“Tại sao sáng nay cậu không mang cà phê cho tôi?” Takizawa lạnh lùng nhìn Imai.
“…”
“Nếu cậu làm thế, tôi đã có thể an nhàn nằm hưởng thụ trong bệnh viện, mà không phải nằm trong đám ‘may mắn’ còn sót lại a.” Takizawa căm hận nói, rồi ảo não đẩy cửa bước vào phòng họp.
Những cảnh viên không trúng độc được triệu tập đông đủ.
“Vụ án đầu độc toàn sở cảnh sát, chúng ta hợp tác cùng tầng 28, và đội trọng án của tầng 7.” Takizawa đập tay lên bàn, hướng mọi người tuyên bố.
Cả phòng đồng lọat rên rỉ.
“Tầng 28 hợp tác với trọng án tầng 7 chẳng phải đã là bộ đôi siêu xay da cấp 10 hay sao, còn triệu tập chúng ta làm gì?” Ueda săm soi móng tay, điềm nhiên lên tiếng.
Takizawa lập tức quắc mắt lườm tên tổ trưởng thản nhiên ấy, “Bởi vì đội chúng ta có nhiều người không trúng độc nhất!”
“A, tầng 24, số nhân viên đi trễ nhiều nhất.” Akanishi nhỏ giọng. “Thế nên ít người uống cà phê nhất.”
Kamenashi ảo não ngồi một bên, lẳng lặng không nói tiếng nào.
“Tầng 28!!!” Takizawa đưa tay chống đầu, cau mày nhăn mặt, “lần này nhất định là ác mộng, ác mộng thật sự!!!!”
“E hèm! Một cách tổng thể, những ai uống cà phê đều bị trúng độc. Độc phát tán rất nhanh… Ngay cả tầng 1 cũng không thoát.” Imai vội vàng chen vào, đánh gảy cuộc đấu tranh nội tâm của tổ trưởng mình.
“Tư liệu do bệnh viện đưa tới…” Kazama đẩy cửa bước vào. “Không có gì nghiêm trọng. Chỉ là một loại tê liệt thân kinh… Trong khoảnh khắc có thể chế ngự họat động của hệ thần kinh, khiến cả người vô lực… Nhưng khi thuốc hết tác dụng, người trúng độc sẽ không có việc gì mà có thể xuất viện.”
Imai tiếp nhận tư liệu trên tay Kazama.
“Bản báo cáo này được tầng 28 đọc rồi mới đưa xuống cho bọn mình chứ gì?” Takizawa tiếp tục nghiến răng.
“A… Không phải. Là một đồng sự của tầng 28 mang tới.” Kazama mỉm cười.
“Cậu đừng dọa đàn em như thế!” Imai cau mày, lên tiếng khiển trách Takizawa.
Đối phương bĩu môi, ngậm ngùi cúi đầu.
“Nói cách khác… có người muốn cảnh sát chúng ta… sáng nay không chút sức lực mà họat động, hoặc đây là bước đầu của một cuộc khủng bố cảnh sát.” Uehara lên tiếng.
“Mục đích của hung thủ rốt cuộc là gì?” Kato đăm chiêu.
“Khủng bố toàn trụ sở cho hắn có việc làm?” Koyama phỏng đoán.
“OK. Chỉ cần có một chút manh mối cũng phải truy tới cùng. Từ tầng 1 đến tầng 30 vì vụ ngộ độc lần này mà tất cả công việc đều bị trễ nại.” Takizawa vỗ hai tay. “Ueda Tatsuya!”
“Hử?” Ueda lập tức dừng tay. Con rùa hôm nay mình vẽ đáng yêu hơn nha!!!
“Cậu thăng tiên nãy giờ đã chưa? Đang nghĩ gì đấy?”
“… Trưa nay ăn cái gì?” Ueda mỉm cười dịu dàng.
“Hành động tổ B lần này được hủy bỏ, tôi tạm tha cho các cậu đấy! Tổ G cũng vậy, nghỉ ngơi đi!” Takizawa xua tay.
“Sao lại thế? Chỉ vì leader của bọn tôi đang ngồi họp mà nghĩ tới bữa trưa sao?” Akanishi tò mò hỏi.
