Các loại ý niệm hiện lên trong lòng nàng, Trường Thiên lại cười nói: “Tại sao phải cố sức suy nghĩ?” Rồi giơ tay lên, miệng rộng của Ly Vẫn liền giống như bị một đòn bẩy vô hình cậy mở, lộ ra miệng đầy răng nanh, cùng với cổ họng tĩnh mịch. Nhìn cái miệng rộng này, có thể nhét vào cả một đầu tàu là không thành vấn đề.
Mấu chốt chính là ở trong cái miệng to lớn, chỗ sâu trong cổ họng, rõ ràng có một chỗ giống như là mặt kính, lóe lên gợn sóng với hắc quang nhàn nhạt.
Truyền tống trận pháp!
Không còn nghi ngờ nữa, Viên Hậu chui vào chỗ đó rồi tiến vào chỗ sâu nhất của cung điện dưới mặt đất.
Nhìn đến đây, Ninh Tiểu Nhàn cũng nhịn không được mà muốn vỗ tay khen ngợi tư tưởng kỳ diệu của người đã kiến tạo nên cung điện dưới mặt đất này.
Động phủ hạch tâm này còn cần chỉ lệnh nào sao? Ly Vẫn mấy lần há miệng nuốt người, nhưng nàng lại không thấy được cổng truyền tống ở sâu trong cổ họng nó. Có thể thấy được cửa lớn này chỉ có thể mở ra sau khi nó ngủ say thôi.
Kể từ đó, bình thường nó ngậm miệng mà ngủ, Truyền Tống trận pháp cũng bị chặn trong miệng, tất nhiên là không ai có thể nhìn thấy. Nếu có người đến quấy rầy, đánh thức Ly Vẫn, lúc này cửa lớn lại khép kín. Dù cho người đến gần có tìm kiếm như thế nào cũng không tìm thấy manh mối, nhiều lắm là chỉ phát hiện được Địa Sát Tụ Linh Đại Trận trên bụng Ly Vẫn. Rồi lại có một làn phỏng đoán tương tự, làm sao ngờ tới phải thôi miên gia hỏa này?
Nếu người đến giết chết Ly Vẫn thì lại phù hợp với tâm ý của người kiến tạo cung điện dưới mặt đất này rồi. Bởi vì từ nay về sau động phủ này sẽ vĩnh biệt nhân gian.
Chỉ là trên đời này có một loại số mệnh gọi là “cơ duyên trùng hợp”. Đê chạy ngàn dặm cũng có khả năng bại bởi tổ kiến, trận pháp được bố trí tỉ mỉ đều có thể bị người phá hư, thành lũy được dốc hết tâm huyết kiến tạo cũng có thể bị người công phá. Có lẽ tất cả các thiết kế đều đạt đến mức độ hoàn mỹ, chỉ là thần may mắn sẽ đứng về phía ai mà thôi. Viên Hậu lợi dụng hải yêu làm cho Ly Vẫn tê liệt, cũng không biết là cố ý hay vô tình mà trùng hợp mở ra yêu cầu của trận pháp.
Trường Thiên cất bước, muốn đi tiến vào miệng rộng của Ly Vẫn, lại đột nhiên dừng bước: “Đã có Tụ Linh trận khắc vào bụng cá nên nồng độ sát khí ở nội cung có lẽ cực cao.”
Ninh Tiểu Nhàn gật đầu nói: “Bên trong không thích hợp để ta đi vào. Ta ở chỗ này giúp chàng trông coi. Nếu Ly Vẫn tỉnh lại, ta sẽ đánh ngất nó là được.”
“Nha đầu ngốc, dược lực của Túy Long thảo có lẽ vẫn còn có thể duy trì được một lát nữa. Sát khí cũng có ánh hưởng đối với nàng, nếu không cần thiết thì không cần ra tay với nó.”Lông mày dài của hắn giương lên, cười đến cuồng vọng, “Trong thiên hạ cũng không thấy được có động phủ nào có thể vây được ta.”Dứt lời lại đè bờ vai của nàng, đánh một đạo thần lực tinh thuần vào trong cơ thể nàng.
