No. 24

Quyển 2 - Chương 9



Akanishi và Kamenashi ngoan ngoãn ngồi ở băng ghế trước văn phòng tổ A.

Các đồng nghiệp qua lại không ngơi nghỉ. Ai nấy đều gửi đến bọn hắn những ánh mắt đầy thương cảm, tựa hồ cả hai là mấy đứa trẻ mất mẹ.

Sau khi nộp bản báo cáo về vụ mất súng, Koyama uể oải bước ra từ văn phòng Takizawa. Mắt vừa nhìn tới Akanishi và Kamenashi, anh không khỏi thở dài.

“Sao Koyama Koichiro nhìn bọn mình cứ như đang nhìn di ảnh thế?” Akanishi không khỏi cau mày. “Chẳng phải bọn mình tạm thời theo Đầu To nhận nhiệm vụ à?”

“Đúng vậy a… cũng chưa từng nghe qua tổ A có ai bị Đầu To ngược đãi mà!” Kamenashi gật gù.

Koyama bất chợt bước tới bên hai người, “Haiz… không sao. 18 năm sau, hai cậu sẽ trở thành những người đàn ông thực thụ và thấm thía nỗi đau hôm nay.”

O________O

“Gì thì gì vẫn khá hơn tự thân đi tìm ba mươi khẩu súng cho sếp!!” Akanishi chỉ tay vào chóp mũi Koyama.

“Cái gì mà tự thân!!! Còn tôi anh bỏ đâu??” Kamenashi hung hăng chỉ vào mũi Akanishi.

“Jin và Kazuya!” Imai chợt bước ra từ văn phòng Takizawa, tay cầm một xấp hồ sơ.

“Có mặt!” Kamenashi nhanh nhảu giơ tay.

“Đến hiện trường! Hai cậu đi với tôi.” Imai giao tập hồ sơ cho Akanishi. “Khu A, căn hộ cao cấp của cảnh sát.”

“Bọn may mắn.” Koyama bĩu môi.

“Koichiro, cậu cũng may mắn lắm. Vì cậu hoàn thành vụ mất súng sớm như thế nên giờ đi giải quyết vụ xương cốt luôn đi.”

“Hả???”

“Tôi đã đề cử cậu.”

“Đội phó, tôi đắc tội gì cậu à?”

“Không có, nhưng tôi chán nhìn cái mặt oán vợ của Takizawa Hideaki lắm rồi.”

“Mặt thiên lôi thì có!!” Koyama tựa hồ muốn khóc òa.

“A ha! Được đến hiện trường với sếp Imai!!” Kamenashi tung tăng nhảy chân sáo.

“Haiz… Kazuya, cậu đừng hứng khởi như thế!” Koyama xoa đầu con rùa nhỏ, “bộ cậu chưa từng nghe… đội phó không hề sử dụng súng à?”

“Cái này sếp yên tâm!” Akanishi điềm nhiên vỗ vai Koyama. “Bọn tôi quen rồi. Đội phó vẫn còn khá hơn Ueda Tatsuya. Cái tên đấy cả súng cấu tạo thế nào còn không rõ cơ mà.”

xOx

Khu A, căn hộ cao cấp của cảnh sát.

Imai giơ tay đưa thẻ căn cước cho nhân viên mặc cảnh phục ở đấy, rồi cùng Akanishi và Kamenashi bước vào hiện trường.

“Cách đây hai mươi phút, nhân viên vệ sinh của căn hộ báo án. Anh ta phát hiện cửa nhà mở nên đi vào, lập tức nhìn thấy hai thi thể trong phòng khách.” Akanishi hắng giọng đọc tập tài liệu.

Imai rút đôi găng tay từ túi quần rồi mang vào. Sau đó, anh mở cửa.

Mùi tanh của máu tươi lập tức xộc lên, cả ba không khỏi có chút rùng mình.

Imai cẩn thận quan sát lối ra vào. Ba đôi giày được đặt ngay ngắn trước cửa: một đôi nữ, một đôi trẻ em, còn có một đôi giày da của đàn ông. Akanishi và Kamenashi lập tức rút súng từ bên hông, gỡ chốt bảo hiểm, tư thế sẵn sàng. Trong phòng ắt hẳn còn người thứ ba.

Imai xách chiếc vali màu trắng, bước thẳng vào nhà. Anh vòng qua chiếc sô pha, bước về phía thi thể của người mẹ và đứa bé trai đang phơi mình giữa vũng máu.

