Nakajima tháo vát tiến hành giải phẫu trên thi thể một người phụ nữ.
“Nạn nhân là một cô gái trẻ tuổi. Theo màu sắc trên da, nguyên nhân tử vong là ngộ độc khí carbon dioxide. Không có vết thương ngoài da nào đáng lo ngại…”
Koyama Keiichiro nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực đứng bên giường giải phẫu. Anh chợt lên tiếng, “Trong móng tay của nạn nhân có gì đó?”
Nakajima cẩn thận nâng bàn tay thi thể lên, quan sát kỹ càng từng móng. Sau đó, anh với tay lấy một túi ni-lông, dùng kềm lấy ra một vật thể lạ từ khe móng, rồi bỏ vào túi.
Koyama bước tới trước đầu nạn nhân, cúi người xem xét mái tóc, “Tóc… thọat nhìn có điểm kỳ lạ.”
Nakajima ngẩng đầu, nhướn mày nhìn anh.
Chợt di động trong túi Koyama vang lên, đánh gãy cuộc nói chuyện.
“Xin lỗi.” Nakajima nói, tay rút vội chiếc điện thoại, “Alô? Koyama nghe.”
“Đang ở hiện trường sao?” Là giọng Takizawa.
“A, đội trưởng. Không có, tôi đang ở khoa giám chứng. Vụ lớn… một người phụ nữ chết ở ký túc xá cảnh sát…”
“Trở về. 10 phút. Họp ở phòng 1. Một mình cậu đi. Giao án lại cho tổ viên. Không chần chừ gì. Chỉ lệnh cấp 1.”
Koyama khẽ cau mày. Anh quay ra nói với thuộc hạ đang đứng gần đấy, “Mau gọi tổ phó lại, có thể tôi phải tạm dừng công tác trong tổ vài ngày.”
Tổ trưởng tổ C: Koyama Keiichiro, chuyên gia tham án.
xOx
Tokyo. Ngân hàng dân sự Tokyo.
“Tầng 24.” Kazama giơ lên thẻ căn cước với nhân viên cảnh sát đang canh gác.
“Bọn cướp có 4 người, tổng cộng số con tin là 20, trong đó có 5 người là nhân viên ngân hàng. Một nhân viên vì nhấn chuông báo cảnh sát và một viên cảnh sát giao thông đã bị bọn cướp bắn chết.” Thanh tra đang phụ trách hiện trường tường thuật rõ ràng lại sự việc với Kazama.
“Vũ khí bên đó thế nào?” Kazama hỏi. “Hỏa lực của bom ra sao?”
“Cả bốn đều chỉ là súng lục, nhưng không có tin tức nào về bom.”
Chợt di động trong túi Kazama vang lên.
Xua tay ra dấu cho mọi người vào vị trí, anh nói vội vào điện thoại, “Alô, đội trưởng, bên tôi đang có vụ cài bom lớn ở ngân hàng Tokyo. Nếu bên sếp không phải đánh bom tòa nhà Quốc Hội thì gọi người khác đi.”
“Thời điểm này mà nghe điện thoại được sao?” Vị thanh tra kia khó chịu nhíu mày.
“Đây là tiếng chuông đặc biệt của đội trưởng bên tôi. Cho dù đang hành động cũng phải nhấc, nếu không nhất định có chuyện lớn xảy ra.” Kazama nhanh miệng giải thích.
“Chỉ lệnh cấp 1. Giao nhiệm vụ lại cho tổ phó.”
Kazama không khỏi sững người, “Yes, sir.”
Tổ trưởng tổ D: Kazama Shunsuke, chuyên gia phá bom.
xOx
Tokyo. Phòng họp Quốc Hội.
Kato ngước nhìn vị thị trưởng Tokyo rồi uể oải thở dài.
“Thế nào?” Đứng bên cạnh là vị tổ phó.
“Bao giờ thì tôi mới được tham gia một cuộc họp ở đây?” Kato ngán ngẩm xoa đầu.
“Chẳng phải cậu đang đứng đây nghe họp à?”
“… cậu bớt nói xàm một chút không ai bảo cậu câm đâu.”
“Tổ trưởng, nếu mục tiêu của cậu là tham dự cuộc họp thế này, thì nên đổi nghề làm chính khách đi. Trên cậu còn có đội trưởng với đội phó đấy.”
Chợt di động trong túi Kato rung lên.
“Alô? Đội trưởng, tôi đang bảo vệ vị thị trưởng đáng kính của chúng ta, có việc gì cũng đừng tìm tôi.”
“Chỉ lệnh cấp 1. Cậu đang bảo hộ Thiên Hoàng Nhật Bản cũng phải trở về.”
“… Yes sir.”
Tổ trưởng tổ E: Kato Shigeaki, chuyên gia bảo vệ chính khách.
xOx
Trụ sở chính của tầng 24. Văn phòng tổ B.
“Em đi con này! ~~ > <”
“Ăn luôn con mèo của cậu!!! ~~ > <”
“Leader, Suzuki…” Akanishi cầm tập hồ sơ từ ngoài bước vào. Lời chưa kịp dứt, khóe miệng đã méo xệch cả, cậu trơ mắt nhìn Kamenashi và Ueda, “Các người đang làm gì đó?”
“Chơi cờ thú! ~~ > <” Ueda điềm nhiên trả lời.
“Chơi gì?” miệng Akanishi càng méo hơn.
“Đừng để ý đến tên béo đó, với chỉ số thông minh như thế, anh ta làm gì biết chơi cờ thú!” Kamenashi không hề quay đầu lại.
“Thằng ranh con đi chết đi. Lúc cậu còn đái dầm, đại gia tôi đây đã là bậc thầy cờ vua nhá!!!!” Akanishi đặt tập hồ sơ nọ lên bàn. “Leader, ký tên.”
“A~~ chờ một chút!! Em không muốn đi nước này!” Kamenashi hô hoán, tay nhanh nhẹn rút lại con cờ của mình.
“Akanishi Jin, bộ bắt chước một chữ ký của tôi sẽ tống cậu vào tù à? Con rùa chết tiệt, cậu mà dám đi lại, anh đây cho cậu một năm 365 ngày không lương!!!!”
“A!!! Hai cái người này!!! Cả tầng 24 ai nấy đều bận rộn ra ngoài làm việc hết cả, chỉ còn mỗi tổ chúng ta ngồi đây phè phỡn. Đã không làm nhiệm vụ thì thôi, còn ở đây mà chơi cờ thú! Các cậu rốt cuộc có chí cầu tiến không hả?” Akanishi hậm hực cầm lên cây bút, ngoáy ngoáy bắt chước chữ ký của Ueda.
“Cậu muốn nhiệm vụ à? Bên kia có hai núi kìa.”
Ueda chỉ vào chồng văn kiện cao ngất trên chiếc bàn gần đó.
“Có một vụ đúng vào sở thích của anh đấy. Nữ sinh trung học tố cáo cảnh sát tuần tra có hành vi bất kính. Em nữ sinh đó được anh kia giở trò như thế nhất định rất hợp khẩu vị của sếp Akanishi đấy.”
“Kamenashi Kazuya!!!! Tôi nói không được sếp của cậu, chẳng lẽ cả cậu tôi còn không trị được!!!!” Akanishi xốc lên cổ áo của người đồng sự, nghiến răng ken két.
“Tối nay không nấu cơm bây giờ!!! A… khụ khụ…” Akanishi vừa nghe đến đối phương nhắc hai chữ “nấu cơm” thì lập tức buông tay. Kamenashi đưa tay vuốt lại cổ áo, “tối nay cho anh ăn chay!!!!!!”
“Hôm qua rõ ràng nói nấu thịt bò cho người ta ăn!!!!”
“A? A? Có thịt bò à? Hôm nay tôi với Maru qua nhà các cậu ăn chung nha!!!”
“Để thằng nhóc giải quyết chuyện trong tổ, cậu qua đây. Chỉ lệnh cấp 1.”
“A~” Ueda đóng di động lại.
Kamenashi cùng Akanishi giương mắt nhìn sếp mình.
“Tối nay các cậu ăn chay, để dành thịt bò lại mấy hôm đi!”
Tổ trưởng tổ B: Ueda Tatsuya.
