Cho nên tính cả hai người Lư Khâu Hạ, chẳng qua cũng chỉ còn lại năm người, còn lại ba đệ tử theo thứ tự là Linh Vân, Linh Sơn, và Linh Vũ đã bị thương trên vai.
May mắn tuy Bột Long thân cao chân dài, nhưng bước đi rất chậm, tốc độ giống với đám Liệt Đề Ngưu, trước khi dược hiệu của Huyễn Dương Đan biến mất, nó rất khó vượt qua mấy người Thanh Đào Các. Thấy khoảng cách với con mồi càng ngày tăng, Bột Long bắt đầu nóng nảy…, thuận tay bắt được một cây đại thụ phải ba, bốn người ôm mới hết ở ven đường, nhổ tận gốc. Nhìn cách thức, cũng không tốn sức hơn việc rút một căn rơm rạ.
Tiếp đó, nó bày ra một tư thế ném rất tiêu chuẩn, đem gốc đại thụ này phóng tới như ném lao!
Lúc ném thân cây này ra, con mắt thứ ba của nó cũng đồng thời chuyển động, tập trung lên thân mấy người Thanh Đào Các đã chạy được hơn trăm trượng, sau đó đại thụ mang theo tiếng gió phóng thẳng đến sau đầu bọn họ, rõ ràng là ném được vừa nhanh lại hung ác, như là trải qua vô số lần luyện tập.
Đây là động tác có độ chính xác cao chỉ có sinh vật có ngón cái mới có thể thực hiện được, cũng là chỗ trí mạng chính thức của Bột Long – thủ đoạn công kích từ xa phát ra từ bản năng. Trên thực tế, ở thời kỳ Thượng Cổ, Man Tộc cũng từng bắt được Bột Long cự thú, sau khi thuần hóa và huấn luyện khả năng ném vật nặng cự ly xa, có thể nhấc lên tảng đá lớn quăng ra xa đạt đến khoảng cách hơn ba trăm trượng, dùng vào thời điểm công thành không có gì bất lợi.
Lúc này Lư Khâu Hạ và Linh Sơn chạy ở trước nhất, những người khác chạy ở sau mấy trượng. Lư Khâu Bách đang chạy nhanh về trước, trong nội tâm nổi lên một dự cảm không ổn, nhịn không được quay đầu nhìn lại, vừa thấy được một khối gỗ lớn bị coi như lao, bay đến nhanh như điện chớp, nhanh đến khiến người khác tặc lưỡi!
Nhãn lực của hắn vẫn còn tốt, lập tức đoán được cây lao này chính là nhắm vào ba người bị rơi lại sau như mình mà đến, biết rõ lần này bản thân là không thể gặp may mắn nữa rồi. Tình thế khẩn cấp, ngay cả thời gian sợ hãi hắn cũng không có, lưỡi đầy thét lớn như sấm: “Coi chừng!” Một tay một người, nắm hai gã đệ tử bên cạnh, dùng sức ném mạnh về trước!
Lần này dùng sức rất khéo, hai tên đệ tử nhanh chóng bay về trước, rơi xuống bên người Lư Khâu Hạ lại có thể đứng lại vững vàng. Cùng lúc đó, khối gỗ lớn mang theo tiếng gió nặng nề lao đến, bóng dáng đen kịt đều muốn bao trùm Lư Khâu Bách ở bên trong.
Hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại, bởi vậy không thấy được có một đạo bóng dáng chạy đến nhanh như thiểm điện.
Mạng của ta kết thúc từ đây!
Nhưng mà đau đớn bất tỉnh trong tưởng tượng không xảy ra, ngược lại là cảm thấy sau cổ xiết chặt, ngay sau đó thân thể chợt lóe, bay lên như đằng vân giá vụ (cưỡi mây đạp sương).
Hắn giật mình trợn mắt, lại bắt gặp Đồ Tận cưỡi trên người Chư Kiền, một tay cầm lấy cổ áo của mình. Đầu báo đốm này có động tác linh mẫn vô cùng, đúng là ngay thời điểm tai nạn sắp xảy ra đã vượt lên trước bổ nhào vào bên cạnh hắn, đợi đến sau khi nắm được hắn, lại nhảy lên thật cao, tránh thoát va chạm của khối gỗ.
