Nợ Âm Khó Thoát

Chương 260: Nó tên Thị*



Lúc này, phù văn bắt đầu phát sáng, hình như muốn kìm chặt khí âm sát đang muốn vùng vẫy thoát ra ngoài.

Rất lâu sau, dao động của khí âm sát cuối cùng hình như đã trở lên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Kế đó, cả thanh kiếm rơi vào trạng thái ổn định, lão Doãn cất tiếng nhắc nhở, bảo tôi ổn định ngọn lửa, tiến hành chế luyện trường kiếm.

Cứ như thế, tôi kiên trì hơn hai tiếng, cảm thấy thanh kiếm trong ngọn lửa đã bắt đầu rung lên.

Lão Doãn lại nhắc nhở:

- Dẫn tinh huyết vào trong trường kiếm, để trường kiếm in dấu ấn của anh.

Lão Doãn nói xong, tôi lập tức cắn đứt đầu lưỡi, cảm giác đau thấu tim gan truyền ra khắp người, khiến tôi nhíu chặt lông mày.

Nhưng thời gian cấp bách, vài ngụm máu tươi liên tiếp phun ra từ trong miệng tôi, sau đó rơi thẳng lên trên trường kiếm, cứ mỗi một ngụm máu đầu lưỡi bắn lên, trường kiếm lại lóe qua nhưng ánh hào quanh màu đỏ máu.

Nhìn vô cùng đáng sợ, đồng thời, tôi cảm thấy bản thân mình sản sinh ra một liên kết đặc biết với thanh kiếm, cảm giác này cực kỳ thân thiết, cứ giống như trường kiếm là bạn tri kỉ lâu năm của tôi.

Nhưng, ngoài điều đó ra, tôi còn cảm thấy một thứ khác, đó là tâm trạng, tâm trạng truyền ra từ trên một thanh kiếm? quá đỗi kỳ dị, nhưng tôi biết, đây chính là điều mà lão Doãn đã nói với tôi.

Sau khi Tiên Thiên Linh Bảo Châu chế luyện thành pháp bảo, sẽ dần dần tự sinh ra khí linh, xem ra đây chính là tâm trạng của khí linh.

Nhưng, khiến tôi kinh ngạc không phải là điều đó, mà trong tâm trạng này, còn biểu đạt vẻ ngông cuồng, vẻ thèm khát ham thích máu tươi, cảm giác này ác liệt tới mức tâm trạng tôi cũng cảm thấy bất ổn.

Tôi vô cùng kinh hãi, vốn dĩ trong lòng đã sớm chuẩn bị từ trước, nhưng hiện tại, tôi mới phát hiện, sự khủng bố mà lão Doãn miêu tả, không thể sánh bằng việc đích thân tôi đi cảm nhận.

Tôi cảm thấy cơ thể mình đã hơi mất khống chế, nhưng trong lòng lại không ngừng kìm hãm tâm trạng này, bảo vệ tâm trí của bản thân.

- Chống đỡ được qua, thì anh mới dễ dàng khống chế tâm trí của bản thân!

Là tiếng của Lão Doãn, lúc này tôi mới phản ứng lại, lúc trước lão Doãn không nói với tôi, lúc chế luyện sẽ chịu phản kích từ luồng tâm trạng này.

Rõ ràng, bây giờ khí linh của trường kiếm đã biết bản thân sẽ bị tôi khống chế, cho nên nó đang phản kháng.

Đồng thời lòng tôi cũng dâng lên cảm giác kinh ngạc, bởi khí linh muốn tự mình có ý chí riêng biệt, nó không muốn bị tôi khống chế.

Trong lòng tôi mau chóng nhẩm chú tĩnh tâm, cố gắng điều tiết tâm trí của mình bình ổn lại, nhưng tôi biết, khí linh không dễ khống chế.

Vẫn cố gắng khống chế tâm trí tôi, thậm chí tôi cảm thấy, một lực huyết sát đã chui vào trong người mình, muốn phóng tới khống chế khí hải của tôi.

Thứ này muốn ra tay từ trong khí hải? thật khiến tôi khó mà phản ứng lại quá nhanh, chân nguyên trong khí hải cũng mau chóng kích phát, không ngừng ngăn chặn luồng năng lượng này, muốn đẩy nó ra.

Lực huyết sát khủng bố hơn so với tưởng tượng của tôi, chân nguyên đã bắt đầu không chống đỡ nổi.

Phát hiện này khiến tôi bỗng lo sợ, sao lại vậy? khí huyết sát không phải đã bị hàng phù văn màu đen phong lại rồi sao?

Luồng lực huyết sát này là thế nào? Tôi khó hiểu vô cùng, cảm thấy khí huyết sát đang không ngừng phá hoại khí hải mình, tôi bắt đầu hoảng hốt.

Chính vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi lại phát hiện, đạo cơ không có động tĩnh gì trong khí hải ngay chính lúc này lại bỗng trở lên vô cùng kích động.

