của nó, Trường Thiên đã nói: “Thức ăn của nó trước giờ chỉ có đom đóm.” Không biết tại sao, trong giọng nói lại có chút thương cảm nhàn nhạt.

Thị lực của Ninh Tiểu Nhàn tốt hơn người bình thường, giờ phút này đảo qua làn nước mờ mịt, không khỏi chấn động. Hóa ra quanh thân Ly Vẫn đang bị một chuỗi xiềng xích thô to trói chặt, mỗi một chiếc xích đều có độ dày bằng ba người ôm, trong đó có đến phải chục cái còn đâm xuyên vào máu thịt của nó, trực tiếp cố định ở xương cốt của nó!

Xiềng xích này không biết được luyện thành từ kim loại gì, dù ngâm ở trong nước đã lâu nhưng vẫn sáng bóng như mới, lúc Ly Vẫn di chuyển, phát ra ánh sáng loáng cùng âm thanh giòn tang, chẳng qua là âm thanh này bị chôn ở dưới mặt nước, nên nàng không nghe thấy được. Lại ngưng thần nhìn kỹ, trên xiềng xích thường xuyên nổi lên ánh sáng màu đen, dao động một trận biến thành hình đầu người đang nhe răng cười, nếu Ly Vẫn cảm thấy khó chịu giãy giụa hai cái, đầu người này sẽ rất nhanh di chuyển đến trên người nó, ra sức gặm cắn.

Nàng cũng coi như có chút kiến thức, lập tức hiểu ra bộ xiềng xích này có thể vây hãm được Ly Vẫn, nguyên nhân lớn nhất ngoại trừ sự kiên cố ra, chỉ sợ còn có khả năng hấp thụ sức mạnh từ trên người kí chủ. Ly Vẫn giãy giụa càng mạnh, khả năng xiềng xích hút lấy tính mệnh của nó lại càng lớn, ngược lại đối với nó suy yếu thì nó cũng suy yếu theo.

Được Trường Thiên nhắc nhở, nàng thấy hành động của Ly Vẫn, sao còn không hiểu ra? Một con rồng thân thể khổng lồ như vậy, trước giờ chỉ dựa vào đom đóm trong thạch thất làm thức ăn, cùng lắm thì có thêm chút thủy sản lọt vào mạch nước ngầm nó mới miễn cưỡng có được bữa ăn ngon.

Đom đóm nếu có thể dời đi nơi khác sinh sống thì có lẽ cũng không nguyện ở lại nơi này. Chỉ tiếc bọn chúng phải đẻ trứng ở trong vùng nước yên tĩnh, nước sâu ít nhất phải hai thước. Tại địa cung này, chỉ có trong thạch thất mới có cối đá để hứng nước nhỏ xuống từ thạch nhũ, là nơi duy nhất chúng có thể sinh sản. Bản năng sinh sản đã vượt qua nỗi sợ hãi đối với cái chết, cho nên loài đom đóm trước giờ vẫn có thể tự do tiến vào địa cung kiếm ăn, đến khi sắp sinh sản thì quay lại thạch thất. Hơn nữa, số lượng của bọn chúng tuy nhiều, nhưng hình dạng thằn lằn, sơn miêu cũng không nhỏ, săn bắt được chừng mười con là đủ cho cả tộc đàn ăn no.

May mà loại sinh vật này tuổi thọ rất ngắn, tốc độ gây giống cũng nhanh, là đại biểu tiêu biểu trong số các loài có khả năng sinh sản nhanh. Ly Vẫn bị nhốt ở nơi này không biết đã bao nhiêu năm, sớm biết được là đợi đom đóm đẻ xong sẽ bò đến phía trước đường nhỏ, dùng sức hút mạnh, chút thức ăn thu hoạch này đối với nó đúng là ít đến đáng thương! Nếu theo quan điểm của Ninh Tiểu Nhàn, đối với loại côn trùng giàu protein như đom đóm này, thì khẩu phần của nó vô cùng có giá trị dinh dưỡng.

Mà nhiều thế hệ đom đóm đều bị nó săn làm thức ăn, nên sự sợ hãi đối với Ly Vẫn đã khắc sâu trong đầu các thế hệ con cháu đời sau, luôn coi nó là thiên địch. Bởi vậy, chúng thường không dám đến gần hồ nước ngầm, cũng chính là lãnh địa của Ly Vẫn.

Dù vậy, có hàng ngàn hàng vạn con đom đóm, cũng không đủ làm một bữa ăn ngon cho thân thể khổng lồ của Ly Vẫn. Lúc trước người kiến tạo địa cung này có lẽ là sợ nó ăn no sẽ có sức thoát khỏi xiềng xích chạy trốn, vì vậy đã khống chế chặt chẽ sức ăn của nó. Có câu: “Ăn không no, lực không đủ, cái đẹp không thể hiện ra bên ngoài”. Ly Vẫn này dù có bản lĩnh đến mấy, hết năm này tháng khác chịu đói, thực lực cũng chỉ dư lại hai phần mười, trước giờ không thể không rơi vào trạng thái hôn mê để giảm thiểu sự hao tổn đối với thân thể.

