Nợ Âm Khó Thoát

Chương 30: Biến cố lúc trông mộ



Hơn nữa nếu như mẹ tôi thực sự xuất hiện sau núi, vậy Lương tiên sinh đã bị thi biến và người mặc áo dài đen khả năng rất cao cũng sẽ xuất hiện sau núi, như vậy một mình bố tôi nhất định không có lợi.

Cho nên tôi suy nghĩ một lát, bèn trực tiếp lên tiếng nói với bố:

- Con cũng muốn đi.

Vừa nói xong, bố liền nhíu chặt lông mày hỏi tôi:

- Con muốn đi?

Tôi rất chắc chắn gật đầu với bố, sau đó bố tôi cũng không biết làm thế nào cười cười, nói:

- Nếu như con đã muốn, vậy thì đi theo đi!

Nhìn bố, tôi lại lên tiếng, bảo bố gọi thêm cả Hạ Mạch, bản lĩnh của Hạ Mạch cũng không nhỏ, nếu có cô ấy, chúng tôi bên này sẽ nhiều thêm một phần bảo đảm, như thế cũng giảm bớt đi áp lực trên người bố.

Đối với việc này, bố cũng không từ chối, nói gọi thêm thì gọi, tôi cũng trực tiếp đi gõ cửa, Hạ Mạch rất nhanh đã ra ngoài, tôi nói qua loa với Hạ Mạch, cô ấy liền đồng ý.

Sau đó, tôi tiện tay cầm theo một cây gậy, cùng với bố tiến về phía ngọn núi sau nhà.

Sau núi một mảng tối đen như mực, lúc này tôi ngước mắt nhìn lên phía trên ngọn núi, không ngờ phát hiện trên không trung xuất hiện một tầng sương mù màu đỏ thẫm, thứ này lúc trước tôi từng nhìn thấy qua một lần, đó chính là vào buổi tối hôm ông nội xảy ra chuyện.

Lúc tôi trên đường trở về nhà sau khi đến nhà Lương tiên sinh giúp ông ấy lấy ít đồ, cũng đã nhìn thấy cảnh tượng này, hiện tại thế mà lại xuất hiện.

Tôi kéo kéo Hạ Mạch ở bên cạnh, hỏi cô ấy có biết đám sương mù màu đỏ thẫm trên bầu trời kia là gì không? Hạ Mạch nhăn mày, nói dự là mẹ tôi mai táng ở sau núi, do sát khí tích tụ hơn mười năm gây ra.

Tôi gật đầu, đến bên cạnh mộ của mẹ và ông nội, bố bảo bọn tôi cứ tùy ý tìm một chỗ mà ngồi, mà bố tôi trực tiếp đi đến trước mộ của ông nội, ngồi lên trên đá.

Tôi hơi ngây người, cứ thế này trông mộ? Hình như cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là cứ ngồi ở đây, chỉ có điều ban đêm ở sau núi, thực sự khá lạnh.

Hạ Mạch cũng trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, tôi đưa mắt nhìn mộ của ông nội, cũng may từ sau khi ông nội được hạ táng ở nơi đây, cũng không xảy ra sự cố gì.

Bằng không với tình hình này chỉ sợ càng thêm nan giải, đi loanh quanh một lúc, tôi vẫn là đến bên cạnh bố, hỏi bố làm sao lại khẳng định mẹ tôi sẽ quay lại như vậy?

Lúc này bố nhìn tôi, lên tiếng, nói chỗ này giống với nhà của mẹ, cuối cùng vẫn sẽ quay trở lại, nghe thấy lời bố nói, trong lòng tôi có chút ngơ ngác, làm sao cứ cảm thấy bố giải thích có chút không rõ ràng?

Có điều không đợi tôi hỏi nhiều, tôi thấy bố quay đầu đi, mắt nhắm hờ.

Thời gian tiếp theo đó có chút nhàm chán, tôi, bố và Hạ Mạch đều không nói chuyện, cứ yên tĩnh như vậy mà trông coi.

Lần trông coi này, không ngờ đã sắp đến nửa đêm, nhưng sau núi vẫn không hề có chút động tĩnh gì như cũ. Tôi thậm chí đều hoài nghi liệu có phải bố tôi đã đoán sai.

Tôi hỏi bố, bố bảo tôi đừng vội, có điều chính vào lúc bố vừa nói xong, tôi từ chỗ sau núi này có thể thuận lợi nhìn thấy, đèn nhà chúng tôi hình như cứ nhấp nhá nhấp nháy.

Phát hiện vấn đề này lông mày tôi nhíu chặt lại, tôi vội vàng đem phát hiện này nói cho bố biết, nghe vậy, cả người bố tôi đứng phắc dậy, đưa mắt nhìn về hướng nhà chúng tôi.

Giây tiếp theo, sắc mặt của bố đột nhiên hoàn toàn biến đổi, hô lên một tiếng:

- Không hay, trúng kế rồi!

