Nợ Âm Khó Thoát

Chương 234: Ý chí



Lòng tôi bỗng cảm thấy nghi hoặc, bởi vì suốt chặn đường, rất nhiều manh mối tôi phát hiện, đều cực giống với những gì ở trong Nop Lor, tôi thực sự không thể phán đoán gì cả.

Nhưng tạm thời vẫn chưa tìm được manh mối mang tính xác thực, nên tôi không dám chắc.

- Đây là thứ gì?

Một tiếng nói bỗng vang lên, lúc này, tôi nhìn thấy một bàn tay đang định sờ lên những hàng phù văn, thấy vậy, không biết tại vì sao, trong lòng theo bản năng bỗng dâng lên ý nghĩ kháng cự.

Vội vàng kinh hô:

- Không được!

Những tất cả đã muộn, bàn tay trước mắt đã hoàn toàn chạm xuống hàng phù văn kỳ lạ.

- Gào thét gì thế? Dọa tôi hú hồn!

Khi bàn tay chạm vào phù văn, lại không xảy ra chuyện kỳ lạ nào, người đó nhíu mày nhìn tôi một cái, lập tức cất tiếng, thậm chí còn có chút không vui.

Trong lòng thầm thở phào một cái, cũng không nói gì nữa, Mễ Trần hỏi tôi sao vậy? Tôi lắc đầu, nói vừa rồi trực giác mách bảo phù văn kia có chút kỳ dị.

Chính vào lúc này, đồng tử tôi co lại, bởi vì tôi nhìn thấy từ trên phù văn đang toát ra những luồng khí đen nồng nặc, tốc độ xuất hiện của khí đen cực kỳ nhanh, thậm chí chỉ trong vòng thời gian chớp mắt một cái, đã ngưng tụ thành một bàn tay.

Trực tiếp nắm lấy cổ tay người nọ, hắn đang tập trung nghiên cứu hàng phù văn, hình như cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, ngay chính lúc này, khí đen bắt đầu bao lấy cánh tay của hắn.

Cánh tay hắn mau chóng khô quắt, máu tươi chảy lên hàng phù văn kỳ lạ, lấp đầy hàng phù văn đó.

Trạng thái lần vẫn chưa dừng lại, giây tiếp theo là cả người hắn đều đã bắt đầu ‘héo khô’.

Một tiếng thét thảm thiết bỗng chốc vang lên.

- A... cứu, cứu tôi...

Nhưng ngay sau đó, tiếng thét bắt đầu giảm dần âm lượng, một người tu đạo đứng bên cạnh người nọ, vội vàng thò tay ra, hình như muốn kéo hắn lại, nhưng khi tay anh ta chạm vào bả vai người nọ, vô số khí đen bỗng bắt đầu lan sang người anh ta.

- Không hay, mau lùi ra!

Vạn Sơn gào lớn, thân hình đã lùi nhanh ra sau, riêng chỉ Trần Ngọc ra tay, trường kiếm trong tay trực tiếp chém xuống cánh tay người con trai kia.

Xì!

Cánh tay rơi xuống đất ngay sau khi âm thanh truyền ra, cũng may khí đen hình như mới chỉ xâm chiếm được cánh tay, vẫn chưa kịp xâm nhập vào cơ thể, cánh tay đã bị Trần Ngọc chặt đứt.

Người nọ ôm lấy bên thân đã đứt mất một cánh tay, đau đớn nằm bò xuống đất lăn lộn, còn người kia thì lúc này đã hoàn toàn biến thành một xác chết khô.

Khí đen ngưng tụ thành bàn tay mau chóng chui vào trong phù văn, cứ giống như trước giờ vẫn chưa từng xuất hiện qua, duy chỉ có xác chết khô, và người đang lăn lộn dưới đất kia nói cho chúng tôi biết, những chuyện vừa rồi không phải là một trò đùa, mà là sự thật.

- Đây, đây là chuyện gì?