Imai nghiêng đầu, xem xét vị trí của thi thể, rồi rút một chiếc đèn pin nhỏ từ trong túi áo. Anh mở đèn, chậm rãi soi theo vết máu trên sàn.

Từ vũng máu giữa phòng khách, có những đốm nhỏ giọt kéo dọc theo hành lang về phía thư phòng, đến trước cửa thì biến mất.

Imai tắt đèn pin.

Sau đó, anh bước về phía thư phòng. Akanishi và Kamenashi lập tức theo sát phía sau. Một tay Akanishi cầm súng, tay kia đẩy cửa. Kamenashi thuần thục chĩa súng về hướng cánh cửa.

Bên trong thư phòng, người đàn ông gục trên bàn làm việc, vết thương trên cổ  tựa hồ đã ngừng chảy máu. Bàn tay phải của nạn nhân cầm con dao gọt trái cây đẫm mãu.

Akanishi hít mạnh một hơi, thu súng trở về.

“Gọi điện thoại cho khoa giám chứng, nói với họ, nạn nhân gồm ba người.” Imai đanh mặt, ra lệnh với Kamenashi.

“Rõ.” Kamenashi cũng hạ súng.

xOx

Thi thể bị khiêng đi, ba người chằm chằm nhìn theo.

“Sếp lớn, có chen hàng không?” Vị cảnh sát khiêng cáng hỏi Imai. “Nếu phải thì để Kamenashi về với tôi. Chen làm sao, chen chỗ nào.”

“Hả? Hả? Tôi hữu dụng vậy sao?”  Kamenashi nghe thế không khỏi hào hứng.

“Bọn họ chỉ muốn cậu về để viết báo cáo thôi.” Akanishi liền dội nước lạnh vào đồng sự của mình. “Ăn nhiều như thế mà chẳng khôn ra chút nào.”

“T__T”

Akanishi đưa tay xoa đầu Kamenashi, “Cậu đổi nghề đi làm thư ký đi, nhất định làm giàu được. Thấy không? Ai cũng bảo cậu là thư ký giỏi nhất.”

“Không cần chen hàng. Đã xác định được nạn nhân. Để thằng nhóc lại lát còn viết báo cáo cho tôi.” Imai mỉm cười với vị cảnh sát kia.

“T__T Đội phó, sếp càng nói, em càng đau lòng a.” Kamenashi bĩu môi, cọ đầu vào vai Imai làm nũng, chân không quên đá một cước mông Akanishi để hả giận.



Vì cả Imai và Kamenashi đều có mặt ở hiện trường, khoa giám chứng không cử chuyên viên tới làm việc.

Akanishi cầm bức ảnh chụp một nhà ba người bên chiếc điện thoại lên quan sát. Tấm hình được chụp vào một buổi dã ngoại. Người mẹ ôm đứa con, ông bố ngồi cạnh đứa bé. Cả ba đều cười rất tươi. Akanishi không khỏi chau mày.

Imai ôm hai tay trước ngực, mắt đăm đăm nhìn vết máu trên sàn cùng đường phấn vẽ vị trí và tư thế khi chết của nạn nhận.

“Có điểm đáng chú ý.” Imai chợt nói với Kamenashi.

“Hm?” Kamenashi khi ấy đang chụp ảnh thì hơi khựng lại.

“Vẫn chưa xác định là gì nhưng cảm giác có điều gì đó không đúng.” Imai xoay người, đứng ở vị trí của thi thể. “Đầu tiên là ở đây giết vợ và con—- Sau đó…” Imai dọc theo đường máu trên sàn nhà, bước về phía thư phòng. “theo vệt máu cho thấy, hung khí cầm từ đây, vẫn còn dính máu rồi vào phòng. Xem xét bước chân… nạn nhân đi không quá nhanh, nhưng có vẻ lộn xộn.” Sau đó, Imai mở cửa vào thư phòng. “Đi đến sau bàn làm việc, ngồi vào ghế—“ Imai đến trước chiếc bàn, “rồi viết thư tuyệt mệnh.”

“Thế lạ ở chỗ nào?” Kamenashi nhíu mày.

“Nói không được… cảm giác có gì đó không phù hợp cho lắm.”

xOx

“Giờ ăn đến rồi!!!!” Kamenashi chắp hai tay trước tô mì sợi nghi ngút khói.

