Mở nắp ra, âm thanh xì xỉ của dầu hoa đang nổ lập tức trở nên lớn hơn, đồng thời một cỗ hương vị kỳ lạ nhẹ nhàng bay ra, rõ ràng có thể khiến cho người ta ngay lập tưc sẽ liên tưởng đến quang cảnh thảo nguyên bao la, hương khí của cỏ xanh thong thả.
Tập trung nhìn vào, dưới nắp nồi bằng sắt là một tấm đá được sắt đặc chế cắt thành hình chữ nhật, dày ước chừng một tấc, có thể thấy được đầu bếp đã nướng phiến đá có cả thịt dê trên đó cùng một lúc. Chính là trong quá trình tiểu nhị chạy đi thì thịt dê đã từ từ chín, cho nên tửu lâu này yêu cầu tiểu nhị phải đem món ăn này đưa đến bàn của khách nhân trong vòng mười hô hấp.
Bây giờ thịt dê bên trên phiến đá đang chảy ra nước thịt thơm nức, mặt ngoài của thịt dê đã ngưng tụ thành màu vàng óng xinh đẹp, hiển nhiên là vừa chín.
Khối thịt bị cắt tình hình dáng không có quy luật, ngoài ra, là không có bất kỳ gia vị nào. Nàng nhẹ nhàng gắp ra một khối nếm thử, lại nhịn không được muốn vỗ bàn tán dương.
Hóa ra một ngụm này cắn xuống, hương vị thơm ngọt không nói, chất thịt lại là ngoài giòn trong mềm, nhai trong miệng có thể nhận ra hương vị sơn thủy phảng phất giao hòa với nhau, ngay cả dầu mỡ chỉ nếm qua mới biết là đều chỉ có hương khí mà không béo ngấy. Lúc này mới nhìn ra, hóa ra thịt dê bị cắt không có kết cấu gì, kỳ thật là vì để vị thịt đạt đến độ ngon lớn nhất.
Tuyệt hơn chính là, gia vị ở giữa thịt này, không có bột cay, không có thì là, không có hồi hương, không có quế, chỉ có một thứ đơn giản nhất – muối!
Tu vị bản thân càng cao, sự đánh giá hương vị của Ninh Tiểu Nhàn cũng càng cao, tự nhiên biết rõ bất luận là tu hành hay nấu nướng, đến chỗ càng sâu đều là do đạo lý phồn nhập đại giản*, sau đó lại từ giản đơn đến làm chủ phức tạp. Đầu bếp của tửu lâu này hiển nhiên cũngđã chạm đến cánh cửa này. Muối là vương của trăm vị, hắn đang sử dụng cũng chỉ có một thứ này.
*Phồn nhập đại giản: từ phức tạp lại hợp thành giản đơn
Dê là giết ngay tức thời, muối là muối hồ.
Hoàng Phủ Minh thấy nàng ăn hết hai phần đã lộ ra vẻ hài lòng, lại gần thấp giọng nói: “Đây là thịt dê được đặc biệt vận chuyển từ bên ngoài bảy trăm dặm đến. Xưa nay đều ăn cam thảo, khổ đậu tử, uống nước suối trong kênh rạch. Con dê mà chỗ này dùng để nướng, sau khi làm thịt bóc sạch sẽ tối đa chỉ nặng ba mươi cân. Có thể sử dụng để nướng trên phiến đá, một đầu dê tối đa chỉ lấy năm cân thịt. Đây chính là phần thịt tốt nhất của con dê, chất mỡ tinh tế béo ngậy, hơn nữa không có mùi tanh vốn có của thịt dê. Tiến Phúc Lâu mỗi ngày chỉ hạn lượng cung cấp ba mươi phần thịt dê nướng như vậy.
“Thật là mỹ vị.” Nàng liếc hắn một cái, “Làm khó ngươi còn phải nghĩ đến những thứ này, mất thời gian bao lâu?”
Hoàng Phủ Minh dương dương đắc ý, tiện tay rót cho nàng một ly rượu trái cây, không hề có cảm giác không được tự nhiên khi bị bóc trần: “Ta tất nhiên đã thấy qua là không quên được.”