Lúc trước Thiên Thượng Cư cường hành đóng Tiểu Thiên Kính lại, đồng dạng cũng bị hắn công phá hàng rào không gian thoát ra ngoài, ngược lại còn đem mấy vị đại trưởng lão vây hãm ở bên trong. Lực lượng của Trường Thiên lúc này không biết đã lớn hơn bao nhiêu lần so với khi mới gặp ở Thần Ma ngục. Bởi vậy lời này nó ra cũng không khiến nàng cảm thấy kỳ quái.
Về phần Túy Long thảo…
Lúc A Cát bị Sơn Miêu làm bị thương, nàng ngửi thấy trong máu hắn có mùi kiềm đắng nồng hậu mà dày đặc.Thứ này được gọi là Túy Long thảo, nghe tên gọi đã biết rõ nó có hiệu quả làm cho Long Tộc say mê. Nàng cũng chưa từng thấy qua rồng. Đoán chừng sau khi nó ăn phải Túy Long thảo thì sẽ có cảm giác say khướt. Sau đó nàng lưu ý một chút, bảy người bên trong đoàn của Côn lão đại đã có đến sáu người có khí tức của Túy Long thảo trên cơ thể. Chỉ có một người là sạch sẽ chính là Viên Hậu.
Túy Long thảo cũng có thể thường thấy được ở trong rừng rậm Ba Xà, nàng đương nhiên biết rõ tính trạng của nó rồi.
Đại khái là Viên Hậu đã sớm biết trong cung điện dưới mặt đất này sẽ có Long Tử, cho nên đã bỏ độc trên người của sáu, bảy mồi nhử khác. Ừ, hẳn là đã động tay động chân bên trong thức ăn và đồ uống của bọn họ. Hơn nữa đã bắt đầu thêm vào ít nhất gần nửa tháng trước rồi, nếu không nồng độ kiềm sẽ không lớn như vậy. Dù sao loại kiềm đắng này cũng không có bất kỳ hiệu quả gì đối với con người, ngược lại có thể đuổi kiến. Có lẽ những người khác cho dù có phát hiện cũng chỉ cho là ý tốt của Côn lão đại.
Ninh Tiểu Nhàn phỏng đoán, vốn là hi vọng rằng trong lúc Ly Vẫn đang ăn tươi bọn họ thì sau đó sẽ hành động bất tiện, Viên Hậu có thể thừa cơ tìm kiếm cửa vào nơi hạch tâm của cung điện dưới mặt đất.
Nhưng bây giờ, nàng làm sao lại không đoán ra, chỉ sợ Viên Hậu chính là ông chủ thần bí đã mướn người thực hiện chuyến đi này.
Khó trách trong chuyến đi này đoàn người Côn lão đại đều là phàm nhân, mà ông chủ lại có thể chịu giao cho bọn họ loại bảo vật như thiên khí thạch bôn (rìu đá). Hóa ra là bản thân người này đã xen lẫn trong đội ngũ, một mực khống chế cử động của mỗi người!
Nghĩ xa hơn, sở dĩ Viên Hậu phí nhiều công phu để mời Thiên Sư nhập cung có lẽ cũng là hành động bất đắc dĩ. Vốn cái Địa Sát tuyệt mạch này chính là cấm địa đối với tu tiên giả, cho dù hắn có thạch bôn, đoán chừng khi tiến vào sâu trong cung điện dưới mặt đất cũng sẽ ít có chỗ dùng. Như vậy xem ra, nếu không phải tu vi của hắn không ở trên Chân Tiên cảnh giới, thì chính là công pháp tu luyện quá đặc thù, không cách nào chống cự được sự xâm lấn của sát khí.
Nàng thở ra một ngụm trọc khí thật dài, nhìn hắn đi vào trong miệng lớn của Ly Vẫn, sau đó một bước bước vào trong Truyền Tống trận pháp màu đen. Nàng chậm rãi lui vào bờ, khoanh chân nhắm mắt.
******
Viên Hậu chui ra từ trong nước, từng bước từng bước đi lên.
Chỗ hắn hiện thân lại là một hồ nước thanh thiển (trong veo+nông), bờ cũng là sử dụng thạch lũy dựng nên, dưới đáy ao có khắc trận pháp rất nhỏ.Chịu ảnh hưởng của trận pháp này, nước mà Ly Vẫn nuốt vào đều chảy vào trong ao, sẽ không tràn ra.
