Đại Hoàng đi theo phía sau nàng một đường chạy chậm vào, hưng phấn đếnmức giơ cái đuôi lên như cột cờ, vậy mà đảo mắt lại nhìn thấy Trường Thiên, ngây người ra một lúc, lập tức hai cái lỗ tai đều cụp xuống.
Nàng nỗ lực lên tiếng: “Đại Hoàng, đến đây.”
Có Trường Thiên ở bên cạnh, Đại Hoàng chỉ dám cẩn thận từng chút đưa đầu đến trên giường, mặc kệ nàng đưa tay vuốt ve.
Ninh Tiểu Nhàn vỗ về đầu to của Chư Kiền, im lặng hồi lâu. Trường Thiên đợi một lát, thấy nàng vẫn luôn không đưa mắt nhìn hắn, cho nên nói: “Kế tiếp, nàng muốn tính sao với nó đây?”
Đúng vậy a, Chư kiền là giống loài đặc hữu chỉ Vân Mộng Trạch mới có, bây giờ bọn họ đã rời đi Tiểu thế giới của Huyền Vũ, nàng nên xử lý nó như thế nào đây? Dị thú không có cách nào tu luyện thành yêu, Đại Hoàng không thể đằng vân giá vũ, không theo kịp cước bộ đi tới đi lui của bọn họ, chẳng lẽ vẫn phải dùng Thuyền Ngọc mang theo nó sao? Sau này khi đại chiến nổ ra, nàng cũng chưa chắc lo lắng được cho nó.
Đại Hoàng không biết vận mệnh của mình giờ phút này sẽ bị quyết định xuống, vẫn đang thân mật vươn đầu lưỡi nong nóng liếm liếm tay củanữ chủ nhân. Trong lòng nàng có chút ngoan cố, tức giận nói: “Ở trong đệ tứ mạc thiên địa, Đại Hoàng đã cùng chúng ta đồng cam cộng khổ. Cho dù chàng không thèm, nhưng ta vẫn còn nhớ ơn cứu mệnh của nó, sao có thể nói vứt bỏ thì vứt bỏ?”
“Ta không thèm sao?”Giọng nói của Trường Thiên thoáng cái nguội lạnh đi. Hắn biết nàng nói chính là lúc đó thật ra trong người hắn có thần lực, cũng không phải bản thân lâm tuyệt cảnh, vì vậy Đại Hoàng đối với hắn cũng không coi là có ân cứu mạng. Nhưng là nha đầu này nói chuyện có cần phải cầm thương mang côn (ý chỉ lời nói mà như đánh vào người nghe, gây đau đớn)như vậy không?
Nàng vỗ về lông mềm trên cổ Đại Hoàng, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tâm tư của Hám Thiên Thần Quân như kim dưới đáy biển, người bình thường sao có thể hiểu được chứ?”
Khóe mắt Trường Thiên nhảy lên hai cái.
Đương thời,người có thể khiến hắn tức đến mức này mà còn sống thì chỉ có hai người thôi, một người là Âm Cửu U, người còn lại chính là nàng. Chẳng qua thấy sắc mặt nàng xanh trắng, đôi môi vốn phấn nộn trơn bóng đã mất đi màu máu, hiển nhiên lực lượng xung đột trong thân thể khiến nàng chịu đau khổ, cho nên hắn sinh sôi nhịn xuống khẩu khí này, ôn nhu nói: “Ta là người không nói đạo lý như vậy sao? Nếu nàng không bỏ nó được, thì cứ cho nó vào ở trong Thần Ma Ngục, đợi đến khi trở về rừng rậm Ba Xà thì thả nó ra nuôi, coi như nàng lại có thêm sủng vật, như thế nào?”
