Nợ Âm Khó Thoát

Chương 160: Lời mời của Dương Hùng



Nghe vậy, trên mặt Quách Văn Hạo cuối cùng cũng lộ ra biểu cảm nhẹ nhõm, lập tức sắc mặt nhợt nhạt cùng với ánh mắt của ông ấy rõ ràng đã có phần ổn hơn.

Lúc trước bị ma nhập vào người, đối với Quách Văn Hạo mà nói, nhất định sẽ có ảnh hưởng, hơn nữa cũng may do dương khí trên người ông ấy khá nặng, nếu dương khí trên người mà yếu, vậy chỉ sợ tình hình mọi chuyện sẽ nghiêm trọng tới mức nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.

Quách Văn Hạo đứng thẳng người dậy, nhưng thân hình vẫn loạng choạng, thiếu chút nữa đã đứng không vững, lúc này, ông ấy mới nhớ ra, hỏi tôi vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?

Rõ ràng, đối với việc bản thân bị ma nhập, Quách Văn Hạo không nhớ quá rõ, tôi cũng không giấu giếm, nói cho ông ấy biết, chuyện Giang Viên nhập lên người ông ấy, có điều cũng không gây trở ngại gì, lát nữa tôi vẽ một lá bùa sau đó hòa vào trong nước cho ông ấy uống, sẽ không có chuyện gì cả.

Tôi và Quách Văn Hạo rời khỏi nơi này, quay trở về phòng làm việc của ông ấy, tôi cũng vẽ một lá bùa Tụ Dương, hòa vào nước cho Quách Văn Hạo uống.

Lúc này, tôi mới nói cho Quách Văn Hạo nghe những tin tức mà tôi biết được từ trong miệng Giang Viên, đồng thời cũng nói yêu cầu của cô ta cho Quách Văn Hạo biết.

Đối với chuyện đó, Quách Văn Hạo không có ý kiến gì, sau đó ông ấy hỏi tôi, tiếp theo đây phải làm thế nào? Nếu như chỉ là vụ án hình sự bình thường, tôi tin Quách Văn Hạo cũng không cần hỏi tôi, nhưng hiện tại dưới tình huống này, chỉ sợ vẫn là phải để tôi làm chủ.

Tôi nói với Quách Văn Hạo, nếu bây giờ đã xác định mục tiêu là Phương Trình Chu, vậy thì tiếp theo đây chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ hai việc.

- Trong nhà Phương Trình Chu, cần phía cảnh sát phái người đi theo dõi, có điều nhất định phải chú ý, đừng tiến lại quá gần, chỉ cần có thể nhìn thấy nhà của Phương Trình Chu là được, bởi vì bây giờ Phương Trình Chu đã tu luyện được chút đạo hành, độ mẫn cảm vượt xa hơn người bình thường rất nhiều, khoảng cách quá gần, dễ bị phát hiện.

- tiếp đó chính là quán cà phê mà Giang Viên nói, cũng phải phái người theo dõi, mục tiêu của chúng ta không phải là dung mạo, cho dù là những ai có dáng người tương tự, cũng phải chú ý, đặc biệt là kiểu người chủ động bắt chuyện với phụ nữ.

Tôi nói rõ hai việc quan trọng cho Quách Văn Hạo nghe, sau khi nhấn mạnh vài điểm phải giám sát xong, liền kêu Quách Văn Hạo đi phái người, tốt nhất phải là những người đáng tin cậy.

An bài xong, tôi rời khỏi cục cảnh sát ngay trong đêm, bởi vì tôi nhất định phải quay về chuẩn bị một chút, tôi cũng không biết lần này liệu có gặp phải Lương Triều Sinh hay không, nếu Lương Triều Sinh vẫn ở cùng với Phương Trình Chu, vậy đối với tôi mà nói chuyện này sẽ cực kỳ khó khăn.

Ra khỏi cục cảnh sát, tôi bắt xe đến phố đồ cổ, bởi vì nếu muốn có đồ chống đỡ, nhất định phải đi tìm lão Doãn, cũng chỉ có lão Doãn mới có thể cho tôi thứ gì đó để đối phó lại Lương Triều Sinh.

