Nợ Âm Khó Thoát

Chương 243: Phán đoán



Bởi vì lúc trước đích thân Phương Trình Chu đã ‘biểu diễn’ trước mắt tôi, cho nên lần này tôi cũng hiểu chun chút, bắt đầu hồi tưởng bức vẽ cánh tay.

Trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại bức vẽ, bức tranh ghép trước mặt không ngừng biến hóa, Mễ Trần ở bên cạnh nhíu chặt mày. Cất tiếng hỏi tôi:

- Sao tôi cứ cảm thấy cậu đối với thứ này hình như rất quen thuộc?

Nghe thấy câu hỏi của Mễ Trần, tôi cười mỉm, không nói gì, tiếp tục ghép tranh, nhưng Mễ Trần vẫn tiếp tục gặng hỏi.

- Cậu còn không nói, thực ra ngay từ lúc mới bước vào trong này, tôi đã cảm thấy thằng nhóc cậu có chút kỳ lạ rồi!

Tôi vừa ghép tranh, vừa trả lời anh ta:

- Được rồi, đợi tôi giải quyết xong bức vẽ này đã, tôi từ từ nói với anh, đúng thật là có chút kỳ lạ, nơi này không đơn giản.

Nghe tôi nói xong, Mễ Trần bỗng im lặng, không tiếp tục quấy rầy tôi ghép tranh nữa, khoảng mười phút sau, bức tranh ghép trước mặt mới được tôi hoàn thành.

Nhìn thấy hình cánh tay hoàn chỉnh, tôi thở dài một tiếng, nếu không phải lúc trước đã từng thấy Phương Trình Chu ghép qua một lần, tôi thực sự không thể dễ dàng mà hoàn thành được bức vẽ này.

Cửa đá bỗng phát ra những tiếng ‘cạch cạch cạch’, khi nghe thấy âm thanh, tôi và mễ Trần đứng dậy, lùi ra sau mấy bước.

Cho dù tôi đã ghép xong tranh, nhưng phía sau sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không đoán được, cho nên mỗi một bước, chúng tôi đều phải thận trọng từng tý một.

Khi tôi và Mễ Trần tránh sang bên, tế đàn bỗng rung chuyển, lộ ra một thông đạo nằm dưới tế đàn.

Bên trong thông đạo tối đen, quả nhiên, tranh ghép lại là một cơ quan, mà còn cực kỳ giống với cơ quan ở thành cổ Lâu Lan.

Bởi vì thành cổ bên dưới Nop Lor, cơ quan cũng là một thông đạo giống hệt thế này, dẫn xuống phía dưới, mà ở dưới, cũng có những thứ không ai biết.

- Thông đạo này dẫn tới đâu?

Mễ Trần nhìn tôi, thấp tiếng hỏi, tôi lắc đầu, nói tôi cũng không biết, bên dưới có nguy hiểm hay không, tôi cũng còn chẳng biết,

- Thế thằng nhóc cậu mau nói cho tôi biết đi, cậu rốt cuộc đang giấu tôi những chuyện gì?

Mễ Trần nhìn tôi, lần này trong ánh mắt anh ta đã phát ra tia nhìn kiên định, rõ ràng, anh ta đã hạ quyết tâm phải moi móc được chuyện gì đó từ trong miệng tôi ra.

Tôi hít sâu, nhìn anh ta nói:

- Trước khi đi vào trong thánh địa của môn phái âm thi, tôi còn đi tới một nơi khác, mà trong thánh địa này, tôi phát hiện có rất nhiều điểm giống với nơi mà tôi đã từng đến kia.

Nghe vậy, lông mày Mễ Trần nhíu chặt, vội vã hỏi tôi:

- Nơi cậu nói là nơi nào?

Nhìn Mễ Trần, tôi thấp tiếng:

- Nop Lor, nói chính xác hơn, là thành cổ phía dưới Nop Lor, Lâu Lan cổ quốc.

Ngay thời khắc miệng tôi phun ra bốn chữ ‘Lâu Lan cổ quốc’, cả người Mễ Trần bỗng rung lên, rất rõ ràng, anh ta cũng biết Lâu Lan cổ quốc, Mễ Trần mặt mày kinh hãi nhìn tôi, hỏi:

- Không ngờ cậu còn từng tới qua Lâu Lan cổ quốc bên dưới Nop Lor? Mà cuối cùng vẫn sống sót quay trở về?

Nhìn thấy Mễ Trần kinh ngạc, tôi chỉ cười, nói thực ra tôi cũng không biết trong đó có gì, lúc đó cũng chỉ định đi bừa, mà trước lúc đi, tôi còn chẳng biết chút gì về Nop Lor.

Kế đó, kể lại một lần tình hình lần trước đi tới Nop Lor cho Mễ Trần nghe, ngay cả chuyện về sau tôi lấy được một viên huyết sát trân châu, còn cả chuyện của Lý Tuyết Nhi, cũng không giấu giếm dù chỉ một chữ.

- Cậu không biết ấy chứ,thành cổ Lâu Lan, đến ngay cả cục số chín đều vẫn chưa điều tra ra vị trí rõ ràng, người của cục số chín cũng không phải là chưa đến điều tra qua, cuối cùng đều không thu hoạch được gì.