Nói thì chậm, nhưng xảy ra thì nhanh, đây hết thảy phát sinh ở trong thời gian điện quang hỏa thạch (nhanh như ánh chớp, ý là thời gian cực ngắn). Đồ Tận gật đầu với hắn nói: “Ngươi cũng không tệ lắm.” Đưa tay ném Lư Khâu Bách ra sau lưng Chư Kiền, sau đó nghe được ở đằng đó truyền đến một tiếng thở dài nói: “Đa tạ!”
Tìm được đường sống trong chỗ chết, tâm cảnh của Lư Khâu Hạ cũng âm thầm may mắn không thôi.
Biểu hiện vừa rồi của người này, Đồ Tận đều nhìn ở trong mắt, cư nhiên có thể đứng trước sống chết mà ném bọn hậu bối đi để họ thoát chết, coi như là một hán tử, đáng giá cứu một lần.
Động tác của đại báo nhanh hơn con người rất nhiều, Chư Kiền chỉ nhảy hai ba lần đã đến bên người Lư Khâu Hạ, Đồ Tận nhìn bọn họ vài lần, nhíu mày: “Nữ chủ nhân nhà chúng ta bảo ta đến giúp các ngươi một tay. Ừ, các ngươi dùng bí dược sao? Dược hiệu còn được bao lâu?” Giọng nói của hắn nguội lạnh, như là ngoan thạch (tảng đá cứng rắn) ở trên núi cao trải qua gió tuyết. Dù sao đã ở Ẩn Lưu lâu như vậy,trạng thái trên người này không bình thường, hắn suy nghĩ một chút là hiểu.
Lư Khâu Hạ thở dốc nói: “Cũng là bất đắc dĩ. Chúng ta tối đa có thể kiên trì thêm năm mươi nhịp thở nữa, sẽ ngã xuống đất không dậy nổi.”
Đồ Tận quay đầu quan sát Liệt Đề Ngưu và Bột Long cự thú đổi theo không ngớt, hơi hí mắt nói: “Chịu đựng, có hai tin tức cho ngươi, ngươi muốn nghe tin nào trước?”
Đến giờ phút này, hắn cư nhiên còn có thể nói ra tin tức tốt, mọi người đang chạy gấp cũng nhịn không được nhìn qua.
Lư Khâu Hạ cười khổ nói: “Xin lắng tai nghe!”
“Ta vốn định mang các ngươi tiến về một chỗ cửa ải phía trước, ở đó nói không chừng có thể vứt bỏ những… quái vật này. Chẳng qua là bây giờ không cần phải khó khăn như vậy nữa, đằng trước đang có người chạy đến đây, chỉ cần chạy qua khe núi này, các ngươi lại kiên trì thêm mười tức là có thể thấy được bọn họ. Nhưng mà ta không biết được đối phương là địch hay là bạn, đây là chuyện thứ nhất.”
“Có người?” Lư Khâu Hạ vốn là vui vẻ, sau đó lại lộ ra khuôn mặt u sầu nói, “Cho dù là có người, chỉ sợ cũng không đánh lại đầu Bột Long cự thú này.”
“Đây chính là tin tức thứ hai ta định nói.” Đồ Tận nhún vai nói, “Đầu Bột Long cự thú này sẽ không sống lâu nữa đâu, tối đa chỉ cần năm mươi nhịp thở nữa là sẽ ngã xuống.”
Lư Khâu Hạ khó có thể tin nói: “Cái gì?”
Được Đồ Tận chỉ điểm, bọn họ đi qua khe núi một cách nhẹ nhàng, quả nhiên thấy phía trước có hơn mười người cưỡi tọa kỵ vội vàng chạy tới. Còn không đợi Lư Khâu Hạ kêu cứu, đối phương đã thấy được mấy người Thanh Đào Các, cùng với truy binh sau lưng, lập tức hét to nói: “Mau đi cứu người!”
Tọa kỵ của đám người này, đều là Cự Lộc (hươu lớn) trên đầu mọc ra một chiếc sừng dài bén nhọn, có vài đầu trên người mọc ra điểm lấm tấm, nhưng đều không ngoại lệ là da lông mọc dài dày đặc, có vài đầu công lộc (hươu đực) lớn thì trên cổ còn có bờm dài, hiển nhiên là dị thú sinh hoạt tại Bắc Địa. Một người đi đầu cưỡi Bạch Lộc chạy tới như bay, thoạt nhìn có vài phần uy phong.
