Nhìn thấy gương mặt người chết trắng nhợt này, cả người tôi trực tiếp bị dọa lùi ra phía sau, chân vướng phải thứ gì đó mà trượt té, lập tức cả
người ngã ngồi xuống đất.
Trái tim tôi bỗng dưng đập rất nhanh, trước trán mồ hôi lạnh không
ngừng chảy ra, trên gương mặt quen thuộc này, hai đôi mắt lõm sâu vào
trong, miệng há to, nhìn vô cùng dữ tợn, người này không ngờ lại chính
là thi thể của Lương tiên sinh đã bị Lão Thi Tượng đem đi.
Nhìn động tác cứng ngắc của Lương tiên sinh, trong lòng tôi đã đoán
ra, Lương tiên sinh trá thi* rồi, lúc này miệng của Lương tiên sinh mở
ra lớn hơn, lộ ra hàm răng đã bị khói thuốc hun đen.
Càng khiến người ta sợ hãi là, từ sâu trong cổ họng của Lương tiên
sinh phát ra tiếng "khạc khạc khạc", khiến toàn bộ lông mao trên người
tôi dựng đứng hết lên, mà âm thanh đó vẫn không ngừng truyền ra.
Tôi nhìn đôi bàn tay của Lương tiên sinh, bộ móng tay dài đườn đó
khiến đầu óc tôi tê dại, giây tiếp theo, cả người Lương tiên sinh trực
tiếp bổ về phía tôi.
Tuy rằng động tác của Lương tiên sinh có chút cứng ngắc, nhưng lại
rất nhanh. Nhìn thấy Lương tiên sinh đang bổ tới, cả người tôi dưới mặt
đất thuận thế lăn một vòng.
Cơ thể sau khi lăn ra, nhanh chóng khởi động thân mình bò sang một bên, mà lương tiên sinh thì trực tiếp bổ vào chỗ đất trống.
Có điều tôi cảm thấy sau lưng truyền tới một cơn đau dữ dội, đau tới
mức mồm miệng méo xệch, nơi sâu trong núi này dưới đất toàn bộ đều là
sỏi đá, vừa rồi lăn một vòng, trực tiếp lăn lộn trên đá, không đau mới
lạ.
Có điều cảm giác đau đớn này giúp đầu óc tôi càng thêm tỉnh táo, nắm chặt cái xẻng trong tay, lúc này Lương tiên sinh đứng dậy.
Trong nháy mắt, động thân bổ về hướng tôi, tôi cắn răng, cái xẻng trong tay trực tiếp khua về phía Lương tiên sinh.
"Thịch" một tiếng, cái xẻng trong tay đập lên trên đầu của Lương tiên sinh.
"Răng rắc!"
Tôi nhìn thấy cổ của Lương tiên sinh lệch một cái, nhưng biểu cảm
trên mặt vẫn không có chút thay đổi nào, giây tiếp theo, một cánh tay
của Lương tiên sinh trực tiếp thò ra, nắm chặt lấy xẻng của tôi.
Lòng tôi nghẹn lại, vội vàng muốn lấy cái xẻng ra, tôi kinh hãi nhìn
Lương tiên sinh trước mặt, tay của ông ấy giống như chiếc kìm, nắm chặt
lấy cái xẻng, cho dù tôi có dùng sức thế nào, đều không thể lay động dù
chỉ một chút.
Giây tiếp theo, một bàn tay khác của Lương tiên sinh trực tiếp cào về phía tôi.
Lúc này, tôi vội vàng muốn lùi ra sau, nhưng bộ móng tay dài đườn của Lương tiên sinh đã quẹt vào người tôi, thật khó mà tưởng tượng nổi, bộ
móng tay đó không ngờ lại sắc đến như vậy.
Không nói đến trực tiếp xé rách áo của tôi, đến ngay cả trên cơ thể
tôi, đều cảm thấy có một cơn đau nhức truyền đến, đây rõ ràng là dấu vết đã bị cào trúng.
