Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 739: Đại đồ Sát



Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Còn chưa chờ bọn họ đến sau núi dò xét kỹ càng, trong không khí xa xa đột nhiên truyền đến tiếng xé gió “sưu sưu”. Âm thanh này mỗi một tia, mỗi một đám đều rất nhỏ, nhưng mà mấy ngàn, mấy vạn tia hợp lại cùng một chỗ, tựa như chỉ có bầy ong vỗ cánh mạn thiên phi vũ (bay đầy trời) mới có thể hình thành sóng âm quỷ dị đáng sợ này.

Mọi người nghe thấy âm thanh này truyền từ xa đến gần, không biết tại sao, trong lòng đột nhiên sinh ra nỗi sợ hãi mãnh liệt trước tận thế đến gần, tựa hồ trong nháy mắt sẽ đại họa lâm đầu!

Từ trước đến nay tu tiên giả đều coi trọng giác quan thứ sáu của chính mình, bởi vậy rất nhiều người đãđiều khiển pháp khí của mình chạy vội ra ngoài, dự định phải chạy ra khỏi núi chủ rồi nói sau.Trong lúc nhất thờiở trên đỉnh núi ánh sáng hồng khắp nơi, bay đi bốn phương.

Người thông minh hơn một chút, thì kêu to một tiếng: “Hẳn là do người làm ra, nhanh đến sau núi!”

Nhưng đã không kịp rồi.

Con người thường dùng vạn tiễn tề phát (vạn tên cùng bắn) để hình dung sự đồ sộ cùng đáng sợ của tiễn trận. Nhưng khi đặt trong trường hợp này, lại chính là “vạn kiếm tề phát”, trong đêm tối mờ mịt, một mũi lại một mũi phi kiếm ở dưới ánh trăng vô thanh vô tức phi hành với tốc độ cao, chỉ có ánh trăng được phản xạ nhàn nhạt trên lưỡi kiếm, trong đó có vài thân kiếm còn giữ lại dấu vết bị mòn.

Chúng, cư nhiên là tất cả phi kiếm đến từ mười lăm phân trận, kể cả kiếm chủ trong đó, tổng cộng là bảy vạn năm ngàn một trăm mười thanh kiếm.

Chúng tu sĩ ở trên núi chủ ngửa đầu nhìn lên, bên trong tròng mắt phản chiếu những thanh phi kiếm đang nhanh chóng tới gần, trên mũi kiếm đều mang ánh sáng màu đỏ yếu ớt, cùng với cột sáng đỏ thẫm sau núi giao tương ứng, mang theo sát khí ngập trời.

Mỗi người đều như cha mẹ chết, tuy nhiên cũng vô ý thức mà tạo ra cương khí hộ thân.

Sau đó, âm thanh “xoẹt xoẹt” không ngừng vang lên, mấy vạn thanh phi kiếm từ bốn phương tám hướng bay về núi chủ rồi bắn ra, như kim châm, như thoi đưa, như thủy ngân chảy, không có kẻ hở. Nhìn từ đàng xa, trông như mật vũ đả ba tiêu (mưa rơi dày đặc đánh vào cây chuối), lóe lên một điểm hồng quang, mông lung thơ mộng nói không nên lời.

Nhưng mà người ở trên núi chủ, lại không thể rỗi rảnh như vậy.

Đa số mọi người đều không lên tiếng, thậm chí ngay cả thời gian suy nghĩ lần cuối cùng cũng không có đã bị kiếm quang vô tận chặt đứt tứ chi, cắt đứt đầu, sau đó bị băm thành thịt nát. Dù vậy, phi kiếm vẫn còn chưa thỏa mãn, cuối cùng còn phải đem nó xoắn lại thành một đám mưa máu, lúc này mới bỏ qua.

Có người muốn xông đến sau núi, nhưng phi kiếm tới quá nhanh.

Có vài tu sĩ tụ lại một chỗ, dựa vào trận pháp được tạo ra đau khổ chống cự phi kiếm xâm nhập. Nhưng phi kiếm lại lăng lệ ác liệt dị thường, bọn họ chẳng qua cũng chỉ chống đỡ được hơn mấy chục hô hấp, rồi cũng bị xoắn thành hư vô.

Không có kêu thảm, không có cầu xin tha thứ, chỉ có rất nhiều câu oán độc vô cùng nhưng lại bị kết thúc trong tiếng chửi bới.