Hai chân Đồ Tận kẹp chặt, Chư Kiền chạy vội về trước. Người tới nhìn thấy đại báo tới gần, trong mắt hiện lên vẻ đề phòng, sau đó mới nhìn thấy trên lưng đại báo có người.
Đồ Tận để Lư Khâu Bách xuống đất, đợi người đến mới nói: “Bọn họ phục dụng bí dược thôi phát thể năng, qua không đến bốn mươi nhịp thở nữa dược hiệu sẽ hết.
Lúc này, mọi người Thanh Đào Các cũng chạy đến gần đó. Nhìn thấy đồng loại giống như là tuyệt xử phùng sinh (tìm đường sống trong chỗ chết), hơn nữa đám người này rõ ràng là cũng gấp rút cứu viện đối phương, Lư Khâu Hạ vẫn đang thở dốc, chắp tay nói: “Đa tạ ân cứu mạng của chư vị.”
Người cưỡi Bạch Lộc cười nói: “Ta chính là Hộ pháp của Kính Pháp Đường của Càn Thanh Thánh Điện, Mâu Sách. Chư vị lên tọa kỵ trước, chờ đến nơi an toàn lại khách sáo cũng không muộn.” Phất phất tay với đồng bạn, đã có năm người cưỡi hươu tiến đến, tất cả đỡ một tên đệ tử Thanh Đào Các ngồi vào phía sau mình, sau đó quát khẽ một tiếng, Cự Lộ bước chân ra, theo đường cũ trở về. Mấy đầu hươu này có hình thể cực lớn lại cường tráng, thoạt nhìn chở hai người chạy nhanh cũng không có vấn đề gì.
Mắt thấy tất cả mọi người của Thanh Đào Các đã có chỗ dựa, Đồ Tận hướng về sư huynh đệ Lư Khâu gật nhẹ đầu, quay ngược đầu báo, chuẩn bị rời khỏi. Mâu Sách ngạc nhiên nói: “Vị đạo hữu này, không đi cùng chúng ta hay sao? Vân Mộng Trạch xưa đâu bằng nay, một người ở bên ngoài vô cùng nguy hiểm.”
Đồ Tận lắc đầu: “Không cần.” Đang muốn thúc giục Chư Kiền thì Bạch Lộc do Mâu Sách cưỡi đã ngăn cản trước mặt hắn.
“Nhiều người lực lượng lớn, đạo hữu trở về cùng chúng ta, tất nhiên là không thiệt thòi.”
Lời nói này của hắn rất thành khẩn, Đồ Tận lại cười nói: “Tâm lĩnh, đạo bất đồng.”. Âm thầm phát chỉ lệnh, Chư Kiền trợn mắt nhếch miệng, đột nhiên rống to một tiếng.
Dù sao Bạch Lộc của Mâu Sách cũng là động vật ăn cỏ tương đối ôn thuần, nghe được tiếng gầm giận dữ này của nó, lập tức cả kinh rút lui hai bước.
Chân sau của Chư Kiền hơi cong lên, âm thanh lười biếng của Đồ Tận lúc này mới truyền tới từ xa: “Sau này còn gặp lại.”
Hắn không thức thời như vậy, sắc mặt của Mâu Sách đều hơi đổi, lập tức khôi phục như thường. Hắn tự tay gọi một người qua phân phó: “Người này khí độ không tầm thường, ở bên ngoài tất nhiên cũng là tu sĩ đạo hạnh cao thâm, nhưng không giống khách độc hành (người đi một mình). Ngươi đi theo hắn, nhìn xem đồng bạn của hắn ở đâu.”
Người nọ nhẹ gật đầu, cưỡi hươu chạy đi. Mắt thấy Liệt Đề Ngưu sắp đuổi đến gần, lúc này Mâu Sách mới quay đầu tọa kỵ, theo đường cũ mà đi.
