No. 24

Quyển 1 - Chương 2



Đồng hồ điểm 12 giờ. Bụng Akanishi rên rỉ, cồn cào không thôi. Nhịn không được nữa, cậu ta liền đứng phắt dậy, mon men đi tìm đồ ăn.

“Trong tủ lạnh nhất định còn bịch bánh quy… Hồi tối có thấy con rùa chết tiệt kia ăn. Tên này vốn ăn như mèo ngửi, nhất định bánh còn nhiều.” Nghĩ thầm trong lòng, Akanishi ù chạy vào phòng bếp, nhanh tay mở tủ lạnh.

Ôi!!! Chúa ơi, con xin cảm người, con rùa kia chỉ mới ăn có mấy miếng~~~~

“Ba!” một tiếng, đèn đột nhiên sáng lên. Kamenashi khoanh tay, đứng dựa vào tường, lạnh lùng trừng mắt nhìn kẻ ăn vụng.

“Nhìn cái gì?”

“Tôi còn tưởng là chuột. Hóa ra… quả nhiên là một con chuột to tổ chảng!”

“Hừ!” Sẽ không tranh cãi với tên này, bụng của mình giờ là vua!

“Akanishi, hồi tối, tôi nhớ đã phân chia ranh giới rõ ràng… Hình như nhà bếp là lãnh thổ của tôi a!”

“Thế thì sao?”

“Anh muốn bước chân vào thì phải xin phép tôi!”

“Ai thèm quan tâm cậu?” Cứ ăn! Phải ăn cho nhanh!

“Không giữ tín không phải đàn ông! Lúc tôi muốn xài phòng tắm, chẳng phải anh đã quát như thế??”

“Chẳng phải cậu sau đó vẫn tắm rửa sạch sẽ sao?”

“Nhưng miệng của tôi cũng bị anh đánh toét cả ra!”

“Ai nha, con rùa chết tiệt kia, cậu đá một phát vào bụng tôi rồi còn gì?”

“Bịch bánh kia là tiền của tôi bỏ ra mua!”

“Cậu lúc trước ăn mực nướng của tôi mua có thấy tôi nói gì không????”

“Lúc đó tôi với anh cãi nhau à?”

“Thằng nhóc mắc dịch!!!!! Không giáo huấn cậu một chút, cậu lên đằng đầu tôi ngồi mất!!!!! Phải cho cậu biết thế nào gọi là đàn anh!!” Akanishi nhanh tay bỏ tọt cả mấy miếng bánh vào mồm, nhai ngồm ngoàm, rồi xắn tay áo.



Kết quả là ngày hôm sau đi làm…

“Tôi đã nói rồi, mấy vụ như thế không thuộc trọng trách của tầng 24 chúng tôi…” Imai đanh giọng nói vào điện thoại. Anh là tổ phó tổ A. Nếu Takizawa có chuyện gì, Imai chính là người đảm đương nhiệm vụ lãnh đạo. Mặc dù thọat nhìn qua, Imai có vẻ bí ẩn và uy quyền hơn Takizawa…

Thang máy dừng lại, Imai cũng vừa cúp điện thoại. Anh ngẩng đầu nhìn lên, lập tức giật mình hô một tiếng, “Oaa! Hai người các cậu, bộ mới đi đánh khủng bố về à?”

Akanishi và Kamenashi trừng mắt nhìn nhau.

“… Đi ra, đi ra, thang máy đang đi xuống!” Imai xua tay, đuổi hai tên đàn em ra. Thang máy chuẩn bị đóng, anh ta đột nhiên vươn tay cản lại, rồi mỉm cười, “Kazuya, ăn sáng chưa?”

Kamenashi lắc đầu. Miệng cậu bị tên Akanishi kia đánh nứt cả ra, làm sao ăn được?

“Vào đây, vào đây. Tôi dắt đi ăn.” Imai ngoắc gọi Kamenashi tiến vào.