“Giải quyết xong vụ này, anh sẽ đãi hai cậu ăn tiệc lớn.” Imai xoa đầu Kamenashi. “Giờ còn làm việc nên mọi người chịu khó ăn mì sợi vậy.”

“Đội phó, đội phó đối đãi với chúng tôi tử thế thế này… sau này trở lại với Ueda Tatsuya, bọn tôi không quen ~~> <” Hai mắt Akanishi không khỏi sung sướng nhìn bát mì.

“Không sao, đến khi các cậu bị Đầu To dắt tới hiện trường thì sẽ nhung nhớ thân què Ueda Tatsuya kia.”

O___O

“Đổi tô!” Akanishi đưa tay khều con rùa đang hồ hởi ăn mì cạnh mình.

“Làm gì chứ?”

“Đổi tô mì với tôi.”

“Anh tưởng tôi ngu à? Tô mì của anh ăn gần hết rồi mới đổi. Bộ anh thích ăn nước miếng của tôi lắm sao?”

“Tôi với cậu ăn nước miếng của nhau thì có gì là lạ? Mà cậu thiệt thòi gì chứ, không thấy tôi để dành toàn bộ thịt trong tô cho cậu à?”

“Giờ ăn mà còn nói chuyện tình dục, hai cậu đúng là…” Imai chống cằm, nhìn hai tên thuộc hạ mà không khỏi phì cười.

“A? Không có, đây chỉ là cãi nhau bình thường thôi đội phó!” Nói rồi, Kamenashi cúi đầu ăn mì.

“Bọn tôi đều là dân chuyên nghiệp cả, sao có chuyện lúc đi làm mà lại nói chuyện tình dục chứ.” Akanishi thật thà biện hộ.

“Ăn xong lấy sức, chiều này phải diễn lại hiện trường.”

“Hả?” Akanishi đang dùng đũa cướp thịt trong tô Kamenashi thì chợt khựng lại, ngẩng đầu nhìn.

“A?” Kamenashi đang ra sức bảo vệ mấy miếng thịt của mình cũng liền ngẩng đầu.



Ba người đứng giữa hiện trường vụ án trong phòng khách.

“Diễn lại làm sao hả sếp? Kamenashi Kazuya, không cần bàn cãi, cậu làm đứa con—“ Akanishi chỉ tay vào cộng sự của mình.

“Sao anh không làm?”

“Có thế mà cũng hỏi? Cậu xem tuổi của cậu đi, rồi nhìn lại vóc dáng của mình, thêm cả cái áo spongebob cậu đang mặc kìa!”

“A a a a!!! Cái này chẳng phải anh tặng tôi sao??? Nghĩ sao mà tôi mua cái áo này vậy??”

“Hm, vậy Jin, cậu làm người phụ nữ.” Imai đưa tay xoa cằm.

“Chuẩn! Xem cái mặt y như con gái kìa, cả cái kiểu tóc đàn bà nữa, thêm luôn bộ dáng lẳng lơ!!” Kamenashi lập tức phản đòn.

“Lẳng cải đầu cậu a? Cậu đang nói chính mình đấy à?? Tôi nhất định phải làm hung thủ!”

“Cậu muốn tôi chết à?” Imai chụp đầu Akanishi. “Nhân vật phong cách thế, sếp lớn như tôi sao chịu bỏ qua?”

Vì lẽ đó…

Akanishi và Kamenashi đứng cạnh nhau, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.

“Vết thương trên cổ người mẹ, còn có những vết tích chống cự không rõ ràng. Mà với cục cưng thì…”

“Sếp lớn, đứa bé trai kia ít nhiều cũng tám tuổi rồi, sao còn gọi ‘cục cưng’?” Akanishi giơ tay phát biểu.

“Vì bộ dáng của Kazu-chan làm người ta muốn gọi ‘cục cưng’ a~” Imai vui vẻ vuốt tóc Kamenashi.

“T__T… sếp nói thế, em không biết nên vui hay nên buồn.”

“Trên người cục cưng toàn là máu.” Imai tiếp tục phân tích. “Không có người mẹ nào không bảo vệ con— nên tôi phán đoán, người mẹ là nạn nhân đầu tiên.”

Akanishi tự giác bước tới trước mặt Imai.

“Dựa theo vết dao thì hung thủ tấn công từ đằng sau—“ Imai bước vòng qua sau Akanishi, rồi quệt một đường mô phỏng.