Cả đạo cơ bắt đầu xoay tròn, ngay sau đó, khí huyết sát rất nhanh đã bị đẩy ra khỏi khí hải của tôi.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi thậm chí còn chưa phản ứng lại, bởi vì trong đầu tôi còn đang suy nghĩ phải làm thế nào, vậy mà giây tiếp theo, mọi chuyện đều đã được giải quyết.

Mà lúc này thần trí đang muốn thâu tóm tâm trạng tôi cũng bắt đầu từ từ tan biến.

Cứ như thế, tôi thấy trường kiếm trong ngọn lửa không còn rung lên nữa, bỗng yên tĩnh lạ thường.

Tôi thở hắt ra một hơi, sau đó thò tay ra, nắm lấy chuôi kiếm.

Khi tay tôi chạm vào kiếm, một âm thanh bỗng vang lên, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng, giây phút tôi cầm vào trường kiếm, trong lòng không biết tại sao lại cảm thấy kích động.

Thậm chí trái tim đã đập rất nhanh, máu trong người như cũng di chuyển nhanh hơn.

Cứ như thế, tôi bỗng thấy kinh hãi, ngoài ra, tôi còn cảm thấy một luồng năng lượng rất mạnh, chính là vào lúc sờ vào kiếm, cảm giác đó truyền ra từ sâu trong lòng tôi.

Tôi cảm giác, cho dù tôi gặp phải cảnh giới Tiên Thiên, tôi cũng không hề kinh sợ, tôi hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên cảm giác mãn nguyện.

Nhìn trường kiếm đỏ máu, bên trên thân kiếm lại có những hàng phù văn màu đen theo quy luật phong ấn lên.

- Sau này, gọi cậu là Thị, tên kiếm, Thị!

Khi tôi nói xong, trường kiếm đột nhiên rung nhẹ, có điều tôi cảm nhận được, nó rung lên như vậy không phải là vì phản kháng, mà là cảm giác hưng phấn.

Sau đó, trên thân kiếm, từ từ hiện ra một chữ cổ, là chữ “Thị”.

Tôi hơi ngây ra, linh trí của kiếm cao như vậy sao?

Lúc này, trước mặt tôi xuất hiện một thân hình, là lão Doãn.

- Thị, một cái tên không tồi, có điều nhóc con à, sau này vận mệnh của thanh kiếm, đều phải dựa vào anh rồi.

Lão Doãn nói xong, tôi hiểu ý tứ của lão.

Tôi nhìn lão Doãn, trịnh trọng gật đầu, cất tiếng hỏi:

- Lão Doãn, ông yên tâm, sau này cháu sẽ đem theo Thị, đi trên con đường chính đạo thuộc về bản thân mình.

Lúc nói câu này, tôi cảm thấy tâm trạng mình rất thoải mái, nhưng cụ thể thế nào, cũng không nói được ra, lão Doãn nhìn tôi, khóe miệng khẽ tạo thành một nụ cười nhàn nhạt.

Tôi nhìn lão Doãn, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm đôi mắt đang nhắm nghiền của lão, mặc dù lão Doãn luôn nhắm mắt, nhưng tôi lờ mờ cảm nhận được bên dưới lớp mí mắt, mà một luồng khí thế xung thiên.

Điều này khiến tôi rất nghi hoặc, khoảng thời gian này, tôi đã cho rằng lão Doãn có lẽ mặc bệnh gì đó về mặt, nhưng tại sao tôi cứ có cảm giác rất kỳ lạ?

Sau đó tôi gặt phăng nghi vấn trong lòng mình đi, bởi vì lão Doãn vốn đã là một người vô cùng thần bí, tôi không cần thiết phải phán đoán, đoán nhiều rồi, ngược lại còn khiến lão Doãn không vui.

Cho nên chuyện ngốc nghếch như vậy, tôi không nên làm vẫn là hay nhất!

Một tay xoay một cái, trực tiếp cất Thị vào trong túi, kế đó, cảm xúc kích động trong lòng tôi bỗng tan biến, tôi lại lần nữa cảm nhận rõ ràng, trên thân Thị, quả nhiên có một luồng cảm xúc không thể cự tuyệt.

- Lão Doãn, nếu không có chuyện gì, hay là làm vài chén?

Nhìn lão Doãn, tôi lên tiếng nói.

Lão Doãn cười cười, đáp;

- Sao lại mời lão già đây uống rượu thế?

Tôi không do dự, trả lời lão Doãn:

- Đây chẳng phải là vì chưa bao giờ uống rượu với ông sao ạ? Mặc dù bây giờ đã muộn, nhưng bên ngoài có rất nhiều chợ đêm, muốn uống rượu có lẽ cũng không thành vấn đề.

Nghe vậy, Lão Doãn gật đầu, nói:

- Được, vậy lão già đây cùng anh ra ngoài uống vài chén, cũng rất lâu rồi không ai uống rượu với lão đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.