Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 688: Tẩy Kiếm Các trả thù



“Không.” Nàng lạnh lùng nói: “Tiên phái hận ta tận xương tủy có số lượng không ít, ta cũng không biết đó là nhà nào nữa.”

“Ở trong địa phương tiếng người huyên náo bực này bày trận, nhất định tương đối vội vàng, nhưng kiếm ý này không chỉ tinh thuần mà còn cứng cáp mang phong cách cổ xưa. Có lẽ là kiếm tiên trước kia của tiên phái lưu lại đấy.”Hoàng Phủ Minh vừa mới nói xong, giữa đám tu sĩ ngoài trận chậm rãi đi ra một gã râu dài, đánh giá người trong trận vài lần, rồi mở miệng nói: “Chúng ta không muốn liên quan người vô tội, thả yêu nữ kia ra, ta tha cho các ngươi.”

Ninh Tiểu Nhàn chậm rã tiến lên một bước nói: “Bọn chuột nhắt phương nào, còn không tranh thủ thời gian xưng tên.”

Nàng vừa nói như vậy, trên mặt chúng tu sĩ đối diện hiện lên sắc giận dữ. Tên râu dài lạnh lùng nói: “Yêu nữ, Ẩn Lưu xâm phạm lãnh thổ của ta, ngươi lại còn dám xuất hiện ở Tân Du Thành, thật đúng là xem Tẩy Kiếm Các ta không có người?”

Ninh Tiểu Nhàn cùng Hoàng Phủ Minh đều chợt hiểu rõ, hóa ra là nhân mã của địa chủ Tẩy Kiếm Các đến. Nàng đem tóc vuốt sau đầu, hiếu kỳ nói: “Ta cùng các hạ có gặp qua sao, tại sao lại nhận ra ta?” Nàng đã ngủ say ba năm, trên đời này người đã gặp qua nàng không nhiều lắm.

Phái sau đám ngườiđi ra một người, lạnh lùng nói: “Ninh Tiểu Nhàn củaẨn Lưu, ngươi có hóa thành tro, ta cũng nhận ra ngươi!”

Người này mặt mày thanh tú, trường thân ngọc lập, cũng là một mỹ nam tử. Ninh Tiểu Nhàn dò xét hắn vài lần, khẽ cau mày nói: “Ngươi là ai?”

Biểu lộ trên mặt nàng rất chân thành. Dù là ai đều có thể liếc nhìn ra, nàng thật là không biết người này.

Hắn hận nàng như vậy, kết quả là nàng căn bản không nhớ rõ hắn, có gì còn bẽ mặt hơn chuyện này chứ? Biểu lộ trên mặt người này chuyển thành tái nhợt, mà Hoàng Phủ Minh lại không nhịn được mà cười ra tiếng.Có thể tínhđã có người có cùng tao ngộ với hắn, bổn sự khiến người khác giận này của tỷ tỷ của hắn thật không tầm thường.

Giọng nói của người này quả thực là nặn từ trong kẽ răng ra: “Ta là Từ Lương Ngọc!”

Nàng trừng mắt nhìn hắn, lại nghĩ một lát, rốt cục giật mình: “A, là thiếu công tử của Tấy Kiếm Các!”

Từ Lương Ngọc cười lạnh nói: “Ngươi ở núi Đại Tuyết trêu chọc ta thật khổ! Hiện tại hai đối chiến, ngươi lại còn dám đến Tân Du Thành, thật đúng là chui đầu vào lưới!”

Lúc đang nghĩ cách cứu viện song bào thai mỹ nữ của Hô Liên gia tộc, Từ Lương Ngọc cũng theo chân Hồ Hỏa Nhi cùng đi. Đáng tiếc là Hồ Hỏa Nhi căn bản không có cảm giác đối với hắn, Ninh Tiểu Nhàn càng là lợi dụng hắn để kích thích Đạm Đài Dực. Tuy nói lúc ấy là sau khi Đồ Tẫn đã nhập vào thân thể hắn, tẩy sạch trí nhớ của hắn, nhưng Từ Lương Ngọc đánh mất mỹ nhân rồi trở về tông phái, cũng đã chậm rãi hồi tưởng lại đoạn trí nhớ ấy, cũngđoán ra được hơn phân nửa là Ninh Tiểu Nhàn giở trò ở trong đó, lập tức một mực nhớ kỹ nàng. Chẳng qua từ đó về sau hai người không tiếp tục cùng xuất hiện nữa, tư oán này của hắn cũng không báo được.