“…”

“…”

“…”

“Jin, cậu chết rồi, mau ngã xuống.” Imai tận tình nhắc nhở.

“À à” Akanishi liền nghiêng người, ngã xuống đất.

“OK, một chém hoàn hảo. Vết máu dính trên sô pha cho thấy hung thủ ra tay rất chính xác.” Sau đó, Imai quay qua Kamenashi. “Cục cưng, giãy dụa.”

“A…” Kamenashi nghe thế liền lui về sau hai bước. “Đầu tiên là đụng vào bàn, sau đó là gối trên sô pha, ngã xuống đất, làm rơi ly trà trên bàn. Căn cứ vào vết nước đổ thì có thể phán đoán cậu bé ngồi dậy—“ Kamenashi đi tới vài bước. “Ở chỗ này thì bị bắt lại.”

“Tại sao phải chạy về phía người mẹ?” Akanishi đang nằm dài trên đất, không khỏi thắc mắc. “Bố giết mẹ. Chỗ ba đứng ở ngay chỗ mẹ chết, tại sao thằng bé lại chạy đến phía này?”

“Có ba cách giải thích. Thứ nhất, cục cưng chạy lại trước khi bà mẹ chết. Thứ hai, cục cưng và bà mẹ không chết cùng lúc, bố giết mẹ, rồi đi làm những chuyện khác, sau đó quay lại giết cục cưng. Thứ ba— cục cưng bị thiểu năng.” Imai gật gù.

“Cục cưng, cục cưng.” Akanishi đang nằm trên đất liền đưa chân đá đá Kamenashi, “em bị thiểu năng à?”

“Cũng có khả năng… bà mẹ nhìn ông bố giết cục cưng trước, người một nhà với nhau bàn luận kỹ càng rồi mới tìm cái chết. Thế nên giết cục cưng trước nhất.” Kamenashi đưa ra một giả thuyết.

“Cậu có nhớ khi chết bà mẹ mặc tạp dề không?” Imai quay ra hỏi Kamenashi.

“… có…”

“Có người phụ nữ nào mặc tạp dề, đầu tóc không chải mà đi tự tử không?” Imai lắc đầu. “Nhưng cũng không sao. Đợi kết quả báo cáo vết thương của nạn nhân ra rồi ta sẽ biết ai là người chết đầu tiên.”

“Cục cưng, cưng cũng chết rồi. Mau nằm xuống giả chết giống anh nè.” Akanishi giật giật ống quần Kamenashi.

“Anh xích qua bên kia một chút!! Bộ kích thước của tôi cũng bằng với cục cưng à?” Nói rồi, Kamenashi nằm vật xuống bên cạnh Akanishi.

Imai xoay người bước về phía thư phòng, “Hai cậu cứ ở đó mà giả chết. Đã đời rồi thì theo tôi vào đây xem ông bố hi sinh vinh quang thế nào.”

Vừa nghe tới đó, Akanishi và Kamenashi không nói không rằng đều ngồi bật dậy, không quên húc vào hông nhau một cú.

Imai hơi nâng cao tay phải, tựa như đang bắt chước điệu bộ cầm dao của ông bố.

“Điểm kỳ lạ là ở đây phải không?” Akanishi chợt lên tiếng với Kamenashi. “Cậu xem đường đi của ông bố kìa.”

Imai giơ cao tay phải, chậm rãi bước tới từng bước.

“Đường đi của nạn nhân không phải ngắn nhất… Thọat nhìn giống như bên phải còn một ai đó. Bởi vì nhường chỗ cho người đó ra nên không thể đi con đường ngắn nhất vào thư phòng.” Akanishi khẽ nhíu mày.

Imai đẩy cửa rồi bước vào phòng.

“Cục cưng nhất định cũng vào đây.” Kamenashi tiếp lời. “Mô hình trên tủ đứng bị đụng ngã xuống đất. Dựa theo chiều cao, nhất định không phải do ông bố. Ắt hẳn là cục cưng trong lúc giãy dụa, cánh tay vô tình quơ phải mô hình kia.”

“Cục cưng chạy vào đây… sau đó bị ông bố đuổi kịp. Cục cưng liền chạy ra ngoài, theo bản năng, chạy về phía mẹ… và bị giết.” Kamenashi hơi nhăn mày.