Cước trình của đầu Cự Lộc này rất nhanh, thân hình của Liệt Đề Ngưu quá mức cồng kềnh, tuy là chạy không ngừng, nhưng khoảng cách càng ngày càng bị kéo xa. Mâu Sách thở dài nói: “Nếu không phải cuối cùng đầu Bột Long Thú này khó có thể đối kháng, chúng ta thực nên giết chết đám trâu này!”
Ánh mắt sư huynh đệ Lư Khâu chớp động, cũng không tiếp lời này, Linh Vân lại mở miệng nói: “Nghe nói qua thêm hai mươi nhịp thở nữa, đầu Bột Long Thú này sẽ ngã xuống đất mà chết.”
Lúc này Mâu Sách hào hứng bừng bừng nói: “Lại có việc này?”
Linh Vân còn chưa đáp lời, Lư Khâu Hạ đã quay đầu trừng mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Tiểu hài tử mà thôi, con thì biết cái gì!”
Lúc trước hắn đối đãi với đồ nhi cũng không nghiêm khắc như vậy, lại là vừa vặn tìm được đường sống trong chỗ chết, hốc mắt Linh Vân lập tức ửng đỏ, cắn môi không nói lời nào.
Nhưng mà nàng vừa nói như vậy, trong lòng tất cả mọi người đều âm thầm lưu ý, yên lặng tính toán thời gian.
Cự Lộc chạy nhanh không ngừng, trong nháy mắt đã qua hai mươi tức.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn phía sau, Bột Long Thú tứ chi chạm đất, còn đang đuổi theo, nào có nửa điểm bộ dáng sẽ ngã xuống? Vì vậy không biết là người nào nhẹ nhàng cười thành tiếng.
Mặt của Linh Vân lập tức trướng đến đỏ bừng.
Lư Khâu Hạ mượn cơ hội giáo huấn nàng: “Thật là ẩu tả, bước vào tiên đồ đã nhiều năm, tại sao vẫn nghe gió là sẽ có mưa …” Một chữ “mưa” cuối cùng vẫn còn chưa nói ra khỏi miệng, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh nặng nề trầm đục “ầm”.
Mọi người nghe tiếng quay đầu nhìn lại, không khỏi ngây dại.
Bột Long cự thú mới vừa rồi còn đang đuổi theo bọn họ, đột nhiên lại ngã xuống đất. Một giây trước nó còn đang chạy vội, bây giờ lại ngã xuống như là đẩy núi vàng, đạp ngã cột ngọc, thân thể cao lớn còn dựa vào quán tính mà trượt về trước thêm mấy chục trượng rồi mới miễn cưỡng dừng lại.
Trong khi một mảnh bụi mù bay lên, gia hỏa này còn giật giật vài cái, giống như là muốn bò lên, chẳng qua là sau khi run rẩy mấy hơi thì rốt cục cũng không còn động tĩnh gì.
Đầu cự thú này đúng là tắt thở rồi, không hề có dấu hiệu nào!
Trên mặt Mâu Sách rốt cục cũng lộ ra cảm xúc, hạ lệnh: “Thu thập hết mấy đầu Liệt Đề Ngưu kia, sau đó đi xem đã xảy ra chuyện gì!”
Hơn mười người phía sau nghe vậy nhanh chóng quay người lại, chạy về hướng đàn trâu.
Liệt Đề Ngưu thấy con mồi phía trước đột nhiên quay người, hưng phấn đến nỗi rống lên hai tiếng “ùm…ụm…bò…ò..”, càng thêm ra sức xông về trước, nhưng mà những người này nhao nhao giơ lên mấy bình bằng Lưu Ly trong tay. Lấy nhãn lực của sư huynh đệ Lư Khâu, có thể nhận ra được trong chai còn trang bị cái gì đó, những mà còn chưa nhìn được rõ ràng, mười người này của Càn Thanh Thánh Điện liền ném cái bình ra ngoài, đập trúng thân trâu.
Mặc dù bọn họ không có linh lực, nhưng độ chính xác cơ bản khi giơ tay nhấc chân ném đồ vẫn còn, hơn mười bình được ném ra ngoài, không một phát ném hụt.
Vài tiếng “leng keng” vang lên, tiếng giòn vang khi Lưu Ly vỡ vụn truyền đến. Cũng không biết xúc động đến cơ quan gì, cái bình vỡ ra, đã có một đoàn dầu đen nổ tung, sau đó có lửa giết ra ngoài.