Chỉ một lúc sau, trên sống lưng đột nhiên tê rần, ngay sau đó trong đầu cũng truyền đến cảm giác đau kinh người.
“Rống!”Lần này quá đau đớn, Ly Vẫn gào rú một tiếng dài, thân hình mềm nhũn nâng lên cao một trượng, sau đó lại nặng nề rơi xuống bờ cát. Bờ cát nhỏ này hôm nay xem như bị hủy hoại hầu như không còn, cả bãi cát đều bị đè xuống dưới.
Nhưng mà sau cơn đau đớn kịch liệt này, nó lại cảm thấy trong đầu như có một bức mê chướng tối tăm mờ mịt bị vạch trần, ý nghĩ thanh tĩnh, cảm giác bản thân nhiều năm đều bị tầng mê chướng này bao phủ, giống như là đã sinh ra vô số ý niệm điên cuồng thô bạo mê loạn. Những ý niệm điên cuồng mà kỳ quái này làm cho nó đã quên chính mình là ai, quên tại sao mình bị vây ở chỗ này.
Nó mới sững sờ ngẩn người, Ninh Tiểu Nhàn vỗ vỗ đầu nó: “Thanh tỉnh chút nào chưa?”
Lúc chiến đấu cùng với nó, nàng liền phát hiện phần lưng của đầu Long Tử lộ ra mộtđoạn kim loại ngắn cổ quái, khác hoàn toàn với dây xích đang buộc chặt nó, giống như là bị người cứng rắn đâm vào chỗ sống lưng tương liên với phần dưới đại não, góc độ tương đối xảo trá.
Ánh mắt của nàng ngưng tụ, mơ hồ đoán được nguyên nhân Long Tử điên cuồng như thế. Trừ bỏ trói nó ở đây lâu dài mà chịu đựng sát khí, bị xiềng xích cùng đói khát tra tấn, người thiết kế cung điện dưới mặt đất lại còn đóng vào đầu nó một đoạn kim loại như vậy. Ngược lại là nàng nghe nói, có những phương sĩ khác loại nắm giữ bí thuật, có thể đem một cái đinh dài một tấc và sau đầu người khác, không làm tổn thương đến tính mạng hắn, chỉ khiến hắn hoặc hôn mê, hoặc điên cuồng, hoặc tinh thần hoảng hốt.
Nhiều bí thuật của phương sĩ đều có nguồn gốc từ Man Tộc, như vậy cắm kim loại ở sau sọ của Long Tử, có thể cũng có tác dụng giống vậy hay không?
Nàng cảm thấy bản thân không ngại thử một lần. Dù sao sinh mệnh lực của Long Tử cũng mạnh mẽ hơn nhiều so với nhân loại. Cho nên một người nào đó rất không chịu trác nhiệm nhảy lên lưng của Ly Vẫn, đem phần lộ ra ngoài của đồ vật này dùng sức nhổ ra.
Đoạn kim loại đâm vào người Ly Vẫn chỉ lộ ra một đoạn rất ngắn nhưng đối với nàng mà nói, thế này đã là rất thô đến nỗi hai tay nàng không thể ôm hết. Loại tình huống này, nàng tự nhiên là không dùng được trường kiếm yêu sọ rồi.May mắn thứ nay đâm vào không sâu, hơn nữa là chôn vào trong nhuyễn điệp (nếp gấp mềm) trong cổ Ly Vẫn, nên được bảo vệ rất tốt.Nàng chỉ dùng bảy phần lực liền rút được nó ra.
Đây là một căn trường xử màu vàng. Sức nặng của nó rất kinh người đạt đến hơn ba vạn cân. Nếu nàng không có lực lượng kinh người cũng không thể nhổ thứ này ra được.Luyện khí không phải là sở trường của nàng,nàng vuốt ve nó một chút cũng không thể phân biệtđược đây là kim loại gì. Nhưng có lẽ được sử dụng để đối phó với Ly Vẫn hẳn không phải là vật tầm thường, bởi vậy tiện tay để vào trong túi Hải Nạp.
Ly Vẫn ngây dại, tựa hồ nhớ ra chút gì đó.