“Thế là thế nào!!! Sếp!!! Còn tôi thì sao?” Akanishi bất bình phản kháng, “Sao sếp đối xử đàn em bất công thế?”

“Nếu cậu chịu ngoan ngoãn ở trong bụng mẹ thêm hai năm, ra đời sau Kazuya mấy tháng, tôi sẽ cưng cậu như thế!” Imai cười quỷ dị, buông tay để mặc thang máy đóng lại.

“Các người cứ chiều nó đi!!! Cứ chiều nó đi!!!! Chiều thằng quỷ nhỏ tới chết tôi cũng không quản!!!!” Akanishi đưa chân đạp vào cửa thang máy, hậm hực quát lớn.

“Akanishi, cộng sự của cậu đâu?” Takizawa từ đâu xuất hiện.

“Bị bà xã của sếp dắt đi ăn sáng.” Akanishi rầu rĩ bĩu môi.

Takizawa ngẩng đầu nhìn thằng nhóc già đầu mà mặt ảo não như đứa con nít bị cướp mất đồ chơi. Lát sau hắn mới hiểu ra ý Akanishi nói là Imai. “… Vậy sao? Cậu lại đây, có case (vụ án) mới.”

“Lại là vụ dùng điện thoại trong trụ sở mà đi phá rối con gái nhà lành phải không sếp?” Akanishi vươn vai ngáp dài, vẻ mặt biếng nhác.

“Một người phụ nữ bị giết chết tại nhà ở khu biệt thự A. Muốn chúng ta qua điều tra.”

“… từ khi nào nhóm mình phụ trách cả cái chết của mấy vị giám đốc cấp cao?”

“Không còn cách nào khác, ai bảo bả là vợ giám đốc làm gì? Dù là giám đốc chết, có khi cũng chẳng phức tạp thế này! Tatsuya đi rồi, cậu với Kazuya đi luôn đi!”

“Nó với bà xã của sếp đi ăn sáng rồi!”

“Vậy cậu qua trước đi! Đừng có lộn xộn đấy!”

“T__T tôi có cảm giác các sếp đối xử với con rùa chết tiệt kia tốt hơn tôi nhiều lắm…”

“Bọn tôi thương các cậu cả. Có điều, nếu cậu chịu ngoan ngoãn ở trong bụng mẹ thêm hai năm…”

“STOP!!! Tôi đi là được chứ gì?”

xOx

Akanishi vừa đẩy cửa bước vào, liền bị Ueda ngăn cản lại.

“Sao thế sếp?”

“Lão già bệnh hoạn!” Sắc mặt Ueda rất khó coi.

“…” Akanishi nhếch mép cười, “Lão dê sếp à? Ai… cũng đâu phải chuyện lạ gì! Chẳng phải sếp hay bị mấy lão già biến thái thả dê sao? Nghe bảo sếp quyết tâm làm cảnh sát vì hồi nhỏ bị dê mà?”

“Im mồm đi thẳng ranh con! Nghe này, lão già đó muốn tổ C đến. Nhưng lần trước cả đám ấy bị thương, vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, còn đang phè phỡn trong bệnh viện…”

“Cho nên?” Akanishi liếc mắt nhìn sếp mình.

“Cho nên hiện tại, cậu phải gọi tôi là Koyama~” Ueda híp mắt nhìn thằng đàn em, mỉm cười quyến rũ.

“…” Akanishi không nói lời nào mà đi thẳng vào trong.



Nạn nhân nằm chết trên mặt đất, cửa phòng được khóa lại. Trên người không một ngoại thương.

Chủ nhà tên gọi Maeda Tadao, giám đốc khu A. Vợ là Maeda Kaori, con trai là Maeda Kenji, cả gia đình người Hokkaido.

“Án mạng trong phòng kín!!! Đây là án mạng trong phòng kín!!!!!” Maeda Tadao luôn mồm rít gào bên tai cả bọn.