Hắn không coi ra gì cùng nàng nói chuyện, đem khách nhân lui tới trong tửu lâu náo nhiệt này coi như ngựa đất trâu đá. Chỉ hơn nửa canh giờ, ánh đèn rực rỡ đã sáng lên, bởi vì đêm nay tửu lâu khách đến rất đông, lại một lần nữa Ninh Tiểu Nhàn cảm nhận được đãi ngộ ánh mắt dao găm tại thân, nữ khách trong hành lang này, ánh mắt đều vô tình hay hữu ý mà quanh quẩn bên khuôn mặt tuấn mỹ của Hoàng Phủ Minh. Kẻ gây họa bên người này đối với nàng quá ân cần, ánh mắt chăm chú trên người nàng có xen lẫn nhiều sắc thái.
Chẳng qua chuyện này có liên quan gì tới nàng? Nàng không chút để ý tiếp tục ăn đồ ăn, cho đến khi có một cô nương mặc tử sam tiến lại gần.
Cô nương này có khuôn mặt tròn xinh đẹp, da thịt trắng nõn, đặc biệt là phần ngực đầy đặn, đều có hương vị thanh xuân dễ chịu. Nàng khẽ chào Hoàng Phủ Minh, âm thanh trong trẻo: “Tư thái phong độ của lang quân khiến ta ngưỡng mộ trong lòng, có thể cho ta đi theo hầu hạ có được không?”
Giọng nói của nàng như chim hoàng oanh, thanh thúy động lòng người, âm lượng lại không nhỏ. Tửu lâu rộn ràng này lập tức an tĩnh lại, mọi người ra vẻ đang dùng bữa, lại dựng tai lên nghe, muốn nghe Hoàng Phủ Minh trả lời như thế nào.
Hắn đang gắp đồ ăn cho Ninh Tiểu Nhàn, nghe thấy như vậy cũng không để ý tới, thay nàng mở một mai sò nướng, nói khẽ: “Đây là sò đặc sản của sông bản địa, bây giờ đang vào mùa, vì thịt ngon đầy đặn.” Đám người hầu đều được hắn ra hiệu ngồi ở xa, hắn tự mình động thủ.
Trước mắt bao người, khuôn mặt của thiếu nữ áo tím cùng dần chuyển từ hồng sang trắng, lúc này Hoàng Phủ Minh mới lấy khan lau tay, động tác cực kỳ ưu nhã, sau đó lại ngẩng đầu lên nói: “Ngươi muốn hầu hạ ta?”
Cô nương này dứt khoát lên tiếng: “Không cầu điều khác!”
Thật đúng là có nữ tử chọn trúng hắn, đi lên con đường tự tiến cử! Ninh Tiểu Nhàn âm thầm lắc đầu, đối với hành vi của thiếu nữ áo tím cũng không tỏ ra quá kinh ngạc. Lúc nàng đi về mấy trăm ngàn dặm lộ trình phía tây, biết rõ nhiều nơi ở Tây Bắc, Trung Nam dân phong cởi mở, lại thêm lúc này phàm nhân thông tin bế tắc, rất nhiều phụ nữ đàng hoàng đều nguyện ý chủ động ôm cánh tay, lưu lại “giống” của nam nhân tốt trong suy nghĩ, ngược lại không phải muốn con cháu sau này trình diễn tiết mục vạn dặm tìm cha, mà là bọn họ hao hết lòng tin mượn được “giống” rất tốt, sau này khi con lớn càng có hi vọng quang diệu môn mi (làm vẻ vang gia đình). Tướng mạo của Hoàng Phủ Minh tuấn mỹ, thoạt nhìn có bộ dáng phú quý bức người, những cô gái này muốn đi theo bên cạnh hắn, cũng không có gì kỳ quái.
Mày kiếm nghiêng nghiêng của Hoàng Phủ Minh nhướn lên, chuyển mắt nhìn lại, Ninh Tiểu Nhàn giơ chén rượu chặn đi khóe miệng khẽ nhếch, hàm răng hơi lộ ra, hiển nhiên đang muốn nhìn trò hay của hắn. Nhưng hôm nay hứng thú của nàng được khai thông, có thể trêu chọc nàng thoải mái tươi cười, hắn cầu còn không được, lập tức chỉ về phía nàng nghiêm nghị nói: “Đây là tỷ tỷ của ta, bất luận là sự tình lớn nhỏ gì, ta đều nghe theo nàng. Nàng nóiđi chính làđi, nếu nàng gật đầu, ngươi tất nhiên có thể bầu bạn với ta.”