Khi đến phố đồ cổ, tôi vui sướng phát hiện cửa tiệm của lão Doãn đã mở, vốn dĩ vẫn còn lo lắng lão Doãn chưa về, nhưng hiện tại trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.

Tôi không vội vã đi tìm lão Doãn, mà quay ngược lại tìm một nơi mua lấy hai bình rượu ngon, xong xuôi mới đi tới cửa tiệm của lão Doãn, sau khi vào trong, tôi nhìn thấy lão Doãn vẫn nằm trên ghế đu như cũ.

- Lão Doãn ơi, cháu đến thăm ông đây ạ!

Tôi đặt hai bình rượu lên bàn, cất tiếng nói với lão Doãn, hai bình rượu vừa được đặt xuống, đã lập tức bay thẳng tới vị trí của lão Doãn.

- Thằng nhóc nhà anh lại gặp phải chuyện khó khăn rồi chứ gì?

Nói xong, lão Doãn trực tiếp mở nắp bình rượu ra, tu một ngụm.

Tôi cười khì khì, sau đó nói mục đích tới đây của mình cho lão Doãn nghe, có điều khi tôi vừa nói xong, lão Doãn hơi ngây người, vội vàng lên tiếng:

- Nhóc con, anh liền lúc muốn hai viên, anh có biết thứ này dễ khiến anh ỷ lại vào nó không?

Lông mày lão Doãn hơi nhíu lại, cất tiếng nói.

Nghe vậy tôi lộ ra một nụ cười khổ, đúng vậy, tôi biết, thứ này sẽ khiến tôi ỷ lại vào nó, nhưng đây chẳng phải là vì tôi không còn cách nào khác nữa hay sao? Nếu như tôi gặp phải Lương Triều Sinh, trong tay ông ta còn có hắc cương, đối với tôi mà nói, thậm chí đến cả cơ hội thoát thân cũng không có.

Bằng không tôi cũng chẳng tới tìm lão Doãn, muốn hai viên bùa Trân Châu như lần trước.

- Lão Doãn, nếu như cháu có biện pháp, cháu tuyệt đối không tới tìm ông, hơn nữa đây cũng là vì đề phòng ngộ nhỡ ạ.

Lão Doãn xua tay, sau đó nói:

- Được rồi, anh muốn cũng được, 20 vạn một viên, chỉ cần anh mua được, tôi sẽ bán cho anh.

Lão Doãn nói xong, tôi ngơ người, sau đó cười cười, nói không thành vấn đề.

Kỳ thực lão Doãn muốn lấy tiền, lòng tôi cũng thấy rất bình thường, bởi vì lão Doãn đối đãi với tôi đã rất tốt rồi, tôi rất cảm kích lão ta, nhưng dù sao chúng tôi cũng không thân không thích.

Cũng không thể bởi vì mấy ngày trước lão Doãn cho tôi miễn phí, lần này muốn lấy tiền của tôi mà lòng tôi lại thấy không thoải mái, kỳ thực xã hội hiện giờ, rất nhiều người đều có tâm lý như vậy, cứ luôn cho rằng người khác cho mình là điều dĩ nhiên, thật ra không phải, bất cứ thứ gì đều có qua có lại.

- Thằng nhóc nhà anh có nhiều tiền vậy sao?

Lão Doãn kinh ngạc nhìn tôi, rõ ràng là không ngờ rằng tôi đồng ý thoải mái như vậy, mà tôi cũng nhìn được ra, thực ra lão Doãn muốn lấy tiền của tôi, có lẽ là cố ý làm khó tôi.

Tôi không mua nổi bùa Trân Châu, đương nhiên cũng không ỷ lại vào bùa Trân Châu nữa, nhưng lần này tôi thực sự không dám chắc, cho nên nhất định phải chuẩn bị thật kỹ càng, tôi không muốn cứ như vậy mà rơi vào trong tay người khác.

Cuối cùng tôi tiêu hết 40 vạn, mua lấy hai viên bùa Trân Châu, còn về một chút Hắc Diệu Thạch kia, lão Doãn lại tặng tôi, có hai viên bùa Trân Châu trong tay, lòng tôi bỗng thoải mái hơn rất nhiều.

