Nợ Âm Khó Thoát

Chương 311: Giải thích của Hoàng Tiểu Tiên (thượng)



Nghe thấy vậy, mắt tôi mở lớn, nhìn chằm chằm Hoàng Tiểu Tiên trước mặt.

Chính lúc này, tôi lại phát hiện, toàn thân mình mệt mỏi dã dời, kế đó, là chìm vào hôn mê sâu.

Vốn dĩ đang định chống mắt nhìn xem thứ mà Hoàng Tiểu Tiên nói là gì, nhưng cuối cùng lại không có cơ hội, đây cũng chính triệu chứng sẽ xuất hiện sau khi sử dụng Thị Huyết Đan.

Còn về cuộc chiến tiếp theo giữa Hoàng Tiểu Tiên và gã kia, tôi không xem được, ai thắng ai bại, tôi cũng không biết, tôi của lúc này, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Tôi mơ thấy một giấc mơ, tôi mơ thấy Hạ Mạch, mơ thấy cô ấy đến bên cạnh tôi, sau đó chăm sóc vết thương cho tôi, lần này tôi gan dạ lấy dũng khí nói với Hạ Mạch, tôi thích cô ấy, bảo cô ấy có thể ở lại bên cạnh tôi hay không.

Quan trọng nhất là, Hạ Mạch đồng ý với tôi rồi, sau đó, tôi cứ như vậy mà ôm chặt cô ấy vào trong lòng, ngủ một giấc vô cùng thoải mái.

Đến lúc tôi mở mắt ra, cảm thấy bên dưới đầu mình hình như có một cái gối mềm, ngay sau đó là một mùi hương xộc thẳng vào mũi.

Tôi vội vàng phản ứng lại, muốn bò dậy, nhưng lúc này, phát hiện toàn thân đau nhức, không có cách nào ngồi dậy nổi.

Bỗng nhiên, một giọng nói ngọt như kẹo kéo vang lên:

- Tỉnh rồi à?

Tôi ngẩng đầu nhìn, là gương mặt tuyệt mỹ của Hoàng Tiểu Tiên, đôi mắt trong veo đang nhìn thẳng vào tôi.

Lúc này, tôi mới phát hiện, tôi đang ngủ trên đùi của Hoàng Tiểu Tiên (), tôi vội vã muốn bò dậy, con mẹ nó nam nữ thụ thụ bất thân, tôi đây chẳng phải đã thất lễ rồi hay sao?

- Được rồi, đừng động đậy, đều đã ngủ một ngày một đêm rồi, thêm một chút thời gian nữa cũng không để bụng đâu!

Tiếng nói của Hoàng Tiểu Tiên lại vang lên, tôi thực sự xấu hổ muốn chết.

Một lúc sau, Hoàng Tiểu Tiên di dời đầu của tôi từ trên đùi của chị ta sang một cái gối, cất tiếng:

- Đây là thuốc trị thương, lúc trước em rơi vào trạng thái hôn mê sâu, mau uống đi.

Tôi nhìn viên đan dược nhỏ nằm trong tay Hoàng Tiểu Tiên, không do dự, cầm lấy nuốt ực vào trong bụng, lập tức, cảm thấy một luồng năng lượng ấm nóng đang lan ra khắp cơ thể.

Không biết tôi lấy sức lực từ đâu, dựng thẳng người dậy, ngồi khoanh chân trên giường, bắt đầu trị thương.

Lúc tôi tỉnh lại lần nữa, đã thấy Hoàng Tiểu Tiên đang ngồi thẳng trước mặt mình, trong tay còn bê một bát canh.

- Đây là canh gà chị hầm, mau uống đi, hồi phục khí huyết!

Thấy Hoàng Tiểu Tiên chăm sóc mình tận tình như vậy, tôi bỗng thấy ngài ngại, lúc này cũng chú ý thấy, ở đây là một nơi lạ lẫm, hình như không phải là phòng trong nhà trọ của tôi.

Chắc đã đoán ra nghi hoặc trong lòng tôi, Hoàng Tiểu Tiên vội vàng nói, chỗ ở lúc trước không an toàn nữa rồi, đây là một căn nhà khác chị ta mới mua, nằm ở ngoài khu ngoại ô, tạm thời có lẽ khá an toàn.

Nhưng khi nghe thấy hai chữ “tạm thời” trong miệng chị ta, tôi bỗng thấy lo lắng, tạm thời an toàn, cũng chính là nói, thời gian lâu dần, cũng vẫn không an toàn.

Tôi uống một hớp canh, trực tiếp cất tiếng gặng hỏi:

- Chị Tiểu Tiên, chị làm thế nào để thoát thân?

Thực lực của gã hồ tộc lúc trước mạnh hơn Hoàng Tiểu Tiên, tôi rất tò mò, chị ta làm thế nào để vừa chạy thoát thân, vừa mang theo một thằng đang hôn mê chạy trốn?

Nhưng đối với câu hỏi của tôi, Hoàng Tiểu Tiên quay mặt sang một bên, nhàn nhạt đáp:

- Bị chị giết rồi!

Nghe vậy tôi giật bắn mình, gã bị giết rồi? thật không thể tin nổi, Hoàng Tiểu Tiên giết gã rồi? chị ta làm thế nào?

Lúc này tôi bỗng nhiên nhớ tới thứ mà gã nhắc tới trong cuộc đối thoại với Hoàng Tiểu Tiên, còn cả thứ tôi nghe thấy chị ta nói trước khi tôi ngất đi.

Có lẽ chị ta có thể giết được gã, chắc chắn có liên quan với thứ đó.

- Chị Tiểu Tiên, bọn họ đều là đồng loại của chị à?

Tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, thấp tiếng hỏi, Hoàng Tiểu Tiên thở dài một tiếng, không trả lời tôi ngay, tôi biết có lẽ chị ta không muốn nhắc tới nhiều, cho nên cũng không tiếp tục hỏi.

Nhưng một lúc sau, Hoàng Tiểu Tiên đã lên tiếng:

- Được rồi, em cứ trị thương trước đi, đợi em bình phục, chị sẽ từ từ nói với em, chuyện này nói ra thì dài lắm!

Tôi hơi ngơ ra, bởi không ngờ, Hoàng Tiểu Tiên lại không có ý muốn giấu giếm tôi, nói xong, Hoàng Tiểu Tiên nhấc mình, để lại cho tôi vài đan dược trị thương, rồi lặng lẽ rời đi.

Mà tôi cũng bắt đầu chuyên tâm ngồi trong phòng trị thương, lần này bị thương rất nặng, ăn một đòn của cảnh giới Nguyên Đan, tôi cảm giác cơ thể mình cứ như đã bị nghiền nát.

Nhưng cũng chẳng sao cả, quan trọng là, tôi cảm thấy sau lần trọng thương này, cơ thể mình lại sắp đột phá, bởi vì chân nguyên trong khí hải đã giúp tôi cảm nhận được màng chắn của cảnh giới tiếp theo.

Cho nên tôi nghĩ, khoảng cách với Tiên Thiên cấp hai, chỉ còn một bước nữa thôi, cơ hội này tôi không có lý do bỏ qua!

Nghĩ tới điểm này, tôi lấy mấy viên Chân Nguyên đan trong túi càn khôn ra, đi thẳng vào trạng thái tu luyện.

Chân nguyên trong người không ngừng tăng lên, tôi phát hiện, đạo cơ trong khí hải mình đang quay tròn liên hồi, lúc này, tôi nhìn thấy một hình bán nguyệt kì lạ.

Đạo cơ này tôi đã thấy ngờ vực từ rất sớm rồi, thời gian lâu như vậy, nhưng vẫn chưa gây ra ảnh hưởng gì cho tôi, cho nên tôi cũng không để ý lắm.

Cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, tôi cảm thấy chân nguyên đong đầy trong khí hải của mình, giây tiếp theo, khí hải của tôi vang lên một tiếng nổ lớn.

Rầm…

Một tiếng nổ phát ra từ trong khí hải, tôi nhìn thấy chân nguyên trong khí hải mình mau chóng tan ra, sau đó lại dùng một tốc độ nhanh tới kinh người ngưng tụ lại.

Chân nguyên trở nên vô cùng nồng hậu, cảnh giới Tiên Thiên cấp hai, lại đột phá lần nữa, lòng tôi không khỏi cảm thấy vui mừng, mặc dù thực lực vẫn còn yếu, nhưng tốc độ thế này, tôi đã mãn nguyên lắm rồi.

Bởi muốn nhanh sẽ không thành! Nhanh hơn, đối với tôi mà nói, ngược lại còn không có tác dụng gì.

Tôi đứng dậy từ trên giường, đẩy cửa bước ra ngoài, bây giờ mới phát hiện, đây là một tòa biệt thự, Hoàng Tiểu Tiên đang ngồi trong phòng khách xem tivi, tôi đi tới cạnh chị ta.

- Đột phá rồi à? Xem ra lần này em tôi nhờ họa được phúc rồi nhỉ!

Hoàng Tiểu Tiên ngay lập tức phát hiện khí mùi của tôi đã thay đổi, quay đầu nhìn tôi một cái, cất tiếng nói.

Tôi gãi gãi đầu, trả lời tôi chẳng qua chỉ may mắn mà thôi!

Nói xong, tôi ngồi xuống, vừa ngồi xuống, Hoàng Tiểu Tiên đã hỏi tôi:

- Đúng rồi, Hạ Mạch là ai?

Nghe Hoàng Tiểu Tiên hỏi vậy, tôi giật nảy cả mình, tại sao Hoàng Tiểu Tiên lại biết tên gọi này? Tôi chưa từng nhắc tới Hạ Mạch trước mặt chị ta bao giờ!

Tôi đột nhiên không biết phải trả lời Hoàng Tiểu Tiên như thế nào, trầm mặc một lúc, tôi mới hỏi Hoàng Tiểu Tiên:

- Chị Tiểu Tiên, tại sao chị lại biết…?

Hoàng Tiểu Tiên lộ ra nụ cười thần bí, nói:

- Được rồi, sau này em đừng gọi chị là chị nữa, cứ trực tiếp gọi tên, nếu tính tuổi, chỉ e còn lớn nhiều hơn cả ông nội em!

Nghe vậy tôi không biết phải đáp lời thế nào, chuyện này cũng khá xấu hổ, tôi phải nói sao đây?

Có điều tôi lại hỏi lại chị ta câu hỏi lúc trước, lúc này Hoàng Tiểu Tiên mới nói:

- Thằng nhóc nhà em ngủ mơ cứ gọi mãi tên người này, còn kéo chị, muốn ngủ trên đùi của chị, bằng không em cho rằng chị tự nguyện giữ mãi một động tác, làm cái gối đầu cho em cả một ngày một đêm à?

Ơ!!!

Không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế, tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, mặt đỏ như gấc, không biết phải nói gì.

Ông nội nó, mất mặt quá đi, tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, ngại ngùng nói:

- A, cái đó, hiểu nhầm, chắc chắn là hiểu nhầm!

- Thôi được rồi, chị cũng lười dò hỏi lịch sử tình trường của em, không phải em muốn nghe chuyện của chị à? Để chị kể em nghe!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.