Bữa tối của chúng tướng thoạt nhìn có chút đơn giản, bày trên bàn mỗi người là thịt kho tàu, một chén linh mễ, và ba miếng linh quả từ rừng rậm Ba Xà. Trong quân Ẩn Lưu nghiêm cấm uống rượu, người nào vi phạm chém đầu, cho nên trên bàn mọi người dùng nước hoa quả thay thế.
Tối nay nàng là người chủ trì, đợi Xích Tất Hổ hướng mọi người giới thiệu qua, nàng liền yên lặng ngồi, từ từ thưởng thức mỹ vị, cũng không có ýđịnh cũng mọi người nghị luận. Nàng ngủ say ba năm, đại lượng yêu binh yêu tường Ẩn Lưu mở rộng thêm, rất nhiều người chưa từng thấy nàng, chỉ nghe qua bát quái chuyện của nàng cùng Trường Thiên. Chuyện mọi người đàm luận nhiều nhất chính là chuyện nàng đem Hám Thiên Thần Quân cứu ra khỏi Thần Ma Ngục, chuyện Trường Thiên vì nàng khuấy động thiên hạ, giết người như ngoé, trước đây chưa từng thấy nàng thì trong lòng đối với nàng đều là ba phần kính trọng, bảy phần tò mò, giờ phút này thấy nàng lạnh nhạt thản nhiên, tựa hồ cũng không có gì đặc biệt, dần dần bạo gan nhìn nàng.
Ninh Tiểu Nhàn khẽ cau mày. Có một đôi mắt lại giống như dính trên người nàng, chưa từng thu hồi, có thể nói rất lớn mật. May là công phu trấn định của nàng càng ngày càng cao, nhưng cũng không thích bị ánh mắt ngó chừng chằm chằm như vậy. Nàng men theo tầm mắt nhìn lại, thấy một cô nương anh khí bừng bừng giữa hai lông mày là đôi mắt sáng ngời.
Nàng chỉ nhìn một cái cũng biết, đây là nữ báo yêu, hơn nữa dáng người nữ yêu này hoàn toàn giống như báo cái, đường cong thu hút, chân dài, mông đầy đặn, thoạt nhìn cường kiện tràn đầy sức bật. Cô gái này ngồi cạnh một tướng quân thân thể cao lớn, từ mặt mũi nhìn ra hai người này có mấy phần tương tự, đích xác là phụ tử.
“….Ninh đại nhân?” Nàng đang nghĩ ngợi, thình lình nghe được Xích Tất Hổ nhẹ nhàng gọi mình một tiếng, ánh mắt mọi người đang ngó trừng nàng, hiển nhiên đang đợi nàng trả lời.
Nàng vội hồi phục tinh thần, triển khai thần niệm đem chuyện vừa nghe hồi tưởng lại một lần mới đáp “Tiên nhân độ kiếp Ô Lễ của Tẩy Kiếm Các bên bờ sông Tân Du Thành đã chết là chuyện thiên chân vạn xác”
Xích Tất Hổ còn chưa mở miệng thì một giọng nói đã cướp lời “Đây là chuyện trọng đại, chuyện này ngài tận mắt thấy? Hắn chết ở trong tay ai? Thi thể ở nơi nào?”. Mọi người theo tiếng nhìn lại nơi nói lên nghi vấn, chính là từ nơi nữ yêu nhìn thẳng Ninh Tiểu Nhàn.
Tướng lãnh bên người nàng thay đổi sắc mặt, cả giận nói “Hi Lăng, câm miệng”. Hắn đứng lên vái chào Ninh Tiểu Nhàn, cung kính nói “Ninh đại nhân, tiểu nữ không hiểu chuyện, kính xin ngài thứ tội” sau đó ấn đầu nữ nhi xuống, cùng nhau cúi thấp đầu.