…
…
…
…
Chuyên gia phân tích số liệu.
xOx
Tầng 24. Phòng họp 1.
Takizawa cùng Imai từ ngoài bước vào. Toàn bộ phòng họp lập tức im ắng.
Ngước nhìn đồng hồ trên tường, Takizawa hắng giọng, “Đến giờ bắt dầu. Ai không có mặt thì coi như bỏ.”
Imai lẳng lặng đóng lại cửa phòng.
Takizawa mở ra tập hồ sơ trên tay, đảo mắt một lượt xung quanh bàn họp. Anh chợt nhíu mày, “Akanishi Jin và Kamenashi Kazuya làm cái gì ở đây?”
“A! Không có gì, đánh nhau thôi.” Ueda nhoẻn miệng cười. “Tôi quyết định phải dạy dỗ hai tên này, trong cả lúc họp.”
“Ra ngoài.” Takizawa bình tĩnh nói, giọng không cao không thấp. “Chúng ta phải xử lý vụ án cài bom khách sạn Tokyo.”
“A.” Ueda gật gù. “Bộ sếp muốn đổi tòa nhà 30 tầng cũ rích này với khách sạn Tokyo à?”
Akanishi cùng Kamenashi tròn xoe bốn mắt.
Imai cúi nhìn đồng hồ trên tay rồi xoay ra nói với Takizawa, “ba phút.”
“OK, bắt đầu. Imai, phát thông tin cho mọi người.” Takizawa không quên ném cho Ueda một cái trừng mắt. “Chỉ lệnh cấp 1. Bảy người chúng ta, cùng Nishikido Ryo tầng 28 và tổ chống khủng bố tầng 27.”
Nishikido và Kobayashi của tổ chống khủng bố khẽ gật đầu với mọi người.
“Có người cài 50 quả bom ở khách sạn Tokyo, đe dọa nếu chúng ta không làm theo lời bọn chúng, 24 giờ sau, mỗi giờ sẽ cho nổ một quả.” Takizawa nói.
“Yêu cầu phía bên kia là… thả ra những phạm nhân tử tù của nhà ngục Tokyo.” Nishikido tiếp lời.
Akanishi và Kamenashi đồng lọat hít mạnh một hơi, giương mắt nhìn gương mặt các tổ trưởng.
Mọi người vô cùng bình tĩnh.
“Cứ để bọn chúng nổ.” Uehara thản nhiên lên tiếng. “24 tiếng, dư sức sơ tản nhân viên khách sạn.”
“Sếp Uehara, bộ sếp đang ở trên mây bữa giờ đấy à?” Takizawa khoanh tay nhìn Uehara. Vụ án buôn lậu vũ khí kia còn chưa được kết án gọn gàng.
“Hội nghị. Hội nghị chống khủng bố quốc tế.” Nishikido điềm tĩnh trả lời. “Ở trong khách sạn Tokyo hiện tại phần lớn là đại biểu trong hội nghị.”
“Nếu sơ tán… một hội nghị như thế sẽ không bao giờ tổ chức lần thứ hai ở Tokyo. Đạo lý này mọi người chắc hiểu rõ?” Imai chợt lên tiếng. “Ý kiến của cấp trên — dù là trong khách sạn có gài bom… tuyệt đối không thể để các đại biểu hội nghị nghe ngóng được điều gì.”
“Này, Kame… nghe ra có vẻ là chuyện rất khó nhỉ?” Akanishi huých khủyu tay vào người đồng sự.
“Trách không được Tatsuya kêu chúng ta tới. Một người sếp nhất định không kham nổi.” Kamenashi thấp giọng.
“Kazama, Koyama và Kobayashi bên chống khủng bố đến hiện trường. Uehara, Kato, Yokoyama và Nishikido đảm nhiệm ngoại vi. Ueda Tatsuya.” Takizawa quay ra nhìn Ueda. “Cậu phụ trách phần kỹ thuật. Cùng bọn ranh con tổ cậu.”
“A~ ok.” Ueda chép miệng nhún vai, tựa hồ đang tiếc nuối điều gì.
“Imai Tsubasa, cho tôi mượn cậu ta ở ngoại vi.” Nishikido đề nghị với Takizawa.
“Tuy rất muốn hợp tác với Ryo nhưng tôi nên ở bên hiện trường thì hơn.” Imai cười nói. “Bốn người các cậu lo ngoại vi là ổn rồi.”
Takizawa gấp lại tập hồ sơ, “tôi tổng chỉ huy.”
“Hiện tại là 9 giờ 24 phút.” Imai nhìn đồng hồ. “Quả thứ nhất sẽ nổ vào… 8 giờ sáng ngày mai.”
Chưa tới 24 tiếng.
xOx
“Chỉ lệnh cấp 1 được các thượng cấp ký và truyền xuống. Một khi lệnh được đưa ra, cấp bậc thấp nhất có tư cách tham gia nhiệm vụ là tôi đây.” Ueda giải thích với hai đàn em của mình. “Nói một cách khác, đây là vụ án mà các cậu tuyệt đối không được đụng tới.”
Akanishi và Kamenashi gật đầu lia lịa.
“Hiện trường là lo ứng phó những biến cố ở khách sạn Tokyo, nơi được cài bom. Ngoại vi là truy tìm manh mối để bắt được thủ phạm.” Ueda tiếp tục diễn giải.
“Thế còn phần kỹ thuật?” Kamenashi nghiêng đầu hỏi.
“… Là…” Ueda liếc mắt nhìn hắn. “Chúng ta tiếp tục chơi cờ thú đi!!! ~ > <”
“=___=”
“=____=”
“Kame, đi thôi! Trên bàn còn hai ngọn núi đang đợi chúng ta giải quyết.” Akanishi đanh mặt.
“Ờ. Tối nay ăn thịt bò!” Kamenashi gật gù.
“Kỹ thuật.” Takizawa đang chằm chằm nhìn màn hình thì chợt lên tiếng, “lại đây.”
“A~” Ueda bỏ mặc Akanishi và Kamenashi mà bước về trước, tốc độ nhanh đến ngỡ ngàng.
“Đây là bản thiết kế khách sạn Tokyo. 50 quả bom có khả năng được cài ở đâu đều trông cậy vào cậu.” Takizawa đưa tay xoa đầu Ueda.
…
“Thế còn bọn em làm gì?” Kamenashi giơ tay.
Takizawa nheo mắt nhìn Akanishi, rồi Kamenashi.
“Các cậu có thể tiếp tục đánh nhau! Chỗ này rộng như vậy mà.”
xOx
Hiện trường. Khách sạn Tokyo.
“Một tòa nhà lớn như vậy…” Koyama ngước nhìn tòa khách sạn trước mặt. “50 quả bom, 24 tiếng…”
“Mỗi giờ một quả chưa hẳn là thật.” Kobayashi của tổ chống khủng bố bước xuống xe. “Nhân viên phá bom đã có mặt ở đây để kiểm tra.”
Cùng lúc đó, từ một tầng cao trên tòa nhà đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh.
“… Nói không chừng sau case này, cả đám chúng ta dắt tay nhau đi Hokkaido điều khiển giao thông đấy.” Imai đặt chân xuống xe, hai mày cau lại. “Mau gọi xe cứu thương, đình chỉ hành động của tổ phá bom, thông báo cho bên kỹ thuật.”
xOx
Phòng chỉ huy trung tâm tầng 24.
“A~ a~ đương nhiên đây là vị trí nhóm chính khách sẽ có mặt đầu tiên.” Ueda đứng trước tấm bảng lớn, tay liên tiếp khoanh những ô tròn lên bản thiết kế.
“Leader, sếp vẽ từa lưa mấy cái này là gì?” Akanishi vuốt cằm.
“86%, 84%, 65%, 43%… tỷ lệ bị cài bom.” Ueda đưa tay chỉ từng vòng tròn.
“Sao em có cảm giác sếp đang đoán bừa là thế nào?” Kamenashi xếp chân ngồi trên bàn.
Takizawa vội vàng bước lại, đưa mắt nhìn Kamenashi đến Akanishi, rồi chăm chú quan sát bản thiết kế đầy những vòng tròn. Sau đó, anh dỡ nó xuống, gấp lại, truyền ra ngoài.