Lúc ở Tiến Phúc Lâu, hắn ngồi ở lầu hai, từ trên nhìn xuống, liếc nhìn là có thể nhận ra Ninh Tiểu Nhàn, lúc đó lại có mấy vị trưởng bối trong tông môn ở lại Tân Du Thành. Tẩy Kiếm Các đang bị yêu quân của Ẩn Lưu áp chế đến nỗi một thân hỏa khí, vừa vặn nàng xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa như có bộ dáng bị trọng thương chưa khỏi, quả thực chính là cơ hội tốt trời ban. Tuy nói không biết người bên cạnh nàng có lai lịch gì, lại không ngại bọn hắn thiết hạ bố trí, muốn đem nàng bắt lại.

Nếu nói Ninh Tiểu Nhàn vốn là có chút áy náy đối với hắn, giờ phút nàyđã biến mất không thấy.Nàng vừa nghe đến danh hào của Tẩy Kiếm Các là hiểu, đối phương hiển nhiên có ý định coi nàng là vật thế chấp, bức bách yêu quân của Ẩn Lưu lui binh. Dù cho kế sách này không thành, ở trước mặt yêu binh của Ẩn Lưu nhục nhã nàng, cũng có thể giết chết sĩ khí của cường địch!

Nàng chậm rãi xoay người, bình tĩnh nói với Hoàng Phủ Minh: “Ngươi nếu muốn tránh khỏi vũng nước đục này thì bây giờ rời đi đi. Ta không trách ngươi!”

Hoàng Phủ Minh lười biếng nói: “Tỷ tỷđang nói cái gì vậy? Ta đã mời tỷ đi ra ngoài với ta, tất nhiên có thể bảo hộ tỷ tỷ chu toàn.” Hắn liếc xéo đám người Tẩy Kiếm Các, lại nói: “Nếu như đứng trước mặt ta là Hám Thiên Thần Quân, ta thật đúng là sẽ kiêng kị. Mấy lâu la của Tẩy Kiếm Các này, bất quá chỉ là đám cóc thiếu đánh, khẩu khí lớn một chút mà thôi.”

Hắn đây là một câu hai nghĩa? Ninh Tiểu Nhàn còn chưa nghĩ kỹ, hắn đã quát nhẹ một tiếng: “Bồ thúc!” Sau lưng lập tức có một gã nam tử đứng dậy.

Trên mặt người nam tử này có những nếp nhăn rất sâu, khắp mặt đều là dấu vết gian nan vất vả, khớp xương trên tay nhô ra, càng lộ rõ thô to, nhưng đồ vật hắn lấy ra từ trong lòng lại rất nhỏ, chính là sáu, bảy cục đá nhỏ xám trắng, đầu tròn, chỉ lớn cỡ quân cờ, thoạt nhìn rất giống đá cuội, trừ chuyện đó ra thì không còn gì đặc biệt.

Bồ thúc ngồi xổm xuống, dùng tư thế đứa bé bướng bỉnhđang ở hồ nước ném cục đá nhảy trên nước, ném tất cả sáu, bảy hòn đá ra ngoài. Kỳ quái chính là, mấy hòn đá này lại nhảy trên mặt đất, lại nhẹ nhàng như đang chạm vào mặt nước, hơn nữa mỗi lần chạm đất, đều xoay tròn hút lên nhiều hạt cát!

Đợi đến lúc mấy hòn đá chạm đất lần thứ năm, khắp mặt đất đều trở nên run rẩy. Nguyên nhân rất đơn giản, chúng hấp thụ quá nhiều hạt cát nên đã biến thành những tượng đất cao tới một trượng, có chiều rộng sáu xích. Hơn nữa chúng cũng đã đến biên giới của trận pháp, nếu tiến thêm một bước về trước, cũng sẽ bị kiếm ý ngăn cản.

Chúng không chút do dự, giơ lên nắm đấm lớn như cái bát, dùng sức nện tới biên giới trận pháp.

Kiếm quang lóe lên, nắm đấm rơi xuống đáp trả lại. Mấy tượng đất khổng lồ này tất nhiên không biết đau đớn là gì, bị Bồ thúc điều khiển, một quyền khác lại đánh tới. Kiếm quang chớp động, muốn cắt bọn chúng thành mảnh vỡ, mà sự đáp lại của tượng đất, chính là hai chân đạp một phát, đưa người nhào tới! Cùng lúc đó, Những hòn đá nhỏ chôn trong lồng ngực của chúng lại bay ra, một lần nữa rơi vào tay của Bồ thúc.