Nàng cùng Ất Mộc chi lực đấu tranh, thật là ngay cả đầu óc cũng hồ đồ, một đại ưu thế như Thần Ma Ngục mà cũng quên ở sau ót. Nàng cùng Đại Hoàng chung đụng lâu như vậy, cũng sinh ra tình cảm, huống chi đầu Chư Kiền này đúng là rất biết điều, nàng thực không nỡ để nó tự sinh tự diệt, lập tức âm thầm trào phúng chính mình mấy câu, rốt cục cũng đáp lại một chữ “Được”.
Mặc dù nàng vẫn không muốn ngẩng đầu nhìn hắn, ngay cả đáp lời cũng là buồn buồn, nhưng rốt cuộc cũng đồng ý đề nghị của hắn, Trường Thiên vừa nhìn thì biết mình làm đúng rồi. Chỉ cần hai người có thể đạt thành nhất trí, như vậy oán hận trong lòng nàng cũng có thể theo bản năng mà tiêu trừ thêm một phần.
Hắn lập tức đứng lên, phân phó nha hoàn đã chờ lâu ở bên cạnh tiến lên hầu hạ nàng thay quần áo, thân mình chợt lóe rồi không thấy nữa.
Nha hoàn kia cả kinh trừng lớn mắt, hồi lâu cũng không hồi thần được.Trong đám hạ nhân Trương gia đều đang lan ra tin đồn vị Ninh cô nương này là thần tiên năm đó lão gia và thái thái gặp phải ở trên đường, hôm nay xem ra quả nhiên không phải là không có lửa thì sao có khói a —— Nam tử hắc y không phải dùng thủ đoạn thần tiên thì là cái gì? Mà người có bằng hữu là hắn, thân phận của Ninh cô nương còn có thể thấp sao?
Chuyến đi này của Trường Thiên, tốn thời gian không dài.
Hai khắc sau, khi NinhTiểu Nhàn và Ngôn tiên sinh ngồi ở trong phòng nhỏ của Trương gia dùng điểm tâm thì Trường Thiên đã trở lại, trong tay còn đang nắm một người.
Người này đã sớm ngất đi, Trường Thiên buông lỏng tay, hắn trượt xuống trên mặt đất giống bùn lầy. Ninh Tiểu Nhàn dùng chân nhỏ lật người này ra cho mọi người thấy, tướng mạo bình thường không có gì lạ, thuộc về loạiném vàotrong đám người thì tìm khắp cũng không ra, cho nên nuốt cháo trong miệng rồi nói: “Là hắn đang giám thị phu thêTrương sinh sao? Người này lại cần Thần Quân đại giá tự mình bắt ra,nói như vậy sau khi hắn tỉnh lại thì sẽ cảm thấy rất vinh hạnh a.” Sủi cảo mà Trương gia chưng là loại khẩu vị Tam Tiên, da bánh lớn, mùi vị thật đúng là không tệ.
Trương Sinh và Thôi Oánh Oánh không ngờtrong sảnh nhà mình đột nhiên xôngđến hai người như vậy, trên mặt cả kinh biến sắc. Trường Thiên nơi nào để ý tới bọn họ, chỉ tự nói: “Ừ, hơn nữa người này cũng không phải là thám tử Hồng Mông Đường phái tới, ngược lại thuộc về một tông phái khác, tên là Huyền Vũ Lâu.”
Ninh Tiểu Nhàn trấn an phu thê Trương Sinh một câu, Ngôn tiên sinh cũng cười nói: “Đừng hoảng sợ, vị này là đạo lữ của Tiểu Nhàn cô nương, coi như là người quen của hai vị.”
Phu thê Trương Sinh cũng là biết ý tứ từ “Đạo lữ” này, chẳng qua là bọn họ cũng chưa từng thấy qua mỹ nam tử này, nói gì đến người quen? Bọn họ không biết lúc ấy Trường Thiên sống ở trong Thần Ma Ngục, nhìn thông thấu thế giới bên ngoài. Lá gan của Thôi Oánh Oánh tương đối lớn, nghiêng mắt nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái, lại nhìn Trường Thiênmột cái, hàm ý trong ánh mắt không nói cũng hiểu, không nghĩ đến năm đó một tiểu cô nương thanh bình quả (quả táo xanh), hiện tại cũng đã tìm được bạn lữ của mình, còn là một lang quân tuấn mỹ uy nghiêm như thế.