Akanishi cùng Kamenashi trừng lớn hai mắt. Tin tưởng Ueda Tatsuya vậy sao?
“Vừa mới nổ một quả, đây là xác bom. Cỏ thể tra ra loại nào không?” Takizawa trở lại phòng, đưa ra một túi những mảnh đen cháy rụi.
“Bộ sếp tưởng cục cảnh sát thuê tôi là nhân trí (người được thuê làm việc vì đầu óc, trí tuệ) à? Quăng cái đống đen thùi kia cho tôi rồi bắt nhận định bom…” Ueda ngán ngẩm gục đầu lên bàn. “Người ta tối nay còn muốn ăn thịt bò Kazuya nấu mà…”
“Bò cái đầu cậu á!! Case này không phá xong, tôi đem cậu đi nướng thui rồi đãi mọi người!!!” Takizawa trừng mắt, hung hăng hăm dọa.
“A…” Ueda lập tức ngồi bật dậy, hai mắt sáng ngời, “Kazuya, mau mang cái túi kia xuống cho khoa giám chứng, kêu bọn họ tra mã số của bom. Ở chỗ này này.”
“Ha?” Kamenashi bước lại.
“Đây là bom hẹn giờ do Đức sản xuất… nếu điều tra được mã số, có thể truy ra ngày xuất xưởng cũng như người mua.”
“A, leader, theo sếp bấy lâu nay, giờ tôi mới biết sếp lợi hại như vậy.” Akanishi tấm tắc.
“A a~~ Đầu To, cậu đi đâu đấy?” Ueda gọi với theo Takizawa.
“Nhà vệ sinh. Đừng lợi dụng lúc tôi không để ý mà gọi Đầu To, có ngày tôi cho cậu chết không toàn thây bây giờ!”
“Cùng đi đi. Hai ta cùng đi nhà vệ sinh~~~~~”
…
Takizawa nhướn mày nhìn Ueda.
Ueda khoanh tay trước ngực, mắt dán chặt vào Takizawa.
“Cậu vào đây để giải quyết hay xem tôi giải quyết?”
“A… tôi vào là vì… sếp lớn không có gì muốn nói với tôi sao?” Ueda nhíu mày.
“Nói gì? Cậu muốn nghe gì? Khi nào thì tăng lương cho à?”
“Vì sao chúng ta lại phụ trách vụ này? Không phải rất kỳ quái sao? Nhiệm vụ giao không đúng khả năng chúng ta.”
Takizawa xua tay thở dài, “Cậu cứ làm tốt bổn phận của mình là được.”
“Để đội phó và chuyên gia tham án đi hiện trường. Còn ngoại vi thì lại giao cho Uehara, Kato và Yokoyama… chẳng phải không đúng với đặc nhiệm của từng người sao? Trọng tâm toàn bộ ở hiện trường… 50 quả bom, 24 tiếng, hiện trường lúc này không thể giúp ích được gì cho án. Nếu tôi là sếp, hội ăn cả, ngã về không, liều mạng dồn lực cho ngoại vi.”
“Nhưng người chỉ huy ở đây là tôi, không phải cậu.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thưa sếp.”
Takizawa trừng mắt nhìn Ueda. Mãi lúc lâu sau, hắn mới thở dài, thấp giọng trả lời, “Theo kế hoạch, chúng ta dự định sẽ thả các tử tù vào phút chót. Nhưng thỏa hiệp là lệnh từ cấp trên.”
Ueda cau mày nhăn mặt.
“Bức thư đe dọa kia được chuyển từ phía nội bộ cảnh sát. Nói cách khác, do nhân viên trong ngành gây ra.”
“Bởi vì dù phá được án, vẫn rất phiêu lưư?” Ueda nhún vai. “Nếu không cẩn thận, để bạn bè quốc tế biết được chuyện này, còn gì là danh dự của nước nhà. Tôi đoán chắc… Nishikido Ryo chịu tác hợp với sếp như thế là vì hắn đã biết được kế hoạch này của các vị thượng cấp? A, còn có đội phó. Hai người bọn họ, một người chấn ở hiện trường, một người ở ngoại vi…”
“Còn có Kobayashi của tổ chống khủng bố.” Takizawa bổ sung.
“Đã muốn đầu hàng chịu thua thì chiến dịch này… coi như vô nghĩa.” Ueda lạnh lùng lên tiếng, xoay người định bỏ ra ngoài.
“Tatsuya, đừng xằng bậy.” Takizawa vội vàng gọi hắn lại. “Dù kế hoạch chỉ bàn giao cho bốn người bọn tôi. Nhưng cậu nên biết, cậu đã đoán được sự tình, bọn Koyama nhất định cũng nghi ngờ với sự dàn xếp của tôi. Chúng ta, từ lúc nhận được thư đe dọa kia, xem như đã chào thua. Chuyện truy bắt thủ phạm chỉ còn cách dời lại sau cuộc hội nghị. Về các tử tù, thả ra rồi cho người theo dõi.”
xOx
Kamenashi và Akanishi tròn mắt nhìn tổ trưởng của mình.
“… Sếp… nói với bọn tôi chuyện này… là có ý gì?” Akanishi đưa tay đỡ vai Kamenashi.
“Tôi không muốn đầu hàng chịu thua.” Ueda bĩu môi. “Chẳng lẽ buông tay, ngồi không suốt hơn 20 tiếng để rồi cuối cùng thả bọn tử tù? Khiến anh lớn đây cảm thấy tội lỗi với đồng lương của mình.”
“Nhưng mà…” Kamenashi chỉ tay về phía Ueda, rồi lại hướng về phía Akanishi, cuối cùng về mình.
“Ờ, không sai, quả thật các cậu không đáng tín nhiệm gì cả.” Ueda điềm nhiên gật đầu.
“Gì mà không đáng tín nhiệm? Người không đáng tin là sếp á!!! Tùy tiện vẽ mấy vòng tròn trên bản thiết kế rồi quăng cho người ta đi tìm bom…” Akanishi cong môi.
“Ai~ không còn cách nào khác, ai bảo dưới quyền tôi chỉ có hai người các cậu làm gì.” Ueda không chút mảy may để ý đến Akanishi. “Trước hết, chúng ta phải truy ra nơi gửi đi bức thư đe dọa kia.”
“Làm thế nào?” Kamenashi hỏi.
“Bằng cái này.” Ueda nhìn quanh quất, rồi rút một cái USB từ trong túi quần. “Loại virus mới được sáng chế, cắm vào, toàn bộ internet 30 tầng sẽ bị đông cứng.”
“O_________O Tatsuya, anh giỡn hả?” Giọng Kamenashi bắt đầu run rẩy.
“Ở tù như chơi đó…” Akanishi nuốt nước bọt.
“Nếu toàn bộ hệ thống đông cứng, chúng ta có thể nhờ một chuyên gia máy tính đến giải quyết. Yên tâm đi, toàn bộ 30 tầng lúc này, case lớn nhất đang nằm trong tay chúng ta. Thế nên sẽ có người đến giúp ta đầu tiên, chúng ta có thể nhờ tên đó truy ra nguồn gốc của bức thư kia.”
“=___= sao phải tốn công phí sức như thế? Gọi một cú điện thoại kêu ai đó tới không được sao?” Kamenashi lắc đầu kịch liệt.
“Như vậy nhất định liên lụy Đầu To. Cấp trên mà biết bọn mình làm chuyện gì thừa thãi, cậu ta 100% cuốn gói đi Hokkaido điều khiển giao thông, rồi còn liên lụy những tổ trưởng khác. Đầu To tuy S (thích hành hạ người khác) thật, nhưng cậu ta vẫn còn hiền lành hơn Nishikido Ryo. Đâu fTO mà bị điều đi Hokkaido, tiếp quản tầng 24 nhất định là tên độc xà Nishikido Ryo.”
“Chẳng phải là đội phó sao? Đội phó đứng thứ hai về quyền hành mà nhỉ?” Kamenashi nghiêng đầu.
“Ngốc. Đầu To đã đi Hokkaido, đội phó chịu một mình ở lại Tokyo à? Đương nhiên là lấy chồng phải theo chồng chứ!” Akanishi vò đầu tên đồng sự của mình.
