Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 740: Ngộ đạo



Nàng tận mắt thấy hơn bảy vạn bảy ngàn tính mạng còn đang sống biến mất trong khoảnh khắc, không phải là con số lạnh như băng, mà là con người sống sờ sờ! Nếu bàn về kinh nghiệm chiến đấu, có thể nàng còn kém hơn so với bất kỳ một yêu binh nào trong Ẩn Lưu. Trước đây nàng chưa bao giờ thấy qua cảnh đồ sát tàn khốc như vậy, nếu không phải ỷ lại ý chí kiên định, đạo tâm trầm ổn, chỉ sợ chỉ trong nháy mắt nàng đặt chân lên Tẩy Kiếm Phong, đã bị huyết liệt chi khí dọa sợ đến tay chân nhũn ra.

Ở bên người nàng, yêu chúng đang quét dọn chiến trường.Có một đầu báo yêu tráng kiện đang chuyển thi thể đi, phát hiện một vài gốc cúc hương đông vừa mới nở.Đây là bông hoa nghênh đón mùa xuân sớm nhất, cánh hoa màu phấn trắng nhìn như nhu nhược không nơi nương tựa, lại yên tĩnh không tiếng động mà nở rộ trong bóng đêm gió lạnh thấu xương.

Trong tay hắn dính đầy máu tươi, lại nhịn không được mà cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cẩn thận từng li từng tí ngửi một cái, lại duỗi đầu lưỡi ra liếm một ngụm, trên mặt lộ ra thần thái say mê. Có người từ bên cạnh hắn đi qua, hắn giương mắt nhìn lên, phát hiện Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn mỉm cười.

Lòng có mãnh hổ, nhẹ ngửi hoa tường vi, có lẽ cũng không khác như vậy lắm?

Ban đêm, nàng cũng không hấp thụ nguyệt hoa, điều tức thổ nạp giống như ngày thường. Tất cả yêu binh đang quét dọn chiến trường đều nhìn thấy Ninh đại nhân ngồi một mình bên vách núi, không động, không nói, giống như hóa thân thành đá, chỉ có xiêm y màu tím cùng mái tóc đen nhánh bị gió thổi tung bay.

Không người dám tiến lên quấy rầy, ngay cả Mịch La đều không tìm đến nàng.

Động tác của đám yêu binh rất nhanh. Đến thời điểm phía đông sáng tỏ của ngày hôm sau, núi chủ đãđược quét dọn sạch sẽ, tất cả thi thể đều bịthu thập rồi hỏa thiêu. Chỉ cần có người tu sửa, ít ngày nữa cảnh đẹp của nhân gian tiên cảnh sẽ tái hiện. Nhưng mà dãy cung điện to lớn cao ngạo nơi đây, Ẩn Lưu sẽ không dùng để thành lập cứ điểm, cho dù là yêu quái khát máu tàn bạo, cũng không muốn ở lâu tại nơi họa liệt chi địa mấy vạn người chết thảm này.

Lại qua gần nửa canh giờ, chân trời lộ ra tia sáng mặt trời đầu tiên. Ánh sáng cùng ấm áp trở lại đại địa, huyết tinh, thô bạo và sát nghiệt ẩn tàng trong đêm tối vừa mới qua đi, giống như đã bị ánh mặt trời tươi đẹp cởi mở này rửa sạch, không còn lưu lại nửa điểm dơ bẩn. Chỉ có người đã tự mình trải qua cuộc chiến này, mới biết được khi đứng chỗ này mỗi một lần hít thở một ngụm không khí, bên tai đều nghe được tiếng gào thét bén nhọn của vô số oan hồn lệ quỷ!

Ninh Tiểu Nhàn hơi nghiêng đầu, đột nhiên mở mắt, luồng tia sáng đầu tiên từ phía đông không hề giữ lại mà trực tiếp chiếu nhập vào đáy mắt nàng.

Đôi đồng tử vốn đen nhánh như đêm tối, lập tức phản chiếu ánh sáng mặt trời, thuần túy như vậy, sáng lạn như vậy, kim bích huy hoàng như vậy, phảng phất có thể tẩy sạch tất cả dơ bẩn của thế gian. Nếu bây giờ yêu binh của Ẩn Lưu đối diện với nàng, chắc chắn sẽ kinh ngạc với kim quang trong mắt nàng, nó cũng không kém bao nhiêu so với Hám Thiên Thần Quân!