Khi tiếng nói của bố vừa dứt, cả thân người bố trong nháy mắt hướng về phía nhà chúng tôi chạy đi, lúc này Hạ Mạch cũng vội vàng đi đến bên cạnh tôi.

- Đi! Đi theo!

Hạ Mạch hô nhẹ một tiếng, tôi vẫn chưa phản ứng lại, bố tôi thế mà đã chạy xa rồi, Hạ Mạch gọi một tiếng, tôi vội vàng theo sau tăng tốc chạy về nhà.

Dọc đường, trong lòng tôi có chút hoảng loạn, biểu hiện vừa rồi của bố, chính là đã biết trong nhà xảy ra chuyện rồi, lẽ nào là mẹ đã đến nhà tôi sao?

Trong nhà chỉ có một mình bà nội, trong lòng tôi không ngừng cầu nguyện, bà nội ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!

Thở hồng hộc chạy về đến nhà, tôi nhìn thấy cả người bố dính chặt trong sân, thân thể không ngừng run rẩy nhìn về phía trước.

Mà khi tôi men theo ánh mắt của bố nhìn vào trong nhà, cả người tôi bỗng nhiên sụp đổ, trực tiếp quỳ xuống đất, phát ra một tiếng thét đứt gan đứt ruột.

Bởi vì trên cột nhà ở chỗ cửa nhà chính, treo một thân hình...... bà nội!

Cả người bà nội bị treo trên cột nhà, nói chính xác hơn là thi thể của bà nội. Thuận theo một cơn gió thổi đến, thi thể của bà nội cũng lắc lư theo, Hạ Mạch bên cạnh đưa tay kéo tôi dậy.

Tôi tiến gần về phía bà nội, nhìn thấy gương mặt trắng bệnh của bà, còn có chiếc lưỡi dài đườn thè ra bên ngoài, mà trong sân, lại phủ đầy những dấu chân màu đen, thứ này gần như đã trở thành dấu hiện sự xuất hiện của mẹ tôi.

- Tại sao, tại sao.........

Tôi lại nằm bò xuống đất, nắm đấm không ngừng đập xuống dưới mặt đất cứng ngắc, không hề có một chút cảm giác đau đớn nào, thậm chí trên nắm đấm đã phủ đầy máu tươi.

Bố tôi một câu cũng không nói, gương mặt u ám, sau đó đi về phía bà nội, đỡ bà xuống dưới.

- Nhất Lượng, qua đây đỡ bà nội vào phòng.

Tiếng nói ảm đạm của bố truyền đến, tôi đứng dậy, đi đến bên cạnh bố, tôi nhìn thấy trên mặt bố không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng trong ánh mắt lại phát ra một tia lạnh lẽo thấu xương.

Tôi biết, bố lúc này, tức giận rồi, chỉ có điều bố đem nộ khí trong lòng giấu đi, đợi thời cơ bạo phát ra bên ngoài.

Sau khi tôi và bố khiêng thi thể của bà nội vào trong phòng, Hạ Mạch cũng đi vào theo, bởi vì Hạ Mạch phải thay đồ cho bà nội.

Sau khi ra khỏi phòng, cả người tôi không thể kìm chế được nữa, ôm lấy đầu bắt đầu khóc hu hu, bố vỗ bả vai tôi, bảo tôi đừng khóc, khóc không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.

- Bố, có phải mẹ con hại chết bà nội không?

Bố tôi thở dài một tiếng, gật đầu, sau đó lên tiếng nói với tôi, sau lưng còn có người đang làm trò mờ ám, chuyện này từ mười tám về trước đã được định đoạt, chỉ có điều nan giải hơn nhiều so với dự liệu.

Nghe lời nói của bố, lòng tôi trùng xuống, tôi đột nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện liệu có phải đều là bởi vì Lương tiên sinh? Chuyện mười tám năm trước ông ấy cũng tham gia, còn về bố và ông nội, bọn họ không có lý do gì để làm cho sự việc chuyển biến xấu đi mới đúng.

- Nợ còn thiếu, cuối cùng vẫn phải trả, nhà họ Lý nhà chúng ta đã như vậy, người khác cũng không ngoại lệ.

Lúc này tiếng nói của bố lại truyền đến, nhưng lần này, tôi lại ở trong tiếng nói của bố nghe thấy hơi thở lạnh lẽo.

Không lâu sau, Hạ Mạch từ trong phòng đi ra ngoài, cô ấy nói quần áo của bà nội đã thay xong rồi, tôi và bố đi vào, nhìn thấy bà nội đã trở lên ổn hơn rất nhiều.

- Mẹ, mẹ yên tâm mà đi, có con ở đây, sẽ không để cháu trai mẹ xảy ra chuyện.

Lúc này, bố đi đến trước mặt bà nội, trực tiếp quỳ xuống, sau đó bố tôi đứng dậy, đi ra bên ngoài.

- Bố, bố muốn đi đâu?