Nơi này rất kỳ quái, lại là một nơi ở trên cao. Miệng hồ nước này chảy đến chỗ biên giới thì sẽ trút xuống dưới tạo thành thác nước cao tới hai mươi trượng.
Hồ sâu dưới đáy thác lại phân bố thành hệ thống kênh rạch chằng chịt, cơ hồ trải rộng toàn bộ nội cung.
Đại khái ai cũng không thể ngờ được, chỗ thần bí nhất của cung điện dưới mặt đất lại được xây ở trong một thung lũng. Hơn nũa tổng diện tích phải cũng không vượt quá mười lăm mẫu (một vạn mét vuông). Viên Hậu mới nhìn cũng có vài phần ngoài ý muốn. Chẳng qua hắn đảo mắt là đã hiểu: năm đó thời điểm Ly Vẫn bị bắt đoán chừng niên kỷ vẫn còn rất nhỏ, diện tích càn khôn trong bụng có hạn, đại khái cũng chỉ có thể dung nạp được địa phương lớn như thế này thôi.
Phóng mắt nhìn quanh, nơi đây cũng có đình đài lầu các, chỉ có điều phong cách khác hẳn với kiến trúc của nhân loại.
Mái đình ở trên nước không phải hình lục giác như thường thấy trong thế giới hiện nay. Đó là đình bát giác, trên đình còn có một loại ngói lưu ly, trực tiếp dùng bốn cây vật liệu bằng gỗ đen nhánh tráng kiện chống lên, đỉnh đình dùng một khối da lớn che lại, thoạt nhìn có vài phần giống với chiên bao của Mông Cổ, chỉ có điều để hở bốn phía. Chỉ mấy cái đình như vậy là đã lộ rõ sự xa hoa rồi. Vật liệu gỗ có thể đứng thẳng vài vạn năm mà không mục không xấu đã rất ít gặp, đây tất nhiên là gỗ Trầm Tích.Tủ gỗ dùng để gửi túi hải nạp trong Thần Ma ngục chính là dùng loại vật liệu này làm thành đấy.
Cho dù ở thời kỳ thượng cổ cũng là thứ tốt vạn kim khó cầu, ở chỗ này bất quá chỉ là vật liệu để dựng đình mà thôi. Viên Hậu liếc mắt đảo qua đã biết rõ mấy khối da được dùng để làm đỉnh đình chính là được lột ra từ trên người của ít nhất là bốn năm cự yêu, lại trải qua phương pháp đặc thù chế luyện. Trang trí bên trong đình cũng không phải tranh hoa điểu trùng ngư, mà là đinh tán kim loại vừa thô vừa to, đến nay vẫn còn lóng lánh ánh bạc.
Thủy tạ ca đài ở thế giới con người không thể tìm thấy ở đây. Đài cao cùng với lầu cao ở chỗ này có vách tường thật dày. Cửa sổ trên tường nhỏ mà vuông, đại khái vốn để dùng trong chiến tranh, về sau mới trở thành một loại kiến trúc trang trí.
Đặc biệt nhất có lẽ là nhà cửa ở đây. Trên cơ bản mỗi một nhà đều dùng một khối nham thạch màu đỏ sẫm tạo thành. Mỗi một cánh cửa đều cao tới một trượng, hơn phân nửa nóc nhà đều cao từ hai tới ba trượng, nham thạch được cắt cũng không tinh mảnh lắm.Cho nên kiến trức được xây lên có phong cách rất tục tằng, độ nghiêng của nóc nhà rất nhỏ, nhưng lại có màuđỏ như máu, đây là một loại ngói bông vải màuđỏ máu do dùng bùn đất bên bờ sông Hồng Hà đốt thành.Cửa sổ cũng không lớn.Tóm lại mà nói, phòngốc nơi này không giống như nhàở, ngược lại giống với lô-cốt, giống như là một thói quen từ xa xưa được bảo lưu cho đến nay. Cho dù làở nơi ngủ say của bậc quân vương thì kiến trúc cũng không có sự cải biến về kiểu dáng.