“Lão coi phim nhiều quá à?” Akanishi nhỏ giọng.

“Vậy sao? Tôi thì nghĩ lão uống nhầm thuốc.” Ueda nhướn mày.

“Lão già uống nhầm thuốc!” Một thanh âm quen thuộc chợt vang lên sau lưng hai người.

“Ai da, Kamenashi thiếu gia đã ăn sáng xong rồi sao?” Akanishi ngả ngớn châm chọc.

“…” Kamenashi trừng mắt nhìn người trước mặt, không nói lời nào mà bỏ đi. Khi đi ngang qua tên cộng sự nhiều chuyện đấy, cậu không quên đá một phát vào chân Akanishi.

“Ui da!” Akanishi ôm chân hô hoán.

Kamenashi nhếch mép cười. Không hề quan tâm, cậu bước tới bên bình hoa hồng đặt trên bàn.

“Các cậu muốn điều tra tới khi nào????? Tôi muốn các cậu phải tìm chứng cớ cho thật nhanh!!! Bắt tên hung thủ đã giết vợ tôi!!!!” Maeda Tadao lại tiếp tục gào rú.

“Uy, Akanishi Jin, đi hỏi khẩu cung đi!” Kamenashi hất cằm, nói với đối phương.

“Sao cậu không đi hỏi?”

“Vì tôi nhỏ tuổi hơn anh a…” Kamenashi mỉm cười ngây ngô, bình tĩnh đáp trả.

“… Sớm muộn gì tôi cũng bóp chết cậu!!!!” Akanishi giật phăng lấy cây bút và tập hồ sơ, lăm le lườm mắt.



“Án mạng trong phòng kín?” Kamenashi lên tiếng hỏi sếp mình.

“Nếu lão giám đốc không nói dối.” Ueda gật đầu.

“Tự tin vậy sao?” Kamenashi đưa tay ngắt một đóa hồng, rồi bảo vào bao ni lông chuyên dụng cho vật chứng.

“Tôi không nói hung thủ là con người a…”

“A?”

“Cậu không phát hiện sao? Thư phòng đơn giản, gọn gàng, trên bàn đặt một bình hoa hồng lớn, không cảm giác có chút kỳ lạ à? Cậu trước kia từng làm ở giám chứng khoa, chẳng phải phấn hoa có thể giết người?”

“… Có tình huống này.”

“Án mạng trong phòng kín à…”

“Khám nghiệm rồi sẽ rõ ràng chân tướng, chẳng phải sao? Quyết định vậy đi!” Kamenashi gật gù.



Sau khi thi thể của Maeda Kaori được chuyển đi, Ueda vẫn trụ lại ở hiện trường. Chính xác là giám đốc Maeda không cho bọn cậu đi.

“Vợ tôi không thể tự sát!!!! Hôm qua cổ còn hứa hôm nay sẽ đi đánh golf với tôi mà!!!!”

“Chứng vọng tưởng.” Akanishi ghé tai Ueda nói nhỏ.

“A… Maeda phu nhân có vẻ thích hoa cỏ nhỉ? Vườn tược được chăm sóc rất khá…” Ueda bỏ mặc Akanishi, điềm nhiên nói.

Maeda Tadao có chút khựng lại, rồi vội vàng gật đầu.

“Dùng hoa hồng trang trí phòng, quả nhiên rất có thích thú với hoa… Là vợ ông tự chọn hoa hồng vàng này sao? Bình thường phụ nữ hay chọn hoa hồng đỏ a…”

“Sở thích của vợ tôi… rất đặc biệt.” Maeda Tadao rầu rĩ.

Ueda nhướn mày nhìn người giám đốc, không nói thêm lời nào.

“Con rùa kia đâu? Mới một chút mà đã chạy rông rồi sao?” Akanishi nhìn quanh quất, hậm hực.

“Tôi sai nó đi làm việc rồi. Cậu cũng biết nó là người quen của giám chứng khoa. Có nó đi theo thi thể, à không, đi theo phu nhân của ngài đây, có thể chen ngang mà khám nghiệm nhanh hơn.”