- Không ngờ cậu còn có thể thuận lợi đi vào trong thành cổ? thật không thể tin nổi, mà những thứ cậu nói, tôi cũng thấy hơi khó hiểu, hai nơi cách nhau xa thế này, sao lại có nhiều điểm tương đồng đến vậy?

Mễ Trần nhíu mày, hình như vẫn rất khó hiểu những chuyện này, anh ta lại cất tiếng:

- Quan trọng nhất là, đến ngay cả người của nhà họ Lý cũng tham gia vào, việc này là do đệ tử của nhà họ Lý vô tình đi vào trong đó, hay là do cấp cao cả nhà họ Lý phái đi? Chuyện này, phải điều tra!

Bây giờ thì tôi cũng cảm thấy, trong này liên quan đến rất nhiều chuyện khác, lúc này, Mễ Trần hình như nghĩ ra gì đó, vội vàng hỏi:

- Cậu còn nói rồi, lúc trước cậu thả tiểu quỷ mình nuôi ra, còn hủy đi kế ước, không thể không nói, quyết định của cậu rất không sáng suốt!

Tôi hiểu ý của Mễ Trần, nói thật, hiện tại trong lòng tôi vẫn thấy hối hận, nhưng thiện hạ không có thuốc trị hối hận, nếu đã làm, thì không còn cơ hội hối hận nữa.

Tôi cũng vội vàng nói với Mễ Trần:

- Không sai, tôi cũng cảm thấy bản thân hơi liều lĩnh, nhưng chuyện đã lỡ rồi, mà bây giờ Phương Trình Chu còn để lại ký hiệu cho tôi, cho nên tôi mới đi theo vào đây, thực khiến tôi không biết phải làm sao luôn đấy!

Có hai khả năng, một là Phương Trình Chu không phản bội tôi, cho nên mới để lại ký hiệu cho tôi, muốn tôi đi theo ký hiệu của hắn để tìm thấy vị trí của Lương Triều Sinh.

Khả năng thứ hai là khả năng tôi không muốn xảy ra nhất, Phương Trình Chu nhận mệnh lệnh của Lương Triều Sinh, muốn dụ tôi tới, sau đó để Lương Triều Sinh có cơ hội giết chết tôi.

Nếu khả năng thứ hai là sự thật, vậy không thể không nói, có chút phức tạp, tôi và Mễ Trần, có hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của Lương Triều Sinh.

Quan trọng nhất là, bên cạnh ông ta còn có cương thi, lúc gặp nhau ở Qúy Dương, cương thi đó đã là hắc cương, thời gian trôi đi lâu vậy rồi, hắc cương chẳng lẽ không mạnh lên sao? Điều này là không thể.

- Hay là anh cho ý kiến đi, bây giờ tôi thực sự không biết phải làm thế nào rồi!

Nhìn Mễ Trần, tôi nói suy nghĩ của mình ra, khi tôi nói xong, Mễ Trần rưi vào trầm tư.

Hình như đang phân tích lại toàn bộ câu chuyện, tôi thì đưa mắt nhìn vào trong thông đạo, lòng thầm đoán, bên dưới rốt cuộc có gì?

Sau khi xuống dưới, liệu có biết được nơi này với thành cổ Lâu Lan rốt cuộc có liên quan gì với nhau hay không?

- Nửa sống nửa chết, mà dựa theo tình hình hiện tại, rất có khả năng là cố ý dụ chúng ta tới!

Tiếng Mễ Trần bỗng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi nhìn anh ta, hỏi, hay là bây giờ chúng ta quay lại?

- Quay lại? con mẹ nó, không dễ gì tóm được cơ hội, cậu cảm thấy còn khả năng quay lại sao? Nơi này, vẫn còn phải đi tiếp xem thế nào, còn về việc hắn muốn dụ riêng chúng ta tới, nhưng chúng ta cũng không thể ngu ngốc một mình đi tới đúng chứ?

Nói xong, tôi nhìn thấy trong tay Mễ Trần xuất hiện một lá bùa, miệng Mễ Trần lầm bầm, không lâu sau, bỗng nhiên lá bùa trực tiếp hóa thành một luồng ánh sáng, từ từ biến mất trong không trung.

Nhưng khiến chúng tôi không ngờ tới là, lá bùa biến mất được một nửa, bỗng rơi luôn xuống đất, sắc mặt của tôi và Mễ Trần đều đại biến.

Bởi vì chúng tôi không thể ngờ rằng trước mắt sẽ xảy ra chuyện như vậy.

- Đây…

Tôi nhìn Mễ Trần, hỏi anh ta đây là chuyện gì? Ánh mắt Mễ Trần lóe lên tia nhìn lạnh giá, lạnh giọng nói.

- Ông nội nó chứ, bùa truyền tin không đi ra được khỏi nơi này, xem ra chúng ta đã bị kẻ khác có tình dẫn dụ đến đây, mà đối phương còn sớm đoán ra chúng ta sẽ sử dụng bùa truyền tin.

Mễ Trần nói xong, lòng tôi lộp bộp một tiếng, nói như vậy, Phương Trình Chu thật sự đã phản bội tôi? Quay trở về bên Lương Triều Sinh?

Nếu thế, chúng tôi còn phải đi tiếp không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.