Có điều tôi không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp xoay thân, bèn bỏ chạy vào trong rừng sâu, vừa chạy vừa thét:
- Cứu mạng với! Bố ơi, bố đang ở đâu?
Chính vào thời khắc tôi cất tiếng thét, tôi nghe thấy tiếng cái xẻng
sau lưng bị rơi mạnh xuống dưới đất, sau đó một âm thanh nặng nề vang
lên.
"Thùng!"
Tôi quay đầu về phía sau nhìn một cái, tôi phát hiện thi thể của
Lương tiên sinh không ngờ rằng lại đang "nhảy", tốc độ rõ ràng đã tăng
nhanh lên rất nhiều, mà âm thanh nặng nề vừa rồi, chính là âm thanh
Lương tiên sinh chạm xuống đất.
Lúc này tôi nhìn thấy chân của Lương tiên sinh khẽ cong lên, lại dùng lực lần nữa cả cơ thể trực tiếp nhảy lên trên không trung, phải cao hơn một mét, lần thứ hai tiếp đất, khoảng cách với tôi được kéo lại gần hơn rất nhiều.
Trong lòng tôi lo lắng, trong lúc tâm trạng đang hoảng hốt, chân tôi
không biết đột nhiên vướng phải thứ gì, cả người trực tiếp ngã sõng soài xuống đất.
Lúc ngã xuống, tôi lòng tôi dâng lên tuyệt vọng, có điều tôi không
muốn từ bỏ, liều mạng bò dậy, muốn tiếp tục chạy về phía trước.
Lập tức, một thân hình trực tiếp xuất hiện trước mặt tôi, chính là
gương mặt hung tợn của Lương tiên sinh, tôi nhìn thấy Lương tiên sinh
lúc này, máu không ngừng chảy ra, cả gương mặt gần như bị bao phủ toàn
bộ bởi máu tươi màu đen.
Đây là chỗ vừa rồi bị tôi dùng xẻng đập, lúc này máu đen phủ kín gương mặt Lương tiên sinh càng làm cho người ta sợ hãi hơn.
Không đợi tôi phản ứng lại, đôi tay của Lương tiên sinh đột nhiên thò ra, trong nháy mắt trực tiếp bóp chặt lấy cổ của tôi.
Một cảm giác ngạt thở mạnh mẽ truyền tới, hai tay tôi không ngừng đập lên bả vai của Lương tiên sinh.
Nhưng đôi tay này cứ như một cái kìm sắt, tôi căn bản không có cách
nào lay chuyển, mắt tôi từ từ trợn lớn, tôi cảm thấy não của mình đã có
chút thiếu ô-xy, đến ngay cả đôi tay đang không ngừng đập lên bả vai của Lương tiên sinh đều đã bắt đầu bất lực.
Tôi nhìn gương mặt dữ tợn của Lương tiên sinh trước mắt, mí mắt cuối
cùng cũng đã trở lên vô cùng nặng nề, lẽ nào tôi sẽ chết thế này sao?
Thật đúng là con mẹ nó chứ không can tâm!
Sau đó, chính vào giây phút toàn bộ suy nghĩ của tôi bắt đầu tan
biến, đột nhiên một thân hình màu trắng giống như ma quỷ, từ một bên
kịch liệt xông tới, thân hình này trực tiếp va đập lên người Lương tiên
sinh.
"Thình!"
Một tiếng vang lên, thân thể của Lương tiên sinh trực tiếp bị thân hình này trong nháy mắt đập văng ra một bên.
Mà cơ thể của tôi cũng văng lên theo, lúc trên không trung, đôi tay
bóp chặt lấy cổ tôi cuối cùng cũng buông ra, cả người tôi trực tiếp rơi
thẳng xuống dưới đất.
Khắp người đau đớn nói không lên lời, lúc này tôi định thần lại, lập tức cũng đưa mắt nhìn về phía bóng hình vừa mới cứu mình.
