Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 682: Lịch sử hắc ám



Đèn minh châu ở trên trần xe chiếu xuống ánh sáng nhu hòa, hốc mắt Hoàng Phủ Minh rất sâu, ánh sáng soi rọi khuôn mặt của hắn, không thể tránh né mà lưu lại một bóng mờ, anh tuấn thì anh tuấn, nhưng lưu lại ba phần không thể đoán trước.

Thấy nàng không nói lời nào, Hoàng Phủ Minh chỉ cho là nàng chấp nhận, vìvậy nói: “Lúc làm khách ở Kính Hải Vương Phủ, chính tỷ tỷ đã biết nhà ta có chút liên quan đến Thượng Cổ Man Tộc không phải sao?”

Ninh Tiểu Nhàn khẽ gật đầu một cái, đây không phải là phỏng đoán của mình nàng, mà là hoài nghi của rất nhiều thế lực ở Nam Chiêm Bộ Châu. Tuy Kính Hải Vương Phủ chưa bao giờ ra mặt thừa nhận, nhưng gia tộc này toát ra tà khí cùng cổ quái, đã đủ làm bằng chứng cho chuyện này rồi.

“Cuộc chiến Thượng Cổ, kỳ thật chính là cuộc chém giết của Yêu Tộc và Man Tộc. Huyết tinh tàn nhẫn bên trong quá trình này, ta cũng không muốn nói nhiều. Dù sao kết quả cuối cùng tỷ cũng biết, Yêu Tộc chiến thắng, mà Man Tộc chiến bại tất nhiên sẽ bị tàn sát sạch sẽ, từ đó về sau ở Nam Thiệm Bộ Châu cũng không tồn tại chủng tộc này.” Hoàng Phủ Minh nhẹ nhàng nói tới, không vui không buồn, thần sắc trên mặt cũng là bình tĩnh an hòa, chứ không phải là sâu thẳm lạnh lùng.

Trong nhát mắt này, nàng có một loại cảm giác, tựa hồ thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi này, có cùng tâm cảnh đã khám phá hết thảy hồng trần giống như Trường Thiên.

A, điều này sao có thể? Nàng âm thầm tự giễu, sau đó nghe hắn tiếp tục nói: “Chẳng qua tuy huyết mạch tinh khiết của Man Tộc bị diệt, nhưng chủng tộc này cùng với Yêu Tộc, Nhân Tộc đều có hiện tượng thông hôn từ lâu, cho nên cũng có huyết mạch lưu giữ ở nhân gian. Cho dù Yêu Tộc cố tình, nhưng cũng không có cách nào giết sạch hết hậu duệ Man Tộc đã ẩn giấu đi huyết mạch.”

“Tỷ tỷ đã du lịch đại lục này lâu rồi, đại khái cũng biết được có vài tu sĩ hoặc nhân loại hoàn toàn có thể vận dụng một ít vu hung chú thuật và thần thông của Thượng Cổ Man Tộc. Có điều bọn họ chỉ học được da lông, thứ nhất là không thể vận dụng thành thạo bằng Man Tộc, thứ hai, muốn sử dụng những chú thuật này thì hơn phân nửa phải dùng sinh mệnh lực của bọn họ để trả giá. Chỉ có nhà ta….” Hắn tự ngâm cho mình một chén linh trà, nhẹ nhàng uống một hớp, “Nhà của ta sớm biết trên người đang chảy xuôi huyết mạch Man Tộc, nhưng vì thông hôn cùng người bình thường nên càng lúc càng nhạt. Nhưng trong thân thể của hậu dụê Man Tộc chỉ có thể dung nạp một lượng linh lực hoặc yêu lực có hạn, không có cách nào thực hiện Hoán Huyết Thuật. Cho đến năm trăm năm trước, một trưởng bối trong tộc nghiên cứu ra phương pháp đôn huyết mạch (đôn: nấu, hầm cách thủy), làm cho huyết thống Man Tộc trên người các tôn tử đời sau càng tập trung lại. Ngoại trừ việc thi triển bí thuật phối hợp, một điểm quan trọng nhất của biện pháp này …. tỷ tỷ có đoán được không?”

Phương pháp bảo trì huyết mạch? Trong đầu Ninh Tiểu Nhàn hiện lên một ý niệm, không hỏi hơi há miệng nhỏ, lại nói không ra lời.