“Vậy tại sao dao dính máu chỉ có một? Huống hồ, dựa vào vết máu thì rõ ràng từ phòng khách vào tới thư phòng.” Akanishi lắc đầu.

“Thế nên tôi thấy rất kỳ lạ…” Imai bước đến bên bàn làm việc, rồi ngồi xuống. “Mấy chuyện không giải thích được để qua một bên— sau đó ông bố ngồi trong này viết thư tuyệt mệnh, ‘tôi có tội. Tội lỗi này dùng chính sinh mạng con người cũng không thể bù đắp.’ Viết bằng máu. Chữ viết khá lộn xộn, sau đó là chữ ký của nạn nhân— Yoki Bunsei. Tiếp theo là dùng dao để cắt cổ tự sát. Chi tiết này rất đáng ngờ… Không thể kết án như vậy.”

xOx

“Đừng nói tôi không cho cậu cơ hội.” Takizawa đặt chiếc đồng hồ báo thức trước mặt Koyama. “Mười lăm phút sau, đồng hồ sẽ kêu. Nếu đến lúc đó cậu còn không tìm ra manh mối cho tôi…”

Koyama đau khổ nhìn hai cỗ thi thể, hay chính xác hơn là hai bộ hài cốt. “Đội trưởng à, cậu tạo áp lực như thế cho tôi, hình như không hiệu quả cho lắm…”

“Các người chẳng phải một lũ trẻ con hết à? Tôi không để đồng hồ báo thức bên cạnh, có ai chịu làm việc không???” Takizawa nghiến răng gằn giọng.

“Mà ai xếp bộ xương này thế? Sao xương của đàn ông mà lại cho qua thân nữ?” Koyama chỉ vào hai bộ hài cốt.

“Rảnh rỗi nghiên cứu xương thì đi mà tìm manh mối cho tôi!!! Còn lại mười bốn phút!!!”

“Đội trưởng, bộ sếp từng chơi trò này với đội phó rồi à?” Koyama xoa cằm.

“Chơi cái đầu cậu a. Các cậu chịu làm việc thì tôi cũng rảnh rỗi mà chơi rồi!”

“Chắc là mấy lần đội phó nhận án khác, hai sếp thi đua ai phá án trước chứ gì?”

“=__= tôi không ngu dại gì mà dùng cách này để hành hạ thể xác mình!”

“Phải, phải, tôi cũng khuyên sếp đừng ngu dại mà học theo cách chia tay của Ueda Tatsuya và Nishikido Ryo.”

“Hai người bọn họ vì bất hòa nên mới chi tay! Thật ra tôi cũng tò mò hai tên đấy chơi trò gì mà đến mức chia tay. Mà mắc mớ gì tới cậu? Mau nghiên cứu thi thể cho tôi!!! Chỉ còn mười ba phút!”

xOx

“Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên!!!!!” Kamenashi không ngừng kêu bai bải bên cạnh Nakamaru.

“A a a a a, nhức đầu quá!!! Cậu qua mà lải nhải với mấy cái máy cho nó chạy nhanh hơn kìa!!” Nakamaru đưa tay đẩy Kamenashi qua một bên.

“Máy móc sao hiểu tôi nói gì > <~~” Kamenashi giật giật tay áo của Nakamaru, “Maru, nhanh lên, nhanh lên đi mà!”

“Koki! Có vợt bắt côn trùng ở đây không? Thuốc diệt côn trùng cũng được!” Nakamaru quay người gọi Tanaka.

“Ai bảo cậu nuông chiều thằng bé nên giờ nó mới quấn lấy cậu như thế.” Tanaka không hề đoái hoài. “A… bên tôi có phản ứng.”

“A? Sao sao?” Kamenashi lập tức bỏ Nakamaru sang một bên, lon ton chạy tới chỗ Tanaka.



“Đội phó, sếp phái con rùa kia đi đâu thế? Akanishi giao một tập hồ sơ cho Imai. “Đến khoa giám chứng trông chừng à?”

“A, vất vả cho cậu.” Imai thuận tay nhận lấy hồ sơ. “Cái này là tổ trưởng Ueda của các cậu mách với tôi. Nghe nói nếu Kazuya ngồi đó trông chừng thì hiệu suất làm việc của khoa giám chứng sẽ tăng gấp đôi. Thời gian được rút ngắn tới hai phần ba.”

