Nợ Âm Khó Thoát

Chương 158: Ma nhập



Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, tôi lấy hết những thứ đồ đã chuẩn bị sẵn từ trước ở trên người xuống, đều đặt lên trên mặt bàn trước mắt.

Sau đó, trong tay tôi xuất hiện một lá bùa, nắm lên một vốc ngũ cốc, lập tức ném lên trước.

- Ngũ cốc mở đường âm, người âm theo đường đến.

Tiếng tôi vừa dứt, lá bùa trong tay đã tóe lửa, sau đó thiêu cháy cả lá bùa.

Tôi vội vàng ném lá bùa đang cháy lên con người rơm đã chuẩn bị sẵn từ trước ở bên cạnh, lửa bao trùm lấy cả người rơm vào trong, lập tức một làn khói đen cũng bốc ra từ trên thân người người rơm, lan ra khắp không trung.

Mãi cho đến khi người rơm hóa thành tro, làn khói đen dài dài mới biến mất trước mắt chúng tôi.

Lúc này, tôi quay người nhìn Quách Văn Hạo sau lưng, nói với ông ấy, tiếp theo đây chính là thời khắc quan trọng, tới lúc đó dù có thấy thứ gì, cũng không được hét lớn.

Bởi vì nếu như dọa hồn phách của Giang Viên kinh hãi, vậy hồn phách của cô ta rất có khả năng vì bị dọa sợ mà chạy mất, như vậy rất phiền phức, nếu muốn tiếp tục làm phép gọi hồn phách của Giang Viên, sẽ khá là khó khăn.

Quách Văn Hạo gật đầu, có chút hưng phấn nói:

- Mặc dù là lần đầu tiên thấy, nhưng có người anh em Nhất Lượng ở đây, lòng tôi cũng yên tâm hơn nhiều.

Tôi gật đầu, lấy chu sa ra, mở thiên nhãn cho Quách Văn Hạo, lại dùng chu sa phong hai lỗ tai của ông ấy lại.

Dù sao lát nữa tôi nhất định cũng sẽ phải nói chuyện với Giang Viên, mà Quách Văn Hạo là người thường, nghe thấy tiếng của quỷ, sẽ bị mê hoặc, cho nên nhất định phải làm tốt công tác phòng hộ.

Sau khi làm xong những việc đó, tôi và Quách Văn Hạo bắt đầu im lặng chờ đợi, bởi vì chỗ này cách nơi Giang Viên chết khá xa, cho nên thời gian chờ đợi cũng khá dài.

Nhưng bởi vì thi thể của Giang Viên nằm trong cục cảnh sát, cho nên nơi này cũng là nơi chiêu hồn tuyệt nhất, hồn phách sẽ đi theo mùi của thi thể mà tới, như vậy khả năng thành công sẽ cao hơn nhiều.

Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, đột nhiên, một cơn gió âm thổi vào từ bên ngoài cửa sổ, khi cảm nhận được gió âm, lòng tôi ngưng lại, sau đó thấp tiếng nói:

- Đến rồi!

Đây cũng là vì nhắc nhở Quách Văn Hạo phía sau, để ông ấy chuẩn bị sẵn tâm lý, như vậy cũng không đột ngột quá.

Trong cơn gió âm đang thổi đến, còn mang theo những tiếng “ hu hu hu”, một cái đầu đột nhiên xuất hiện ở ngay bên ngoài cửa sổ, gương mặt trắng bệch cũng từ từ hiện ra.

Mặc dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng tôi vẫn nhìn thấy sắc mặt của Quách Văn Hạo thay đổi, gương mặt trắng bệch này chính là của Giang Viên.

Trên mặt Giang Viên, không có sự dữ tợn như những quỷ hồn khác, nhưng biểu cảm đờ đẫn trên mặt thì lại khiến người ta lạnh toát sống lưng.

Nhìn thấy cô ta đến, tôi hô lên một tiếng:

- Giang Viên, còn không vào trong!