Hoàng Phủ Minh là hạng người thông minh, xem ánh mắt của nàng là hiểu, không khỏi cười khổ nói: “Giống như suy đoán lúc này của tỷ, ngoại trừ việc phát minh chú thuật tương ứng, phương pháp trọng yếu nhất để đảm bảo cho độ tinh khiết của huyết mạch đó là hôn phối cận thân (hôn phối cận huyết, kết hôn với nhau trong phạm vi ba đời)! Cho nên hậu đại mà gia tộc ta sinh hạ có hai phần là dị dạng, si ngốc, những người khác sẽ mắc chứng bệnh điên cuồng hay nôn nóng đến trình độ không cùng. Nhưng mà loại phương pháp này cũng đem lại lợi ích cực lớn. Bởi vì tổ tiên của ta có huyết thống Vương tộc thuần khiết nhất, sau khi chiết xuất được huyết mạch, việc tu luyện các loại vu chú thuật pháp quả thực là nước chảy thành sông, so với bình thường không biết nhanh hơn bao nhiêu lần, uy lực thì không cần phải nói.”

Nàng nhếch môi, loạn luân trên phiến đại lục này chính là truyền thống đã lâu, thậm chí cho tới bây giờ cũng có rất nhiều Yêu Tộc và gia tộc loài người tiếp nhận chuyện này. Kỳ thật đừng nói ở đây, cho dù là ở thế giới cũ của nàng, Vương thất Ai Cập cổ rất xem trọng sự thuần khiết của huyết thống, hành vi hôn phối giữa cha và con gái, mẫu tử, huynh muội hoặc tỷ đệ nhìn mãi cũng quen mắt.

“Lịch đại tổ tiên trong gia tộc ta đã phải trả một cái giá cực lớn để đổi lấy lãnh thổ càng ngày càng lớn của Kính Hải Vương Phủ. Thời gian càng dài, độ thuần khiết về huyết mạch của tộc nhân cũng càng lớn, bọn họ có thể thi triển thần thông càng ngày càng cường đại. Cho đến khi phụ thân sinh ra ta, ta là một hậu đại có huyết mạch nồng hậu nhất trong lịch đại thành viên của Hoàng Phủ gia.” Ngữ điệu nói chuyện của Hoàng Phủ Minh không có bất kỳ sự ngắt quãng nào, nàng lại không hiểu mà cảm thấy kinh hãi.

“Hiện tại trên phiến đại lục này, đa số nhân loại đã đem hôn phối cận thân gọi là “loạn luân”, hơn nữa pháp lý đã bắt đầu xuất hiện, cho nên tuy cha ta nạp mười hai phòng cơ thiếp, nhưng mẫu thân ruột của ta, lại là chị ruột của hắn! Bí mật này, gần đây chỉ có thành viên trọng yếu nhất của Hoàng Phủ gia mới biết được.”

“Ngươi…” Nàng ngập ngừng một lúc. Khó trách tính cách của Hoàng Phủ Minh từ nhỏ đã thô bạo quái đản, âm tình vô định, hóa ra đúng là kết quả của loại quan hệ gia đình này!”

Nhưng loại bí mật cổ quái này, vì sao lại quang minh chínhđại mà nóiở trước mặt nàng? Nàng kỳ thật cũng không rõ lắm.

Thân thể Hoàng Phủ Minh có chút nghiêng về phía trước nhìn thẳng nàng nói: “Tỷ tỷ, ngươi sẽ xem thường ta sao?”

Mắt của hắn đen đậm như bầu trời không ánh sao, bên trong lắng đọng đau đớn và ẩn nhẫn mà độ tuổi này không nên có.

Mười tám tuổi, ở trong thế giới trước kia của nàng, chỉ vừa bước vào cổng trường đại học thôi, vẫn là một mầm non. Ninh Tiểu Nhàn vô ý thức lắc đầu, dẫn tới Hoàng Phủ Minh mỉm cười. Hắn tin tưởng nàng, bởi vì hắn từ trong mắt nàng thấy được kinh ngạc cùng đồng tình, lại không có chút khinh bỉ.

A, tỷ tỷ này của hắn, chính là quá mềm lòng, không phải sao?

“Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân càng yêu thương ta hơn, cũng không muốn ta nhận phải nguyền rủa trong tộc, cho nên vì ta định ra một cửa thoát thân.” Hắn lại thoáng nghiêng về phía trước, hơi cắn môi nói: “Tỷ tỷ, ta không bao giờ… nguyện ý lấy nữ tử của Hoàng Phủ gia làm vợ đâu! Tỷ có thể hiểu được không?”

Đồ vật bên trong xe ngựa này dù xa hoa, nhưng bởi vì muốn đi dạo hội hoa đăng, thể lượng của nó so với bình thường nhỏ hơn rất nhiều. Vốn là hai người ngồi đối diện, cách xa nhau chỉ có nửa mét, hắn chỉ cần cử động tay chân là có thể chạm được nàng, hiện tại hắn nghiêng người về trước, cách dung nhan xinh đẹp của nàng một khoảng cách chỉ bằng hai nắm đấm.

Nàng không được tự nhiên mà ngửa về sau, phun một tiếng nói: “Ngươi muốn kết hôn với ai thì kết hôn, ta không có hứng thú biết rõ.”

“Tỷ là tỷ của ta, ta tất nhiên muốn nói cho tỷ biết, nói không chừng tân nương sau này của ta còn đòi dâng trà cho ngài.” Hắn lưu ý quan sát, quả nhiên thấy được thần sắc lãnh đạm hời hợt trong mắt nàng tiêu tán hơn phân nửa, cảm thấy vui vẻ.

Nàng hừ nhẹ nói: “Chỉ sợ ta không tiêu thụ nổi.”

Hoàng Phủ Minh mỉm cười mà nhìn nàng, đột nhiên nói: “Nói đến đây—— tỷ tỷ, ngưoi đã thành hôn chưa?” Tiếng nói vừa dứt, đã thấy mặt nàng thoáng chốc đỏ lên.

Ồ, hắn đã nói cái gì không đúng sao?

Lập gia đình! Nghe hai chữ này, nàng đột nhiên liền nhớ lại lúc Trường Thiên lựa chọn thời cơ để nói chuyện kết hôn là hèn hạ cỡ nào! Lúc đó giống như là một thời khắc tiêu hồn thực cốt!

Nàng nâng bát lên uống một ngụm, che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình: “Ừ, mùa thu năm này sẽ thành hôn.”

Hô hấp của Hoàng Phủ Minh dừng lại một chút.  Mùa thu này sao, thật sớm! Nàng chính là muốn gả cho Hám Thiên Thần Quân rồi.

Trước khi đôi mắtđẹp của Ninh Tiểu Nhàn nhìn qua, hắn đột nhiên cười hì hì nói: “Hôn sự chắc là long trọng đến cực điểm, nhưng thời gian vội vàng như vậy có thể chuẩn bị tốt sao?”

Thời gian chín tháng, vội quá sao? Ninh Tiểu Nhàn trừng mắt nhìn, nghe thấy Hoàng Phủ Minh tiếp tục nói: “Không bằng tỷ tỷ bây giờ nhập vào Kính Hải Vương Phủ của ta, nhận lão thái quân làm bà nội. Kể từ đó, Vương Phủ có thể dùng nghi lễ gả nữ nhi, vì tỷ tỷ đặt mua đồ cưới.”

Đồ cưới! Tim nàng nhất thời đập mạnh và loạn nhịp. Trước kia có lẽ không nghĩ tới việc này. Đúng nha, đã muốn lập gia đình, nàng còn phải chuẩn bị đồ cưới. Thế nhưng ở trên phiến đại lục này nàng không có người thân, ở đâu ra nhà mẹ đẻ vì nàng đặt mua những thứ này?

Hoàng Phủ Minh thấy thần sắc trên mặt nàng, rèn sắt khi còn nóng nói: “Hôn sự không phải là chú ý đến môn đăng hộ đối sao? Hám Thiên Thần Quân là nhân vật bực nào, tỷ tỷ muốn gả cho hắn, cũng phải có hậu trường cứng rắn mới được. Tỷ nếu chính thức trở thành cháu gái của Kính Hải Vương Phủ thì cũng có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa.”

Hắn càng nghĩ càng thỏa mãn, không khỏi quyền trái đập lên lòng bàn tay phải nhẹ nhàng vỗ một cái: “Việc này rất hay! Không bằng tỷ tỷ lần này theo ta trở về, ta sẽ hướng lão thái quân nói rõ ràng, có lẽ phụ thân cũng sẽ vui vẻ tán thành, đến lúc đó sẽ nở mày nở mặt xuất giá!”