“Vì các cậu có tổ viên liên quan. Chiếu theo quy định, toàn tổ phải cách ly, rời khỏi vụ án.” Takizawa nhướn mày, khoanh tay nói với Akanishi.
“Ba ngươi bọn tôi đều không trúng độc mà!” Akanishi trừng lớn hai mắt.
“A, thái tử điện hạ Kusano Hironori… đã là người của tổ mình.” Ueda bình tĩnh chen vào. “Được nghỉ!!! Thật tốt quá!”
“Tổ G nộp cho tôi bản báo cáo về số liệu xuất nhập cảnh rồi có thể đi.” Takizawa đập đập đầu bút lên mặt bàn. “Khi nào công tác trở lại thì tôi sẽ báo sau. Giải tán.”
xOx
“Tatsuya, sếp thu dọn đồ đạc làm gì?” Akanishi tròn mắt nhìn tổ trưởng của mình.
“Đi coi mắt. Hôm nay được nghỉ phép nên phải đi coi mắt.” Ueda vui vẻ trả lời, miệng không ngừng huýt sáo.
“…” Akanishi.
“…” Kamenashi.
“Kazuya, gọi điện cho thằng anh Maru của cậu, nói vợ ổng muốn đi coi mắt.” Akanishi huých khuỷu tay vào hông Kamenashi.
“Gọi đi, gọi nhanh lên. Sắp trễ giờ rồi này.” Ueda mỉm cười, vẫy tay với hai thằng đàn em rồi bỏ đi.
“…” Kamenashi vẫn không nói lời nào.
“Hôm nay sao thế? Hay lỡ uống miếng cà phê nào nên bị tê lưỡi rồi?” Akanishi vỗ bình bịch lên cái đầu nhỏ.
“Không có gì hết.” Kamenashi trừng mắt nhìn hắn.
“Thằng nhóc fan của cậu không chết đâu mà lo.” Akanishi bĩu môi. “Lúc đó đang đứng cạnh cậu sao? Bên cạnh tôi lúc đó là tổ trưởng Yokoyama nha!”
“Tôi thì muốn nói a… Không ăn cơm nữa sẽ bị chết đói mất. Thế nên trưa nay cậu về nhà nấu cơm cho tôi!!!!”
“… Nếu người uống cà phê là tôi thì sao? Anh tính để mình chết đói luôn à?”
“Tôi sẽ lấy tiền lương của cậu mà đi ăn một chầu thỏa thích!”
“Anh đi…”
“Đừng có lộn xộn! Về thôi!! Chúng ta tạm thời bị đình chỉ công tác mà!” Akanishi chen vào cắt lời, rồi quàng vai Kamenashi.
“A! Khoan đi đã! Kazuya cần giúp bọn tôi thu thập manh mối!!!” Koyama không biết xuất hiện từ lúc nào, đang đứng ở ban công gần đấy gọi giật ngược hai người trở lại.
“Không rảnh!!” Akanishi gằn giọng trả lời.
“A? Làm gì sao sếp?” Kamenashi đạp mạnh lên chân Akanishi, rồi quay ra hỏi Koyama.
Akanishi hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực.
“A. Bọn tôi phải lấy dấu vân tay ở các máy bán cà phê. Nhân thủ không đủ, hay Jin cũng giúp một tay đi! Nhưng xem ra cậu có vẻ không rảnh quá hen?”
“Hừ!” Akanishi ngoảnh mặt sang một bên.
“Đã biết.” Kamenashi gật đầu. “Không cần kéo tên Akanishi Jin này vào, cứ mặc anh ta chết đói ở đây đi.”
“Hôm nay tôi không giáo huấn tên này một trận, nó không biết thế nào gọi là…”
“A… Akanishi, hình như tôi là đàn anh của cậu nha.” Koyama ôn hòa nhảy vào họng Akanishi ngồi uống trà. “Lại đây giúp một tay đi!”
xOx
“Biết vậy tôi đã uống cà phê ở đây mà không tự mình pha cho rồi!!!!” Imai vừa đi vừa cằn nhằn. “Tại sao lại để tôi đối phó với cái bọn tầng 28 độc mồm độc miệng ngu không hết kia chứ?”
“Bởi vì đội trưởng không muốn đi.” Kato cười dịu dàng.