Trận giết chóc đơn phương này, khiến cho cả ngọn núi đều bị bao phủ trong sương đỏ diêm dúa mà dày đặc, tụ lâu không tiêu tán.

Đó là cảnh đẹp phải vận dụng huyết nhục của mấy vạn tu sĩ mới có thể vẽ thành.



Ngoài mấy chục dặm, phi toa lẳng lặng phiêu diêu trong không trung.

Ninh Tiểu Nhàn ghé vào cửa khoang, ngưng mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trên Tẩy Kiếm Phong, sau đó lẳng lặng rủ mắt xuống.

Chỉ trong thời gian nháy mắt, mấy vạn người đã hóa thành tro bụi.

A Hoa nhảy lên nhìn thoáng qua, chợt lại cúi đầu vuốt vuốt bộ lông. Nó nghĩ rất thông suốt, mọi chuyện xảy xa ở nơi đó cách nó quá xa, chẳng qua nó chỉ là một con mèo nhỏ có tu vi yếu ớt, chính là trời sập xuống, cũng không có liên quan đến nó.

Tất cả sinh linh bị giết trên núi chủ, đều là do uy lực của Đô Thiên Tiểu Tiếu Kiếm Trận.

Liên quân Ẩn – Phụng rõ ràng là có mười vạn yêu chúng lại chỉ phái ra không đến ba vạn người ở trên núi chủ. Hơn nữa đại lão trong quân cũng chưa từng ra khỏi phi toa, cũng là bởi vì tình báo mà Mịch La Mang đến.

Thế nhân đều biết Đô Thiên Đại Diễn Kiếm Trận của Tẩy Kiếm Các có lực phòng ngự vô cùng cao minh, lại không biết được tông phái này còn ẩn tàng một trận pháp càng thêm đáng sợ – Đô Thiên Tiểu Tiếu Kiếm Trận!

Trong mắt đám tiền bối của Tẩy Kiếm Các, năng lực phòng hộ của Đại Diễn Kiếm Trận đã nổi bật như thế, nếu ngay cả nó cũng bị công phá, tức là Tẩy Kiếm Các hoàn toàn đã đến thời điểm sinh tử tồn vong, đặc biêt là khi núi chủ cũng tràn đầy nguy cơ. Lúc này nên vận dụng thủ đoạn phi thường.

Đô Thiên Tiểu Tiếu Kiếm Trận là biến trận của Đại Diễn Kiếm Trận. Ý nghĩa của chữ “tiếu” chính là tế tự (cúng tế).Ý ban đầu của trận pháp này chính là dùng huyết nhục để tế trời! Nếu như nói Đại Diễn Kiếm Trận là đại trận phòng ngự, như vậy Tiểu Tiếu Kiếm Trận là đại trận sát phạt, đại trận diệt tuyệt.

Nó dùng toàn bộ phi kiếm của Đại Diễn Kiếm Trận làm cơ sở, bản thân làm chủ sát phạt, lại chu toàn mọi mặt như Đại Diễn Kiếm Trận, bởi vậy bất luận là sau khi Đại Diễn Kiếm Trận bị phá còn bao nhiêu lưỡi phi kiếm, chỉ cần có người ở sau núi chủ khởi động Tiểu Tiếu Kiếm Trận, tất cả phi kiếm còn lại lập tức sẽ nghe hiệu lệnh bay về núi chủ. Tất cả sinh linh bên ngoài Dưỡng Kiếm Lâu, cả người lẫn vật, từ loài bò sát cho đến con sâu cái kiến, toàn bộ bị xoắn giết sạch sẽ!

Ninh Tiểu Nhàn thở dài một hơi, chứng kiến vô số đoàn hào quang rực rỡ vỡ vụn đột nhiên nổ lên trên núi chủ, cho dù cách xa như vậy, nàng vẫn cảm thấy cực kỳ chướng mắt, không nhịn được nhắm mắt lại.

Luồng sáng kia ngắn ngủi như sao băng, thê mỹ như yên hoa, mang theo ý tứ quyết tuyệt nghĩa vô sở cố, như là hoa bỉ ngạnồnào náo động nở rộ trong địa ngục, chỉ nở rộ trong chốc lát, rồi một lần nữa trở lại với buồn tẻ.

Huyết vụ đầy trời, cũng bị sự nổ tung liên tiếp này xua tan. Huyết quang bao phủ núi chủ lập tức tiêu tán không ít.