Suy nghĩ thay đổi thật nhanh. Nỗi lòng của Ninh Tiểu Nhàn lúc này, lại giống như giếng nước yên tĩnh.

Trước khi nàng thân vẫn tại Bạch Ngọc Kinh thìđãđạt đến HợpĐạo kỳĐại Viên Mãn, chỉ kém một bước làđạt đến cảnh giới tiếptheo. Thế nhưng khi đã đến loại cảnh giới này, không phải tu vi đầy đủ là có thể thuận lợi tấn cấp, cơ duyên, tâm tình, gặp gỡ, lĩnh ngộ không thể thiếu một thứ nào. Hiện số lượng tu sĩ Hợp Đạo kỳ hoặc Đại Thừa kỳ ở trên đại lục nhiều hơn số lượng tu sĩ Độ Kiếp kỳ ít nhất một trăm lần, xác xuất một trăm có một như vậy, thật không phải là người người đều có thể gặp phải.

Nhưng mà từ khi thức tỉnh từ trong ngủ say chẳng qua mới chỉ hơn nửa tháng, kinh nghiệm của nàng đã nhiều hơn so với mấy năm của tu sĩ khác hợp lại, đặc biệt là khi dung nhập Hắc Phong Quân, tham gia cuộc chiến tấn công núi với Tẩy Kiếm Các. Lại không có gì có thể khiến người khác cảm nhận được sự vô thường (không ổn định) của tính mạng mạnh mẽ như chiến tranh.Tựa như tiên phái cổ xưa truyền thừa lâu đời như Tẩy Kiếm Các, ngày hôm qua vẫn còn phồn vinh mạnh mẽ cường thịnh, môn đồ mấy vạn. Cách đó chưa đến một ngày, mấy vạn đệ tử ngã vào sự tàn sát của trận pháp nhà mình, ngay cả Các chủ cũng tự bạo nguyên thần để tạ tội, từ nay về sau tiên phái này sẽ bị xóa tên tại Nam Chiêm Bộ Châu, địa bàn kinh doanh vô số năm, cũng bị người khác nhẹ nhàng lấyđi.

Nhân sinh khổ đoản (đời người ngắn ngủi mà đau khổ), giống như sương mai. Đối mặt với tuổi già, cỏ cây tươi tốt rồi cũng khô héo.(Triêu nhan tịch lão, thảo mộc vinh khô).

Ngay cả tính mạng của tu sĩ cũng hèn hạ dễ mất như vậy, thế thì phàm nhân sẽ thế nào? Còn có, chính nàng sẽ thế nào?

Đến khi tia nắng mặt trời thứ hai chiếu sáng, nàng đột nhiên nhắm mắt, sau đó dúm môi huýt dài!

Âm thanh này mới đầu còn bé không thể nghe, sau đó lại giống như rung động trong hồ nước mở rộng từng đợt từng đợt hướng ra bốn phương tám hướng, ra xa đến mấy chục dặm, trái ngược với âm thanh như chuông đồng; âm thanh này mới đầu chỉ giống như chim yến con mới hót, mềm mại non nớt, sau đó lại như tiếng kêu thanh lệ của Kim Bằng giương cánh, vang vọng ngắn ngủi, thẳng hướng trời cao!

Lấy Tẩy Kiếm Phong làm trung tâm, trong phương viên mấy trăm dặm của đỉnh sơn mạch, tựa hồ đều quanh quẩn tiếng huýt sáo thanh thúy của nàng, dạt dào, liên tục, lại vươn thẳng không ngừng nghỉ.

Các tướng lĩnh của Ẩn Lưu và Phủ Phụng Thiên đang ở trong chủ điện nghị sự nghỉ ngơi nghe thấy âm thanh này đều ngẩng đầu, lại không có ai lên tiếng cắt đứt. Tất cả mọi người biết rõ, lúc này nàng đang có được cảm giác Thiên Nhân giao cảm quý giá nhất, cơ duyên như thế chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, hẳn là không muốn bị quấy rầy.

Qua không biết bao lâu, tiếng huýt gió của nàng mới dần dần nhẹ chậm lại, cuối cùng biến mất.