Tiếng hô của tôi vừa thốt lên, trong ánh mắt đờ đẫn của Giang Viên lóe qua một ánh nhìn kỳ lạ, cả người bay lơ lửng, chui từ ngoài cửa sổ vào trong.

- Anh là ai? Tôi đang ở đâu? Tại sao những người trên đường đều không để ý tới tôi?

Giang Viên tiến gần tới phía tôi, không đợi tôi nói gì, Giang Viên đã lên tiếng hỏi tôi trước, nghe vậy tôi hơi ngơ người, sau đó lập tức phản ứng lại.

Tình trạng này, có lẽ chính là vì Giang Viên không hề biết mình đã chết? Bằng không cũng không thể hỏi một câu như thế, lòng tôi cũng đã bình tĩnh lại.

Sau đó cất tiếng, nói với Giang Viên:

- Giang Viên, thật sự cô không còn nhớ gì rồi sao?

Tôi không nói ngay với cô ta là cô ta đã chết, bởi vì bây giờ Giang Viên vẫn chưa biết mình đã chết, nếu tôi nói ngay với cô ta, chẳng may cô ta không chấp nhận nổi, oán khí của quỷ hồn sẽ dâng lên lập tức, đến lúc đó biến thành oán quỷ, vậy thì lại khó khăn hơn.

Sau khi tôi hỏi xong, Giang Viên lộ ra một biểu cảm trầm tư, giây lát sau, cô ta cất tiếng nói:

- Trong trí nhớ của tôi, tôi nhớ tối qua tôi ra ngoài hẹn hò với bạn trai, đến lúc tỉnh lại phát hiện bản thân đang ở một nơi rất tối, tôi rất sợ ánh mặt trời ở bên ngoài, rất sợ, cho nên không dám đi ra.

- Mãi cho tới lúc vừa, tôi cảm thấy có người đang gọi mình, cho nên mới đi theo tiếng gọi, dọc đường tôi nhìn thấy rất nhiều người, muốn bắt chuyện với bọn họ, nhưng lại chẳng ai thèm để ý đến tôi, cuối cùng tôi đã đến đây rồi.

Sau khi Giang Viên nói xong, bèn ngẩng đầu nhìn tôi, chắc đang hy vọng tôi cho cô ta một lời giải thích, để cô ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lông mày tôi nhíu chặt, xem ra Giang Viên thực sự không biết bản thân đã chết, lúc này, tôi lại lên tiếng hỏi:

- Giang Viên, cô có thể nói cho tôi biết không, trong ký ức của cô, đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Mà người bạn trai trong miệng cô, là ai?

Có thể nói, đây là hai vấn đề mà bây giờ tôi quan tâm nhất, tôi cũng hy vọng Giang Viên cho tôi một lời giải thích, nhưng sau khi tôi hỏi xong, gương mặt Giang Viên lại trở lên do dự.

Nhìn thấy sắc mặt do dự của cô ta, tôi hơi nghi ngờ, lẽ nào Giang Viên không nhớ gì nữa sao? Có điều đúng lúc này, Giang Viên lại đột nhiên lên tiếng, nói với tôi.

- Cái đó, bạn trai tôi không cho tôi nói với người khác, bằng không anh ấy sẽ giận.

Lòng tôi trùng xuống, Giang Viên không đồng ý nói, tôi vội vàng hỏi cô ta, nếu vấn đề thứ hai không nói được, vậy vấn đề thứ nhất thì sao?

Không đợi tôi nói xong, trên mặt Giang Viên đã lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, rõ ràng là chuyện khó hé răng.

- Không phải cô muốn biết đã xảy ra chuyện gì với mình hay sao? Chỉ cần cô nói với tôi những chuyện này, tôi mới biết, cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tôi lại lên tiếng hỏi Giang Viên, Giang Viên vẫn hơi do dự, một lúc sau, mới mở miệng.

- Chuyện đó... tôi và bạn trai đi hẹn hò, anh ấy, anh ấy nói muốn chơi trò kích thích một chút, đem tôi đến sau núi, tôi nhớ, hình như là ở sau trường học của tôi, sau đó chúng tôi...