Hắn không cần ngẩng đầu cũng biết ánh mắt ôn nhuận của Ninh Tiểu Nhàn xoay qua vài vòng trên người mình cùng nữ nhi, hơn nữa thời gian dừng lại trên người Hi Lăng cũng dài hơn, trên trán cũng không nhịn được nữa mà toát ra mồ hôi hột. Câu hỏi của Hi Lăng đối với Ninh Tiểu Nhàn chính là chất vấn rõ ràng. Ẩn Lưu trị quân cực nghiêm, nếu như mạo phạm thượng cấp, theo như quy định sẽ là ba mươi quân côn. Đã biết nữ nhi từ trước tới nay tâm cao khí ngạo, nếu như bị phạt, hắn cũng không biết phải thu xếp như thế nào.
Vị trước mắt này chính là người trong lòng của Thần Quân, mạo phạm nàng cùng mạo phạm bản thân Thần Quân có gì khác nhau? Ninh Tiểu Nhàn không mở miệng, hắn cảm thấy áp lực càng gia tăng.
May là nàng chỉ nhìn như vậy, lại chậm rãi nói “Hóa ra là một vị nữ tướng, trong quân lại có chức vụ và quân hàm sao?”
Xích Tất Hổ tiếp lời “Đúng vậy, Hi Lăng tác chiến dũng mãnh gan dạ, không thua đấng mày râu, đã là ty thương”
Hắn mới mở miệng đã đề cập mấy chữ – tác chiến dũng mãnh ga dạ, Ninh Tiểu Nhàn hiểu ý tứ của hắn, chính là nghĩ nói đỡ cho nữ tướng này. Nàng khẽ mỉm cười nói “Mặc dù lời nói không đúng, rốt cuộc cũng là lời thẳng thắn. Không sao, ta không tức giận” Nàng hướng bốn phía nhìn lướt qua, chậm rãi nói “Ô Lễ đã chết, ta xác thực là không có trực tiếp thấy, song hắn chết trong tay người Kính Hải Vương phủ, đây là chuyện thiên chân vạn xác, người cung cấp tin tức này cho ta là người tin tưởng được, chỉ là ta không có nghĩa vụ giải thích với ngươi chuyện này” Câu cuối cùng hiển nhiên là nói với Hi Lăng. Nói tới đây, trước mắt nàng xẹt qua nụ cười của Hoàng Phủ Minh, cảm giác cảm thấy tiểu tử này dù miệng đầy lời nói dối, nhưng chuyện sống chết của tiên nhân độ kiếp Tẩy Kiếm Các là chuyện trọng đại, hắn cũng sẽ không lừa gạt mình.
Nàng tin tưởng không nghi ngờ, không phải là đối với tiểu tử này hoàn toàn tín nhiệm, mà là đối với tà khí trên người hắn khó mà hình dung.
Sự khinh miệt trong lời nói hoàn toàn không che dấu khiến mặt Hi Lăng lập tức đỏ bừng, nhưng trên mặt lãnh tướng lại thở phào nhẹ nhõm nói “Đa tạ Ninh đại nhân”. Sau đó quay đầu hướng nữ nhi nói “Ninh đại nhân tha cho ngươi lần này, còn không mau cám ơn?”
Hi Lăng cắn môi không nói tiếng nào, cho đến khi cánh tay bị phụ thân ngắt một cái, mới cực không tình nguyện hạ thấp giọng nói “Tạ ơn Ninh đại nhân không trách”
Xích Tất Hổ lập tức nâng chén rượu giảng hoá, cười ha ha một tiếng nói “Đến, chư vị cùng nâng chén, vì Tẩy Kiếm Các tự tìm đường chết, cạn chén”
Mọi người hô một tiếng, quả nhiên đồng thời nâng chén.