“A, sếp Nishikido!” Imai đẩy cửa bước vào.
Nishikido hai tay khoanh trước ngực, đăm đăm nhìn nhân viên của mình phân tích số liệu. Liếc mắt thấy Imai, cậu điềm nhiên lên tiếng,”các cậu đi thăm dò động cơ của thủ phạm, đưa chuyên gia phá án tổ mấy cậu đi kiểm tra máy cà phê của từng tầng, tôi lo về thời gian gây án, tầng 7 phụ trách xuất xứ của loại độc này.”
“A, mọi người cùng nhau cố gắng a!” Imai gật đầu. “Có manh mối gì không?”
“Chẳng phải bên các người chia ra làm hai nhánh điều tra rồi sao?” Nishikido nhếch mép. “Số nhân viên đi trễ nhiều hơn số đi đúng giờ. Thế nên số người uống cà phê cũng ít hơn… Sao lại đi hỏi bọn tôi làm gì?”
Độc xà Nishikido Ryo bắt đầu phun nọc.
“Koyama mang theo nhân viên bên giám chứng để điều tra.” Imai nhún vai giải thích. “Không tính là một nhánh của bọn tôi.”
“Khoa giám chứng trước giờ chẳng phải đều bị các cậu quản xuyến sao? Sớm biết cái tên bò sát kia chuyên nghề chen hàng như thế, tôi đã chặn đứng thằng nhỏ không cho nó đi xuống tầng 3.” Nishikido không hề nao núng, rồi quay sang nói với nhân viên mình. “In ra tư liệu này. Tôi muốn nhìn kỹ hơn.”
“Tầng 24 bọn tôi làm gì thì kệ bọn tôi. Sếp Nishikido không phải đang ghen tị đấy chứ?” Kato đang đứng bên cạnh Imai lúc bấy giờ cong môi chống trả.
“Tầng 24 các cậu chỉ dựa vào con rùa chết tiệt mà chen ngang hông, chuyện này cả 30 tầng ai cũng biết!” Nhân viên dưới quyền Nishikido ngồi gần đấy cũng không chịu thua, oang oang lên tiếng.
“Kỳ thực thì được khoa giám chứng ưu ái thế có gì xấu đâu.” Imai nhoẻn miệng cười. “Tầng 24 bọn tôi thật có uy nha!”
…
…
O_____O
T___T. Đội phó, rốt cuộc tôi đã hiểu vì sao đội trưởng để sếp tay không đi đánh độc xà. Sếp so với xà còn dữ dội hơn nha… Kato ngưỡng mộ nhìn Imai, hai mắt đẫm lệ.
“A! Sếp Nishikido, bộ mặt sếp khó coi vậy vì nhân thủ không đủ sao? Nhưng tiếc thật, tôi không thể đem mấy nhân viên bên khoa giám chứng cho sếp mượn được…” Imai đưa mấy ngón tay lên đếm, rồi cười tiếu ý, “à, còn có tổ B của bọn tôi nha! Hai con nai vàng của sếp Ueda đấy!”
T__T. Đội phó, uy lực của sếp thật mạnh mẽ. Rốt cuộc sếp đã nổi giận sao? Kato tiếp tục nhãn lệ chảy dài.
“Không cần!” Nishikido vội vàng từ chối.
“Không nên khách khí như thế!” Imai cười tít cả hai mắt, rồi rút chiếc di động từ trong túi ra.
“Ba người này là tình nghi số một hiện tại. Nhân viên quét dọn, sau ca đêm ngày hôm qua vẫn chưa đi làm, hành tung không rõ!” Nishikido nhăn mặt, lấy một xấp tư liệu trên bàn rồi đưa cho Imai. “Không cần ở đây làm trò!”
“A~ cảm ơn nha~ Bên bọn tôi chưa tra ra manh mối nào hết. Nhưng nếu có, sẽ cho người báo lại với các cậu.” Imai cười ôn nhu, tay đón lấy tập tư liệu.
Nishikido đưa tay xoa hai bên trán, “lần sau để Takizawa đến gặp tôi, cậu đừng đi nữa.”