Nàng đợi đến khi Ly Vẫn không động đậy được nữa mới nhẹ nhàng xoa hai má của nó: “Vận khí của ngươi rất tốt. Lúc ấy Man nhân kia làm việc không dụng tâm lắm. Nếu không, cả cuộc dời này của ngươi chỉ có ngày tháng điên loạn, không thể khôi phục lại bình thường nữa?” Là do Man nhân đánh nhập đinh tử không dụng tâm sao? Góc độ này được lựa chọn vô cùng xảo trá, sắp đặt nó tất nhiên là cao thủ, vì sao lại có sơ sẩy như vậy? Lý do duy nhất là, đối phương cố ý phóng thích, khiến cho nó còn có khả năng tỉnh táo lại một lần nữa.
Long Tử khẩn trương phun ra hai hơi thở, phát hiện trọng quyền không đến như trong dự đoán, ngay cả sự đau đớn khiến cho nó gần như muốn nổi giận cũng biến mất không còn nữa, thoáng cái trầm tĩnh lại.
Nàng vuốt ve rất nhu hòa, dù thần trí của nó không rõ ràng lắm, cũng không còn cảm giác được địch ý trên người nàng.
“Há mồm.”Nàng nói, dùng sức đẩy miệng đang đóng chặt của nó ra.
Nàng cũng sẽ không mạo hiểm vươn tay vào trong chỗ mấy cái răng lớn lành lạnh đó. May mắn lúc mấy trọng quyền đánh xuống, hàm răng bên phải của nó đã bị mất hai cái, lộ ra hai cái động lớn. Nàng thoải mái mà ném vào đó hai loại đan dược, mỗi loại hai bình.
Hai loại dược đều là kiệt tác của đan sư ở Ẩn Lưu. Một loại có thể nhanh chóng khôi phục thương thế, một loại khác là thanh tâm dưỡng thần, có hiệu quả đối phó với thần trí hoảng hốt,điên phong. Tình huống tu tiên giả tẩu hỏa nhập ma, bị tâm ma mê hoặc cũng có số lượng không ít. Đan dược mà Ẩn Lưu đã bán ra bên ngoài tất nhiên là chữa đúng bệnh. Bốn lọ thuốc này phóng ra thị trường, ít nhất có thể bán được mấy ngàn linh thạch, Ninh Tiểu Nhàn thấy thân hình nó quá lớn, e sợ dược hiệu chưa đủ, lúc này nới ném vào cả bình.
Ly Vẫn không biết nàng ném vật gì cho mình, vô ý thức mà liếm liếm, nhai ra đầy miệng mát lạnh, sau đó thuốc viên hóa thành cam tân, trực tiếp chảy vào cổ.
Hai dạng đồ vật này mới ăn vào bụng, nó đã cảm thấy có một dòng ấm áp nhanh chóng chạy dọc toàn thân, đến mức miệng vết thương co rút lại, máu ngừng chảy, ẩn chứa cảm giác thoải mái dễ chịu truyền đến. Đối với nó mà nói, loại cảm giác đáng quý này, lần nhận thức gần nhất không biết đã bao lâu.
Tiếp theo có một luồng khí mát nổi lên trong tâm trí, mang đến mát lạnh vô hạn, như là người nghẹt mũi đã lâu hít thật sâu một hơi bạc hà. Nhiều loại ý tưởng điên cuồng ở trong đầu đều bỗng nhiên quán thông, tâm thần lập tức thanh tỉnh, có rất nhiều trí nhớ mơ hồ đang chậm rãi trở nên rõ ràng.
Ninh Tiều Nhàn thấy ánh sáng màu đỏ trong mắt nó dần ảm đạm, hơi thở dần dần chậm lại, biết rõ đan dược đã có hiệu quả, rốt cục âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Sau khi Ly Vẫn bị tra tấn lâu dài, có thể khôi phục thần trí được hay không, nàng vốn cũng không nắm chắc. Nhưng một bộ tổ hợp quyền này đánh xuống, giống như là có tác dụng rồi, đây là dựa vào vật phẩm của Ẩn Lưu, trước sau như một là có bảo chứng.