Mấy tượng đất này đương nhiên là oanh liệt bên trong kiếm ý lăng lệ ác liệt rồi. Nhưng mấy hòn đá trắng điều khiển chúng lại không chút hao tổn, toàn bộ quay trở về trong tay Bồ thúc. Hắn nhếch nhếch miệng, run tay đem mấy hòn đá đánh ra ngoài một lần nữa, ngoại trừ bảy viên lúc trước, hắn lại thêm vào sáu viên nữa.

Một vòng tuần hoàn mới đã bắt đầu. Hòn đá lại một lần nữa hấp thụ đất cát, một lần nữa biến thành tượng đất cực lớn, sau đó lại một lần nữa rống giận đánh lên kiếm quang… Cảnh tượng này đều giống như một màn lúc trước quay ngược lại.

Mười ba tượng đất lại lần nữa bị xoắn thành nát bấy, sau đó mấy hòn đá lại hấp thụ đất cát một lần nữa, lại hóa thành tượng đất,… Sát ý của kiếm trận này lăng lệ ác liệt, cuối cùng cũng chỉ có thể đem tượng đất vặn nát thành cát vụn. Mà thời điểm những hòn đá trắng hấp thụ đất, những hạt cát sắp bị cắt nát lại một lần nữa bị hấp thụ lên.

Sắc mặt của đệ tử Tẩy Kiếm Các đều thay đổi, bởi vì tất cả mọi người đã nhìn ra, còn chưa đến thời gian ba mươi hô hấp, đám tượng đất đã xông lên năm lần, cộng lại cũng có hơn năm mươi chỉ. Kiếm khí thủ trận tuy đã làm tận chức trách địa tướng cắt nát toàn bộ số tượng đất, nhưng hào quang của kiếm ý vốn lăng lệ ác liệt bây giờ đã ảm đạm rất nhiều rồi.

Dù sao chỉ là vật chết, Vô Thượng kiếm ý do tiền bối đại năng của Tấy Kiếm Các lưu lại cũng có giới hạn tồn tại, bị tiêu hao như nước chảy như vậy nên rất nhanh đã khô kiệt. Trái lại Bồ thúc, chỉ dùng mấy hòn đá, bản thân không hề tổn thất, tựa hồ đã đem kiếm ý do Thượng Cổ kiếm tiên lưu lại tiêu hao bảy tám phần rồi.

Người này nếu chỉ từ tướng mạo mà nói, nhìn giống như là tá điền cùng khổ cả đời đều bị địa chủ ức hiếp, nhưng sử sụng chiêu thức lại gian hoạt xảo trá như thế!

Tầm mắt của gã râu dài kia rộng hơn so với những người khác, giờ phút này càng thêm kinh nghi. Nếu nói tiền bối của Tấy Kiếm Các lưu lại kiếm ý tinh thuần, lại bị hơn mười tượng đất được hình thành tạm thời tiêu hao hết, như vậy trận pháp này căn bản cũng không thể tồn tại được đến hôm nay. Cho nên hắn lại càng quan sát cẩn thận, rốt cục phát hiện được lúc mỗi tượng đất bị cắt nát đều phát ra một tầng hắc quang nhàn nhạt mỏng mang, chỉ là tia sáng ở ban ngày thực sự quá yếu ớt, ngay cả nhãn lực biến thái của tu tiên giả cũng không dễ dàng bắt được.

Lúc tầng hắc quang này theo phần còn lại của tượng đất nhập vào kiếm ý, tất nhiên cũng bị kiếm ý một phát xoắn thành bột, nhưng kiếm ý cũng vì vậy mà trở nên bạc nhược hơn một chút. Hắn giống như có điều ngộ ra, đem ánh mắt chuyển đến trên mặt của Bồ thúc, phát hiện khuôn mặt ngămđen của hắn kỳ thật trắng ra vài phần, hiển nhiên bản thân cũng khôngphải là không có hao tổn. Chỉ là ai cũng không nghĩ ra, thứ mà hắn hao tổn chính là loại hắc quang mỏng manh kia, chứ không phải là tượng đất. Đã có hao tổn, vậy thì đó sẽ không phải giống như mọi người suy đoán là kiểu tượng đất thu hút cuồn cuộn không dứt. Nhưng dù vậy, đạo kiếm ý vây khốn trận pháp này đã trở nên ít ỏi, thoạt nhìn nếu gặp thêm mấy lần trùng kích nữa thì sẽ bị phá hủy.