Trong nháy mắt tiếng huýt gió đó biến mất, yêu binh cung kính đứng ở sau lưng nàng, dưới ánh nắng ban mai lại giống như thấy được một đại thụ chống trời.Cây này xanh um tươi tốt, tựa hồ từ cổ chí kim đã đứng tại chỗ này, đường cong của cành cây ưu mỹ, mỗi một chiếc lá đều tỏa ra sáng bóng ôn nhuận, phảng phất như là ngọc bích thượng đẳng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống thì  mỗi một chiếc lá đều như khảm viền vàng, vô cùng đẹp đẽ quý giá. Gió thổi nhẹ đến, hoa lá trên cây rung động rì rào, quả nhiên là “vạn diệp thiên thanh” (vạn chiếc lá ngàn âm thanh), nguy nga oai hùng nói không hết, vô luận là người phương nào nhìn lại, đều là đưa mắt ngưỡng mộ, tuôn ra kính sợ từ tận đáy lòng.

Đám yêu binh sững sờ, tranh thủ thời gian dụi dụi mắt, lại ngưng thần tập trung tư tưởng nhìn lại, trước mắt một mảnh thanh minh, ở đâu còn bóng dáng của đại thụ kia?

Ninh Tiểu Nhàn chậm rãi quay người, trong mắt nàng thế giới này đã không còn giống trước.Yêu binh đi qua người nàng, nàng có thể thấy được mỗi một căn lông tơ mảnh nhất, hoa dại ngoài năm mươi trượng, nàng có thể thấy được hình dạng của hạt phấn trong tâm nhụy.

Nàng nhẹ giơ lên bàn tay trắng nõn thì có một hạt cỏ bay ra từ trong khe đá, rơi vào trong lòng bàn tay bạch ngọc. Nàng ngưng mắt nhìn lại, cơ hồ có thể xuyên thấu qua lớp da vàng nhạt, trực tiếp đi vào chỗ nhỏ bé nhất, ngay trong nháy mắt này nàng đã hiểu rõ tất cả đặc tính sinh mệnh cùng với sự biến hóa tính mạng của nó.

Ninh Tiểu Nhàn nhắm mắt lại, thúc dục thần lực. Trong khoảnh khắc hạt cỏ nhỏ bé trong lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng đung đưa, sau đó mọc ra mầm nhỏ non nớt, lại dài thêm rễ cây, mọc ra thân cây thật dài…

Chẳng qua chỉ mới hơn hai mươi lần hô hấp, hạt cỏ này đã mọc ra phiến lá xanh nhạt.

Lại qua mấy hơi, ở thời điểm màu sắc của phiến lá trở nên đậm nhất, nụ hoa ở trên thân còn mang xấu hổ e sợ rốt cục từ từ nở ra, để lộ mùi thơm. Thực vật không biết tên này, ngay cả bông hoa đều là màu trắng nhạt, lại tương tự với tuyết đọng trên dốc núi, thoạt nhìn có ba phần nhu nhược.

Không biết đã có bao nhiêu yêu binh ở chỗ đó đem ánh mắt nhìn về phía này, nàng lại giống như chưa tỉnh, vẫn đang nhắm hai mắt.

Rốt cục, bông hoa đóđạt đến thời điểm hưng thịnh nhất, sau đó dung nhan suy tàn, héo rũ, lại một lần nữa kết xuất ra hạt cỏ.

Gốc thực vật không biết tên này toàn lực cung cấp nuôi dưỡng hạt nhỏ này, ở thờiđiểm nó trở nên no đủ nhất thì gốc thực vật đã già kia rốt cục chậm rãi ngã xuống, thân hình từng chút từng chút hóa thành tro, bị gió lạnh quanh năm không đổi của Tẩy Kiếm Các thổi bay đi xa.

Sau năm mươi lần hô hấp, trong bàn tay bạch ngọc của nàng chỉ còn lại một hạt cỏ màu vàng nhạt.

Nhưng mà tất cả mọi người đều biết, tuy bề ngoài không có bao nhiêu khác biệt nhưng hạt cỏ này cũng không phải hạt cỏ ban đầu.Ngay trong thời gian chưa đến một nén nhang kia, có một sinh mệnh từ nảy mầm đến già nua, nhạt nhòa, đã đi hết cuộc đời mình, tuy cuối cùng cũng không còn dấu vết như nước mùa xuân, nhưng cũng đã để lại vật quý giá nhất trên thế giới này – đời sau, sinh mệnh!