Trong màn đêm, tôi nhìn thấy một người phụ nữ mặc trên mình một thân
áo váy màu trắng, bởi vì quá tối, cũng không thể nhìn rõ tướng mạo,
nhưng tôi có thể nhìn thấy, bên trên bộ váy áo màu trắng này, hình như
lốm đốm những vết màu đỏ. Mà đại khái cũng có thể nhìn ra, thân hình này là phụ nữ.
Tôi nhíu mày, đây không phải đồ Hạ Mạch mặc, vậy là ai?
Lúc này, tôi nhìn thấy thân hình màu trắng này tiến gần về phía tôi,
không biết tại sao, thuận theo giây phút thân hình này càng lúc càng
tiến lại gần, tôi cảm giác toàn thân mình bị một trận gió lạnh bao vây
xung quanh.
Mà thuận theo thân hình này càng lúc càng lại gần, đôi lông mày của
tôi lập tức nhíu chặt, bởi vì tôi nhìn thấy động tác bước đi của thân
hình màu trắng này hình như có chút cổ quái.
Lại gần hơn thêm chút nữa, cả người tôi kinh hãi tột độ, người phụ nữ này thế mà lại đang dùng mũi chân để di chuyển? Không sai, chính là
kiễng gót chân lên để đi, nhìn thôi cũng thấy cực kỳ quái dị.
Nhìn thấy sự việc trước mắt, trái tim tôi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Con yêu, mẹ đến thăm con rồi........
Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt truyền đến, tôi có thể cảm nhận được
trong giọng nói này xen lẫn một tia lạnh lẽo thê lương, còn có một chút
thương nhớ.
Không biết tại sao, thời khắc tiếng nói này truyền tới, tâm trạng kinh sợ lấp đầy trong lòng bỗng chốc tan biến đi rất nhiều.
Mà tâm trạng của tôi cũng vì giọng nói này mà trở lên có chút bi thương. Thậm chí, trong trái tim tôi bắt đầu có chút ấm áp.
- Mẹ?
Tôi không tự chủ được lên tiếng, mà khi tiếng nói của tôi vừa vang
lên, thân hình màu trắng trước mắt cuối cùng cũng tiến lại gần.
Mà giây tiếp theo, tim gan của tôi bỗng nhiên ngừng đập, một tiếng
kêu thất thanh phát ra từ trong chính miệng của tôi, thân hình đang nằm
trên đất của tôi cũng không ngừng bò lùi ra phía sau.
Bởi vì lúc này, gương mặt xuất hiện trước mắt tôi thực sự vô cùng dọa người, lúc trước những vết lốm đốm tôi nhìn thấy trên váy áo màu trắng, không ngờ lại chính là vết máu khô.
Mà trên gương mặt đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi này, phủ đầy máu
tươi, trong đôi đồng tử chằng chịt những tơ máu, còn có hai hàng huyết
lệ đang chảy ra ngoài.
Da mặt trắng bệch không có chút màu máu kết hợp cùng với gương mặt
này, kỳ dị đến mức khiến người ta kinh hãi tột độ, hơi thở của tôi dồn
dập, không ngừng lùi về phía sau.
Nhưng thân hình đó vẫn không ngừng sát lại gần tôi, giọng nói yếu ớt lại truyền đến:
- Con yêu, là mẹ đây!
Sau đó, lúc này tôi đã bị gương mặt trước mặt mình hoàn toàn dọa cho
đơ cứng trên mặt đất, tôi chỉ muốn không ngừng lùi ra phía sau, thời
khắc này, cả người tôi trong nháy mắt mạnh mẽ phản ứng lại.
Giọng nói yếu ớt này, cùng với giọng nói đêm đó ở bên ngoài gõ cửa
không ngờ rằng lại giống nhau như vậy, nói chính xác hơn, không ngờ rằng lại giống hệt, còn cả tiếng nói trong mơ của tôi.
Đợi đã, trong mơ?