Tôi vội vàng theo sau, gào lên hỏi bố, bố tôi quay người, gương mặt lạnh lẽo như băng nhìn tôi nói:

- Ở nhà trông bà nội, đừng chạy linh tinh.

Nói xong, bố trực tiếp xoay người rời đi, mà tôi nhìn thấy phương hướng mà bố rời đi, lại chính là men theo những dấu chân màu đen của mẹ để lại.

Trong lòng tôi chấn động, bố là muốn đi tìm mẹ? Hạ Mạch đứng bên cạnh, bảo tôi đừng lo lắng, bố tôi có đủ năng lực để tự bảo vệ bản thân.

Nhưng nỗi lo trong lòng tôi lại không giảm đi chút nào, sau đó tôi nhìn Hạ Mạch, hỏi cô ấy có thể đi giúp bố tôi không? Trong lòng tôi không yên tâm được.

Nếu như mẹ tôi và người mặc áo dài đen còn cả Lương tiên sinh hợp sức lại với nhau, bố tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ.

Có điều tôi vừa nói xong, Hạ Mạch liền nhíu mày nhìn tôi nói:

- Nếu như tôi đi rồi, anh phải làm thế nào?

Nghe thấy vậy lòng tôi có chút ấm áp, nói mục đích của bọn họ nhất định là muốn hại bà nội tôi, hiện tại bà nội đã chết rồi, mà mẹ tôi xem ra cũng đã trốn, chắc hẳn cũng không quay lại nữa, nhưng để bố đi một mình, tôi thực sự không yên tâm.

Hạ Mạch do dự một lúc lâu, sau đó đưa cho tôi một lá bùa:

- Anh cầm lấy thứ này, nếu như có việc gì ngoài ý muốn, hãy lấy thứ này ra.

Sau đó Hạ Mạch dạy tôi một câu chú, nói xong, Hạ Mạch cũng trực tiếp xông ra khỏi cửa, hướng về phía bố tôi rời đi. Nhìn thấy những việc trước mắt, trong lòng tôi mới yên tâm hơn rất nhiều.

Tôi xoay người đi về phía phòng của bà nội, lúc này trong lòng tôi chẳng hề có chút sợ hãi, chỉ muốn ở bên cạnh bà nội nhiều một chút.

Ngồi bên cạnh bà nội một lúc, tôi lại đi ra khỏi cửa, nhìn thấy bố và Hạ Mạch vẫn chưa quay lại, nhưng đã hơn tiếng rồi, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của bố và Hạ Mạch.

Quay về phòng lần nữa, tôi nhìn bà nội đang nằm trên giường, thấp giọng độc thoại:

- Bà nội, bà nói nhà chúng ta rốt cuộc đã tạo ra thứ nghiệp chướng gì? Làm sao lại xảy ra nhiều chuyện khiến người ta không có cách nào tiếp nhận như vậy chứ?

Chúng tôi chỉ là một gia đình bình thường hơn cả bình thường, nhưng chỉ sau một đêm, toàn bộ đều thay đổi, thậm chí là xảy ra thay đổi long trời lở đất.

Tôi thực sự muốn biết, mười tám năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới khiến cho hiện tại xảy ra nhiều chuyện như thế này.

Nhưng hiện tại bà nội điều gì cũng không thể trả lời tôi được nữa, ông nội đi rồi, hiện tại bà nội cũng ra đi, tôi chỉ còn lại mỗi mình bố.

Chính vào lúc trong đầu tôi không ngừng hồi tưởng những sự việc này, từ bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh trầm đục, cả người tôi run lên, lập tức ngồi phắc dậy từ trên ghế.

"Thình" một tiếng, lại là một tiếng khản đục vang lên, trái tim tôi bắt đầu đập càng lúc càng dồn dập, nhưng vẫn nhấc thân, nắm lấy cây gậy, đi ra khỏi phòng bà nội,

Mà thời khắc tôi đi đến đứng ở cửa, lập tức nhìn thấy trong sân có một bóng hình đứng sừng sững, trái tim tôi căn bản như bị ai đó bóp nghẹn.

Là mẹ, không ngờ mẹ quay lại rồi?

Có điều lúc này mẹ tôi đã thay đổi, một thân váy áo màu trắng lúc đầu, hiện tại đã nhuộm đầy vết máu màu đỏ thẫm, toàn thân bị một tầng sương mù màu đen bao quanh, quan trọng nhất là, tôi nhìn thấy trên tay, còn cả mặt của mẹ, cơ hồ có một tầng lông tóc màu trắng.

Cả người tôi hoàn toàn cứng đờ dính chặt tại chỗ, bởi vì tôi nghĩ đến Hạ Mạch từng nói qua với tôi một thứ, bạch cương!

Lẽ nào nói, mẹ tôi đã biến thành bạch cương rồi ư?

Nhưng không đợi tôi nghĩ nhiều, giây tiếp theo tôi nhìn thấy khuôn miệng đen sì của mẹ bỗng mở ra:

- Mày, không phải con tao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.