“A… tôi tận lực mà…” Imai cúi đầu lướt mắt qua tập tư liệu, không chút để ý đến lời độc xà tầng 28.
xOx
Kamenashi chăm chỉ dùng bản keo dán để lấy dấu vân tay, hết một lượt từ trái qua phải.
“Kỳ lạ thật…” Akanishi nheo mày. “Tại sao máy cà phê ở tầng 13 không có dấu vân tay nào?”
“Bởi vì anh không biết cách lấy dấu vân tay.” Kamenashi thản nhiên lên tiếng, tay di chuyển nhịp nhàng.
“Thằng ranh con!!!! Ông nội đây biết lấy dấu vân tay từ hồi miệng cậu còn ngậm ti kia kìa!!!!” Akanishi tức giận đưa chân đá một phát vào mông tên đồng sự nhãi nhép của mình.
“Hê~~~~~ 5 tuổi mà cậu biết lấy dấu vân tay rồi sao?”
“Hê~~~~~ 3 tuổi mà cậu còn ngậm ti sao?”
“Akanishi Jin!!!!”
“Kamenashi Kazuya!!!!!”
“Đưa đây cho tôi xem!!!” Koyama nhanh tay đẩy hai người ra. “Tầng 13?”
Thế nhưng hai tên kia không chút ngó ngàng tới cậu mà chỉ lo xắn tay áo, mắt phừng phực lửa nhìn nhau, nghiến răng ken két.
“Đi tầng 13.” Koyama đột nhiên đanh giọng, nét mặt vô cùng nghiêm túc. Quả nhiên không có dấu vân tay.
xOx
“Anh này là Ueda Tatsuya của tập đoàn Ueda, cảnh sát cấp cao của Tokyo nha.”
“Còn cô này là bác sĩ Kiyokawa Nozomi của bệnh viện Kiyokawa, tốt nghiệp trường đại học Harvard.”
“A, thật xứng đôi vừa lứa nha!”
“Hà hà quả là trai tài gái sắc!”
“Thế… bọn tôi không quấy rầy hai người nữa!”
…
“Anh là cảnh sát sao?” Kiyokawa liếc mắt nhìn Ueda.
“Cứ xem là vậy đi…” Hững hờ.
“A… Nếu cặp với nhau, tôi hay ra ngoài gặp gỡ người khác lắm nha? Anh chịu không?”
“Tùy cô thôi. Đàn ông như tôi không chấp nhất.”
“…. Lâu rồi không gặp người như anh. Bình thường mấy người kia nghe tôi nói câu đầu tiên đều đã chạy dài, như thể tôi giống bà la sát ấy.” Kiyokawa lè lưỡi ngán ngẩm.
“Người ta muốn ra ngoài thì cứ việc ra, tôi giữ làm gì?”
“Đúng vậy! Nếu mỗi ngày chỉ ở nhà làm công việc nội trợ thì chán chết, không có tương lai gì cả!” Kiyokawa gật gù, tay đập bàn, ánh mắt sáng rực.
“Cô là đồng tính luyến ái sao? Không muốn kết hôn như thế…”
“Đương nhiên là không!”
“Tôi vậy đó.”
“Hả?”
“Cho cô xem nha, bạn trai của tôi này!”
“=___=, đồng tính luyến ái thì đi tìm đàn ông mà coi mắt!!”
“Nếu vậy thì mẹ yêu của tôi tự sát tại chỗ cho coi.”
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
“Alô, tôi là Ueda Tatsuya, hiện tại đang đi coi mắt. Có gì gọi lại sau, trừ phi Kamenashi Kazuya và Akanishi Jin bị trúng độc.”
…
“Tatsuya, nếu ở một tầng không có ai trúng độc, theo sếp, nguyên nhân vì đâu?” Kamenashi cắn một miếng sandwich.
…
“Vì muốn bỏ qua một tầng.” Ueda điềm nhiên trả lời. “Tầng mấy?”
…
“13. Chuyên phụ trách những vụ án về kinh tế. Người duy nhất trúng độc của tầng này là vì uống cà phê ở tầng 15. Ai da, sandwich bán ở ngoài sao mà khó ăn thế này!”
..