“=__= Sếp quá khen rồi. Cái này hơi khoa trương xíu. À, nạn nhân gồm cả gia đình Yoki. Bố là Yoki Bunsei, mẹ Yoki Miwako, con trai Yoki Toru. Nhà Yoki là cảnh sát thuộc khoa hình sự. Sự nghiệp đang ở đỉnh cao, gia đình hòa thuận, không có nợ nần, không tranh chấp, nói tóm lại là không có động cơ tự sát cả nhà. Hơn nữa, gia đình bên nhà Yoki Miwaki làm về địa ốc, rất giàu có, dù Yoki Bunsei muốn tự sát, cũng không phải lo lắng gì vì cả vợ và con sẽ được chu cấp đầy đủ.”

“Nhìn từ khía cạnh nào cũng không thấy là tự sát?” Imai khép lại tập hồ sơ.

“Đúng vậy. Nhưng nếu nạn nhân không tự sát, vậy ai lại có hận thù sầu nặng như thế với ông ta?”

Kamenashi chợt gõ cửa phòng.

“Có rất nhiều phát hiện kỳ lạ.” Kamenashi giao tập văn kiện cho Imai. “Đầu tiên là vết máu từ phòng khách đến thư phòng, xét nghiệm cho thấy đó là máu của người mẹ. Nói cách khác, con dao giết người mẹ bị hung thủ cầm vào thư phòng. Vết thương ở cổ người bố có máu của nạn nhân và người mẹ, nhưng không có của cục cưng. Trên con dao kia lúc đó… không có máu của cục cưng.”

“Cục cưng là người bị giết cuối cùng. Trong phòng khách.” Akanishi đưa tay chống đầu. “Thằng bé chết thế nào?”

“À, còn một chi tiết. Khóa cửa nhà Yoki. Chúng tôi tìm được dấu tích thay khóa. Nói cách khác, có người mới đổi khóa cửa.” Kamenashi tiếp tục báo cáo. “Nhưng khi kiểm tra chìa khóa của bố mẹ và con trai, tất cả chìa khóa đều không phù hợp với khóa cửa.”

“Hung thủ là một người khác, và chúng ta vẫn chưa bắt được hắn.” Akanishi trầm giọng.

“Đến phòng khám nghiệm tử thi.” Imai hất cằm với Akanishi và Kamenashi.

xOx

“Các anh nhìn em vậy là sao?” Nakajima buồn bực nhìn cả ba người.

“Chẳng phải em đang xếp xương à?” Akanishi nhướn mày hỏi.

“Em liều mạng mấy hôm nay mà chẳng lẽ không xếp xong?”

“À à, hôm nay anh có nghe Koyama nói em xếp hai bộ xương sai rồi.” Imai chợt lên tiếng.

“T___T Kazuya, mấy người này ăn hiếp em~~” Nakajima chạy về phía Kamenashi, tựa hồ muốn khóc.

“=__= em bị gì à? Đi nhõng nhẽo với một thằng nhóc? Cái người có vị trí thấp nhất trong đây là tên đó đó.” Akanishi huých vào hông Kamenashi. “Ha!”

“Ai da, em nhỏ Nakajima, em phải biết trong giới cảnh sát này, dù có chức vị cao đến đâu, trước hai mươi tuổi, toàn bộ bị ăn hiếp.” Imai ra chiều an ủi Nakajima. “Em xem đó, Kamenashi Kazuya đã 21 tuổi đầu mà vẫn bị người người trong đây ăn hiếp.”

“Đội phó!!!!! Sếp nói thế làm em đau lòng a!” Kamenashi lớn tiếng phản kháng.



“Tình huống không khác biệt lắm.” Nakajima nói với ba người. “Người chết thứ nhất, Yoki Miwako. Nguyên nhân dẫn tới cái chết là vết cắt ở động mạch chủ. Vết thương cho thấy hung thủ tấn công từ phía sau. Người chết thứ hai, Yoki Bunsei, cùng nguyên nhân, nhưng dựa theo vết máu cho thấy, đúng là do nạn nhân tự cắt. Người chết thứ ba là Yoki Toru, cùng một kiểu chết. Nhưng trên người lại có nhiều vết tích do chống cự. Còn nữa—“ Nakajima xốc tấm vải trẳng che Yoki Toru lên, “theo vết máu ứ lại, nạn nhân bị ôm ngang thân rất lâu… khí lực rất lớn nên mới có vết thương thế này.”