Rồng, rắn, rùa và các loại côn trùng đều có khả năng ngủ đông. Cũng giống như lúc Trường Thiên bị nhốt ở trong Thần Ma ngục, lúc thân thể quá mức suy yếu sẽ tự động rơi mê man, mục đích là tiết kiệm thể lực. Đây cũng là lý do tại sao lúc mọi người đi vào dưới hồ trong lòng đất vẫn không gặp nguy hiểm. Bất kể là tim đập, hô hấp, da thịt co rút lại, thần kinh chuyển động các kiểu đều được hạ xuống mức thấp nhất, gần như là chẳng khác gì tảng đá lớn ở trong nước. Đây là bản năng trời sinh của Ly Vẫn, không nói giấu được tiểu quỷ do Lão Tứ phái xuống nước, ngay cả Trường Thiên ở trên bờ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nhận thấy được.

Lần này, là mùi máu tươi từ miệng vết thương của A Cát đã đánh thức nó từ trong giấc ngủ say dậy, sau đó tất nhiên nó sẽ không buông tha mà chạy tới ăn thịt người. Hình thể của loài người đối với Ly Vẫn mà nói thì nhỏ đến vô cùng, nhưng so với đom đóm thì chẳng phải hơn rất nhiều sao? Lại nói mùi vị cũng thơm ngon hơn gấp cả chục lần. Nó ở chốn này gần như chẳng bao giờ có nổi một bữa no, nên đã sớm hiểu cái đạo lý một con muỗi dù có nhỏ đến mấy cũng là một khối thịt.

Lại nghĩ, vừa rồi đom đóm trong thạch thất đã bị một trận thần hỏa của Trường Thiên làm cho chết cháy ở trong đường nhỏ rồi, chỉ còn lại chừng trăm con, bị Ly Vẫn một hớp hút vào, như vậy sao đủ ăn? Con cự thú này rõ ràng cảm giác được lần này thức ăn vào miệng không được như mọi khi, ngược lại dẫn tới bụng càng thêm cồn cào, không nhịn được quay đầu, đôi mắt gắt gao nhìn về phía năm người còn lại trên bờ.

Đám người kia, so với mấy con sâu bọ bình thường hẳn là ngon miệng hơn rất nhiều! Đôi mắt của nó, lập tức phát ra màu đỏ đầy đói khát.

Đám người phàm trên bờ, lúc này mặt đã xám như tro. Côn Lão Đại cũng đã quên nỗi đau mất cháu, trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất: ta muốn chết! Dù trong đầu đang vô cùng hoảng loạn, thân thể lại giống như bị đinh ghim chặt trên mặt đất, không thể cử động được chút nào.

Quái vật trước mặt này diện mạo quá đặc biệt, đặc biệt đến mức một đứa con nít cũng có thể kể vanh vách thân phận của nó, huống chi là người vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi như Côn Lão Đại? Đối mặt với thần vật trong truyền thuyết này, cảm nhận được uy phong của nó, có phàm nhân nào có thể dâng lên ý niệm chống cự ở trong lòng chứ? Hắn nghe được Lão Tứ bên cạnh kêu lên một tiếng kỳ quái, giống như đang niệm khẩu quyết, vẫy hai con Ngân cương, lao về phía Ly Vẫn.

Ly Vẫn thấy có con châu chấu dám can đảm lại gần mình, lập tức hứng thú há chiếc miệng rộng ra, chờ bọn chúng lao tới.

Côn Lão Đại biết hai con Ngân cương này của bạn mình đã dùng thủ pháp bí mật tế luyện hơn mười năm. Vật này bồi dưỡng được là cực kỳ khó khăn, so với đồng cương bình thường còn cao hơn một bậc, là ngự sử vật hiếm có của thiên sư, xương cốt của nó đã dần chuyển thành màu ngân bạch, tay chân linh hoạt, có thể quỳ gối, có thể nhảy, giơ tay nhấc chân hoàn toàn không có cảm giác cứng nhắc, hơn nửa sức mạnh vô cùng lớn, thậm chí có thể giống như yêu quái bình thường hấp thụ ánh trăng, làm cho thân thể càng thêm lớn mạnh.

Đôi Ngân cương này là bảo bối của Lão Tứ, trong địa cung gặp vô số hung hiểm hắn cũng chưa từng lấy ra dùng. Chỉ đến thời khắc gặp nguy hiểm đe dọa đến tính mạng này, hắn mới phải được ăn cả ngã về không. Dù sao bảo bối gì cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình.

Dưới sự thao túng của hắn, gót chân của một trong hai con Ngân cương dùng sức đạp trên mặt đất một cái, sau đó nhảy lên thật cao, thân thể giống như hỏa tiễn lao nhanh ra ngoài, động tác vô cùng mau lẹ, nhảy lên phải ít nhất là bốn, năm trượng (hơn mười sáu thước), khoảng cách này so với người bình thường còn cao hơn rất nhiều!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.