“Cậu từ thẳng thành cong còn nhanh hơn cả Kamenashi Kazuya đấy…” Ueda liếc mắt nhìn Akanishi.
“… Xem như tôi chưa nói gì hết.”
xOx
Hiện trường. Khách sạn Tokyo.
“A~ cậu cũng ở đây à. Chưa tìm thấy quả bom nào sao?” Kazama ngồi xuống bên cạnh Koyama.
“Ờ… ăn không? Đồ ăn của khách sạn đấy, miễn phí cung cấp cho đội mình.” Koyama đưa ra phần cơm trên tay.
“Ai~ Chỉ còn hơn 20 tiếng… tôi ăn đây.”
“Cứ việc. Chẳng phải chỉ chờ thả mấy tử tù sao?” Koyama thản nhiên nói.
Động tác Kazama chợt dừng lại. Anh ngước nhìn cộng sự của mình một lúc thật lâu, rồi thở dài thườn thượt, “thật không cam lòng… chịu thua dễ dàng như vậy.”
Koyama chỉ cười trừ, “Nói không chừng bên ngoại vi có chút thu hoạch nhỉ? Đợi xong hội nghị… tự tay tôi nhất định tóm gọn tên tội phạm này.”
“Này này sao lại là cậu? Phải để tôi mới đúng!” Kazama chen vào. “Đội phó đâu?”
“Sếp đi giải thích vụ nổ bom hồi sáng rồi. Hình như định nói đó là diễn tập gì đó… Đội phó không mấy nhiệt tình đâu…”
…
Ngoại vi. Nhà tù Tokyo.
“Tử tù tổng cộng có 36 tên… căn bản không có thủ hạ nào.” Uehara khép lại tập hồ sợ.
Nishikido và Yokoyama xoay người nhìn cô ta.
“Này, cô đấy,” Nishikido lên tiếng đầu tiên. “Đàn bà thì không cần quan trọng sự nghiệp quá đáng. Coi chừng ế.”
“Đúng vậy.” Yokoyama liền hùa theo. “Còn nữa, đàn bà thì đừng cau mày nhăn mặt như thế, ế đấy!”
Kato từ đâu chạy lại, tay ôm mấy hộp cơm. “Ăn cơm! A, tổ trưởng Uehara chẳng phải quyết tâm sống độc thân sao? Không lo, không lo.”
“Chẳng lẽ không tra được manh mối nào sao? Chúng ta cứ đóng quân trước nhà tù thế này à?” Uehara căm tức nhìn ba người đồng sự.
“Có… có… cô cứ đi liên hệ phía bên hiện trưởng, hỏi họ có … tìm… thấy gì không. À phải rồi, còn xác bom bên tên Ueda Tatsuya nữa, ăn cơm xong thì gọi qua đó hỏi thử.” Nishikido miễn cưỡng nhún vai.
“Bên khoa giám chứng nói mã số trên xác bom do bị cháy rụi nên rất khó truy ra toàn bộ… phải tìm trong đống 9000 dãy số. Bên đó có liên lạc qua Đức để xin hợp tác, nhưng bọn họ không muốn truyền thông tin ra cho chúng ta vì sợ quân sự tình báo.” Kato nhanh miệng báo cáo.
“Thế thì không cần điều tra quả bom kia nữa. Manh mối này… coi như vứt đi.”
…
xOx
“Loại bom này do Đức chế tạo, tổng cộng gồm 300 quả. Họ đã bán cho Trung Đông 186 trái, Mỹ 100, chính phủ Nhật Bản mua 5. 9 quả còn lại lưu hành trên thị thường ngầm. Nhưng đã nổ hết 6, chỉ còn lại 3. Nói như vậy, 50 quả bom trong bức thư kia… không có khả năng đều là dạng bom mạnh cỡ này. Hơn nữa, phía chính phủ Nhật Bản mua 5 quả, năm trước đã nổ một. Bốn quả còn lại được tồn trữ trong kho vũ khí, hai người các cậu đi tra xem chúng đã bị đánh cắp hay đột nhiên biến mất gì không.”
“Leader, sếp thật là nhân trí à?” Akanishi nhanh nhẹn ngồi vào xe, bắt đầu nổ máy.
“A, tôi chỉ dựa theo số liệu mà phán đoán. Các cậu nhanh tay lẹ chân một chút. Di động của tôi sắp bị Đầu To thu tóm rồi.”
“Yes sir. Sếp yên tâm, nếu phải ngồi tù.” Akanishi ra dấu cho Kamenashi bước vào xe. “Mỗi năm bọn tôi sẽ đến thăm sếp một lần.”
Sau đó cậu đóng di động lại, phóng xe ra khỏi bãi đỗ.
“Chúng ta đi đâu trước?” Kamenashi lên tiếng hỏi.
“Phòng hồ sơ của tổng bộ, điều tra xuất xứ của bức thư. Tôi sẽ thả cậu giữa đường, cậu đi tra xem bốn quả N45 kia còn trong kho hay không.”
“OK.”
Kamenashi và Akanishi cùng nhau liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay.
Chỉ còn 18 tiếng.
xOx
16 tiếng.
Akanishi đỗ phịch chiếc xe bên quảng trường. Sau đó, cậu đưa mắt nhìn tên đồng sự đang đứng nép ở một góc gặm bánh mì.
“Này, đặt thêm cái chén trước mặt nữa là có nhiều người cho cậu tiền lẻ lắm đấy.” Akanishi bước đến bên cạnh hắn. “Bộ dáng nhìn sao mà rách rưới.”
“Anh đi chết đi! Bộ đồ này là hàng hiệu đấy! Đúng là không có mắt thẫm mỹ gì hết. Người ta chỉ là… ăn mặc thiếu vải một chút thôi… ách xì~”
Akanishi cau mày nhìn Kamenashi. Cậu bĩu môi khinh bỉ, đưa tay cởi một bên áo khoác trên người, trùm lên đầu thằng nhỏ rồi kéo về phía mình.
Kamenashi loi ngoi giãy dụa, thò đầu ra khỏi tấm áo. Sau đó, cậu tiếp tục đưa bánh mì lên miệng gặm ngon lành.
“Này… đang ăn cái gì đó? Cho ké với!” Akanishi cúi thấp đầu, cọ cọ vào vai Kamenashi.
“… còn có một nửa à.” Kamenashi khó xử nhìn miếng bánh mì trên tay.
“Dù gì em cũng ăn không hết.” Akanishi nhoẻn miệng cười, ngang nhiên chộp lấy miếng bánh mì nọ. Hắn sợ Kamenashi cướp lại nên lập tức bỏ cả miếng vào mồm, nhai nhồm nhoàm.
“… bộ sáng nay em cho anh ăn không đủ no hả? Sao anh ăn hồ hởi như dân tị nạn châu Phi thế? Sửa lại cái tật xấu ấy đi!!! Chẳng phải không phải món em nấu thì không ăn được sao?”
“Ờ… ăn ực…a! ức…”
“Trà sữa của anh này… Muốn em uống trước một hơi luôn không?”
“Giết bây giờ!!! Không được uống!!! Dính nước miếng vào trà sữa của người ta hết!!!” (bộ bánh mì không dính hả trời =))=))=))=))=))
“Có một tin tốt và một tin xấu.” Akanishi bấm máy gọi Ueda. “Chứng cứ bị phá hủy, không truy ra được nguồn gốc bức thư. Mọi người dùng tên đăng nhập công cộng, không ai chú ý đến kẻ đã xài máy tính kia. Tin tốt là… bốn quả N45 đã biến mất.”
…
“Không có tiến triển gì hết… dù gì cũng đều nằm trong phán đoán của tôi.” Ueda vừa nói chuyện điện thoại vừa chăm chú chơi điện tử, “Manh mối bom thì sao?”
…
“Hỏi Kame đi.”
“Bên kia cho biết là do cấp trên lấy đi, nhưng không có văn bản ghi chép nào. Người ký giấy cho bom đi là Toda, đã nghỉ phép đi nước ngoài, không liên hệ được. Đồng nghiệp của ông ta cho biết người đến lấy bom ăn mặc rất sang trọng, nhìn qua là một vị cấp cao, dường như rất quen biết với Toda. Sau đó em có đi điều tra lý lịch của Toda, ông trước đây từng ở trong tổ phụ trách án kinh tế ở tầng 13.”