“… Bên trong sở sao? Cả căn tin cũng bị đình chỉ họat động sao? T___T bánh ngọt của ta~~~~”
…
“Tôi vẫn luôn tự hỏi về động cơ gây án của thủ phạm. Nếu chỉ muốn đình chỉ công tác trong một khoảng thời gian nhất định, cần gì phải đầu độc một lọat 30 tầng, mà lại chừa một tầng ra, chẳng phải sẽ dễ dàng bị phát hiện hơn sao?”
…
“Thăm dò cả phòng nghỉ xem.” Ueda đanh giọng.
…
“Tổ trưởng Koyama đã cho người điều tra.”
…
“Cậu đi tra. Vân tay hay những cái khác đều mặc kê. Tra xem còn có những gì khác không, có thể không liên quan tới chuyện đầu độc.” Ueda cau mày.
…
“A?”
…
“Tôi nghĩ có khi động cơ đầu độc chính là dẫn sự chú ý của mọi người đến tầng 13. Điều tra xem phòng nghỉ của tầng đó có gì đặc biệt không.”
…
“Đã biết.” Kamenashi cúp điện thoại.
…
Ueda bỏ điện thoại trở vào túi, rồi ngước nhìn Kiyokawa, “Vụ án đầu độc bằng cà phê, cô muốn nghe không?”
“A a a a a!! Ueda anh thật đẹp trai nha!” Kiyokawa mơ màng chắp hai tay vào nhau.
“Uống hộ tôi ly cà phê này đi. Tôi giờ bị cà phê ám ảnh rồi.” Các cô gái ngây thơ dạo này thật dễ dụ a…
“Vâng!!”
xOx
“A!!! Bắt quả tang nha, cậu dám trốn ở đây ăn một mình!!!!” Akanishi hô hoán, tay chỉ thẳng vào Kamenashi.
“…” Kamenashi cau mày nhìn sandwich trong tay rồi đưa lên. “Muốn ăn không? Tôi ăn không vô.”
“Cậu làm à?”
“…” Anh cho tôi rảnh vậy sao???“Cứ cho là… vậy đi.”
“Thế đưa đây!!” Akanishi không chút khách khí mà đưa tay chộp lấy miếng sandwich, rồi nhanh nhẹn bỏ vào mồm nhai ngồm ngoàm.
“!!!!!??????? O____O ngon không?”
“… Tay nghề của cậu từ lúc nào thành thế này? Nhưng tạm chấp nhận.”
“Tôi nghi ngờ anh có phải muốn ăn những gì tôi làm vì anh tin tưởng trong đó không có độc…” Kamenashi chép miệng lắc đầu, rồi nhảy bổ xuống đất.
“Vâng, hôm nay phải về sớm.” Ryoki mỉm cười với người gác cổng.
“Xin chờ một chút.” Thanh âm Nishikido đột nhiên vang vọng từ đằng sau.
Ryoki quay người.
“Tầng 28, phụ trách điều tra những biệt án, chúng tôi hoài nghi anh liên quan đến vụ đầu độc toàn sở, mời anh hợp tác với công việc điều tra của chúng tôi.” Nishikido lạnh lùng đưa ra giấy bắt người.
Người qua kẻ lại tò mò hướng mắt nhìn cậu cùng kẻ tình nghi.
…
Khi Imai lên tới tầng 28, nhân viên tổ trọng án đã tề tụ đầy đủ.
“Vẫn bị tầng 28 bắt lấy cơ hội… Hiệu suất phá án của sếp Nishikido thật đáng khâm phục!” Tổ trưởng tổ trọng án gật gù nói với Imai.
“Tầng 13, phụ trách điều tra các án liên quan đến kinh tế, Ryoki Shun.” Kato nhanh nhẹn cập nhật tin tức với Imai.
“Mà nói chứ, Tsuba-chan, tôi thấy dù bắt được người, muốn hung thủ khai ra không phải chuyện dễ đâu à.” Vị tổ trưởng kia lắc đầu chép miệng.
“Miệng hắn dán keo rồi sao?” Imai nghiêng đầu.
“Ryoki Shun trước đây nằm ở tổ khảo cung.” Kato cúi đầu đọc tập tư liệu.
“Tức là trước đây hung thủ xuất thân là người tra khảo phạm nhân?” Imai xoa cằm nhún vai.
“Hay chúng ta ra ngoài, tắt camera, tác chiến với tên này một phen?” Tổ trưởng tổ trọng án cười nói.