Nàng nắm tay, mở mắt, trong đôi mắt có ánh sáng xanh lóe lên, lập tức biến thành đen nhanh y hệt hồ sâu.

Đạo khả đạo, phi thường đạo.Nàngđem ngộ đạo mà bản thân có được, dùng phương thức sinh vong của một hạt cỏ diễn dịch ra.

Thiên Đạo bất nhân, Sinh Tử vô thường, nhưng mà có hưng thịnh có thay thế, có đầu thì có cuối, có nhân thì có quả, có mọc lên thì có rụng xuống, cứ lặp lại tuần hoàn như thế, không thể nào rời khỏi, không thể nào dừng lại, chính là vì vô chỉ vô tức.

Đây là “Đạo” mà nàng lĩnh ngộ. Sau khi tu hành bảy năm, nàng rốt cục cũng mò tới cánh của của “Đạo”, bắt đầu nảy sinh ra từng chút cảm ngộ thuộc về mình. Bắt đầu từ lúc này, nàng mới được xem như là chính thức chạm đến một góc của Đại Đạo Vô Thượng.

Một chỗ lấp trong nho nhỏ trong lòng bỗng nhiên thông suốt.Thần lực chảy xuôi trong kinh mạch nhanh gấp mười lần, ý nghĩ là một mảnh thanh minh.Lúc trước rất nhiều chỗ nghĩ không thông, giờ phút này nghĩ đến chính là từng cái hòa hợp, lập tức nước chảy thành sông.

Đây cũng là kinh nghiệm mà Trường Thiên từngđ ạt được ở Độ Kiếp chi cảnh sao?Nàng hít vào một hơi thật dài, thật dài, qua chừng một nén nhang mới chậm rãi thở ra, sau đó thì lui ra từ trong cảnh giới huyễn hoặc khó hiểu như vậy.

Sau lưng, Mịch La mỉm cười mà đứng, mở miệng nói: “Chúc mừng, chúc mừng! Hôm nay nàng cũng đã bước vào Độ Kiếp tiền kỳ rồi.”

Hắn tự mình quan sát toàn bộ quá trình. Trong mắt hắn khí tràng quanh thân cô nương này đã khác hẳn với một khắc trước, khác nhau rất lớn.Hắn cũng là người từng trải, đồng thời cũng thật âm thầm kinh hãi với ngộ tính cao của nàng.

Lúc mình và nàng mới gặp, nàng chẳng qua chỉ là một phàm nhân, lúc này mới qua sáu năm, cũng đã bước chân vào Độ Kiếp tiền kỳ, trongđó còn có ba năm ngủ say ở Vô Tận Hải Nhãn. Tốc độ như vậy, đủ để cho rất nhiều người được gọi là thiên tài ở trên Nam Chiêm Bộ Châu cảm thấy xấu hổ.Trên đời này cũng không biết được có bao nhiêu tu sĩ mắc kẹt là ở cảnh giới Hợp Đạo kỳ hoặc Đại Thừa kỳ Đại Viên Mãn, cả đời không thể tiến thêm.Vận khí của nàng, chính xác là quá tốt.

“Nhờ phúc, nhờ phúc!” Ninh Tiểu Nhàn nhìn thẳng vào cặp lông mày thanh tú của hắn, cười sáng lạn. Lần đồng hành này, đây là lần đầu Mịch La thấy nàng triển lộ ra tươi cười tâm không khúc mắc đối với mình.Nàng đứng trong xuân quang, ánh dương vừa lên chiếu vào người nàng khiến cho làn da tinh tế y hệt đồ gốm của nàng thoạt nhìn gần như trong suốt, lại dẫn đến hào quang chói mắt, bộ dáng mắt sáng răng trắng, mắt như thu thủy, vậy mà khiến hắn nhất thời không nỡ dời mắt.

Tâm tình của Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên là tốt đẹp.Mặc cho ai đột phá được Hợp Đạo hậu kỳ Đại Viên Mãn, bước vào Độ Kiếp tiền kỳ, tâm tình đều có thể tốt như vậy.Sau đó chính là Xích Tất Hổ cùng các tướng lĩnh tiến lên phía trước chúc mừng.

Trong mắt của bọn họ đều cực kỳ hâm mộ, dù sao đa số mọi người cả đời cũng không đạt được cảnh giới này.Nàng cũng không già mồm cãi láo, hào phóng mà tạ ơn từng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.