…
“Kazuya, một mình cậu tiếp tục đi tra Toda. Jin, cậu đến chỗ Nishikido đi. A~~ chết rồi, vất vả lắm mới tới được màn 9 mà~~~~”
…
“Leader, sếp đang làm gì đó?” Akanishi thận trọng nhíu mày.
…
“Chơi điện tử chứ gì? Không ai chơi cờ thú với tôi thì tôi phải chơi với máy chứ sao!!!”
…
“Sếp chơi vui, bọn tôi đi đây.” Akanishi.
“Cúp nha~” Kamenashi.
…
“T__T uổng công người ta~~ gọi điện thoại không đúng lúc gì hết!!!” Ueda gục đầu lên bàn rên rỉ.
Takizawa liếc mắt nhìn hắn, rồi thở dài một hơi.
Thật sự có thể trông vào hai thằng ranh con Akanishi Jin và Kamenashi Kazuya sao? Cho tôi chút niềm tin đi Ueda Tatsuya. Tôi mắt nhắm mắt mở với các cậu quá đủ rồi!!!!!!
xOx
13 tiếng.
Phòng chỉ huy trung tâm tầng 24.
“Không có gì đặc biệt hết. Đáng chú ý là dạo gần đây, tài khoản của Toda liên tục nhận được những món tiền khá lớn. Hung thủ liên lạc với ông ta như thế nào nhỉ?” Kamenashi đăm chiêu nhìn tập hồ sơ trong tay.
“Ai~ thế mới nói các cậu vẫn chỉ là những con nai vàng ngơ ngác, nhìn thấy vấn đề nhưng không nắm bắt được trọng điểm.” Ueda lắc đầu. “Tôi hỏi cậu, một mình đem bom ra ngoài, Toda có lá gan lớn vậy sao?”
“A… giống như Akanishi Jin to gan dám ở trước mặt Đầu To mà nói hai chữ ‘Đầu To’.”
“Đúng vậy, nhưng Toda vẫn làm. Điều này cho thấy… người này nhất định có niềm tin tuyệt đối với hung thủ, kẻ đã mang bom đi.”
Kamenashi giương mắt nhìn Ueda.
“Nói một cách khác… kẻ đứng sau vụ án này… có thế lực lớn mạnh hơn so với tưởng tượng của chúng ta.”
…
Nhà tù Tokyo.
“Tử tù… một đống như vậy, lai lịch không tầm thường rất nhiều, nhưng có người thế lực lớn mạnh như thế hậu thuẫn bên ngoài là chuyện không thể.” Kato lắc đầu. “Trên cơ bản là không có. Không một ai trong đám tử tù có quan hệ liên hệ với bên ngoài mà sừng sỏ như thế.”
“Hm…” Akanishi gật đầu.
“Mà Jin này, bên kia thế nào? Phía hiện trường chưa tìm được quả bom nào sao?
“A, chỉ dựa vào mấy vòng tròn vẽ bậy của leader nhà tôi mà tìm được gì.” Akanishi lắc đầu.
“Đừng nói thế. Tatsuya là chuyên gia phân tích số liệu. Cậu ta phá gì chứ mấy chuyện này, không đời nào phá bậy. Với Ueda mà nói, phân tích số liệu không phải khó khăn gì, mấy tỷ lệ này nọ, chỉ liếc mắt một cái là thấy rồi. Nếu vẫn không tìm được… nói không chừng… không có tới 50 quả…”
“Sếp Kato…”
“Hả? Chuyện gì?”
“Kỳ thật… leader nhà tôi với sếp… đều là nhân trí à?”
“Hả?”
xOx
10 tiếng.
“Toda trước đây công tác ở tầng 13. Sau một lần nhồi máu cơ tim, người được chuyển đến kho vũ khí. Đến khi lành bệnh, ông ấy cáo hưu, xin điều khỏi tầng 13. Những vụ án Toda từng tham gia không nhiều lắm vì khi gia nhập đội, ông ta chỉ mới tốt nghiệp đại học. Vụ án lớn nhất là vụ nghị viên Maeda nhúng tay vào vụ rửa tiền tham ô. Nhưng kết cục không tra được gì đặc biệt.” Kamenashi báo cáo với Ueda, mắt liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã tới giờ hẹn với Akanishi.
“Hm, Shigeaki nói phía ngục giam không có manh mối gì. Mà bên hiện trường vẫn chưa tìm được quả bom nào, trừ bỏ vụ nổ sáng nay…” Akanishi vừa lái xe, vừa đưa mắt tìm Kamenashi.
…
“Ờ… nhất định không có tới 50 quả. Hiện tại chỉ có một manh mối… Sao tôi có cảm giác… mục tiêu của hung thủ có thật là mấy tử tù kia không? ——– A!!!” Ueda giật nảy mình. Takizawa từ đâu bất ngờ xuất hiện trước mặt.
…
“A? Sao thế? Leader, sếp thấy gián à?” Akanishi rốt cuộc tìm thấy Kamenashi.
…
“… Cậu ta không thấy gián… mà là thấy tôi!” Takizawa ngang nhiên chộp lấy chiếc di động. “Trò chơi dừng ở đây. Hai người các cậu ngừng hành động lại cho tôi. Lập tức quay về báo cáo. Còn không, cả hai theo tôi đi Hokkaido điều khiển giao thông.”
Ueda nhìn Takizawa.
“Tatsuya. Chỉ còn 10 tiếng. Tôi không có khả năng để mặc cậu muốn làm gì thì làm.”
“A… vậy chúng ta đi chơi cờ thú thôi!!!”
…
Kamenashi tròn mắt nhìn Akanishi.
Di động trong tay hai người chỉ vang lên mấy tiếng tít tít.
Đôi mày liền cau lại.
Hiện tại, không còn chỉ huy từ thượng cấp.
xOx
“Này, làm sao bây giờ? Đến hiện trường à?” Kamenashi chống cằm hỏi Akanishi.
“Tra được gì thì đội phó đã tra được. Vụ bom sáng nay ngay đúng góc chết của đội. Anh mới gọi điện hỏi Koyama, cậu ta nói căn bản không có manh mối nào để thu thập.”
“Câu nói cuối cùng của Tatsuya với bọn mình…” Kamenashi đăm chiêu nhìn hộp nước hoa quả trong tay.
“A!” Akanishi thuật lại.
“Không phải! Câu trước đó.” Kamenashi hậm hức đá tên đồng sự béo của mình.
“Mục tiêu của hung thủ không phải mấy tên tử tù.”
“Cậu ta rõ ràng dùng câu nghi vấn!”
“Mỗi lần Tatsuya dùng câu nghi vấn thì em phải tự hiểu đó là lời khẳng định! A, dư thời gian nha. Đi xem phim đi.”
“Anh rảnh rỗi quá thì đi tìm cô em nào mà đi xem phim. Giải quyết xong xuôi nhu cầu sinh lý của mình rồi về cũng được.” Kamenashi xua tay. “Tôi muốn ở đây nghiền ngẫm mục đích sống của mình.”
Akanishi kề sát mặt Kamenashi, miệng cười tinh ranh. “Mục đích sống của em… chỉ cần hai chữ là đủ… chính là…”
Kamenashi chớp chớp mắt, khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một gần.
“Nấu cơm! A~~ đi xem phim thôi!” Akanishi nhếch mép, thụt người trở về. Sau đó cậu nhanh tay mở cửa xe bước ra ngoài,
“Nấu cái đầu anh đó!!!!!!!!! Có ngày tôi ăn gọn anh luôn cho mà coi!!!! Tức chết đi được!!!!”
xOx
9 tiếng 30 phút.
“Xem bộ nào nhỉ? Hay xem bộ này đi… “Bomb Lover” – Cô-nàng-có-số-điện-thoại-thứ-21-trong-di-động hồ hởi chỉ vào tấm poster trên tường.
“Em tha anh đi. Anh giờ không muốn nhìn đến cái chữ “bom” đâu.” Akanishi lắc đầu kịch liệt.
“A… Jin, dạo này sao mà lạnh lùng như thế.” 21 bĩu môi.
“Xem cái này đi.” Mèo Garfield, rất giống con rùa kia nha. Nếu mình mà là thằng nhóc ấy, mình sẽ coi Ninja Rùa, đồng loại mà.”