Nói đến đây, tiếng nói của Giang Viên đã im bặt, mà tôi đương nhiên cũng đoán ra những chuyện xảy ra phía sau.

Quách Văn Hạo cũng đã nói, trước khi Giang Viên chết, đã làm chuyện giữa nam và nữ, vậy thì đoạn này cũng có thể hiểu.

- Sau đó khi tôi tỉnh lại thì giống như tôi vừa nói lúc nãy rồi, tôi cũng không biết tôi đã bị làm sao, anh có thể nói cho tôi biết không? Tôi phát hiện điện thoại của tôi bị mất rồi, không liên lạc được với bạn trai tôi nữa, các anh giúp tôi liên lạc với anh ấy, anh ấy rất giàu, đến lúc đó anh ấy sẽ trả thật nhiều tiền cho các anh.

Giang Viên kích động nhìn tôi nói, nghe vậy tôi cũng không biết phải làm thế nào.

Cô ta chắc là nhìn trúng ví tiền của bạn trai mình rồi, có điều nói đi cũng phải nói lại, ai mà không thích tiền chứ, nhưng nếu chạy theo vật chất quá, đến cuối cùng cũng chỉ được một mất mười.

Có một câu nói rất hay, có một vài thứ, đạt được rồi, vậy phải chuẩn bị mà trả giá, nhưng trả giá bằng thứ gì, thì cũng chưa thể biết trước.

Giống như Giang Viên trước mặt đây, cô ta nhận được rất nhiều tiền bạc, vậy phải chuẩn bị trả giá, nhưng cái giá cô ta phải trả lại chính là tính mạng. Như vậy thực sự có đáng không?

Đáp án là không đáng!

- Giang Viên, cô nghĩ kĩ lại xem, cô thực sự không còn nhớ đã xảy ra chuyện gì sao?

Tôi nhìn Giang Viên, chuyện đã đến nước này, tôi cũng không còn cách khác, nhưng tôi phải làm mọi cách để cho Giang Viên nhớ ra chuyện cô ta đã chết.

Có điều Giang Viên lắc lắc đầu, rõ ràng là không nhớ nổi.

Tôi thở dài một tiếng, trong tay xuất hiện một lá bùa Phá Sát, nói với Giang Viên:

- Giang Viên, thực ra cô đã chết rồi, hơn nữa còn là bị bạn trai của mình hại chết.

Sau khi tôi nói xong, cả người Giang Viên chấn kinh, rõ ràng là không ngờ tới.

Nhưng giây tiếp theo, trên người Giang Viên, toát ra một luồng khí màu đen, gương mặt cô ta trở lên cực kỳ dữ tợn.

- Anh nói linh tinh, tôi làm sao có thể chết được, không thể nào, không thể nào, anh nói nhăng nói cuội, xem tôi không giết anh!

Khí âm sát càng lúc càng tăng lên, lập tức, cả người Giang Viên phóng tới chỗ tôi, khí âm sát trên người cô ta cũng lan ra bên ngoài.

Đồng tử tôi co lại, quả nhiên như dự liệu của tôi, đã biến thành oán quỷ rồi sao?

Bùa Phá Sát đã chuẩn bị sẵn trong tay đập thẳng lên người Giang Viên, bị bùa Phá Sát đánh trúng, cả người Giang Viên bay vụt ra sau, phát ra tiếng thét thảm thiết.

Tôi không đi để ý Giang Viên, mà ngay lập tức phóng tới bên cửa sổ, dính một lá bùa Phá Sát lên, hiện tại quan trọng nhất chính là phong lại những đường chạy thoát của Giang Viên.

Bởi vì mặc dù Giang Viên đã hóa thành oán quỷ, nhưng cũng không có lực uy hiếp đối với tôi, chỉ cần cô ta chạy không thoát.

Nếu chạy được, thì mới phiền phức.

Sau khi phong lại đường tháo chạy, tôi tiếp tục quay người lại, nhìn về phía Giang Viên, nhưng giây tiếp theo, cả người tôi ngây ra, thầm kêu lên một tiếng trong lòng: gay go rồi!