Không biết là ai đưa tay chỉ đĩa tròn có phù văn kỳ lạ, mặt mày kinh hãi hô lớn một tiếng, nhưng không có ai trả lời hắn ta, ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này Vạn Sơn quay đầu, nhìn gã đệ tử môn phái âm thi sau lưng chúng tôi.

- Nhìn tôi làm gì? Con mẹ nó tôi có biết gì đâu!

Gã đệ tử môn phái âm thi làm ra vẻ mặt vô tội, ngay khi gã vừa nói xong, trong điện đá bỗng truyền ra những tiếng ‘cạch cạch cạch’, tất cả chúng tôi đều ngay lập tức đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một cánh cửa lớn bỗng xuất hiện phía sau điện đá, đen khịt một mảng, khiến cho người nhìn có cảm giác, giống như một cái đầu của con mãng thú cực lớn, đang há to miệng, chờ đợi con mồi tự mình chui vào trong, mà chúng tôi, thì chính là con mồi của nó.

Tôi nhìn phù văn thần bí, trong lòng bỗng thấy nghi hoặc, lẽ nào, cánh cửa này cần phải dùng máu để tế thì mới có thể mở ra? Thật khiến người ta khó hiểu, muốn đi vào nơi tiếp theo, vậy thì nhất định phải có kẻ hi sinh.

Mẹ nó, đây là thánh địa quỷ quái gì, không ngờ lại có những quy tắc khó tiếp nhận đến thế.

Có điều về sau nghĩ lại, tôi cũng đã hiểu, môn phái âm thi vốn cũng chẳng tốt đẹp gì, bằng không năm đó cục số chín cũng chẳng mất nhiều sức lực để tiêu diệt môn phái này đến vậy.

Mà một môn phái như vậy, thánh địa của bọn chúng sẽ là nơi an toàn sao, chỉ cần nghĩ cũng đủ hiểu.

Lúc này, người con trai bị mất một cánh tay toàn thân bê bết máu bỗng đứng dậy, sau đó đi đến trước mặt Trần Ngọc, nói một tiếng cảm ơn, nói xong, anh ta quay thẳng người, đi về nơi có lối chúng tôi vừa vào.

Anh ta từ bỏ rồi, không đi tiếp nữa, bởi vì hiện giờ anh ta đã trọng thương, cứ đi tiếp, khả năng anh ta phải chôn thân ở nơi này là chín mươi chín phẩy chín phần trăm.

Người này có lẽ cũng coi như là một người trượng nghĩa, nếu lúc trước không phải do anh ta ra tay cứu giúp, anh ta sẽ chẳng bị làm sao cả, nhìn anh ta bỏ đi, chúng tôi đều không nói gì.

Sau đó Trần Ngọc không nói gì, đã bắt đầu nhấc chân bước vào trong thông đạo, thấy vậy Vạn Sơn vội vã đi theo sau Trần Ngọc, kế tiếp là đệ tử môn phái âm thi.

Mễ Trần nhìn tôi một cái, chúng tôi cũng chúng nhau bước vào thông đạo.

Đi vào trong thông đạo, tôi hơi ngơ người, bởi vì tôi cảm nhận thấy trên người mình, có một luồng năng lượng đang truyền ra từ sâu bên trong, nhưng cụ thể thế nào tôi cũng không nói rõ được, chỉ đành im lặng đi tiếp.

Mượn ánh sáng yếu ớt, tôi và Mễ Trần bước đi cực kỳ cẩn thận, cũng may trước mắt chúng tôi đã có người, điều này cũng giúp chúng tôi tiết kiệm được chút sức lực.

Thứ gọi là ‘cao nhân lá gan lớn’ e rằng chính là để chỉ Trần Ngọc, thực lực của cô ta rất mạnh, có thể không thèm đặt nguy hiểm vào trong mắt, cho dù là lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô ta cũng phản ứng kịp thời.

