Nợ Âm Khó Thoát

Chương 221: Lương Triều Sinh xuất hiện



Nhìn đệ tử môn phái âm thi đang đi xuống dưới, đương nhiên, thân phận đệ tử môn phái âm thi, cũng chỉ có chúng tôi biết, rất nhiều người đang có mặt ở đây đều không biết thân phận thật sự của y.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người tên đệ tử môn phái âm thi đang đi xuống dưới, y hình như cũng cực kỳ thận trọng.

Có thể nhìn được ra, thực ra y cũng hơi sợ, biểu cảm trên gương mặt trắng nhợt không chút thay đổi, cứ như là một gương mặt của người chết, không ngừng tiếp cận phía dưới.

Khi đến trước đĩa tròn, đệ tử môn phái âm thi hít sâu một hơi, hình như đang chuẩn bị làm gì đó.

Không lâu sau, y hơi ngồi xổm xuống đất, một bàn tay từ từ thò về phía trên đĩa tròn.

Đồng tử tôi hơi co lại, mặc dù nhìn thì như không có chỗ nào đặc biệt, nhưng tôi lại phát hiện, trong tay đệ tử môn phái âm thi, nhiều thêm một thứ đồ rất nhỏ.

Lúc này đệ tử môn phái âm thi đang có ý đồ đặt thứ đó lên trên đĩa tròn.

Những người khác hình như không chú ý đến sự khác thường của đệ tử môn phái âm thi, mắt tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay đang rơi xuống đĩa tròn của y.

Nói chính xác hơn, lòng bàn tay chỉ còn cách đĩa tròn năm phân, thứ trong tay cũng rơi xuống đĩa tròn.

Vù vù vù...

Chính vào lúc này, cả thung lũng bỗng vang lên nhưng âm thanh chói tai, một thứ gì đó đỏ chói mắt như máu mau chóng lan ra khắp những hàng phù văn trên đĩa tròn.

Mắt của tất cả mọi người đều trợn lớn, thậm chí tôi còn cảm thấy một vài người xung quanh đều đã để lộ ra khí mùi, giống như đang chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Nhưng tôi cứ có cảm giác chuyện này không đơn giản, đĩa tròn kỳ dị này rất có khả năng là lối vào thánh địa của môn phái âm thi, không thể mở ra dễ dàng như vậy, dù gì thì Lương Triều Sinh cũng chưa xuất hiện.

Vì vậy tôi không có ý định manh động, mà im lặng đứng tại chỗ quan sát, chính vào lúc này, trên đĩa tròn, đột nhiên thổi ra một cơn cuồng phong đỏ lòm.

Đệ tử môn phái âm thi đang đứng cạnh chưa kịp để ý, đã đột nhiên bị cuồng phong cuốn vào trong, thậm chí ngay cả một tiếng thét cũng không kịp phát ra, cả người đã bị nuốt vào trong cơn cuồng phong màu đỏ kia.

Thậm chí đứng trên đỉnh núi, tôi đều có thể ngửi thấy mùi máu tươi tanh ngòm nồng nặc.

Luồng khí thế này khiến đầu óc ai cũng tê dại, nếu chẳng may bị cuốn vào trong cơn cuồng phong, tôi tin khả năng có thể sống sót, còn chưa đến một phần trăm.

Tôi thấy sắc mặt của những người ở đây đều vô cùng sợ hãi, vừa rồi nếu có ai đó đi xuống theo, vậy hiện tại chỉ sợ đã bị cơn cuồng phong kia nuốt chửng.

- He he, họ Lương kia thật biết nín thở, đã đến lúc này rồi còn chưa chịu lộ diện.

Lúc này, Mễ Trần bên cạnh cười lạnh nói, nghe vậy lông mày tôi nhíu lại, đúng vậy, ông ta ẩn trốn quá kĩ, có điều vẫn còn một khả năng khác, nói không chừng hiện giờ ông ta đang ở trong dòng người.

Dùng thân phận của một kẻ đứng xem kịch, xem hài kịch của những người khác.

Mọi người ai cũng không dám manh động, im lặng nhìn cơn cuồng phong dưới thung lũng đang từ từ tiêu tan, cuối cùng, đến ngay cả ánh trăng màu máu cũng đã biến mất, trăng máu cũng không thấy đâu rồi, hoàn toàn khôi phục lại trạng thái bình thường.

Khi tôi lại lần nữa chú ý tới đĩa tròn, phát hiện những phù văn kỳ lạ đã hoàn toàn biến mất.

Đĩa tròn như biến thành một cánh cửa đá lớn, phân ra làm hai từ giữa, xuất hiện một vết nứt có thể nhìn rõ, nhưng lại không hề thấy có lối vào nào.

Nhìn thấy vậy, mọi người lại bắt đầu bàn luận sôi nổi, đang nghĩ xem tình hình phía dưới kia rốt cuộc là như thế nào?

- Các vị, để các vị phải chờ rồi!

Đang vào lúc bàn tán xôn xao, một âm thanh không to không nhỏ, bỗng chui vào trong tai của tất cả mọi người, tiếng nói nhàn nhạt, còn có cảm giác khá là ung dung.

Một bóng người mặc áo dài đen từ từ xuất hiện, trên miệng kẻ đó treo một nụ cười rất sâu, người này không phải ai khác, mà chính là Lương Triều Sinh.

Chỉ có điều khiến tôi thấy kỳ lạ là, Lương Triều Sinh chỉ có một mình, bên cạnh ông ta, đáng lẽ phải có một cỗ cương thi rất lợi hại chứ?

Lần trước gặp mặt, cương thi đã lên đến hắc cương, đủ để giao đấu với những người cảnh giới Tiên Thiên, thời gian trôi qua lâu vậy rồi, không biết hắc cương có thay đổi gì chưa.