Đây cũng là một chiêu cuối cùng của Tiểu Tiếu Kiếm Trận – Ngọc nát.

Kiếm trận này ra đời vào thời kỳ Thượng Cổ, khi đó thần ma đầy trời, địch nhân cường hoành khắp nơi đều có.Tiền bối của Tẩy Kiếm Các cho rằng, địch nhân có thể công phá được Đại Diễn Kiếm Trận, tất nhiên là có đạo hạnh cao thâm, phi giảo chi thuật của Vạn Kiếm Tề Phát không biết có thể làm gì bọn họ hay không. Bởi vậy một chiêu cuối cùng của Tiểu Tiếu Kiếm Trận, chính là lệnh cho tất cả phi kiếm trừ hai thanh thần kiếm của mắt trận toàn bộ tự nổ, uy lực của lần nổ trong nháy mắt này còn mạnh hơn so với Vạn Kiếm xuyên phi chi thuật lúc trước mấy chục lần!

Dưới uy lực đáng sợ như vậy, cho dù là Chân Tiên chi cảnh cũng phải bị thương nặng.

Đương nhiên, trời không tuyệt đường người, phía sau núi Dưỡng Kiếm Lâu chính là cửa sinh duy nhất. Lúc cường địch bị giết chết hay trọng thương, môn hạ đệ tử Tẩy Kiếm Các trốn ở Dưỡng Kiếm Lâu có thể đi ra ngoài quét dọn thành quả chiến đấu, hoặc là bỏ đá xuống giếng.

Chẳng qua vẫn ứng với câu nói kia, người tính không bằng trời tính. Chưởng môn Từ Viễn Chí của Tẩy Kiếm Các không quả quyết, ở thời điểm Liên quân Ẩn – Phụngở trên núi chủ lại chưa từng dẫn động Tiểu Tiếu Kiếm Trận, thế nên một mực rơi vào bị động. Ý nghĩ của hắn cũng là chuyện thường tình của con người, đơn giản là đau lòng hơn bảy vạn phi kiếm mà lão tổ tông để lại, lại quá mức tham lam, muốn đợi toàn bộ mười vạn người của Liên quân đáp xuống, các tướng lĩnh cũng bước lên núi chủ, lúc đó mới tận diệt, bao sạch. Tiếc rằng từ khi Mịch La sắp xếp gian tế bên trong Tẩy Kiếm Các, tính toán của hắn, nhất định là phải rơi vào khoảng không.

Cho dù tiền bối của Tẩy Kiếm Các có kinh tài tuyệt diễm đi chăng nữa, làm sao có thể suy tính được vài vạn năm sau Tiểu Tiếu Kiếm Trận khởi động lần thứ nhất cũng là lần duy nhất, nhưng mà lại ra tay với người trong nhà, khởi động nó cũng không phải Tẩy Kiếm Các mà là Phủ chủ Mịch La của Phủ Phụng Thiên!

“Đã xong!”Xích Tất Hổ cũng đang xem cuộc chiến trầm giọng nói: “Lái vào Tẩy Kiếm Phong, đón Phủ chủ Mịch La trở lại.”

Phi toa quay đầu, một lần nữa chạy nhanh về ngọn núi chính.

Trong khoảnh khắc, nơi này đã có mấy vạn thi thể chết trận, vốn là tràng cảnh thi thể thảm thiết ngang dọc, thế nhưng dưới Tiểu Tiếu Kiếm Trận, không ai có thể bảo toàn thi thể. Dưới gió lớn thổi trên đỉnh núi, huyết vụ bao phủ rất nhanh đã tan đi.Thế nhưng yêu binh một lần nữa bước lên mảnh đất này, trước mắt lại quanh quẩn một trận đại đồ sát kinh tâm động phách kia.

Đó là tràng diện vô tình huyết nhục vẩy ra, sinh linh đồ thán.

Trong tích tắc Ninh Tiểu Nhàn đạp chân lên đất, đều cảm thấy hai chân của mình run nhè nhẹ.Chẳng qua lần này, nàng che dấu rất khá, không để cho bất kỳ ai phát hiện ra.

Thời điểm nhìn thấy Mịch La, hắn đã đi ra khỏi Dưỡng Kiếm Lâu ở sau núi.