“Xuất thân tổ tra khảo thì nhất định đã trải qua huấn luyện bao nhiêu năm.” Imai lắc đầu. “Gọi Akanishi Jin.”
“Hả?” Kato tròn mắt ngạc nhiên.
“Gọi Akanishi Jin đến tiếp sức.” Imai tiếp tục. “Thủ phạm xuất thân tra khảo viên thì kệ hắn, chúng ta có hung-thần-hỏi-cung trong tay.”
“Đã biết.”
…
Tầng 13.
“Tầng 24, phụ trách điều tra những biệt án. Tổ trưởng tổ C, Koyama Keiichiro, bọn tôi muốn kiểm soát khu vực này.” Koyama đưa ra giấy chứng nhận với đội trưởng tầng 13 Takai.
“Chẳng phải đã tra xét rồi sao?” Takai nhíu mày lắc đầu.
“Bọn tôi cần kiểm soát lần nữa. Mời sếp bước ra ngoài.”
“Sếp muốn thủ lĩnh đầu to của chúng tôi đích thân xuống đây mời sếp ra sao?” Kamenashi đeo bao tay vào. “Sếp lớn à, bọn tôi chỉ có ba người thôi, hay sếp sợ bọn tôi ở phòng nghỉ này đầu độc toàn bộ nhân viên của sếp?”
Takai đanh mặt, không cam lòng mà né sang một bên.
“Chỉ biết dùng danh nghĩa của Đầu To mà đi hù dọa người khác.” Akanishi mang bao tay vào, nhếch mép nhìn Kamenashi.
“… Các cậu vừa gọi đội trưởng là gì?” Koyama nghiêng đầu.
“… Sếp xem như chưa nghe gì hết.” Kamenashi nhoẻn miệng cười vô cùng khả ái.
“Cẩn thận coi chừng bị đội trưởng nghe thấy.” Koyama phì cười. “Tatsuya tin tưởng các cậu nhỉ, cái tên thế mà cũng dám dạy cho hai cậu.”
“Jin, đội phó gọi cậu kìa.” Kato gõ cửa, không đợi trả lời mà liền bước vào. “Kết án tới nơi rồi mà các cậu còn ở đây làm gì?”
“Thủ phạm không nhận tội thì sao kết án được.” Koyama kiểm tra một lượt các ngăn tủ.
“Ờ, gọi cậu đến cạy miệng cái tên trước đây xuất thân tổ tra khảo.” Kato gật gù.
“Thế tôi đi đây.” Akanishi vươn vai, rồi gỡ bao tay ra. “Kazuya, không có tôi ở đây, cậu đừng có lười biếng đấy!!”
“Cút đi, anh mau cút đi!!!” Kamenashi xua tay, miệng la to.
xOx
“Đây là cái gì?” Kiyokawa nghiêng đầu hỏi Ueda.
“Vé xem phim!”
“Không phải anh đang điều tra vụ án nào sao?”
“Ai da, tôi mà không đưa cô vào cái rạp chiếu phim kia, mẹ tôi sẽ tự sát trước mặt tôi đấy.”
“Mẹ anh yếu vậy sao? Chuyện gì cũng có thể tự sát?”
“Thật đấy. Cũng nhờ tôi hiếu thảo nên chưa từng làm gì khiến bà muốn tự tử.”
“A~~ tôi càng thấy anh khôi ngô tuấn tú nha…”
“Cô cứ việc thấy vậy đi!”
xOx
“Tsuba-chan, bao giờ thì vào đó tra tấn thủ phạm được?” Akanishi ngáp dài, đưa tay dụi mắt.
“Đợi con độc xà tự cao tự kỷ tự cuồng Nishikido Ryo kia tuyệt vọng, nhận ra không ai có thể cạy miệng Ryoki Shun được thì có thể vào. Muốn ăn sandwich không? Mua ở ngoài đấy.”
“Ăn~~~!… Sao khó ăn thế!!! Cái này mà quăng vào bồn cầu, có khi nó cũng không thèm ăn!”
“Jin, con rùa nhà cậu mới mua cái y chang vậy đó.”
“…” Nhớ tới khi nãy chính mình nhai ngồm ngoàm miếng sandwich kia… “Xem như tôi chưa nói gì hết.”