Sở dĩ không dùng thần lực trợ giúp nó khôi phục, một là vì hình thể của nó quá lớn, thần lực của nàng lại có hạn, hai là thân thể Ly Vẫn lây dính sát khí, nàng mạo muội vận chuyển thần lực nhập thể, sợ là bị sát khí trong cơ thể nó vây công ngược lại, tăng thêm đau đớn cho nó.
Nàng cũng không lãng phí thời gian, lấy một đầu Sơn Miêu từ trong túi Hải Nạp ném tới trước mặt Ly Vẫn.
Long Tử thấy đồ ăn, trong mắt đều phát ra ánh sáng, do dự liếc nàng một cái, rồi vẫn là không chống đỡ được mị hoặc, há miệng nuốt lấy đầu Sơn Miêu. Bên ngoài đường hành lang còn có Nang Huỳnh giữ cửa, làm sao có Sơn Miêu dám đến đây giương oai, cho nên tới bây giờ nó vẫn chưa từng hưởng qua hương vị giòn giòn thoải mái của loại đồ ăn này.
Nàng cười tủm tỉm nói: “Ăn ngon?”
Ly Vẫn trừng mắt nhìn, giống như là đang cố gắng phân biệt thật lâu, mới nghe rõ ràng, vì vậy nhẹ gật đầu.
Ninh Tiểu Nhàn hơi nhẹ nhàng thở ra.Tên này đại khái đã lâu không cùng những sinh vật khác trao đổi, kỹ năng ngôn ngữ đã suy giảm. Cũng may nó nghe hiểu tiếng người, như vậy thì lát nữa bắt đầu câu thông sẽ không trở ngại, cái này thuận tiện rồi.
Nàng đưa tay vuốt ve làn da thô ráp của Ly Vẫn: “Còn muốn ăn sao?”
Ly Vẫn chậc chậc lưỡi, hiển nhiên vẫn chưa thoả mãn.
“Há mồm.”Lúc này nàng từ trong túi Hải Nạp lấy ra hai đầu thằn lằn, Long Tử quả nhiên nghe lời mở miệng khổng lồ, mặc kệ nàng đem đồ ăn cao tới năm trượng ném vào miệng nó. Một khối thịt nặng lại thơm ngon nhiều nước như vậy, nó đã rất nhiều năm chưa từng hưởng qua. Đoán chừng nó bắt đầu ăn thì còn ăn nhiều hơn cả một con bò.
Nó cũng bị đói đến phải hung ác rồi. Mấy ngàn cân đồ ăn, rõ ràng nhai nhai không đến năm mươi hơi thở đã xong hết rồi.
Sau khi ăn xong, đôi mắt nó lại trông mong mà nhìn qua Ninh Tiểu Nhàn, kỳ vọng nàng có thể mang đến cho nó thêm kinh hỉ.
Nàng biết rõ thời có đã chín muồi, vì vậy nói: “Đồ ăn sao, ta vẫn còn, nhưng sau khi ăn xong, ngươi phải trả lời mấy vấn đề của ta.”
Chuyện này cho dù là ngốc tử cũng biết chọn như thế nào. Ly Vẫn giống như con ngựa phát ra mấy tiếng phì phì trong mũi. Sau đó có một âm thanh tối nghĩa vang lên: “Tốt.” Âm thanh giống như súng siêu âm, chấn động đến nỗi đất cát dưới chân nàng như phát run, hết lần này tới lần khác nghe có chút không được tự nhiên. Hiển nhiên chủ nhân của âm thanh này đã nhiều năm chưa mở miệng nói chuyện.
Nàng hơi sững sờ, mới hiểu được đây là Ly Vẫn đang trả lời, hiển nhiên chỉ số thông minh của nó đang ở mức bình thường.
Nó đã đáp ứng rồi, nàng cũng không keo kiệt. Từ trong túi Hải Nạp đổ ra hơn mười con mồi, xếp thành một tòa núi thịt thật lớn trước mặt nó, khiến Ly Vẫn giật nảy mình.