Kể cả nữ tử áo tím, tất cả ánh mắt của chưởng quỹ, khách nhân, tiểu nhị đều tập trung hết trên người Ninh Tiểu Nhàn. Nàng vốn chỉ muốn xem chuyện cười của hắn mà thôi, nào biết tiểu tử này tự ý dẫn đi họa thủy, rõ ràng cũng kéo nàng xuống nước? Hết lần này tới lần khác hắn còn nói chuyện nghiêm túc, sắc mặt lại trầm tĩnh, không giận tự uy, vừa rồi lại thấy hắn giúp “tỷ tỷ” gắp đồ ăn gỡ vỏ sò, mọi chuyện đều hết sức tôn kính ân cần, nên không có người cho là hắn đang vui đùa.
Đôi mắt xinh đẹo của thiếu nữáo tím chuyển hướng nhìn sang nàng, giọng nói hoàng anh nói: “Kính xin tỷ tỷ cho phép, ta tất nhiên tận sẽ tâm hầu hạ lang quân!”
Ninh Tiểu Nhàn âm thầm cắn răng, bất luận sự tình lớn nhỏ gì, đều sẽ nghe theo ta? Nếu như thế, thì đem Thạch chi tâm và Nghệ Thần Cung trả ta đi! Trong nội tâm nàng suy nghĩ, trên mặt lại tự tiếu phi tiếu (giống cười mà không cười) mà lườm Hoàng Phủ Minh, tinh tế dò xét thiếu nữ áo tím, rồi mới nói: “Rất tốt!”
Nàng nói rất tốt!
Xem ra nàng thật là trưởng tỷ của thiếu niên tuấn mỹ này, ánh mắt mọi người trong tửu lâu nhìn về phía nàng lập tức trở nên hiền lành rất nhiều. Thiếu nữ áo tím lại là hưng phấn đến hai gò má đỏ hồng, hướng về phía nàng và Hoàng Phủ Minh vén áo thi lễ, lúc này mới nhanh chóng ngồi xuống cạnh Hoàng Phủ Minh, ngực đầy đặn hữu ý vô ý mà cọ cánh tay của hắn.
Sắc mặt Hoàng Phủ Minh hơi đổi, sau đó lại khôi phục bình thường. Hắn không để lại dấu vết mà buông cánh tay, hàn huyên cùng thiếu nữ áo tím.
Trong khoảng thời gian ngắn, nơi này oanh thanh yến ngữ.
Ninh Tiểu Nhàn đâu thèm biết hắn đang làm cái gì, tự mình lo dùng bữa uống rượu, bộ dạng nhàn nhã, thậm chí lúc tiểu nhị đi lại, còn bảo hắn ở lại rồi gọi một phần tôm sông rượu nếp than.
Thần niệm Hoàng Phủ Minh mở rộng, đem nhất cử nhất động của nàng đều nhìn trong mắt, thấy nàng thật đúng là hồ đồ không để ý, sắc mặt liền trầm xuống.
Chỉ một lúc sau, thiếu nữ áo tím cơ hồ muốn dựa lên người Hoàng Phủ Minh, thân thể đột nhiên run lên một chút, chỉ một lúc sau, lại run thêm một lần. Tuy động tác này của nàng rất nhỏ, nhưng không thể giấu được Ninh Tiểu Nhàn, quay đầu nhìn lại, sắc mặt của tiểu cô nương dần dần đỏ lên, các đầu ngón tay trên bàn thì nắm chặt đến hiện ra sắc trắng, như đang cố gắng nhẫn nại.
Nàng giống như là thân thể không khỏe, rồi lại luyến tiếc Hoàng Phủ Minh, bởi vậy vẫn đang ngồi.
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, nàng càng ngày càng khó chịu được, càng về sau ngay cả bờ môi cùng run lên, bàn tay nhỏ bé rốt cục nhịn không đượcđưa lên cổ, nhẹ nhàng gãi một cái, trên mặt rốt cục lộ ra thần sắc thoải mái.
Nhưng lần gãi ngứa này, tựa như nước sông thoát ra khỏi bờ đê, khiến cho nàng không thể khống chế bản thân được nữa, ngón tay vụng trộm đưa đến sau lưng, cánh tay, đùi,.. như là toàn thân nàng đều có vô số con kiến đang di động. Thế nhưng nàng càng gãi lại càng thêm ngứa.