Ninh Tiểu Nhàn hung hăng trợn mắt nhìn Ngôn tiên sinh một cái, ngại miệng hắn nói nhiều, sau đó nói: “Ta nhớ được tông phái này. Trong Tiên Tông danh sách lần này phái người gấp rút tiếp viện Quảng Thành Cung, nó có một chỗ. Môn đồ ước chừng hơn ba vạn bốn ngàn người, chưởng môn có tu vi Độ Kiếp tiền kỳ Đại viên mãn, có được tứ đại châu, cũng là một phương thế lực ở Trung Nam Bộ Nam Chiêm Bộ Châu.” Nàng nhíu mày nói, “Thế lực như vậy, cũng muốn tới chia một chén canh sao?”
“Ta đọc trong trí nhớ của hắn, địa vị trong môn phái của người này quá thấp, chỉ bị phái đến giám thị phu thê Trương Sinh, nhưng hoàn toàn không biết tại sao.” Trường Thiên nói, “Chẳng qua, sau giờ ngọ hôm nay, sẽ có đại đệ tử thân truyền của Tam trưởng lão Huyền Vũ Lâu đến đây, đến lúc đó sẽ do vị tâm phúc củaTam trưởng lãonày hạ thủ với phu thê Trương Sinh, hắn hẳn là sẽ biết nội tìnhnhiều hơn.”
Trương Sinh cười khổ nói: “Phu thê chúng ta chẳng qua chỉ là người phàm, làm sao lại đắc tội với thế lực lớn như vậy chứ?”
Ngôn tiên sinh nói: “Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Cho dù có bắt được vị thân truyền đại đệ tử này thì chỉ sợ Huyền Vũ Lâu cũng sẽ không qua.” Mắt nhìn Trường Thiên nói, “Tiểu Nhàn cô nương thân thể không tốt, chuyện này sợ rằng chỉ có thể làm phiền Thần Quân thôi.”
Trường Thiên lạnh lùng nói: “Từ lúc mới bắt đầu, không phải ngươi đã tính toán chính ta sao?” Chuyển hướng nói với Ninh Tiểu Nhàn, “Chuyện này giao cho ta. Thời gian quý giá, sau giờ ngọ chúng ta phải đi.”
#####
Cho đến hai tháng sau, Huyền Vũ Lâu mới nhận được tin tức từ Địa Âm đồng tử do đại đệ tử thân truyền của Tam trưởng lão gửi về, trong đó nói: bảo rương đã rơi vào trong tay người đứng đầu Ẩn Lưu, Hám Thiên Thần Quân. Nếu Huyền Vũ Lâu muốn được trả lại, trực tiếp đến tìm Hám Thiên Thần Quân là được.
Về phần bản thân vị đại đệ tử thân truyền kia, chính là ba tháng sau mới về đến tông phái, lúc này hắn đã bị tháo rụng cánh tay phải, vẫn không mọc trở lại. Ở trước mặt sư tôn hắn, nói mình đã gặp bản thân Hám Thiên Thần Quân.
Tam trưởng lão cơ hồ cắn nát hàm răng. Nhưng là bảo vật đã rơi vào trong tay Ba Xà, hi vọng tìm trở lại là gần bằng không. Bàn về thế lực môn phái, bàn về thực lực cá nhân, hắn đều không bằng người ta, chỉ có chết tâm thôi.
......
Trường Thiên nói được làm được, quả nhiên đến xế chiều hôm đó liền mang theo Ninh Tiểu Nhàn lên đường, chạy về hướng đông đuổi theo đại quân Ẩn Lưu.
Hắn nhẫn nại chờ cừu địch của Trương Sinh đến, không có bất kỳ lo lắng nào đã đánh ngã người kia.