Từ khi nó bị nhốt ở cung điện dưới mặt đất cho đến nay, chưa bao giờ nhìn thấy qua nhiều đồ ăn đến vậy, nhất thời nước bọt đều muốn nhỏ ra, càng dẫn tới âm thanh vang dội trong bụng, âm thanh truyền đi xa xa, vậy mà có hồi âm.
Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Ăn đi.” Ly Vẫn không chút nào khách khí mở miệng rộng, từng miếng từng miếng bắt đầu ăn. Mấy vạn cân thịt này đều đủ cho cư dân của một thị trấn nhỏ ăn được rất lâu. Đến trong miệng của nó, lấy một tốc độ mắt thường có thể thấy được mà biến mất.
Đại khái đã qua thời gian hai nén hương, trên bờ cát lại sach sẽ, không còn lại gì. Ly Vẫn thỏa mãn đánh nấc. Nếu nói trước kia nó bị thương nặng đến vô lực, hiện tại đã ăn hết môt bữa cơm no đầu tiên trong vài vạn năm, khiến nó không muốn nhúc nhích nữa rồi.
“Trở lại chuyện chính.”Khi nó đang ăn thì Ninh Tiểu Nhàn cũng đồng thời xử lý miệng vét thương trên tay mình, lúc này duỗi tay trái ra vỗ vỗ làn da cứng rắn của nó: “Sau khi bị bắt vào đây vài vạn năm trước, Càn Khôn trong bụng ngươi có phải bị Man Tộc lợi dụng để xây nội cung hay không?”
Long Tử nhẹ gật đầu.
“Cửa vào nội cung mở ra lúc ngươi nghỉ ngơi, đóng lại lúc ngươi thanh tỉnh?”
Ly Vẫn đem miệng dài đặt trên bờ cát nghỉ ngơi, nghe vậy đại não loay hoay trái phải, cơ hồ đào ra một cái hố to trên cát đá, trầm giọng nói: “Đó là giả! Đám Man nhân bỉ ổi này đã lắp đặt một cái Truyền Tống trận trong miệng ta, đích thật là vào lúc ta ngủ mới mở ra.Thế nhưng chỗ đó cũng không thông đến Càn Khôn trong bụng ta.”
Nội tâm nàng có một âm thanh lộp bộp vang lên, dự cảm xấu nhất, bết bát nhất đã biến thành sự thật. Trường Thiên hiện tại bị nhốt tại địa phương nào chứ? Lấy bản lãnh của hắn, nửa canh giờ không có động tĩnh, đã nói lên bản thân nó có vấn đề.
Chỉ nghe Ly Vẫn nói tiếp: “Lúc đó thần trí của ta đã đần độn u mê, ngẫu nhiên có một lần thanh tỉnh, nghe được mấy Man nhân kia ở bên cạnh ta cười nói tòa Truyền Tống trận này đi thông đến một không gian kỳ dị gọi là “Huyết Nhục Dung Lô”. Chỗ kia vốn dùng để giam giữ trọng phạm Yêu tộc bị bắt, mấy trăm năm qua không có người nào trốn được.”
Cái gì, lại là ngục giam, Trường Thiên đời này nhất định phạm vào huyết quang tai ương. Tòa ngục giam này có thể dễ trốn thoát hơn so với Thần Ma ngục sao? Ninh Tiểu Nhàn suy nghĩ một chút nói: “Bằng hữu của ta ngộ nhập Truyền Tống trận, đại khái đã xúc động cấm chế bên trong, hiện tại bị nhốt ở đâu, từ nơi đó đi ra có phải rất tốn sức không?”
“Không biết.” Ly Vẫn ăn ngay nói thật, “Khi đó thần trí ta không rõ lắm, hoảng hốt nghe được bọn hắn có bố trí khác đối với kỳ dị không gian, có lẽ không dễ trốn như vậy a?”
Nàng cắn môi, nghĩ thầm, chẳng lẽ muốn dùng đến biện pháp kia sao?
Mà thôi, nàng đè xuống lo lắng, đem vấn đề này đặt ở một bên, đảo tròn mắt, hỏi vấn đề mấu chốt nhất: “Như vậy, nội cung chính thức là tiến vào như thế nào?”