Imai không khỏi nhíu mày.

“Các anh hỏi em về giả thuyết bốn người. Em chỉ có thể nói là căn cứ theo vết máu phun ở cổ Yoki Bunsei, nạn nhân tự cắt cổ mình.” Nakajima lắc đầu.

“Nếu có người dùng dao kề cổ con trai mình, cậu sẽ tự cắt cổ mình chứ?” Imai chợt lên tiếng.

Mọi người lập tức đổ mắt về phía anh.

“Dùng con trai để uy hiếp bố giết mẹ. Cho dù người bố không muốn, người mẹ nhất định sẽ van xin giết mình. Vì không muốn nhìn cảnh vợ bị chính mình hạ thủ, người bố lựa chọn tấn công từ phía sau. Sau đó, uy hiếp người bố viết nên bức thư tuyệt mệnh và tự sát bằng sinh mạng của người con. Cuối cùng, đứa con giãy dụa và thoát được, chạy về phía phòng khách. Hung thủ đuổi theo và giết đứa con tại vị trí của người mẹ. Giả thuyết này cũng giải thích vết máu từ phòng khách đến thư phòng, và lý đo tại sao người bố khi bước về phía thư phòng có hơi chếch về một bên, ông ấy phải nhường đường cho hung thủ và đứa con.” Imai xoa cằm, đưa ra lý luận của mình.

“Khốn nạn! Cả đàn bà và trẻ em mà cũng không tha!” Akanishi thấp giọng chửi rủa.

“Hung thủ đổi ổ khóa.” Imai chợt lên tiếng.

“Đúng vậy.” Kamenashi gật đầu

“Vì sao phải đổi ổ khóa. Với một người như Yoki Bunsei, nếu không phải đánh lén thì khó mà khống chế— thế nên hung thủ chọn cách trốn trong phòng rồi tìm cơ hội ra tay.” Imai phân tích. “Chúng ta trở lại hiện trường.”

xOx

“Vì là khu căn hộ của cảnh sát nên hệ thống an ninh rất chắc chắn.” Nhân viên bảo vệ nói với Kamenashi. “Đây là băng ghi hình đêm qua, người này là ông Yoki. Ông về nhà lúc khoảng bảy giờ tối.” Nhân viên bảo vệ nhấn nút đi nhanh rồi dừng lại. “Khoảng bảy giờ rưỡi, bà Yoki và Toru về nhà.”

“Tối qua, ngoại trừ những hộ gia đình ở đây, còn có người nào khác ra vào không?”

“Chỗ này là cửa ra vào duy nhất. Tôi có thể giúp mọi người kiểm tra.” Nhân viên bảo vệ gật gật đầu.



Imai bước vào nhà Yoki lần thứ hai.

Đẩy cửa bước vào, hương vị cô đơn cùng lạnh lẽo bất giác lan tỏa. Những con người từng sống ở đây vĩnh viễn không trở về.

Nếu bước vào căn phòng này lần đầu, tìm một vị trí để ẩn náu thì sẽ là chỗ nào? Imai đảo mắt nhìn một lượt quanh phòng khách. Quả thật không thể trốn ở đâu cả.

Tiếp theo đó là nhà bếp. Chỉ cần tiến vài bước đã có thể hiểu về sắp xếp trong này.

Kế đó là phòng của cục cưng…

Imai đẩy cửa phòng Yoki Toru bước vào.

Tuy căn phòng dành cho một đứa trẻ, nhưng xem chừng nó lại lớn nhất. Khắp nơi là đồ chơi của một bé trai tám tuổi.

Imai bước lùi về sau, khép hờ cánh cửa—góc độ quan sát vừa tầm.

Sau đó Imai xoay người, quan sát bức tường, không hề có một dấu tích của hung thủ. Rồi Imai nằm sấp xuống đất, quan sát tỉ mỉ mặt thảm—

Dấu chân rất mơ hồ. Nhưng vì hung thủ không cởi giày, vết tích còn lưu lại trên thảm—

Xem ra hung thủ trốn trong đây trong thời gian khá lâu.

Imai nhanh tay chụp lại dấu chân rồi rời khỏi phòng Yoki Toru.

Tiếp tục kiểm tra các phòng khác, thế nhưng Imai không phát hiện được gì đặc biệt. Đột nhiên di động trong túi reo lên.

“Imai Tsubasa nghe.”

