Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 675: Ngư ông đắc lợi



Edit: Mèo

Beta: Tiểu Tuyền

Nàng bị thương là lúc đấu cùng Ly Vẫn trong địa cung lưu lại, tuy nói sau khi trải qua xử lý, nhưng di chứng Thỉnh Thần Thuật làm năng lực khôi phục của nàng giảm đi, thương thế chỗ này vẫn chưa từng chuyển biến tốt đẹp. Hắn khẽ vuốt hai cái, cũng biết tổn thương làm nứt xương còn chưa khỏi hẳn, suy nghĩ một chút, từ trong lồng ngực móc ra một hộp ngọc, đem thuốc mỡ đỏ như chu sa ở bên trong lau tí xíu ở trên mu bàn tay nàng.

Thuốc mỡ tản ra mùi hương ngọt, hơn nữa thoạt nhìn hiệu lực cũng phi phàm, sau khi xoa, vẻ thống khổ trên mặt nàng nhất thời giảm đi.

“Tỷ tỷ.” Hoàng Phủ Minh lầu bầu một tiếng, theo bản năng mà đem nàng ôm chặc một chút, cái ót chống đỡ trên vách xe, khóe miệng lại không tự chủ được mà vung lên.

#####

Ninh Tiểu Nhàn tỉnh lại lần nữa, đã không có ở trên xe ngựa. Nàng mở mắt ra nhìn qua kiện đồ vật đầu tiên, là lư hương cảnh chim hạc cong cổ hướng mỏ lên trời, trông rất sống động giống như là muốn vỗ cánh bay đi. Riêng cái lư hương này, cũng là xuất ra từ tay của danh tượng chuyên gốm sứ, khảm Lục Tùng Thạch và Hồng Bảo Thạch,phú hào người phàm trong nhà cũng không dám dùng đồ vật tốt như vậy.

Căn phòng chỗ này rất hoa lệ, cái giường lớn nàng đang nằm này ít nhất có thể chứa năm người cùng nằm, trên ván giường khảm hoa văn trang sức Sơn Thủy bằng ngà voi và đồi mồi, chất vải đệm chăn là phi đà nhung hiếm thấy. Phi đà trưởng thành số lượng không nhiều lắm, bộ lôngtr ên người có thể mọc ba tầng trong ngoài, hàng len dạ tốt nhất là tầng thứ hai mảnh nhung ở mùa xuân thì mọc ra, nếu ở trong một tuần thu thập, thì chế tốt thành phẩm là vuốt như da, mềm nhẹ như nước, là thứ đồ tốt có tiền mà không mua được. Nàng hiện tại đang đắp là nó, bề mặt sáng bóng trơn trượt, tính chất nhẹ như không có gì, tính giữ ấm quả thực rất tốt.

Nàng phát giác đầu tiên sốt đã lui.Thuốc của Hoàng Phủ Minh, hiển nhiên cũng rất hữu hiệu, nhưng thân thể của nàng vẫn như cũ mềm yếu vô lực, chỉ có thể miễn cưỡng giơ tay lên, thần lực ở trong gân mạch héo rút đứt gãy căn bản không cách nào vận hành, thế nhưng cái loại đau đớn từng khúc gãy lìa giảm bớt không ít, xem ra nàng ngủ mê thật lâu.

Nàng còn cần thời gian.

Đèn minh châu trong phòng, ánh sáng nhu hòa như trân châu trắng, tượng điêu khắc gỗ trên cửa sổ là tối, hiển nhiên sắc trời ảm chìm. Nàng ho nhẹ một tiếng, thì một thiếu nữ mặt tròn xinh đẹp từ phòng kế bước nhanh đi ra, hướng nàng cung kính thi lễ một cái, nhẹ giọng nói: “Cô nương, ngài tỉnh rồi.”

Nàng khẽ ừ: “Ngươi là ai? Ta ngủ bao lâu rồi?”

“Ngài đang ở trong Dung Lâm biệt uyển để hầu gái hầu hạ, ngài gọi ta Hương Phấn là được.” Thiếu nữ này cười thật ngọt ngào cũng rất tự nhiên, “Cô nương lúc mới tới sốt cao không hạ, ngủ mấy canh giờ, hiện tại đã là giờ Tuất ( hơn bảy giờ tối) rồi. Thiếu gia đã tới qua hai lần, ngài cũng không tỉnh đây.”