“Sếp lớn gan thật, dám nói thi thể nhá.” Akanishi thì thầm, mắt lén nhìn gương mặt bực bội của Maeda Tadao.

xOx

“Không bảo hiểm, không nợ nần, không ngoại tình, không tài sản riêng…” Kamenashi ôm điện thoại, báo cáo tường tận với Ueda, “Nói tóm lại là không động cơ.”

“Không thể không có gì cả, thí dụ như thông tin liên lạc của con lão.” Ueda ngẫm nghĩ một lát rồi lên tiếng.

“A… cái đó thì có thật. Nhưng tôi phải hỏi gì? ‘Ê, cậu có biết động cơ vì sao bố cậu giết mẹ cậu không’ hả?”

“Cậu cứ việc đi hỏi. Dù gì cái điện thoại nhỏ như thế, cánh tay to lớn của anh ta không chọc tới lỗ mũi cậu đâu.”

“… Sao sếp biết anh ta to lớn?”

“Cậu không thấy ông bố à? To đến ngu cả người ra đấy.”

“Tatsuya, sao tôi có cảm giác sếp kỳ thị dáng người a…”

“Đi thăm dò đi!!! Kỳ thị cũng không tới phiên cậu. Nhanh tay lên cho tôi!”

“Yes sir!!!” Nói rồi, Kamenashi liền cúp điện thoại.

“A, Kazuya, sao cậu ở đây? Không phải đang phá án sao?” Imai từ đâu xuất hiện.

“A… bọn họ sợ tôi làm mất mặt thủ lĩnh, phá vỡ hình tượng tầng 24 nên đuổi tôi về.” Kamenashi bĩu môi, tay bấm bấm điện thoại, rồi nâng lên nghe, “Alô, cho hỏi đầu dây có phải Maeda Kenji không ạ? Chúng tôi là cửa hiệu hoa Peace ở Tokyo. Làm phiền anh cho biết vừa rồi mẹ anh từng đặt qua hoa hồng vàng ở chỗ chúng tôi không?”

“…”

“Vâng. Tôi đã biết. Cảm ơn anh.” Kamenashi cúp điện thoại.

“A, thằng nhóc cậu nên đi làm DJ đi. Giọng nghe khá như vậy!”

“Sếp chịu đi làm bảo mẫu thì tôi sẽ làm DJ!” Kamenashi nhoẻn miệng cười rồi thoắt cái chạy mất.

xOx

“Các cậu còn có chuyện gì sao? Nếu không có gì thì mời các cậu ra khỏi nhà tôi. Khi nào có báo cáo khám nghiệm tử thi của vợ tôi thì hãy đến!” Maeda Tadao khoanh tay nói.

“Okay!” Akanishi gật đầu. Cậu chỉ đợi có thế.

“Được.” Ueda nhún vai. “Hiệu suất làm việc của tầng 24 chúng tôi là 24 giờ sẽ phá được án, nhất định quay lại gặp ông!”

Từ phía cửa, Kamenashi chợt lao tới, cả giày cũng chưa kịp cởi.

Maeda Tadao liền nhăn mày nhíu mặt.

“Không tìm được động cơ giết người, nhưng đã tra ra chứng cớ giết người!” Kamenashi vừa thở hồng hộc, vừa hồ hởi nói.

“????” Akanishi mở tròn hai mắt.

“Ông Maeda, ông có lời nào giải thích về chuyện trong phòng bà Maeda có hoa hồng vàng không?” Kamenashi nhướn mày hỏi Maeda Tadao.

“Là vợ tôi mua về để trang trí trong phòng.” Người giám đốc có chút bất mãn, ngữ khí vô cớ lớn hơn.

“Chẳng phải vợ ông dị ứng hoa hồng vàng sao? Phấn hoa của một đóa cũng đủ giết bà. Chẳng lẽ bà nhà mua cả bó về tự sát?” Kamenashi tiếp tục tra khảo.