“Nhưng em muốn coi phim tình yêu lãng mạn cơ… Jin, anh gọi em ra đây làm gì?”
“Cần chút yên tĩnh, thư giãn đầu óc.” Vốn muốn nghỉ ngơi với con rùa bướng bỉnh kia, thế mà thằng nhóc hiện tại chỉ muốn nghiền ngẫm mục đích sống để nấu cơm của mình.
“Ứ ư… em còn tưởng anh muốn cùng em ‘chơi đùa’ một chút chứ… Jin…” 21 kề môi bên tai Jin, thấp giọng thì thầm.
“A… chơi đùa thì cũng phải bình tĩnh.” Akanishi lập tức né người. “Đi mua vé đi.”
21 mỉm cười ranh mãnh, xoay người ngoáy mông đi về phía buồng vé.
Akanishi tựa đầu vào tường… thực muốn ói nha. Mệt chết đi được.
Không có đầu mối… mấy người tổ trưởng kia thực lợi hại hơn tưởng tượng của chính mình.
Xem một bộ phim sẽ lãng phí mất hơn một tiếng đồng hồ… Còn cái tên Kamenashi Kazuya rốt cuộc đang nghiền ngẫm tới cái gì? Cuộc đời nó đơn giản hai chữ ‘nấu cơm’ mà cũng phải nghiền ngẫm sao?
Di động trong túi cậu chợt vang lên.
xOx
Kamenashi im lặng ngồi nghiền ngẫm mục đích sống của mình.
“Nói đi nói lại, mình ở cùng với cái tên Akanishi Jin bấy lâu nay mà tên này chưa nấu được bữa cơm nào… A, không được, để anh ta nấu nhất định cơm thành cháo mất. Nhưng mà… nấu cơm cũng là mình, lau dọn cũng là mình… Chẳng lẽ trời sinh mình ra thực là M (thích bị hành hạ) sao?… Không hẳn nha, Toto-chan nói mình S (thích hành hạ người khác) mà? Đúng vậy, mình là S!!! Nhưng vì sao vẫn phải nấu cơm??? Tại sao tên kia không làm gì hết???”
Di động trong túi Kamenashi chợt vang lên.
“Có người chết trong nhà tù.” Là giọng nói của Nishikido.
xOx
Ngoại vi. Nhà tù Tokyo.
Khi Akanishi và Kamenashi đuổi tới nơi, thi thể đã được mang ra, chỉ chờ hai người kiểm nghiệm.
“Chỗ này giao cho các cậu.” Nishikido vỗ vai Akanishi.
“… giao cho bọn tôi làm gì?” Akanishi nhíu mày.
“Nhặt xác. Kamenashi không phải khoa giám chứng à?”
“Cậu ta thuộc về phần kỹ thuật của khoa giám chứng, chứ không phải pháp y. Nhặt cái gì mà nhặt!”
“Nạn nhân tự sát, cắt cổ tay.” Kamenashi quỳ rạp trên đất, cẩn thận xem xét thi thể rồi ngẩng đầu báo cáo với Nishikido. “Xem ra không liên quan gì đến vụ này.”
“Là một phạm nhân vừa bị kết án. Có lẽ chờ đợi không nổi ngày hành hình nên tự kết liễu đời mình.” Kato gật gù.
“…” Nishikido thở dài, bộ dáng có chút ảo não cùng thất vọng. “Lại là tự sát!!! Bộ dạo này đang thịnh hành mốt này à? Tù nhân cũng vậy, mà tử tù cũng vậy!”
“Sếp đang tra án tự sát nào à?” Kamenashi nhướn mày.
“A! Nhắc vụ này mới nhớ, dù gì cũng sẽ thả người, tôi đi về giải quyết mấy vụ án trong tay đây. Thật phí thời gian mà!” Nishikido nhăn mặt nhìn đồng hồ.
“Sếp giỡn à? Cấp trên mà biết được là coi như sếp về vườn cày ruộng đấy!” Yokoyama đưa chân đá Nishikido một phát.
“Nghị viên rửa tiền tham ô đấy!!!! Đã sắp tra ra tài khoản ở Thụy Sĩ của lão rồi. Nếu trong lúc tôi đang nhàn rỗi ở đây, con cáo già đó mà tiêu tán được sổ sách sang nơi khác, coi như công sức điều tra ba năm nay của bọn tôi bị thiêu rụi trong một giờ!!!!” Nishikido hung hăng đáp lại một cước.
“Nghị viên nào?”
“Nghị viên nào?”
Akanishi và Kamenashi đồng loạt lớn tiếng.
Nishikido và Yokoyama tròn mắt nhìn hai người bọn hắn.
“Ueda thế nào lại không biết dạy dỗ hai thằng em của mình, mấy chuyện này mà đi hỏi tôi, các cậu nghĩ tôi sẽ trả lời chắc?” Nishikido nhếch mép.
“Maeda Mine?” Akanishi tiếp tục hỏi tới.
Biểu tình trên mặt Nishikido chợt trở nên kỳ quái.
“Đã biết. Kazuya, đi thôi.” Akanishi đưa tay túm lấy chiếc áo khoác đang treo gần đấy rồi nhanh chân bỏ đi.
xOx
8 tiếng.
“Đánh lạc hướng chú ý của chúng ta, điều Nishikido Ryo ra khỏi vụ án, sau đó lợi dụng thời gian để tẩu tán tiền tham ô… hung thủ quả nhiên có chuẩn bị kỹ càng.” Akanishi đạp mạnh chân ga.
“Bằng động cơ này, chúng ta có thể kết án sao? Chỉ là suy đoán cả thôi. Tuy rằng Nishikido có liên quan đến vụ rửa tiền của Maeda, mà cứ cho là người đã lấy đi 4 quả bom kia để cài ở khách sạn Tokyo… sao lão có thể chắc chắn Nishikido sẽ tham gia đợt hành động lần này?” Kamenashi cúi nhìn đồng hồ. “Chỉ còn 8 tiếng.”
“Nếu là nghị viên, hơn nữa lại đứng đầu bộ an ninh công cộng, việc điều động nhân viên có khó khăn gì? Chỉ cần lão nói một tiếng là được. Mau gọi điện thoại cho leader.” Akanishi chăm chú nhìn giao thông trước mặt. “Chúng ta trực tiếp đến nhà Maeda Mine.”
“Jin.” Kamenashi chợt khựng lại. “Anh quên một chuyện…”
“Chuyện gì?”
“Tatsuya đã cắt đứt liên lạc với chúng ta.”
KÉT!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chiếc xe suýt chút nữa tông thẳng vào cột điện bên đường.
…
Không còn cách nào hành động.
“Hay chúng ta hợp tác với tổ phó tầng 28, xin tiếp ứng của họ?” Kamenashi đề nghị.
“Tầng 28 không có biên chế tổ phó, hơn nữa những vụ án thông thường không khẩn cấp như bên mình. Một khi Nishikido đã đi, hành động của bọn hộ lập tức đình trệ. Nếu không, cần gì Maeda Mine phải tốn bao công sức để điều một mình Nishikido đi? Akanishi mím môi.
“Vậy làm sao bây giờ? Hai người chúng ta không thể xin được lệnh điều tra.”
xOx
7 tiếng 45 phút.
Phòng chế tác tập đoàn Ten Shin.
“Này, em chắc là lệnh điều tra dài vậy à?” Akanishi nhướn mày nhìn Kamenashi đóng mạnh một dấu mộc vào bản văn kiện.
“A~ a~~ dài hay không cũng không khác lắm.” Kamenashi xua tay.
“Làm giả… lệnh điều tra… có bị ngồi tù không nhỉ?” Một nhân viên từ đâu bước lại, mỉm cười dịu dàng.
Akanishi và Kamenashi lập tức sững người.
“Giết người diệt khẩu đi.” Akanishi đề nghị.
“Anh đi chết đi!!!” Kamenashi hung hăng tặng tên đồng sự kia một cước rồi quay ra nói với nhân viên nọ, “Bác Ishikawa… bác ra đây với cháu một chút.”