Hắc quang này, đến cùng là vật gì? Trong nội tâm gã râu dài cảm thấy cổ quái, nhưng cũng biết không thể bỏ mặc cho qua. Từ khi nhận được tin tức của Từ Lương Ngọc cho đến khi chạy đến đuổi bắt NinhTiểu Nhàn, thời gian chính xác là có chút vội vàng, không thể thiết hạ mai phục thật tốt, chỉ có thể vận dụng Thiên Cương kiếm trận sẵn có này, nào biết đối phương lại biết dùng phương pháp như vậy để phá vỡ.

Trên đời này cũng không có sự tình hai bên đều đủ. Chỗ giản tiện (đơn giản tiện lợi) của trận pháp này chính là có thể tiện tay bố trí, mà chỗ bất tiện chính là, một khi nó đã khởi động, bản thân Tẩy Kiếm Các cũng không có cách nào nhúng tay can thiệp, chỉ có thể đợi sau khi người trong trận đầu hàng thì mới triệt hạ được.Vì vậy tên râu dài quát nhẹ hai tiếng, lại có hơn mười đệ tử nhanh chóng tiến lên, bao vây kiếm trận ở giữa.

Quả nhiên cứ như vậy trong chốc lát, Bồ thúc lại làm ra hai nhóm tượng đất.Hai lần hắc quang hiện lên, đạo kiếm ý này khẽ run lên, tan rã trong vô hình.

Thiên Cương kiếm trận, cứ thế bị phá! Cùng lúc đó, trận pháp do chúng đệ tử Tẩy Kiếm Các ở bên ngoài tạo thành, cũng đã bắt đầu chuyển động. Thiên địa linh khí lập tức bị hấp cuốn vào một cách điên cuồng, trong khoảng khắc đã hoá thành kiếm khí màu sắc diễm hồng, tuy còn không tinh thuần như đạo kiếm ý mà kiếm tiên lưu lại, nhưng thắng ở chỗ liên tục, dạt dào, phảng phất như vô cùng vô tận, đồng thời cũng không giống với sự rét lạnh nghiêm khắc của kiếm khí bình thường. Mấy chục luồn kiếm khí này bị thúc phát ra, vậy mà mang theo cảm giác cực nóng, giống như là muốn hủy tận thần hồn.

Ninh Tiểu Nhàn vừa tiếp xúc với kiếmý như vậy, lập tức nhẹ ồ lên một tiếng, cảm thấy quen thuộc: “Nam Minh Ly Hỏa Kiếm? Không đúng, là bắt chước kiếm ý của Nam Minh Ly Hỏa Kiếm!

Hoàng Phủ Minh cẩn thận đỡ cánh tay của nàng, ngay cả ngữ khí đều nhẹ nhõm: “Tẩy Kiếm Các gặp may mắn, trên kiếm bích (vách đá kiếm) phía sau núi có lưu lại rất nhiều kiếm ý của các đại năng kiếm tiên, lại cho phép các đệ tử trong phái thường xuyên đến xem. Rốt cục ở hơn hai ngàn năm trước đã có đệ tử sáng lập ra Kiếm Tâm trận pháp, chia làm hai loạiđại trận cùng tiểu trận. Đại trận cần bảy mươi hai người thúc giục, tiểu trận chỉ cần mười tám người.Nhưng đều không có ngoại lệ chính là, trận pháp đều là mô phỏng kiếm ý của Thượng Cổ Thần kiếm để trừ bỏ địch, hiện tại dùng để đối phó chúng ta, đương nhiên là tiểu trận rồi.”

Ninh Tiểu Nhàn thấy kiếm ý tung hoàng tại thân, hắn đều không có nửa điểm khẩn trương,có lẽ đã có biện pháp ứng đối. Quả nhiên hắn đều không cần nhúc nhích, nam tử cao dùng lực đẩy kim xử trong nội cung đã đứng dậy, dữ tợn cười một tiếng, nâng nắm tay lên nghênh hướng kiếm ý. Nam Minh Ly Hỏa có thể khiến vàng nóng chảy đá cũng tan, cứ thế đánh lên nắm đấm, nhưng lại vang lên âm thanh của kim thiết giao nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.