“Tôi không biết. Hoa hồng vàng không phải tôi mua, có lẽ người nào đó đưa tới?”

“Ông biết vợ ông dị ứng với loại hoa này không? Nếu biết, trong phòng thấy có hoa, sao lại không ngăn cản bà? Còn nữa, trong lúc chúng tôi điều tra sự việc, sao ông không đề cập chuyện bà nhà dị ứng hoa hồng vàng?”

“… Tôi quả thật không biết.” Maeda Tadao đưa tay quệt mồ hôi.

Kamenashi nhếch mép lắc đầu, “Ông Maeda, con trai ông nói ông biết.”



xOx

“Động cơ là gì?” Akanishi đập bàn hỏi Maeda Tadao. Hiện tại vị giám đốc chức cao trọng vọng cư nhiên lại ngồi ở ghế phạm nhân.

“Các cậu sao liên lạc được với con tôi?” Maeda Tadao thế nhưng hỏi ngược trở lại.

“Điện thoại. Đơn giản thế thôi. Với tầng 24 chúng tôi, điều tra mấy thông tin này khó khăn gì.” Kamenashi nhún vai, trả lời thay cho cộng sự của mình.

“Nó căn bản không phải họ Maeda. Tôi cũng không biết nó họ gì. Nhưng nó nhất định không phải họ Maeda. Tôi nuôi con người khác suốt hai mươi mấy năm mà không biết. Các cậu nói xem, động cơ của tôi là gì?”



Bên ngoài phòng hỏi cung, các tổ trưởng vây quanh màn hình.

“May là phạm nhân cứ thế nhận tội. Bằng không sẽ phiền toái lớn.” Uehara lên tiếng. “Giám đốc khu A chứ chẳng đùa.”

“Ý cô là để tránh phiền toái, chúng ta nên phán đây là cái chết ngoài ý muốn à?” Yokoyama tổ G điềm nhiên nói.

Uehara trừng mắt nhìn hắn.

“Nạn nhân là phụ nữ đấy… Tôi nghĩ dù là cái chết ngoài ý muốn, tổ trưởng Uehara nhất định vẫn cố gắng truy ra hung thủ để an ủi vong linh bà ta a…” Ueda ngả lưng, chống cằm nói.

“Các cô cậu im lặng một chút cho tôi nhờ!” Takizawa vừa nói vừa vỗ đầu hai người Ueda và Yokoyama.



“Thế nên ông giết bà nhà?” Akanishi nhướn mày.

“Đúng vậy.”

“Nếu chúng tôi điều tra không ra, ông sẽ giết cả Maeda Kenji?” Khẩu cung tiếp tục lấn tới.

Hung thủ cư nhiên lại lắc đầu, “Tôi yêu Kenji như con ruột của mình. Dù nó là con của ai đi nữa, tôi cũng thương nó, giống với trước khi kiểm tra DNA, sẽ yêu thương nó. Nó vô tội.”



“Đến ngày của cha, lập tên hung thủ này cái bia tưởng nhớ đi.” Yokoyama nói.

“Tôi quyên góp 10 yên.” Ueda phụ họa.

Uehara hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.

Phía sau lưng mọi người vỗ tay rần rần. Uehara cắn môi, dám chắc đội trưởng Takizawa cũng có phần trong đó.



“Vì sao lại yêu cầu chúng tôi? Nếu để cảnh sát bên khu ông đảm nhiệm, có lẽ đã không bị phát hiện.” Kamenashi đột nhiên hỏi.

“Tôi chỉ muốn làm một người chồng tốt đến cùng. Muốn tự nhủ với chính mình, Kaori không phải tôi giết… nhưng xem chừng không thể…”

“Có lẽ không nên nói với ông chuyện này. Trong lúc điều tra, tôi đã tìm thấy bệnh án của bà Maeda. Liên quan tới bí mật kia của ông.” Kamenashi thản nhiên nói. “Nếu tra ra bệnh án này sớm hơn, chúng ta vẫn sẽ biết được động cơ giết người của ông.”