Nàng hơi kinh hãi. Đảo mắt chính là đầu tháng sáu rồi, cách kỳ giao dịch ở Thiên Xu Quan còn sót lại có một ngày. May là lúc Trường Thiên cùng nàng đi ra ngoài, liền làm tốt chuẩn bị, vạn nhất hai người không thể đúng hạn trở về, tự có người trong Ẩn Lưu tới xử lý việc này. Lúc ấy nàng còn cảm thấy hắn cẩn thận quá mức, lúc này mới biết là rất cần thiết.

Nói trước mấy cuộc giao dịch cũng không cần Trường Thiên tự mình trình diện, lần này chỉ theo nàng đi ra ngoài giải sầu, vậy mà ở giữa Man Vương Lăng lại cùng nàng thất lạc.

Hương Phấn đỡ nàng ngồi dậy, nàng mới phát hiện xiêm y trên người đã đổi một bộ áo tơ màu vàng nhạt, không nhịn được nói: “Người nào thay ta đổi lại xiêm y?”

Hương Phấn ngạc nhiên nói: “Tất nhiên là hầu gái.” Vị nữ khách này vóc người thật tốt, đến nàng thân là đồng tính cũng thấy vậy mà mặt đỏ tới mang tai.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn nàng nói xong lưu loát tự nhiên, nghĩ đến không giả, cảm nhận hạ xuống, thân thể xác thực hình dáng không khác, lúc này mới yên lòng lại. Hỏi thăm một lát, nàng mới biết được mình lại đang ở Đông Bắc ngoài thành Tân Du cách núi Xích Quỷ hơn bảy trăm dặm. Dung Lâm biệt uyển này, chính là sản nghiệp Kính Hải vương phủ đặt mua ở chỗ này.

Nơi này đã thoát khỏi địa giới Ẩn Lưu, tiến vào phạm vi thế lực Tẩy Kiếm Các là Tiên phái khác của loài người. Nàng cảm giác, cảm thấy tên Tiên phái này nghe quen tai, nghĩ nửa ngày mới nhớ lại, ở trên Tuyết Sơn Tây Bắc, tên xui xẻo Từ Lương Ngọc bị nàng dùng để thiết kế Đạm Đài Dực cùng Hồ Hỏa Nhi, không phải chính là công tử Các chủ Tẩy Kiếm Các sao?

Đang trong lúc suy nghĩ lung tung, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, nàng biết đây là đối phương cố ý làm cho nàng nghe, quả nhiên Hoàng Phủ Minh đi đến. Hương Phấn rất có nhãn lực mà đem băng ghế bằng Gấm để vào bên giường, rồi bái một cái, liền từ cạnh cửa nhanh chóng lui ra, động tác lưu loát đến thời gian Ninh Tiểu Nhàn kêu ở lại cũng không có.

Hoàng Phủ Minh vui vẻ nói: “Tỷ rốt cục tỉnh.” Đưa hộp gấm trong tay để bên trên mà mở ra, thì một trận mùi thơm truyền ra.”Đây là tạo  bánh xốp nghe nói do tiệm bánh Khánh Lan nổi danh nhất trong thành Tân Du làm ra, một khắc đồng hồ trước mới ra lò, bây giờ còn nóng. Tỷ tỷ nếm thử không?”

Hắn từ bên hông lấy ra tiểu Ngân đao, xuất đao như gió, đem một cái bánh xốp cắt làm bốn khối, lúc này mới”A” một tiếng nói: “Tỳ nữ đều đã đi ra ngoài. Vậy không thể làm gì khác hơn là để ta hầu hạ tỷ ăn gì đó a!” Nói xong, xiên một khối đưa ra, cơ hồ muốn để lên trên chóp mũi nàng.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn giả vờ giả vịt, có mấy phần tức giận, lại có mấy phần buồn cười. Mắt thấy hắn giơ bánh hùng hổ tới rồi, hiển nhiên cho thấy hắn không có chút nào kinh nghiệm chuyện hầu hạ người khác ăn cái gì, tư thế đông cứng không được tự nhiên, mình nếu không tiếp được, sợ rằng sẽ bị bôi ra cả mặt toàn mảnh bánh và dầu mỡ heo. Nàng trời sanh tính thích sạch sẽ, trăm triệu lần không dễ dàng tha thứ được, không thể làm gì khác hơn là khẽ há miệng, mặc hắn đem bánh đút cho mình ăn.