Ví dụ như lúc trước, kỳ thực không phải là vì chúng tôi không muốn ra tay, mà là vẫn chưa kịp phản ứng lại, chỉ có mỗi Trần Ngọc, kịp thời chém đứt cánh tay của người kia, cứu anh ta một mạng.

- Hình như có gì đó không đúng!

Lúc này, Mễ Trần đứng khựng lại, cất tiếng nói với tôi, nghe vậy tôi cũng dừng lại, bởi vì tôi đã có cảm giác có gì đó không đúng.

Dòng năng lượng mà lúc trước tôi cảm nhận được, lúc này hình như đã tăng lên nhiều hơn, bao trùm xung quanh người chúng tôi, nhưng dù đã vậy, tôi vẫn không biết đây là thứ gì.

- Hình như là một loại ‘ ý chí’.

Mễ Trần bên cạnh bỗng nói với tôi, tôi ngơ ngác nhìn Mễ Trần, hỏi anh ta ý chí là gì?

Chỉ nhìn tên để hiểu nghĩa, hình như cũng rất dễ hiểu ‘ý chí’ có nghĩa là gì, nhưng tôi cảm thấy ‘ý chí’ trong miệng Mễ Trần, có lẽ không đơn giản như thế.

- Nói đơn giản một chút là, ý chí này giống với định nghĩa ý chí bình thường của chúng ta, điểm khác biệt là, ý chí mà bây giờ chúng ta đang cảm nhận thấy, có lẽ là của một kẻ mạnh để lại, có thể biến thành thực chất.

Nghe xong, tôi vẫn lắc đầu, ra hiệu không hiểu ý của Mễ Trần.

- Thế này nhé, ví dụ ở trước mặt chúng ta, có một kẻ vô cùng mạnh, trên người hắn phát luồng ý chí muốn tự sát, không gây ảnh hưởng lớn đối với hắn, nhưng chúng ta bị luồng ý chí này bao trùm, nếu như không chịu nổi, rất có khả năng sẽ tự sát.

- Thế đã hiểu chưa?

Nói xong, Mễ Trần nhìn tôi, tôi gật đầu, hình như cũng đã hơi hiểu ý của Mễ Trần.

Ông nội nó, ý chí còn làm được trò như vậy? Thực sự khiến tôi bất ngờ.

- Anh có cảm nhận được ý chí chúng ta sắp phải đối mặt là gì không?

Tôi nhìn Mễ Trần, cất tiếng gặng hỏi.

Mễ Trần lắc đầu, nói hiện giờ anh ta cũng không biết, mà khi chúng tôi đi được không lâu sau, ý chí vẫn chưa tuyên giảm, có thể khẳng định, chúng tôi càng đi tiếp, ý chí càng mạnh thêm, nếu đã vậy, đến lúc đó chúng tôi cũng thể kịp thời phản ứng.

Tôi nhìn Mễ Trần, anh ta nói nghe lợi hại như thế, ý chí mạnh đến vậy sao? Lòng tôi hơi nghi hoặc, nhưng cũng không dám chậm chạp.

Lúc này tôi phát hiện, bước chân của Vạn Sơn phía trước bỗng chậm lại, nhưng bước chân của Trần Ngọc lại như chẳng hề chịu ảnh hưởng, còn đệ tử môn phái âm ti, từ đầu hắn đã đi không nhanh, tốc độ rất ổn định, cũng không có thay đổi gì.

- Đi tiếp, cẩn thận đặt lên trên đầu!

Mễ Trần hơi nhíu mày, nói nhỏ với tôi, sau đó tôi và anh ta lại tiếp tục bước lên trước.

Lại ba phút nữa trôi qua, giây tiếp theo, một tiếng thét thảm bỗng vang ra, tôi và Mễ Trần, thậm chí tất cả những người sau lưng chúng tôi đều đứng khựng lại, nhìn chằm chằm tình hình đằng trước.