Gương mặt trước mắt, không phải giống hệt với gương mặt trong giấc mơ của tôi hay sao? Mẹ tôi, cô ta thật sự là mẹ tôi sao?
- Nhất Lượng, con ở đâu?
Lúc này, một tiếng thét bỗng dưng truyền đến, là tiếng của bố tôi.
Thuận theo tiếng nói của bố, lập tức tiếng nói của Hạ Mạch đồng thời cũng vang lên:
- Lý Nhất Lượng, anh nói gì đi!
Khi hai giọng nói này truyền đến, tôi nhìn thấy gương mặt đầy máu
trước mắt đột nhiên trở lên vô cùng hung tợn, nhìn về phía truyền tới
tiếng nói kia.
Giây tiếp theo, cô ta đột nhiên xoay đầu lại, nhưng biểu cảm nhìn tôi lại trở lên vô cùng ôn hòa, nhưng gương mặt này, cho dù có ôn hòa hơn
nữa tôi đều vẫn cảm thấy kinh hãi vô cùng.
Ánh mắt không lỡ rời xa nhìn tôi, cuối cùng tôi nhìn thấy mẹ mạnh mẽ quay người, thân hình trực tiếp biến mất vào trong màn đêm.
Giây phút mẹ biến mất, tôi vội vàng hét lớn:
- Con ở bên này.
Không lâu sau, bố và Hạ Mạch cùng xuất hiện đến bên cạnh tôi, vừa mới đến nơi bố đã nhíu mày hỏi tôi có làm sao không?
Tôi lắc đầu, mà bố tôi nhìn ngó xung quanh một lúc, sau đó mới trầm giọng nói:
- Đi, về trước đã rồi nói.
Bố nói xong, chúng tôi bèn trực tiếp hướng về phía bên ngoài mà đi,
mà sau khi chúng tôi đi đến sau núi, tôi nhìn thấy cơ thể của bố bỗng
rung mạnh.
- Chết rồi!
Một tiếng kinh hô truyền ra từ trong miệng của bố, cả người bố trực tiếp xông thẳng về phía trước.
Tôi và Hạ Mạch vội vàng chạy theo sau, khi chúng tôi đến trước hai ngôi mộ, trong lòng tôi lộp bộp một tiếng.
Bởi vì trước mắt chúng tôi, mộ phần của mẹ đã bị đào lên, nắp quan tài rơi sang một bên, mà bên trong quan tài, không có gì cả.
Nhưng giây phút này, trong lòng tôi chấn động nói không lên lời, bởi
vì cỗ quan tài trong hố, không ngờ rằng lại là màu đỏ, đỏ như màu máu
tươi.
Mà bên trên nắp quan tài, tôi nhìn thấy từng đạo phù văn rất kỳ dị,
những phù văn này nhìn có vẻ rất mới, giống như là vừa mới được vẽ lên
trên.
Nhưng mẹ tôi không phải đã được hạ táng mười tám năm rồi hay sao? Trong lòng tôi lấp đầy nghi hoặc và khó hiểu.
- Hồng quan tỏa sát*?
Lúc này, tôi nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Hạ Mạch truyền đến,
tôi xoay đầu, nhìn thấy đôi lông mày của Hạ Mach nhíu chặt, trong ánh
mắt vô cùng u ám.
Tôi muốn hỏi Hạ Mạch điều này là thế nào, nhưng phát hiện khung cảnh
không đúng, tôi dứt khoát cũng phải hỏi bố trước, hiện tại phải làm thế
nào?
Tôi nhìn thấy sắc mắt của bố nặng nề đến mức trước nay chưa từng thấy qua, sau đó bố hỏi một đằng trả lời một nẻo, lên tiếng:
- Khóa mười tám năm rồi, cuối cùng vẫn không khóa nổi.
Chú thích*:
1, hồng quan tỏa sát: ý chỉ dùng quan tài màu đỏ, khóa chặt tà khí lại, không cho thoát ra ngoài.