Hoàng Phủ Minh cười hì hì đút nàng, hiển nhiên cảm thấy thú vị, chỉ có lúc đem Ngân đao từ trong đôi môi đỏ mọng của nàng chậm rãi rút ra, thần sắc trong mắt đột nhiên trở nên càng thêm sâu tối.

Bánh này mùi vị đúng là không tệ, nàng một ngụm là có thể ăn ra bên trong thả váng sữa qua dầu hương tỏi, lại dùng mật ong bổn địa ít có, khó trách mùi vị ngọt ngào thơm ngon miệng. Nhưng hiện tại nàng sao có tâm tư thưởng thức? Khi hắn lần nữa đưa tới trước, nàng giành nói: “A Hoa đâu?”

Nàng lại vừa mở miệng liền hỏi con mèo yêu nhỏ kia! Trên mặt Hoàng Phủ Minh hiện lên vẻ không hài lòng, tức giận nói: “Nuôi tại bên ngoài,rất tốt. Tỷ không cần lo lắng, Hắc Miêu kia khi dễ không được nó.” Vừa nói, hắn  nghiến răng nghiến lợi nói, “Gân mạch trongthân thể tỷ, tám chín phần mười đều héo rút, thậm chí nhiều chỗ bị chắn ứ đọng. Rốt cuộc là người nào đối với tỷ ra tay ác như vậy, ta thay tỷ đem xương hắn nghiền thành tro!” Lần này hắn chủ ý chỉ muốn tìm được nàng, kết quả ở trong động gặp bộ dáng nàng bị thương nặng, thực sợ hết hồn.

Nàng lắc đầu: “Không phải là người khác, chỉ là ta luyện thuật pháp đặc thù, có di chứng thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi.” Nghĩ tới đây trong lòng vừa động, “Bốn gia đình trong huyện thành nhỏ kia, cũng là ngươi phái người động tay?”

Hoàng Phủ Minh cắn răng hắc hắc cười lạnh nói: “Không sai, đám người kia đến chết chưa hết tội. Chúng ta mới vừa vào thành, đã nghe đến lời đồn đãi khách sạn có yêu quái đả thương người, ta phái người đem lão Tam Từ gia nghe nói là tận mắt nhìn thấy yêu quái bắt tới đây, vừa hỏi xong, mới biết được bọn họ dám đối với ngươi động ý biến thái! Hừ hừ, tỷ tỷ mới giết ba tên, lại không nghĩ chuyện có thể nuôi ra người như thế, sẽ là cái gia thế tốt gì, sớm đem giết sạch sẽ! Đúng rồi, tiểu nhị khách sạn mật báo cho bọn hắn, cũng không có bỏ qua.” Nói đến phía sau, trên người sát khí nhàn nhạt lưu chuyển, hiển nhiên giết cả nhà người ta vẫn không thể để cho hắn hoàn toàn dừng lại giận.

Ninh Tiểu Nhàn biết hắn là vì mình xả giận, không thể làm gì khác hơn là thấp giọng nói: “Đa tạ.”

“Tiện tay mà thôi. Chẳng qua là tỷ một cô nương gia, dạy dỗ không phải yêu quái có bổn sự,không cần phải dốc sức liều mạng, làm sao lại đem xương tay đánh gãy rồi hả?” Trước mắt giai nhân, hắn bất quá là lúc rịt thuốc mới đụng đụng tay nhỏ bé, mấy cái người phàm lại dám đem chủ ý bẩn thiểu đánh tới trên đầu nàng, đáng tiếc bị chết quá sớm, nếu không hắn có thể lần ra mấy trăm loại hình thức hành hạ bọn họ.

Trong lòng nàng vừa vang lên lộp bộp, tiểu tử này quả nhiên đến xương tay của nàng là bị thương như thế nào cũng biết, xem ra đã đi qua địa cung, dùng không biết thần thông gì tìm được dấu vết của nàng. Thở dài nói: “Ngươi ngàn dặm xa xôi tìm ta, rốt cuộc cần làm chuyện gì?” Nên tới luôn sẽ đến, còn không bằng đi thẳng vào vấn đề.