Chỉ thấy Vạn Sơn cả người ngã phịch xuống đất, không ngừng lăn lộn, tay của ông ta điên cuồng tự cào lên cơ thể mình, những tiếng kêu thét như lợn bị chọc tiết cứ vang ra không ngừng, nghe thôi cũng khiến cả người tôi lạnh toát.

Tốc độ của Trần Ngọc và đệ tử môn phái âm thi vẫn không thay đổi, vẫn tiếp tục tiếp cận phía trước.

Rất nhanh, tôi đã thấy khắp người Vạn Sơn, chằng chịt những vệt máu do tự tay ông ta gây ra, máu tươi chảy ra khỏi vết thương, nhuộm đỏ bộ quần áo trên người.

Tiếng thét thảm thiết vẫn vang vẳng bên tai,khiến trái tim của tất cả mọi người đều như bị bóp nghẹn.

Nhưng trong lòng chúng tôi ai cũng muốn biết, Vạn Sơn rốt cuộc đã trải qua chuyện gì? Vì sao đang yên đang lành, đột nhiên lại xuất hiện tình trạng như thế?

Tôi nhìn Mễ Trần, phát hiện anh ta cũng đang nhìn Vạn Sơn chằm chằm, nhưng chúng tôi lại không nhìn ra điều gì mờ ám, từ chỗ này cách chỗ Vạn Sơn chỉ có khoảng một trăm mét, cũng chính là nói, chúng tôi rất nhanh thôi sẽ đi tới vị trí hiện tại của Vạn Sơn.

Chúng tôi liệu có phải đối diện với thứ mà Vạn Sơn đã phải đối diện không? Những người xung quanh tôi nhìn anh anh nhìn tôi, thậm chí một vài người trong đó đã có ý muốn rút lui.

Điều này rất bình thường, đến ngay cả tôi cũng bắt đầu cảm thấy bất an, nếu như có thể, tôi cũng muốn quay về.

- Đi!

Lập tức, tiếng nói của Mễ Trần vang lên, anh ta lại nhấc chân, từ từ bước lên trước, lòng tôi trùng xuống, hít sâu một hơi, đi theo sau Mễ Trần.

- Cố gắng điều chỉnh tốc độ ổn định, như vậy cũng dễ đối phó những chuyện đột nhiên xảy ra.

Tiếng Mễ Trần vang lên, tôi gật đầu, hai người chúng tôi lại đi tiếp.

Rất nhanh, thân hình của tôi và Mễ Trần dừng lại, đã đi tới đây, nhưng luồng ý chí trên người chúng tôi vẫn chưa rõ ràng lắm, mặc dù vẫn đang nồng nặc hơn.

Hiện tại, trước mặt chúng tôi, còn cách khoảng mười mét, chính là vị trí của Vạn Sơn đang nằm dưới đất, lúc này Vạn Sơn hình như vẫn đang vùng vẫy, máu thịt trên người đã lẫn lộn, ngay cả tiếng thét thảm cũng đã trở lên yếu ớt.

Những tiếng rên khàn khàn khiến người nghe cực kỳ khó chịu, tôi và mễ Trần đi tiếp, ngay khi chúng tôi đi tới vị trí của Vạn Sơn, đột nhiên, thân người tôi cứng đờ cảm giác cả người đã bị gắn chặt xuống đất, không thể cử động.

Đồng thời, Trần Ngọc và đệ tử môn phái âm thi phía trước hình như cũng đã dừng lại.

Giây tiếp theo, tôi nhìn thấy vô số khí đen bắt đầu phóng tới quanh người tôi, đối với điều này, tôi hoàn toàn không có đối sách ứng phó, tôi đặt hy vọng cuối cùng của mình vào dấu vết trên cổ tay.

Nhưng khí đen đã bao trùm cả dấu vết hình củ cải, nó vẫn chưa có phản ứng gì, mà Mễ Trần bên cạnh, cũng gặp phải tình trạng giống hệt tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.