Hoàng Phủ Minh một lần lại một lần buông chén rượu, lạnh lùng nói: “Ở ban ngày ban mặt lại vò đầu bứt tai, cử chỉ bất nhã, không có giáo dưỡng, vậy mà còn muốn theo hầu hạ ta? Thôi, mau đi đi!”
Thiếu nữ áo tím bị ngứa đến thần hồnđiên đảo, nghe hắn nói như vây, trong nội tâm vẫn không cam lòng, cắn răng nói: “Lang…Lang quân chớ trách, ta, ta thực ra là trên người đột nhiên có chút không khỏe.” Nhịn không đượcở trên lưng gãi hai lần.
Hoàng Phủ Minh càng không kiên nhẫn, chỉ nói một chữ: “Cút!” Sắc mặt hắn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn có chút sát khí, thiếu nữ ngẩn ngơ, càng cảm thấy trên người càng lúc càng khác thường khó chịu, lúc này đứng lên, không nói một câu chạy ra bên ngoài.
Tiểu tử này, thật sự là … Ninh Tiểu Nhàn thở dài nói: “Phấn bò cạp đỏ? Phân lượng kéo dài trong bao lâu?”
“Khoảng chừng đủ để nàng ngứa trên hai canh giờ.” Hoàng Phủ Minh nhếch miệng, “Nếu không phải tỷ ngồi chỗ này, đối với loại nữ nhân không biết xấu hổ này, ta sớm đã cho một bạt tai đuổi đi!”
Sắc mặt hắn hơi xanh, hiển nhiên tâm tình có chút ác liệt. Ninh Tiểu Nhàn thấy hắn lập tức trở mặt, không rõ đến cùng là thế nào, chỉ im lặng không để ý tới hắn, mặc kệ một mình hắn rầu rĩ tức giận.
Hoàng Phủ Minh khẽ động tức giận, quanh thân đều có sát khí tiết ra ngoài. Tuy mắt thường của phàm nhân trong đại sảnh không thấy được, nhưng cũng có thể cảm giác được hào khí trở nên áp lực ngưng trọng khác thường, không chỉ không còn một nữ tử nào dám tiến lên tự đề cử mình, ngay cả âm thanh nói chuyện của tửukhách cũng trở nên nhỏ hơn rất nhiều.
Nhưng vào lức này, một món đồ ăn chiêu bài khác cũng được bưng lên. Bề ngoài món ăn này cũng cực kỳ đơn giản, chính là mấy con cá chiên có màu vàng kim óng ánh, mỗi một con lớn chưa tới một bàn tay, được bọc trong lá sen rồi dọn lên, bên cạnh có hai ba múi quả ích mẫu, dưới đáy mâm sứ trắng noãn, có ba màu sắc xanh trắng vàng rõ ràng, trông rất đẹp mắt. Kỳ dị nhất chính là, trên người con cá này lại có một mùi hương, phảng phất giống như hương hoa quả, không giống với hương khí của thịt, nghe thấy mà thoải mái.
“Đây là thu sinh tử, tất nhiên sinh hoạt ở nơi nước cạn, trong dòng suối nhỏ, nhiệt độ hơi ấm, ăn rêu ở trên đá mà sống, trên sống lưng của nó có một lỗ nhỏ tràn đầy hương mỡ, có thể tản ra mùi thơm.” Hoàng Phủ Minh mặc dù không vui, nhưng vẫn chưa quên nhiệm vụ giải thích, tay đem nước của quả ích mẫu nặn ra, nhỏ trên thân cá, “Chỉ dùng phương pháp chiên, lại dùng vị chua phụ giúp, tạo ra hương vị tốt nhất.”
Nàng cầm một đầu đến thử, quả nhiên chiên được thỏa đáng, vừa văn làm lộ ra chất thịt non mịn, có hương vị ngon. Thế nhưng trừ đó ra, lại không có chỗ nào kỳ lạ quý hiếm, không giống như thịt dê nướng khiến người ta miệng còn lưu hương, dư vị vô cùng. Nói cách khác, đây giống như xem một bộ phim lớn của Hollywood, tục gọi là phim bắp rang, bạo lực, tình sắc, đặc hiệu, hoạt động, đồ vật kích thích giác quan mọi thứ đều không thiếu, nhưng sau khi xem xong, lại không lưu lại ấn tượng sâu sắc, càng không tìm thấy chỗ để động nhân tâm.