Còn cả Phương Trình Chu! Thực ra đây cũng là việc tôi quan tâm nhất, tôi bảo Phương Trình Chu tiếp cận Lương Triều Sinh, nhưng hiện tại lại không thấy bóng dáng của hắn ở bên cạnh Lương Triều Sinh, đã xảy ra chuyện gì?

Lẽ nào, Phương Trình Chu không lấy được tín nhiệm của ông ta, ngược lại còn bị ông ta diệt trừ rồi sao? Nếu kết quả thực sự là như vậy, thì đúng thật là quá bất lợi cho chúng tôi.

Nếu trước lúc diệt trừ hồn phách của Phương Trình Chu, ông ta còn kiểm tra ký ức của hồn phách, vậy chẳng phải đã biết hết chuyện trên người tôi rồi sao?

Lòng tôi bắt đầu cảm thấy bất an, nhưng tất cả những cảm xúc trong lòng, tôi không hề để lộ ra ngoài mặt, bởi vì đến ngay cả Mễ Trần đều không biết chuyện.

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Lương Triều Sinh, Lương Triều Sinh tiếp tục cất tiếng nói:

- Chắc hẳn mọi người đều chưa biết thân phận của tôi, vậy tôi xin tự giới thiệu trước nhé!

- Bỉ nhân tên Lương Triều Sinh, là người duy nhất có thể mở cửa chính của thánh địa phía dưới, bên trong có bảo bối hay không tôi không nói kĩ nữa, tôi muốn nói với các vị là, một mình tôi nhất định không lấy được quá nhiều thứ, tất cả đều thuận theo cơ duyên.

Tiếng nói của Lương Triều Sinh vừa vang lên, lập tức, mọi người đều bắt đầu có chút phấn khích, có người nghi ngờ thân phận của Lương Triều Sinh, lại có người lầm bầm nói Lương Trình Chu mau mở cửa thánh địa.

Lương Triều Sinh cười cười, đưa tay ra như muốn cắt ngang những tiếng tranh luận.

- Các vị đừng vội, tôi cũng muốn mở cửa thánh địa sớm một chút, nhưng ở đây chỉ e là có người đang không muốn để cho tôi sống.

Nói xong, Lương Triều Sinh quay đầu lại, đưa mắt nhìn nơi đám đệ tử môn phái âm thi đang đứng.

- Mọi người thấy sao? Các vị sư huynh sư đệ, nói thật, tôi đến nơi này, chính là một quyết định rất mạo hiểm.

Không đợi đám người đệ tử môn phái âm thi mở miệng, Lương Triều Sinh đã di dời ánh mắt sang phương hướng khác.

- Còn cả các vị của cục số chín nữa, chắc hẳn các vị đang rất muốn bắt tại hạ, hoặc là giết chết tại hạ đúng không? Nếu như tôi chết rồi, cửa thánh địa không còn ai mở được nữa, còn cả một vài nơi bên trong thánh địa, cũng phải do đích thân tôi thì mới mở được.

Tiếng nói nhàn nhạt của Lương Triều Sinh truyền ra, lòng tôi nghẹn lại, tâm cơ của Lương Triều Sinh thật khó lường, ông ta đang kéo thêm thù cho người của môn phái âm thi và cục số chín.

Có điều dù gì thì cục số chín cũng đỡ hơn, bởi vì dù sao cũng là tổ chức của chính phủ, những người có mặt ở đây e rằng đều không dám trực tiếp chống đối, nhưng người của môn phái âm thi thì lại khác, quan trọng nhất là, môn phái âm thi đại diện cho thế lực thần bí đứng phía sau.

- Lương Triều Sinh phát hiện, những thứ khác không nói, nhưng trước lúc vào trong thánh địa, ông ta tin tất cả chúng ta đều không muốn nhìn thấy ông ta xảy ra chuyện.

Lập tức, một người nhìn khá khôi ngô bỗng lên tiếng, kẻ này mặt mày nghiêm nghị, cơ bắp cuồn cuồn, dáng người rất hoàn mỹ.

Quan trọng nhất là, tôi cảm nhận được từ trên người hắn toát ra một luồng khí thế khiến tôi lạnh toát, thực lực của hắn, không đơn giản, ít nhất thì tôi hiện giờ cũng nhìn không ra.

- Nếu đã vậy, thì cảm ơn các vị nhiều nhé!

Lương Triều Sinh ôm quyền, hướng về phía mọi người, cười cười cất tiếng, mà hiện tại, người của cục số chín và môn phái âm thi đã ngay lập tức bị bại lộ trước mặt tất cả mọi người, cho nên đã không còn ưu thế bí mật nào nữa rồi.

Tôi ngẩng đầu nhìn đám người đội trưởng Long, sắc mặt của ai cũng rất nặng nề, rõ ràng, người của cục số chín và môn phái âm thi đều đã bị Lương Triều Sinh chơi một vố.

Chính vào lúc này, tôi nhìn thấy ánh mắt của Lương Triều Sinh rơi xuống đĩa tròn dưới thung lũng, sau đó từ từ nhấc chân bước vào trong thung lũng.

Nhìn thấy vậy, tất cả những người có mặt ở đây dường như đều đã nín thở, im lặng chờ đợi Lương Triều Sinh đi tới trước đĩa tròn.

Khi tới cạnh đĩa tròn, Lập tức, trong tay Lương Triều Sinh xuất hiện một miếng lệnh bài độc một màu đỏ, ông ta trực tiếp ném lên trên không trung.

Sau đó cắn đứt ngón tay mình, máu đầu ngón tay bắn lên miếng lệnh bài, đồng thời, ấn kết trong tay Lương Triều Sinh cũng bắt đầu biến hóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.