“Đội phó!” Koyama chợt đẩy cửa bước vào.
“Thế nào rồi?”
“Chúng ta tra được manh mối mới.” Koyama mỉm cười, dương dương tự đắc đưa ra một tập hồ sơ.
“Nhược điểm của Ryoki Shun?” Imai nhướn mày.
“Động cơ của Ryoki Shun.” Kamenashi trả lời.
…
“Anh đầu độc khắp 30 tầng, nguyên nhân muốn bọn tôi chú ý đến phòng nghỉ tầng 13, nơi Takai giấu những sổ sách tham ô?” Akanishi rướn người về trước, chằm chằm nhìn Ryoki.
“Lần đầu tra xét, các cậu chẳng tìm thấy gì cả.” Ryoki nói.
“Anh nghĩ bọn tôi sẽ không tra ra cấp trên của anh?”
Ryoki lắc đầu, “Tra được hay không, tôi không dám chắc.”
“Ryoki, những chuyện này thế này chỉ cần làm đơn tố cáo là được, cần gì phải dàn dựng một màn như thế?”
Ryoki ngẩng đầu nhìn Akanishi, “Vì người tham ô kia là Takai Makoto, bố vợ của tôi. Tôi không muốn vợ mình phải khó xử, con rể mà lại tố cáo bố vợ. Huống hồ, dù tôi làm cách gì để báo lên cấp trên, ông sẽ biết được là ai làm, so với chuyện đầu độc, xác suất bị phát hiện cao hơn nhiều.”
Akanishi khép lại tập hồ sơ.
Kamenashi gấp lại bản tường trình.
“Chính là một khi bị phát hiện, cái giá phải trả đắt hơn rất nhiều lần.” Akanishi thấp giọng nói một lời kết.
xOx
“Thế mới nói… đàn bà là loại phiền phức!” Ueda điềm nhiên uống sạch lon nước, rồi quăng vào cái thùng rác gần đấy.
“Leader… vụ lần này không liên quan đến phụ nữ.” Giọng Akanishi vang lên từ đầu dây bên kia.
“Động cơ gây án chẳng phải liên quan sao? Giữa hai tên đàn ông có một người đàn bà.” Ueda chép miệng. “Cúp máy đây.”
“Tatsuya!” Nakamaru đứng đầu đường bên kia, hồ hởi vẫy tay.
Ueda mỉm cười, đứng phốc dậy, rồi chạy vội đến bên người tình.
“A… rốt cuộc đã kết án. Hôm nay mệt chết đi được.” Nakamaru đưa tay gỡ xuống khăn quàng trên cổ, rồi cẩn thận choàng qua Ueda. “Sao em đuổi được cô kia thế?”
“Em đưa bà chị đấy đến chỗ pháp y mổ xẻ, bả rất vui.”
“Sau đó thì sao?”
“Em đưa bả đến nhà Jin và Kazuya, có đủ loại báo khiêu dâm với phim sex từa lưa, rồi bảo là nhà của em với anh.”
“Tiếp đó?”
“Bà chị ấy bảo hai ta thật biến thái, rồi cong đuôi bỏ chạy, cứ như gặp ăn cướp.”
“Jin với Kazuya biến thái lắm sao?”
“Không hẳn a. Hai thằng nhãi đó chỉ bị cái là một thằng thích đàn ông, một thằng thích đàn bà, ở chung với nhau bấy lâu, đồ đạc cất giữ cũng có chút biến thái. Nói chứ bà chị Kiyokawa đó không phiền phức lắm nha.”
“A… hôm nay đến nhà anh.”
“Được~”
xOx
“Ăn cơm!!!!” Kamenashi hồ hởi đặt tô canh lên bàn, lớn giọng gọi Akanishi.
“Đói chết mất…” Akanishi từ đâu bay lại, nhanh như tên bắn nhảy chồm lên ghế ngồi. “Chắc chắn do cậu nấu?”
“Chắc chắn!” Kamenashi đưa tay lên trời thề.
“… A~~~ hương vị lâu ngày~~~ nhớ quá~~~”
“Tôi mua từ siêu thị về rồi hâm nóng lại… xem như là tôi nấu nha?”