Tôi đi thẳng về phòng trọ, sau khi vào phòng, bắt đầu nghiên cứu ấn Ngũ Nhạc và bùa Liệt Dương, bây giờ đã có Hắc Diệu Thạch, tôi có thể thử vẽ bùa Liệt Dương rồi.

Bùa Liệt Dương xếp sau bùa Ngũ Lôi, vậy đương nhiên uy lực nhất định khủng bố hơn bùa Ngũ Lôi, nếu như vẽ thành công bùa Liệt Dương, thực lực của tôi sẽ được nâng cao lên rất nhiều.

Thời gian một buổi tối chầm chậm trôi đi, sáng sớm ngày tiếp theo, hiệu trưởng Lục gọi điện cho tôi, hỏi tiến triển đến đâu rồi? Tôi nói với ông ấy, đã tìm được đầu mối, phía cảnh sát đã bắt đầu ra tay, nếu có tin tức sẽ lập tức thông báo cho tôi, để tôi tới đó giúp đỡ bắt lấy hung thủ.

Còn về phía nhà trường, tôi dặn hiệu trưởng Lục dạo gần đây phải quản chặt ký túc xá hơn nữa, chỉ cần không có ai cả đêm không quay về, vậy sẽ không có chuyện gì cả.

Ngắt điện thoại của hiệu trưởng Lục, tôi tiếp tục đặt tâm tư của mình vào việc nghiên cứu bùa chú, không lâu sau, chuông điện thoại của tôi lại reo lên, là Dương Nặc gọi đến.

Hôm nay là thứ bảy, cũng không cần đi học, không biết Dương Nặc gọi cho tôi có việc gì nhỉ, sau khi ấn nghe, Dương Nặc nói, Dương Hùng muốn gặp tôi, hỏi tôi có rảnh không?

Nghe vậy, tôi hơi ngây ra, ngay lập tức nghĩ tới quỷ sơ sinh trong ngọc bội Song Ngư, lẽ nào, quỷ sơ sinh lại xảy ra chuyện gì rồi?

Nhưng khi suy nghĩ này vừa lóe qua trong đầu, tôi mau chóng gạt bỏ, tiếng nói của Dương Nặc rất bình thường, không hề có vẻ đang kích động, rõ ràng là không có chuyện, đơn thuần chỉ là Dương Hùng muốn tìm tôi.

Còn về chuyện gì, Dương Nặc không nói, cũng có thể Dương Hùng không nói cho cô ta biết, bởi vì là Dương Nặc gọi cho tôi, nên tôi không từ chối, nhưng trong lòng lại thầm suy đoán.

Sau khi tôi đồng ý, Dương Nặc nói cô ta sẽ lái xe tới đón tôi, cúp điện thoại, tôi nhấc mình đi xuống dưới nhà ăn sáng, không lâu sau xe của Dương Nặc đã tới.

Lên xe, tôi hỏi Dương Nặc có biết bố cô ta gọi tôi tới có việc gì hay không? Dương Nặc lắc đầu, sau đó chuyển chủ đề.

- Trường chúng ta lại xảy ra chuyện rồi, bạn có biết không?

Tôi gật đầu, nói tôi biết, Dương Nặc hơi ngạc nhiên, nhìn tôi hỏi:

- Hiệu trưởng chẳng nhẽ lại nhờ bạn xử lý?

Tôi lại gật đầu, nói chỉ là nhờ một chút, dù sao thì cũng không ai muốn có thêm người bị hại.

- Xem ra bạn đúng thật là một người có trái tim làm anh hùng!

Dương Nặc nhìn tôi, cất tiếng trêu chọc, tôi chỉ cười cười, không nói gì nữa.

Không lâu sau, xe của Dương Nặc dừng lại, tới rồi, sau khi xuống xe, Dương Nặc biết tôi đã ăn sáng, bèn trực tiếp dẫn tôi tới thư phòng của Dương Hùng.

Sau khi vào trong, tôi thấy sắc mặt Dương Hùng hơi nặng nề, mà trước mặt ông ấy, đặt một miếng ngọc bội Song Ngư bị bùa Phá Sát quấn quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.