Ở chỗ này, những căn nhà thoạt nhìn trên cơ bản đều lớn hơn, xa hoa hơn qua bức tường bên ngoài. Trên những mái nhà hoặc cửa ra vào đều dùng rang nanh hay xương sườn, thậm chí là đầu lâu của cácđại yêu quái để trang trí.
Đây cũng là thói quen của Man Tộc. Dùng xương cốt của yêu quái do chínhtay mình giết chết để trang trí nhàở là truyền thống do tổ tiêntruyền thừa xuống.
Viên Hậu đứng ở trên một chỗ cao quan sát hoàn cảnh trong chốc lát. Lúc này mới nhảy xuống dọc theo tầng nham thạch, đi trên một con đường cũng có màu đỏ thẫm. Hắn giống như là rất quen thuộc đối với lối đi ở đây, tiếng bước chân trầm trọng quanh quẩn trong nội cung không một bóng người, càng lộ ra sự yên tĩnh giống như cái chết ở nơi đây.
Hắn đầu tiên đi qua chính là đường đi thẳng tắp. Hai bên đường vốn là có rất nhiều cửa hàng, đến nay chỉ còn có thể nhìn thấy một chút dấu vết sót lại. Sau đó là một miệng cống đồng thau cực lớn, dây xích cạnh cửa đều đã bị rỉ sắt, răng sói màu đỏ bên trên miệng cống còn lóe ra hung quang.
Chủng tộc này từ khi sinh ra đến khi biến mất cơ hồ đều sống trong chiến đấu liên miên không dứt. Ngay cả một nữ nhân nấu cơm trong Man Tộc cũng có thể dễ dàng đánh bại một tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Bọn họ tất nhiên sẽ không giống với nhân loại thái bình đã lâu, đem hết tâm tư đặt lên nhà cửa hoa lệ, mái cong đấu củng. (đấu củng là một dạng kiến trúc đặc biệt của Trung Quốc)
Từ chỗ trạm canh gác đi vào trong đến bốn dặm, xuyên qua dãy phòng ốc dày như răng lược mới đến được vị trí hạch tâm của toàn bộ nội cung – Vương Thành.
Kết cấu của kiến trúc nơi đây tất nhiên chính là kiểu chúng tinh củng nguyệt, mênh mông đại khí.Ngay cả cách quy hoạch của kiến trúc đều có thể nhìn ra được là sự hô ứng vị trí của bầu trời và ngôi sao. Nếu là thịnh cảnh năm đó người đến người đi, vũ khí tràn đầy thì chắc chắn là cực kỳ đồ sộ. Đáng tiếc hiện tại đã là cảnh dã kính không người quét, đã mọc ra rất nhiều cỏ dại, ngay cả giữa những khe cửa của rất nhiều phòng ốc cũng mọc ra đủ loại dây leo cùng hoa dại.
Đứng ở nơi này nhìn ra khắp nơi sẽ khiến cho người ta nhịn không được mà sinh ra cảm giác bi thương của cố hương nơi cũ còn tại, phù hoa lại đã tan đi.
Ở đây lớn nhất, xa hoa nhất chính là một tòa kiến trúc có độ cao đạt đến hai mươi lăm trượng, mỗi một khối nham thạch dựng lên nó ít nhất là một trượng vuông, thoạt nhìn khí phái dị thường. Đặc biệt nhất chính là, trên cây cột khổng lồ dựng lên nó có khắc hai bức họa chiến thú cực lớn. Loại chiến thú này có thân hình to lớn cao ngạo, có vài phần giống với voi, nhưng mũi lại ngắn, trong miệng lại đầy hàm thiếc, lộ ra răng nanh sắc nhọn, thoạt nhìn khiến người ta không rét mà run.
Viên Hậu hơi dừng bước trước tòa kiến trúc uy nghiêm này, sau đó chắp tay đi tiếp, ở đây không có thứ hắn muốn tìm.
Căn cứ vào truyền thống của Man Tộc, cho dù là lăng mộ của vị vương nào thì tòa kiến trúc xa hoa nhất của nơi đó cũng nhất định là để cung phụng tượng thần Man Tổ. Lịch đại quân vương hiền năng chỉ có tư cách ngủ yên ở trong đại điện bên cạnh.