Xích Tất Hổ uống cạn chén, cất cao giọng nói “Vốn chúng ta chỉ cần đánh tới Thanh Châu là đủ. Song núi dựa của Tẩy Kiếm Các đã mất, lại là họ xé rách minh ước trước, nếu không nhân cơ hội này thu thập Tẩy Kiếm Các, thật sự là đáng tiếc. Chẳng qua là …” hắn đảo mắt nhìn Ninh Tiểu Nhàn “Nếu gấp gáp chưng cầu ý kiến của chư vị đại nhân trong Ẩn Lưu, chỉ sợ đến lúc có được phản hồi cũng mất mười mấy ngày thời gian, thời cơ chiến đấu đã qua đi, nếu cho Tẩy Kiếm Các cơ hội chuẩn bị, chỉ sợ lại hao tổn thêm nhiều nhân mạng”
Các tướng lĩnh nghe hắn nó iđến chính sự, nhất thời yên lặng như tờ, cẩn thận lắng nghe.
Xích Tất Hổ nói tiếp “Nếu là ngày thường, ta tất nhiên sẽ tiền trảm hậu tấu tuỳ theo tình hình chiến trận. Có điều hôm nay Ninh đại nhân đã tới đây, chuyện này cũng cần hỏi ý kiến Ninh đại nhân trước”
Lời vừa nói xong, hơn mười ánh mắt trong trướng một lần nữa lả tả ập tới trên người nàng.
Ninh Tiểu Nhàn biết, Xích Tất Hổ là phủi tay ném củ khoai lang nóng này cho nàng. Nếu nàng nói chiến, bản bộ của Tẩy Kiếm Các còn hai châu ở xa, nếu muốn đánh hạ, hai bên song phương khai chiến không biết sẽ mất đi bao nhiêu tính mạng. Không nói đến người của Tẩy Kiếm Các, chỉ tính tánh mạng yêu binh Ẩn Lưu, chẳng lẽ không phải là mạng, hơn nữa nửa năm sau chiến sựẨn Lưu sẽ cần cấp hơn, chiến lực từng yêu binh đều vô cùng quý giá! Huống chi nếu nàng chủ chiến … thần tiên đánh nhau phàm nhân mắc nạn, thảm kịch Thái Vu Trang không biết còn phát sinh bao nhiêu lần nữa.
Song nếu nàng nói không chiến, đầu tiên chính là mặt mũi Ẩn Lưu không còn, bởi vì Tẩy Kiếm Các ra tay đánh lén nàng trước. Đối với cái yêu tông này mà nói, có thù tất phải báo, vừa bị người đánh một quyền, nếu không đạp một cước trở lại, vậy thì sẽ rất khó, còn nữa, cơ hội tốt như vậy nếu buông tha, dù tướng lãnh Hắc Phong quân không nói gì, ngoài mặt vẫn cung kính, trong lòng chỉ sợ sẽ chỉ trích nàng hèn yếu. Nữ nhân như vậy, thật xứng đôi với Hám Thiên Thần Quân sao?
Còn nữa, đánh chiếm Tẩy Kim Các rốt cuộc có lợi ích gì? Tiên phái hay yêu tông luôn thực dụng nhất, đơn giản chỉ vì lợi ích, ngay cả việc năm đó Trường Thiên tiêu diệt Thiên Thượng Cư vì trả thù cho nàng, cũng âm thầm suy tính thu lợi cho Ẩn Lưu từ đó, huống chi kế hoạch tác chiến của Ẩn Lưu, vốn chỉ vì sản vật phì nhiêu của Thanh Châu, hiện tại lại là chiếm hết địa bàn của Tẩy Kiếm Các, làm như vậy nhất định là lợi nhiều hơn hại, đáng giá đem tâm huyết cùng mệnh của Hắc Phong quân đi tranh thủ?
Một điều cuối cùng, cũng là tối trọng yếu: Ninh Tiểu Nhàn nàng ở Ẩn Lưu rốt cuộc là có thân phận gì? Vô luận là ba năm trước hay hiện tại, thân phận chủ quản Tiên Thực Viên không thay đổi, nhưng sau khi Ẩn Lưu khôi phục chế độ quân đội đã triệt tiêu chế độ trưởng lão, cho nên thân phận cũ của nàng cũng bị huỷ bỏ. Hiện tại nàng còn chưa gả cho Trường Thiên, cho nên ngoài vị trí người yêu của Hám Thiên Thần Quân ra thì trên người nàng không có chức vụ quân hàm chính thức nào, nào có tư cách đàm thuyết quân vụ?