Akanishi lặng yên đứng nhìn Kamenashi kéo Ichikawa đến một góc. Hai người trò chuyện một lúc. Khi trở lại, văn kiện trên tay đều được đóng dấu kỹ càng và đầy đủ.
“Thật đấy. Có bị ngồi tù không?”
xOx
7 tiếng.
Nhà riêng của Maeda Mine.
“Em chắc chắn đã khuất phục được lão già Ishikawa kia?” Akanishi huých khuỷu tay vào người Kamenashi.
“Chắc chắn, chắc chắn!” Kamenashi bấm chuông cửa.
…
“Đã trễ thế này mà các người đến làm gì? Tôi sắp đi ngủ tới nơi rồi.” Thọat nhìn bộ dáng Maeda rất chỉnh tề, không có dấu hiệu chuẩn bị lên giường.
“Ngài Maeda Mine?” Akanishi nghiêm trang nói. “Chúng tôi thuộc về tổ tham án tầng 28.”
Khóe miệng Maeda run run.
“Về…” Akanishi liếc Kamenashi.
Đối phương lập tức gật đầu hiểu ý, “Về vụ án rửa tiền tham ô, chúng tôi tình nghi ngài có nhúng tay vào, nên muốn mời ngài về sở điều tra.” Liền sau đó, cậu rút ra lệnh điều tra giả mạo kia, cố tình quơ quơ trước mặt Maeda để đối phương không kịp nhìn rõ.
“Nếu các cậu không có chứng cứ thì…” Toàn thân Maeda cứng đờ.
“Mời ngài giao ra những vật dụng dùng để liên lạc. Từ giờ phút này đến 8 giờ sáng ngày mai, ngài không được quyền liên lạc với bất cứ vị luật sư nào.” Akanishi tiếp lời nhịp nhàng. “Chúng tôi đồng thời tình nghi ngài có tham gia trong vụ án hăm dọa an toàn chính phủ Nhật Bản. Hơn nữa… giấy chứng nhận đã được xác thực, chúng tôi đã tìm ra Toda.”
“Không thể. Các cậu không thể tìm được người!” Maeda dường như sắp bị khuất phục.
Thế nên Akanishi liều mạng, quyết liều một phen, được ăn cả, ngã về không. “Đương nhiên không thể tìm được, đừng nói gì tới hỏi cung. Chẳng phải người đã bị ngài diệt khẩu sao?”
Maede sững sờ, toàn thân ngồi phịch xuống chiếc ghế sô pha, gương mặt tái sầm.
Kamenashi và Akanishi cũng muốn rụng rời tay chân mà ngã nhào xuống.
A… rốt cuộc thắng cược…
Chính là người này.
Bằng không đừng nói tới đi Hokkaido điều khiển giao thông.
Có khi cả hai tên dắt tay nhau vào nhà tù Tokyo mà nghỉ phép chứ chẳng đùa.
xOx
5 tiếng.
Phòng chỉ huy trung tâm tầng 24.
Takizawa hùng hổ xông thẳng từ ngoài vào, ném một tập văn kiện lên bàn.
Ueda đang ăn mì ngon lành.
“Hai thằng ranh nhà cậu khá quá nhỉ?” Takizawa tức giận rống to.
“A? Bọn họ bắt được Maeda Mine rồi à?”Ueda thản nhiên lên tiếng.
Takizawa giật mình, tròn mắt nhìn hắn.
“Maeda Mine chỉ là một trong những phỏng đoán của tôi. Tỉ lệ phạm tội của lão cao hơn so với những người khác. A~ thật không uổng công dạy dỗ hai thằng nhỏ của tôi nha.”
Takizawa nắm chặt hai lòng bàn tay, lăm lăm nhìn hắn, “Hai người bọn họ kết tội đối phương khi không có bằng chứng trong tay, bắt tôi phải mời một vị nghị viên đứng đầu bộ an ninh công cộng đến tầng 24 để uống trà. Cái này quả nhiên là dạy dỗ của cậu!”
“Đội trưởng à, sếp yêu cầu cao quá nha. Mấy tiếng trước tầng 24 chẳng phải không cho bọn tôi đi tìm chứng cớ à?”
“Maeda Mine hiện tại đã muốn nhận tội.”
“Đương nhiên!!!! Jinjin tổ bọn tôi nổi tiếng hung thần hỏi cung, hắn nhận thứ hai thì cả 30 tầng không ai dám nhận thứ nhất đâu > <!!!! Nhất định phải thưởng lớn cho thằng nhỏ.”
“Maeda Mine từ chối khai ra đã giấu bom ở những chỗ nào. Còn nữa, lão muốn chúng ta cấp cho hắn một chiếc trực thăng với người lái và 15 triệu tiền mặt.”
“Yên?”
“USD.”
“Woa~~~~ ông này lớn mồm thật nha~~~~” Ueda tròn xoe hai mắt.
“Và lão vẫn muốn chúng ta thả những tử tù kia ra.” Takizawa khoanh tay trước ngực. “Căn bản không hề vãn hồi thế cục mà chỉ khiến nó thêm phiền toái. Làm chuyện dư thừa chi mà giờ bắt tôi dọn phân cho cả bọn. Cậu cũng vậy, hai tên ranh con kia cũng thế.”
“Trước khi bom nổ… chuẩn bị chu đáo mọi thứ cho Maeda, rồi lão sẽ nói địa điểm bom ra?” Ueda đứng lên, vẻ mặt có chút khinh bỉ.
“Cấp trên muốn chúng ta đáp ứng lão. Đừng đùa giỡn gì nữa.”
“Hung thủ có nói mấy quả bom không?” Ueda bước đến bên bản thiết kế của khách sạn Tokyo, hai mày hơi nhíu lại.
“Akanishi Jin nói còn ba quả, lão không phủ nhận.”
Ueda cúi nhìn đồng hồ trên tay, “4 tiếng 47 phút.”
“…” Takizawa chằm chằm nhìn Ueda.
“Cậu nói… tôi có khả năng truy ra vị trí của ba quả bom kia không?” Ueda nhướn mày hỏi Takizawa.
“Nhưng theo phán đoán ban đầu của cậu…”
“Nếu đã biết động cơ phạm tội của hung thủ, phương pháp tính toán dĩ nhiên phải khác đi.” Ueda khoanh hai tay lại, mắt chăm chú nhìn bản thiết kế. “Nếu tôi là Maeda Mine, để thoát khỏi tội rửa tiền tham ô, dù là dùng bom uy hiếp, tôi cũng không muốn làm lớn sự tình. Chính vì vậy, địa điểm cài bom… có một điều kiện tiên quyết, không dễ dàng bị người khác phát hiện và chuyện cài đặt không đơn giản.”
“Cậu có mấy phần chắc chắn?” Takizawa liền hiểu được ý tứ của Ueda.
“4 phần.”
“Vậy tôi đi chuẩn bị 15 triệu.” Takizawa không chần chừ do dự mà xoay người bỏ đi.
“Đừng trông cậy toàn bộ vào tôi. Ueda Tatsuya này chỉ có thể thử một lần.” Ueda cầm lên ống nghe điện thoại, dõng dạc nói, “Cám ơn, nối đường dây với phía hiện trường.”
Takizawa nói vào bộ đàm, “Gọi qua bên Nishikido, nói bọn họ trở về khẩn cấp.”
xOx
3 tiếng.
Hiện trường. Khách sạn Tokyo.
Hầm nước ngầm.
“Lên báo với đội phó.” Koyama xoay người nói với Kazama đang đứng sau lưng, “tìm được quả thứ hai.”
…
Phòng chỉ huy trung tâm tầng 24.
“Báo lại với Koyama Keiichiro, đừng tùy tiện phá bom. Loại này rất khó. Tôi muốn cậu ta truyền hình ảnh trở về, tôi sẽ dạy cách phá.” Ueda đưa ngón tay lên môi, mắt dán chặt vào bản thiết kế.
…
Phòng hỏi cung tầng 24.
“Như vậy… vì sao ông muốn thả ra những tử tù kia?” Akanishi hỏi Maeda.
“Không có lý do gì đặc biệt. Đơn giản vì tôi thích.”
Kamenashi nhướn mày nhìn hung thủ, rồi lại liếc qua chiếc đồng hồ.
Chưa tới 3 tiếng.
…
Ngoại vi.