Ý là, nếu nàng không đi Kính Hải Vương Phủ với hắn, lúc xuất giá sẽ không phong quang sao? Ninh Tiểu Nhàn trừng mắt nhìn hắn, vô lực nói: “Tốt rồi, đừng có nói giỡn.”

“Ta có thể đùa giỡn sao?” Hoàng Phủ Minh thu liễm dáng vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói: “Quan hệ thông gia giữa tiên phái yêu tông, hơn phân nửa là thủ đoạn dung hợp thế lực thông thường, nói đến tình yêu không phải là buồn cười sao? Tỷ tỷ cho dù muốn gả cho Hám Thiên Thần Quân, tất nhiên phải chuẩn bị trước ý định tiến thối! Thứ cho ta nói thẳng, tình trạng trước mắt của Ẩn Lưu không coi là tốt, nếu có thể thực hiện được một cửa quan hẹ thông gia đắc lực, chẳng lẽ không phải là đạt được cường viện sao?”

Chỉ nói tình yêu, chẳng lẽ không phải là buồn cười sao….

Lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh gõ cửa nhẹ nhàng, có người thấp giọng nói: “Thiếu gia, đến nơi rồi.”

Xe ngựa không biết đã dừng lại từ lúc nào, bọn họ đã đến chỗ định sẵn.

Hoàng Phủ Minh lập tức ngừng nói, thấy nàng như có điều suy nghĩ, cũng không nói thêm nữa, Hương Phấn đã chạy tới, cẩn thận đỡ nàng xuống xe. Hiện tại nàng đi đứng còn hư nhuyễn vô lực, nhưng miễn cưỡng cũng có thể đi vài bước, ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt là một tửu lâu với quy mô trung đẳng,không được coi là vàng son lộng lẫy, ở đại môn chỉ treo một chiêu bài thiếp vàng: Tiến Phúc Lâu!

Đây là? Nàng quan sát Hoàng Phủ Minh.

“Đừng nóng vội, cách lúc đêm đến còn một khoảng thời gian, chúng ta trước dùng cơm rồi lại đi ngẳm cảnh.” Hắn cười đến ôn nhu, “Tiến Phúc Lâu này tuy không phải là tửu lâu lớn nhất của Tân Du Thành, nhưng làm đồ ăn lại ngon nhất. Muốn mời tỷ tỷ thì phải đến loại địa phương này.”

Chỗ bọn họ ngồi làđại sảnh. Cũng không phải Hoàng Phủ Minh không muốn tìm một ghế lô yên tĩnh, mà bản thân tửu lâu này chỉ cung cấp đại sảnh để phục vụ. Hương Phấn đỡ nàng ngồi vào chỗ, sau đó giúp nàng cởi áo khoác ngoài, rồi cùng những tùy tùng khác cũng không biết đứng chỗ nào. Hạ nhân có nhãn lực nhất định sẽ không đứng ở trong tầm mắt của chủ nhân làm bóng đèn.

Hắn và Ninh Tiểu Nhàn có hình dáng tướng mạo đẹp đẽ, quần áo và trang sức hiển quý, giống như một đôi ngọc bích nhân. Sau khi đi vào quán rượu, trong khoảnh khắc tất cả tiếng ồn đều dịu xuống, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn qua. Cho đến khi bọn họ ngồi vào chỗ, bốn phía mới khôi phục bình thường.

Ngay cả Ninh Tiểu Nhàn tự nhận là hay bắt bẻ cũng không thể không thừa nhận, những thứ kia hoàn toàn chính xác không sai. Những thứ khác ngược lại không nói, đồ ăn chiêu bài của Tiến Phúc Lâu có hai dạng, đầu tiên chính là thịt dê nướng.

Trên thế giới này không biết có bao nhiêu người biết làm đồ nướng, phương thức nấu nướng đầu tiên mà con người học được chính là nướng. Thế nhưng Tiến Phúc Lâu này dám dùng thịt dê nướng làm chiêu bài, hiển nhiên vô cùng tự tin. Đợi đến lúc đồ ăn được đem lên, mới biết được tửu lâu này quả nhiên có chỗ xuất chúng.

Tiểu nhị bưng món ăn này một đường chạy tới, từ phòng bếp chạy đến bàn ăn, thời gian không vượt qua bảy cái hô hấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.