Nàng mới thức tỉnh một tháng, có lẽ Trường Thiên đã chú ý tới vấn đề này nhưng chưa kịp giải quyết, bất quá trước mắt thân phận của nàng thực sự có chút lúng túng, trong rừng rậm Ba Xà chưa thể hiện rõ, song tới nơi này trong quân ngũ, lập tức gặp vấn đề.
Trong nháy mắt này, nàng hiểu dụng ý của Xích Tất Hổ.
Xích Tất Hổ không phải hướng nàng trưng cầu ý kiến, mà là sử dụng danh vọng cao của nàng tại Ẩn Lưu, muốn nàng đứng về phía hắn. Khỏi cần nói, hắn hy vọng có thể lấy công lao lớn hơn trong việc chinh phạt Tẩy Kiếm Các. Như vậy, nàng nên có phản ứng như thế nào?
Ninh Tiểu Nhàn chậm rãi thả linh quả trong tay ra, nhẹ giọng nói “Ta ủng hộ quyết định của tướng quân”
Chúng tướng đều là người chinh chiến sa trường, sắc mặt mặc dù không có biến hoá lớn, song trong mắt đã lộ ra vẻ hưng phấn. Xích Tất Hổ nhếch miệng cười một tiếng, bộ dáng thị huyết “Ngày mai đại quân quay đầu hướngđông bắc, chúng ta cùng chinh phạt Tẩy Kiếm Các”
“Đánh” trong trướng vang lên tiếng hô như sấm.
Sau khi tan tiệc, nàng hướng mắt nhìn Xích Tất Hổ, người này lĩnh ý truyền âm nói “Hai khắc sau, xin tới trướng của ta” sau đó vội vã rời đi.
Bên trong trướng ấm áp như xuân, nhưng trên đỉnh trướng bông tuyết đang bay tán loạn. Đại quân Ẩn Lưu sử dụng pháp khí, đem tuyết cản bên ngoài. Loại tổ hợp pháp khí này, chôn dưới đất có thể xây dựng nên kết giới vững chắc, lúc ở đại tuyết sơn tây bắc ẩn vệ đã từng sử dụng, chẳng qua khi đó chỉ sử dụng một bộ mười cái, hiện tại Hắc Phong quân sử dụng cũng là một bộ có tới ba, bốn mươi cái mới có thể phủ hết chỗ đóng quân.
Chặn lại gió tuyết, nhưng không có ngăn được giá lạnh. Nàng thở một hơi đã biến thành sương trắng phiêu tán trong không trung.
Đang chậm rãi đi về phía trước, nàng vô ý thấy Hi Lăng từ trong trướng đi ra, cơ hồ cùng một lúc nhìn thấy nàng. Đầu báo này vừa nhìn thấy nàng, làm như không muốn để ý tới, lại ngại thân phận của nàng, không thể làm gì khác hơn là lầm bầm hô lên “Ninh đại nhân” liền xoay người muốn đi.
Ninh Tiểu Nhàn lên tiếng gọi nàng “Ta đã từng đắc tội ngươi?”
Dưới chân Hi Lăng dừng lại, quay lại nhìn nàng nói “Tất nhiên chưa từng”. Ánh mắt nàng rất sáng, nhìn lên người nàng không mang theo sợ hãi.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn nàng từ trên xuống dưới, phát hiện xiêm y nàng chưa có đổi lại, vẫn là một thân giáp nhẹ cho nên nói “Mới vừa rồi trong trướng, ta thấy ngực trái ngươi mang một Thiết diệp lệnh, hiện tại sao lại không mang rồi?”
Cô gái này sức quan sát thật tốt. Hi Lăng theo bản năng vuốt ve ngực mình “Cái đó chỉ trong trường hợp long trọng mới đeo, hiện tại chỉ ở trong doanh trại đi lại, tất nhiên là không cần.