Một mảnh quỷ vực chìm trong tĩnh mịch, chỉ có hắn đứng lặng trên vách núi, người như ngọc, y phục trắng tuyết, tựa hồ không nhiễm nửa điểm ác nghiệt của nơi đây.Hắn ngẩng đầu trông thấy nàng, cặp môi đỏ khinh bạc khẽ nhếch, bề ngoài là khuynh quốc khuynh thành, thần sắc là vân đạm phong thanh.

Nhưng nàng biết rõ, chính là yêu nghiệt có thể so với kẻ gây họa trước mắt này đã khởi động Đô Thiên Tiểu Tiếu Kiếm Trận, đem mấy vạn người trên đỉnh tàn sát sạch sẽ! Nàng chống lại nụ cười của hắn, trong nội tâm có chút nhút nhát.

Mịch La chậm rãi tiến lên, đi thẳng đến khi cách nàng hai thước mới dừng lại, có chút cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng: “Tiểu Nhàn, nàng rất thích lễ vật này đúng không?”

Ninh Tiểu Nhàn thở dài một hơi nói: “Lễ quá nặng. Ngươi gây ra sát nghiệt lớn như vậy, không sợ đến lúc đó sẽ nghênh đón Cửu Cửu Thiên Kiếp sao?”

Hơn năm vạn người của Tẩy Kiếm Các chết hết, hơn hai vạn viện quân Quảng Thành Cung phái ra cũng chết toàn bộ trong chiến dịch lần này. Lại tính cả hai tiểu phái khác, lần này Mịch La khởi động Tiểu Tiếu Kiếm Trận, lại trọn vẹn đồ diệt hơn bảy vạn bảy ngàn người!

Sát nghiệt do ai tạo ra, Thiên Kiếp tất nhiên sẽ tính toán lên đầu người đó. Nguyên nhân của chiến dịch ở Tẩy Kiếm Các lẫn lộn, nhưng dù sao Tiểu Tiếu Kiếm Trận là do chính tay hắn khởi động, mấy vạn người này bị diệt, Thiên Đạo chắc chắn sẽ đem hơn phân nửa nhân quả tính trên đầu hắn.

Huyết nghiệt mà kẻ này mang trên lưng, không ít hơn nàng đâu. Ninh Tiểu Nhàn âm thầm thở dài một hơi, Mịch La không ngu ngốc, khoản sổ sách này được xác định xuống có thể được coi là rõ ràng. Hắn cố ý tìm đường chết trước lúc Thiên Kiếp đến như vậy, hẳn là do nguyên nhân có lòng tin lớn.

Quả nhiên Mịch La nhún vai, không sao cả nói: “Đại trượng phu trên đời nên thoải mái mà làm, nếu như khắp nơi kính sợ Thiên Kiếp, làm việc mà chân tay lóng cóng, như vậy đạo tâm mới không có cách nào ngưng luyện được.”

Nàng nhất thời yên lặng.Luận điệu này tựa hồ nàng đã từng nghe Trường Thiên nói qua, tuy nhiên lại không hiểu rõ và chấp hành thông thấu giống như Mịch La.

Sau trận này, Liên quân Ẩn – Phụng hao phí một cái giá nhỏ nhất, thực tế yêu binh chỉ chém giết trong chốc lát lúc công chiếm núi chủ, đa số mọi người ngay cả chân tay cũng không động thì chiến đấu đã xong, đúng là tinh lực đầy người lại không có chỗ dùng. Xích Tất Hổ ra lệnh một tiếng, bọn họbđã nhảy lên núi chủ quét dọn chiến trường.

Chiến dịch Tẩy Kiếm Các đến đây là chấm dứt, tính cả đệ tử vốn trấn thủ trên núi chủ, cùng với môn đồ chạy về từ Ngưng Vụ Phong, hơn năm vạn người toàn phái Tẩy Kiếm Các đều bị diệt, từ nay về sau tông phái này đã bị xóa tên ở Nam Chiêm Bộ Châu.

Tẩy Kiếm Phong rất cao, gió trên đỉnh núi quanh năm gào thét, chẳng phân biệt được ngày đêm xuân thu, cũng sớm đã đem huyết khí nơi đây loại trừ sạch sẽ. Thế nhưng từ đầu đến cuối nàng lại cảm thấy chính mình đưa thân vào trong núi thây bể máu, nhắm mắt lại, giống như là thấy được cảnh tượng bi thảm mấy vạn người đồng loạt kêu rên mất mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.