Quả nhiên Hoàng Phủ Minh thu liễm nụ cười: “Tỷ tỷ ngày trước đi địa cung, bên trong có hai kiện đồ là ta nhất định phải có. Hôm qua lúc ta theo vết tích chạy trốn tiến vào, Ly Vẫn chết đi đã lâu. Theo ta được biết, một người duy nhất từ nơi này rời đi, chính là tỷ tỷ.” Hắn nghiêm mặt lên, trên mặt tuấn mỹ mang ra uy sát nhàn nhạt, làmthời điểm người đối mặt hắn đều có chút rung mình.

Ninh Tiểu Nhànim lặng, hồi lâu mới nói: “Là ta.”

Hoàng Phủ Minh nghiêm mặt nói: “Hai kiện đồ vật này cùng ta quan hệ trọng đại, kính xin tỷ tỷ thành toàn ta.”

Ninh Tiểu Nhàn giận tái mặt nói: “Ngươi đây là ngay cả ta cũng muốn đánh cướp?”

Hoàng Phủ Minh thấy đôi mi thanh tú của nàng cau lại, đầy mặt cáu giận, đem vẻ bệnh yếu đuổi đi một chút, không khỏi thấy vậy ngẩn ngơ, lúc này mới nói tiếp: “Hai thứ đồ này đối với tỷ thật là vô dụng, đối với ta mà nói cũng là chí bảo, mong rằng bỏ những thứ yêu thích!”

Thôi, thôi. Ninh Tiểu Nhàn nhắm lại mắt nói: “Ngươi tự lấy a.” Nàng biết mình không thể động đậy, hắn muốn từ trên người nàng lấy đi túi Hải Nạp đúng là dễ dàng, cùng nàng thương nghị như vậy, đơn giản là lễ phép thôi, quả nhiên là nàng đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng được, Thạch Chi Tâm cùng Nghệ Thần Cung hắn đều muốn lấy đi. Chẳng qua, Trường Thiên vì mấy thứ đồ này, thậm chí bị vây hãm ở trong nơi xa xôi, nàng cũng mất rất nhiều sức lực mới đưa bọn họ từ trong Lăng lấy ra, như thế bị ngư ông đắc lợi, trong nội tâm nàng cực kỳ  không cam lòng.

Còn nữa, Hoàng Phủ Minh cùng man tộc quan hệ hẳn là thiên ti vạn lũ, tuy nói man tộc ở Nam Chiêm Bộ Châu cơ hồ mai danh ẩn tích rồi, nhưng thế cục trước mắt không rõ ràng, nàng cũng không biết Hoàng Phủ Minh sau khi được hai kiện đồ này, đối với Ẩn Lưu sinh ra ảnh hưởng gì.

Nếu có một chút cơ hội, nàng cũng không muốn giao ra hai thứ đồ này.

Nàng khẽ thở dài nói: ” Đồ ngươi muốn, đã lấy được. Ta có thể đi chưa?” Nàng mới vừa rồi đã thử qua, chung quanh đây bị thiết hạ cấm chế, Địa Âm mang tin tức căn bản không vào được. Ẩn Vệ Môn đi huyện thành nhỏ đón nàng, hẳn là sau khi vồ hụt sẽ rất lo lắng.

Hắn muốn đồ, đã lấy được sao? Hoàng Phủ Minh cười hì hì nói: “Tỷ tỷ thương thế của tỷ chưa lành, ở chỗ này lâu chút là được rồi. Tỷ chớ để ý, hôm nay cho tỷ ăn thiệt thòi lớn, phía sau nhất định sẽ bồi thường cho tỷ. Tỷ muốn cái gì, cho dù là sao trên trời, ta cũng thay tỷ hái xuống!” Hắn dùng thuậtnhìnlén hồi ức( Khuy Hồn Hồi Ức), cũng hiểu nếu không phải là Ninh Tiểu Nhàn chó ngáp phải ruồi, mở ra đại môn nội cung chân chín, với tính tình hắn và chúng bộ hạ, cũng chưa chắc có thể làm cho Ly Vẫn cam tâm tình nguyện mà thay bọn họ mở cửa. Vì vậy, hắn thật là thiếu nàng một nhân tình thật lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.