Maeda Tadao tròn mắt nhìn Kamenashi.

“Hai mươi hai năm trước, vợ ông lâm bồn ở bệnh viện Okubo. Khi ấy, ông đang truy bắt một phạm nhân vượt ngục. Con trai ông vừa được sinh ra liền tắt thở mà chết.”

Hung thủ nắm chặt bàn tay, hàng mi run run.

“Bên cạnh phòng vợ ông lúc bấy giờ là bà Chidori, vì khó sinh mà qua đời. Thế nên, ông Chidori lúc đó vì khốn khổ và thất vọng nên đã chấp thuận thỉnh cầu của vợ ông, đem con mình cho bà Maeda.”

“Kenji… kỳ thật họ Chidori.” Kamenashi mắt dán chặt ở Maeda Tadao, rồi thở dài. “Giờ thì ông đã biết sự thật.”

Maeda Tadao tròn mắt nhìn hai người trước mặt, nước mắt không cầm được mà chảy dài.

Kamenashi khép lại bản báo cáo.

Akanishi nghiêng đầu, nhìn về hướng khác.

“Tôi yêu cô ấy…” Maeda Tadao chợt lên tiếng, giọng run rẩy, “Tôi vì quá yêu cô ấy… nên mới giết cổ…”

“Ông biết hoa hồng vàng có nghĩa gì không?” Kamenashi đột nhiên lên tiếng, giọng điệu trầm thấp. “Lời chúc phúc thực lòng, ganh ghét thất tình, miễn cưỡng yêu đương, từ chối tình yêu, xin lỗi tình yêu… là loài hoa tượng trưng cho sự chia tay.”

Toàn thân phạm nhân kia cứng đờ.

“Không phải bà Maeda tặng ông… mà chính ông đã tặng cho bà nhà lời ấy.”



“Có thể giấu Kenji chuyện này được không?”

“Thực xin lỗi. Chuyện này nằm ngoài chức trách cũng như khả năng của chúng tôi.”



“Tatsuya, giác quan thứ sáu của cậu nhận biết hung thủ từ lúc nào?” Takizawa khoanh tay dựa bàn.

“Cửa sổ đóng kín. Khóa chặt. Phấn hoa nhờ thế phát huy tác dụng. Nếu muốn chắc chắn giết người, phải đem cửa sổ đóng lại hết… Thế mới nói, đàn bà là loại phiền phức.”

xOx

Ikuta vừa bật đèn, liền thấy Kamenashi đang cuộn tròn người, nằm ngủ trên sô pha.

“… Con rùa nhỏ…” Ikuta đưa tay ôm lấy người tình vào lòng. “Chui vào từ đâu đấy?”

“Hmm…” Kamenashi dụi mắt, nũng nịu, “từ cái cửa nhỏ dành cho mèo ấy.”

“Ranh con, hôm nọ hứa sẽ cho người ta nằm trên, thế nào mà cứ tránh người ta như tránh ôn dịch thế kia!” Ikuta cúi đầu, hôn lên mái tóc người trong lòng.

“Hôm nay cho anh ở trên…” Kamenashi quàng tay, ôm chầm lấy cổ Ikuta, hôn lên bờ môi đối phương, “Nhưng phải hứa… đừng bao giờ tặng em hoa hồng vàng.”

xOx

“Kamenashi Kazuya… Akanishi Jin, vì bất hòa mà bị đình chỉ công tác tạm thời?” Ikuta đưa mắt nhìn một lượt cả hai người.

“Giám định bọn tôi nhanh lên! Tốt nhất nên ghi vào là chúng tôi hai người không thích hợp cộng tác với nhau!” Akanishi trừng mắt, bộ dáng tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.

“… Nguyên nhân vì sao?”