“Đội phó, phòng xét nghiệm có phát hiện mới.” Giọng nói Akanishi từ đầu dây bên kia nghe rất hứng khởi.

xOx

“Đây là dấu răng tìm được ở chiếc bánh kem trong tủ lạnh.” Nakamaru đưa hình chụp cho Imai. “Xét nghiệm cho thấy dấu răng này không phù hợp với bất kỳ thành viên nào trong nhà Yoki. Nói cách khác, không phải người trong nhà.”

“A… chiếc bánh này là do bà mẹ và cục cưng mới mua hồi tối qua.” Kamenashi nói. “Trong băng ghi hình có thấy qua.”

“Chúng tôi đã đưa dấu răng đến phòng hồ sơ tội phạm và tìm được tư liệu về nó—“ Nakamaru đưa một tập hồ sơ khác cho Imai. “Narita Makoto. Phạm tội hiếp dâm, bị Yoki bắt và phạt tám năm tù. Năm nay mới được thả. Yoki trước đây nhờ vụ của Narita mà được thăng chức.”

Akanishi lập tức gọi điện thoại về trạm canh gác.

xOx

Xe cảnh sát dừng lại trước cửa nhà Narita.

Akanishi nghiêng đầu nói với Imai, “Đội Phố, sếp không nên vào thì tốt hơn. Cả súng sếp còn không có mà.”

“A, không sao.” Imai lắc đầu. “Các cậu có súng là đủ rồi.”

“T__T Không phải đâu sếp… bọn em chỉ lo… lỡ như sếp bị rụng sợi tóc nào… Đầu To chắc lột da rồi hầm xương bọn em luôn quá.” Kamenashi không khỏi rùng mình.

Vì lẽ đó, Akanishi tình nguyện đi đầu. Kamenashi bảo hộ phía sau Imai.

Akanishi đưa tay gõ cửa, “Cảnh sát, Narita, mở cửa!”

Không một tiếng trả lời.

Akanishi tiếp tục gõ cửa, nhưng vẫn không có hồi đáp.

Hắn nhún vai, gật đầu với Kamenashi.

Kamenashi cất súng trở về, lấy từ trong túi chiếc khóa vạn năng rồi đút vào ổ.

Khóa cửa vừa mở, Akanishi đã nhanh tay đẩy Kamenashi sang một bên, tự mình đá văng cửa, tiên phong xông vào.

Đảo mắt một lượt, tựa hồ Narita không có ở đây.

Imai nghiêng đầu nhìn cửa phòng ngủ của hung thủ. Bước lại gần thì thấy cánh cửa đã đóng lại.

Mở cửa tiến vào, đập vào mắt là một tủ quần áo.

Khi Akanishi vừa bước tới nơi, Imai liền gật đầu với hắn rồi hất cằm về phía chiếc tủ.

Cánh cửa tủ đột nhiên mở toang.

Narita giơ cao hai tay lên đầu, bước ra từ trong chiếc tủ quần áo.

xOx

“A… mệt chết đi được.” Koyama đưa bản báo cáo cho Takizawa. “Lần sau mấy vụ thế này đừng gọi tôi.”

“Coi như tôi chưa nghe gì hết.” Takizawa nhận lấy tập văn kiện rồi phóng ra khỏi cửa.



Imai chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trong phòng làm việc. Đến khi tiếng bước chân vang lên vồn vã ngoài cửa phòng, Imai mới dừng chân, cười rạng rỡ về phía cánh cửa đang hé mở.

Takizawa vừa bước vào—-

Imai liền nhanh tay đặt bản báo cáo lên bàn Takizawa.

“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Takizawa kêu gào thảm thiết.

“Tối nay nhớ chiếu cố tôi nha~” – Imai giơ cao ngón trỏ một cách đắc ý.

“Cậu không thấy rất bất công sao? Vụ của tôi phức tạp hơn nhiều a!!!” Takizawa bắt đầu giãy dụa trước khi vào tròng.

“Nhưng tôi bắt đầu sau cậu.”

“Bên tôi có tới hai bộ hài cốt!!!”

“Vụ của tôi chết ba người rồi sao?” Imai mỉm cười, nghoe nguẩy lắc đầu.

“A a a a a!!! Tsuba-chan, cậu xem xét lại một xíu được không?”

“Có phải lần đầu làm đâu mà xem xét cân nhắc gì chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.