“Thì ra hung thủ cài bom là Toda. Hiện tại vẫn chưa tìm ra tung tích của ông ta.” Nishikido nói với Takizawa thông qua chiếc bộ đàm.
“Không cần phí sức. Toda đã chết. Nói cách khác, hiện tại bom được giấu ở đâu… chỉ mỗi mình Maeda Mine biết.”
xOx
1 tiếng 30 phút.
“Tìm được một quả nữa.” Kazama hồ hởi reo lên, xoay người nói với Kobayashi. Cả hai đang ở trong nhà bếp của khách sạn Tokyo. “Mau gọi cho Ueda.”
xOx
1 tiếng.
Phòng hỏi cung tầng 24.
“Hiện tại tôi phải đi, đến khi tôi xác định sự an toàn của cá nhân thì sẽ nói nơi cất giấu những quả bom kia cho các vị.” Maeda đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Akanishi và Kamenashi đưa mắt nhìn nhau.
“Được, tôi đi xin chỉ thị của thượng cấp.” Akanishi đứng dậy bỏ đi.
…
Phòng chỉ huy trung tâm tầng 24.
“Đội trưởng, Maeda nói muốn đi.”
Takizawa liếc nhìn Ueda, “Cậu cần bao nhiêu thời gian?”
“Để người đi đi.” Ueda lắc đầu.
Takizawa cầm lên chiếc bộ đàm, “Kế hoạch A. Thả người.”
“Jin, cậu đưa người lên trực thăng. Tùy thời chờ tin tức của tôi.” Ueda dõng dạc ra lệnh với Akanishi, đầu không hề quay lại.
“Yes sir.”
xOx
50 phút.
Sân thượng tòa nhà 30 tầng.
Maeda bước về phía trực thăng, miệng nở một nụ cười gian xảo, “Đưa một khẩu súng cho tôi.”
“Ông muốn làm gì?” Akanishi nhíu mày.
“Có người lái trong trực thăng, đương nhiên các cậu không cài bom. Nhưng có gì chắc chắn tên đó không bắt tôi trở về? Nói không chừng, người đang ngồi trong kia là đồng sự của các cậu! Mau đưa súng cho tôi!! Nhanh lên!!!”
Akanishi chậm rãi đưa tay đến bên hông.
…
Hiện trường. Khách sạn Tokyo.
Phòng chứa đồ tầng 38.
“Koyama, Koyama!!!! Cái này là gì???” Kazama đột nhiên hô hoán, vẫy tay gọi đồng sự của mình.
“Tìm được rồi!!! Quả cuối cùng!!!!” Koyama cơ hồ muốn nhảy cẫng lên, hai người đưa tay vỗ bồm bộp.
Kazama nói vào bộ đàm gắn trên cổ áo, “Ueda, bọn tôi tìm được rồi.”
…
Phòng chỉ huy trung tâm tầng 24.
Ueda gật đầu với Takizawa.
Takizawa xoay người nói với Kamenashi, “Báo cho Akanishi, bắt người.”
“A… đã tìm được bom! Hết thảy ba quả. Tính luôn quả đã nổ đầu tiên là bốn. Nghị viên Maeda, xin lỗi nha, chuyến bay này xem như hủy bỏ.”
“Các người muốn đùa với tôi đấy à?” Maeda giương tay, chĩa thẳng súng vào Akanishi.
“A~ còn muốn đánh lén cảnh sát? Ông tưởng tôi ngu tới nỗi giao súng có đạn cho ông à?” Akanishi từ trong túi rút ra một thanh súng lục khác, nhắm thẳng Maeda, “Mời ngài theo tôi, nghị viên…”
Từ bên trong trực thăng đột nhiên có một người bước ra, kề họng súng vào thắt lưng Maeda, “Sniper (tay súng bắn tỉa) Nishioka Teraji. Xin chỉ giáo thêm.”
xOx
“OK. Mọi người vất vả rồi. Giải quyết xong mấy vụ án trong tay thì được nghỉ ngơi ba ngày!” Takizawa thông báo với toàn đội.
“Đội trưởng, sếp nói cứ như chưa nói thế kia!!!!” Kazawa uể oải gục đầu lên bàn. “Giải quyết xong mấy vụ án trong tay…”
“An ủi tinh thần các cậu một chút còn muốn gì nữa?” Takizawa khép lại tập hồ sơ. “Tổ B!”
“Sếp đùa à??? Đội trưởng à… bọn em thức suốt 24 tiếng rồi đó!!!” Akanishi đá một cước vào chân Kamenashi. “Mau mau chạy lại làm nũng đi, đội trưởng thương cậu nhất mà!!!”
Takizawa đảo mắt một lượt qua cả ba người, ánh mắt nheo lại, miệng cười tươi tắn nhưng sát khí lại nghi ngút cả phòng, “Đương nhiên rồi nhóm lập công! Sao có thể bạc đãi các cậu được nhỉ? Từ hôm nay cho các cậu đình chỉ công tác. Mỗi người nộp một bản kiểm điểm 100 nghìn chữ, không hơn không kém, để các cậu biết tôi có đùa hay không. Khi nào tôi hết giận thì các cậu có thể đi làm trở lại… Coi các cậu còn dám xằng bậy nữa không!!!”
“A, không còn cách nào khác. Thiếu chút nữa các cậu đã liên lụy đội trưởng phải đi Hokkaido điều khiển giao thông rồi.” Imai vò đầu hắn. “Thôi, Kame-chan viết 70 nghìn chữ thôi.”
“A!!! Còn em, còn em?” Akanishi chỉ vào mình.
“Cậu cũng dũng cảm. Dù gì chỉ là bị xúi giục. Viết 60 nghìn chữ là được.”
“~~~~~> < Tsuba-chan~~~~ hôm nay cậu thiệt dễ thương và nhân ái nha~~” Ueda lập tức bay lại, cọ đầu vào bả vai Imai. “Cho tôi 50 nghìn chữ thôi nhá?”
“Đầu sỏ gây tội mà còn dám vác mặt đi trả giá hả? Ueda Tatsuya, cậu viết 200 nghìn chữ còn chưa đủ hả giận tôi nữa là!!!” Takizawa ném cho Ueda một cái liếc. “Tan họp!”
“Nếu tôi tự nguyện đi xem mắt em gái của cậu, giảm giá cho tôi nhá?” Ueda lại bay ra cọ đầu vào vai Takizawa.
“Không cần. Em gái tôi sắp kết hôn rồi.” Sắc mặt đối phương không chút suy chuyển. “Hay cậu giúp tôi viết báo cáo cũng được, như là hai thằng ranh con họat động vô tổ chức là do ai sai khiến? Cái lệnh điều tra giả mạo kia là từ đâu tới? Rồi làm thế nào mà toàn bộ hệ thống máy tính của 30 tầng đồng lọat nhiễm virus.”
“O_____O” Ueda sững người.
“Còn nữa… làm thế nào giúp đồng chí Ueda Tatsuya kháng án mà không bị ngồi tù?” Gương mặt Takizawa điềm nhiên như không.
“Đã biết T___T. Em về nhà viết kiểm điểm.”
xOx
“Alô?” Kamenashi dùng cổ giữ lại chiếc điện thoại, tiếp tục cởi áo.
“Kazuya hôm nay đến phòng chế tác của công ty à?”
“…” Động tác Kamenashi lập tức khựng lại.
“Còn nhờ vả bác Ishikawa bao che tội làm lệnh giả.”
“Chuyện này…”
“Về nhà ăn cơm đi. Sẽ nấu sẵn món Pháp đợi em.”
“Tối nay…” Kamenashi ngoảnh đầu nhìn Akanishi.
“… Nhìn cái gì? Chưa từng thấy qua anh đẹp trai cởi quần áo à?” Akanishi nhếch mép. “Tối nay ăn gì thế?”
“Món Pháp…”
“!!!” Akanishi trừng lớn hai mắt, “em biết nấu à?”
“Để ngày mốt đi! Tối nay có hẹn!” Kamenashi vội vàng nói một câu vào ống nghe, rồi cúp điện thoại cái rụp, “món Pháp cái đầu anh a!!! Tối nay ăn thịt bò!!! Không ăn thì sẽ bị quá hạn!!! Đồ ngốc!!!!”