“Tên này đêm qua không về nhà, hại tôi cả buổi tối, còn có sáng nay nữa, chưa có gì bỏ bụng… T___T Đang muốn chết đói đây!!!!”

“Thế nên cậu đánh người ta?” Ikuta đưa tay chỉ vào vết thương trên trán Kamenashi.

“Cậu ta lần nào cũng toàn đánh tôi mấy chỗ không ai thấy! Giả bộ ngây thơ, khiến ai cũng nghĩ tôi khi dễ hắn!!!! Chính là cậu ta ra tay trước!!!”

“Akanishi, Kamenashi nhỏ hơn cậu a. Huống hồ còn nhập sở sau cậu ba năm. Trước kia lại là nhân viên văn chức…”

“Hừ!! Các người toàn nói giống nhau cả!”

“Giống như hiện tại, cậu thì hùng hùng hổ hổ mắng chửi, em nó nãy giờ một câu cũng chưa nói a!”

“… Đã bảo tên này chỉ giả bộ ngây thơ thôi! Mới nãy ngoài cửa còn rất khí thế cãi nhau với tôi mà!!!”

“Chính vì thế nên tôi hết sức nói với anh rồi!”

“Tôi thấy các cậu rất thích hợp cộng tác với nhau đấy chứ. Chỉ số thông minh cũng giống nhau này!” Ikuta phì cười.

“Cậu giám định chúng tôi nhanh lên!!! Đừng có nhiều lời vô nghĩa!” Akanishi hậm hực, như muốn bùng nổ.



“Hãy dùng bốn chữ để miêu tả đối phương.” Ikuta Toma ung dung dựa lưng, khoanh tay, bản báo cáo được đặt trước ngực.

“Ngu ngốc vô dụng.” Kamenashi không chút chần chừ.

“Bác sĩ!!! Tôi chỉ dùng ba chữ thôi!!!! Cậu ta a! Thích đàn ông!”

“Psshhh…” Kamenashi nhịn không được mà phá lên cười, gục mặt trên bàn, ôm bụng cười ngặt nghẽo. Bộ dáng không nói nên lời, nhìn rất đáng yêu. “Hahahahahhahhaha”

“Cậu cười cái gì? Không nghĩ tới tôi sẽ làm xấu mặt cậu thế sao? Ha ha, bác sĩ đờ người rồi kìa!!! Từ giờ về sau, mỗi lần bác sĩ nghĩ tới cậu thì chỉ nghĩ tới “thích đàn ông” hahaha!”

“Hahahhaha” Kamenashi càng cười hung tợn hơn, một tay đỡ lấy thắt lưng liên tục vận động suốt ngày hôm qua.

“Này? Câu tức quá hóa điên rồi à?” Akanishi nhíu mày.

“Chuyện này… Akanishi, tôi bình thường nhìn đến Kamenashi, đúng là trong đầu chỉ hiện ra ba chữ… ‘rất ngon miệng.’”

“Xạo!!!” Kamenashi nghiến răng, trừng mắt. “Lúc trước chẳng phải nói người ta là ‘thật đáng yêu’ sao?”

“Hôm qua em cho anh ăn xong, giờ thành ‘rất ngon miệng’ rồi.”

“O_________________O”

xOx

Tôi cảm thấy được riết rồi tôi đối với thế giới của mấy người đồng tính luyến ái, càng lúc lại càng thân thuộc hơn… Vì cớ gì cơ chứ????

Cũng may bọn họ chỉ thỉnh thoáng nháo nhào một chút…

Tôi, một người đàn ông chân chính, cùng tổ với hai em uke (vai nữ trong mối quan hệ giữa hai người đàn ông)…

Thật may không phải hai thằng seme (vai nam trong mối quan hệ giữa hai người đàn ông)…

P/s: Kamenashi Kazuya muốn thắng tôi thì phải đợi kiếp sau nữa.

_ Akanishi Jin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.