Bởi vì Giang Viên đang phóng tới chỗ của Quách Văn Hạo, tôi mở thiên nhãn cho Quách Văn Hạo, đồng thời cũng phong lại hai tai của ông ấy, nhưng quên mất không phong Nê Hoàn Cung lại.

Tôi làm sao không nóng ruột cho được, Giang Viên muốn nhập vào người Quách Văn Hạo.

Nghĩ đến điểm này, cả người tôi lao đi như bay, nhưng giây tiếp theo, tôi phát hiện, Quách Văn Hạo cũng có phản kích theo bản năng, móc khẩu súng trên người ra, bắn về phía Giang Viên.

Nhưng súng đạn căn bản không có tác dụng với Giang Viên, Giang Viên mặt mày dữ tợn, bổ nhào tới chỗ Quách Văn Hạo, dưới ánh mắt kinh hãi của Quách Văn Hạo, thân hình Giang Viên đã biến mất.

Nói chính xác hơn, là chui vào trong cơ thể của Quách Văn Hạo.

Lập tức, cả thân người Quách Văn Hạo bỗng rung lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười kỳ dị.

Pằng!

Một tiếng súng vang lên, cả người tôi phóng vù sang một bên, trốn dưới bàn. Mẹ nó, Giang Viên khống chế thân thể Quách Văn Hạo, không ngờ lại dùng súng đối phó với tôi.

Lần này phiền phức thật rồi, lòng tôi nóng như lửa đốt, nói trắng ra là do bản thân không cẩn thận, chẳng ngờ lại quên mất một chi tiết phổ thông như thế.

Nếu như tôi dùng chu sa phong Nê Hoàn Cung của Quách Văn Hạo lại, vậy thì không thể xảy ra chuyện như bây giờ.

Mà hiện tại, thế cục này không có lợi đối với tôi, trái tim tôi bắt đầu đập càng lúc càng nhanh, lập tức bên ngoài vang lên một tiếng nói khàn khàn.

- Ra ngoài, tên khốn, ra ngoài cho tôi, tôi phải giết anh, có phải anh hại chết tôi không?

Đây là tiếng của Quách Văn Hạo, nhưng tiếng nói lại lạnh tanh, nghe cực kỳ đáng sợ.

Lòng tôi không ngừng suy nghĩ đối sách, mặc dù Giang Viên đã khống chế thân thể của Quách Văn Hạo, nhưng bản năng của Quách Văn Hạo vẫn còn, tài bắn súng nhất định vẫn rất chuẩn.

Mà súng lục bình thường hình như chỉ có bảy viên đạn, điểm này tôi vẫn biết, vừa rồi đã bắn ra hai viên, lúc trước Quách Văn Hạo bắn Giang Viên, cũng dùng mất hai viên đạn, hiện tại trong súng vẫn còn ba viên.

Nghĩ ngợi một lát, trước trán tôi đã chảy đầy mồ hôi lạnh.

Tôi nhìn bên cạnh mình, có một chiếc đĩa tròn, lập tức nhặt lên, không do dự ném ra ngoài, pằng pằng!

Lại hai tiếng súng nữa vang lên, vẫn còn một viên đạn, lòng tôi vui mừng, nhưng lúc này, tôi nghe thấy tiếng bước chân đang đi tới chỗ mình, tim tôi như bị ai đó bóp nghẹn.

- Ông nội nó, cô ta đi tới rồi.

Trong tay nắm lấy một lá bùa Liệt Hỏa, lúc này, chỉ đành liều mạng chiến một cuộc rồi, hy vọng vận khí của tôi không tệ.

Trong miệng lầm bầm câu chú, bùa Liệt Hỏa lập tức bay ra, sau đó cả người tôi cũng hướng tới một phương hướng khác, lăn một vòng trên đất.

Khi cả người tôi lăn ra, một tiếng súng nữa lại truyền đến, lòng tôi trùng xuống, sau đó vội vàng bò dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.