Nợ Âm Khó Thoát

Chương 32: Chính chủ dưới quan tài



Tôi nhìn thấy trên mặt của Hạ Mạch, lộ ra một nụ cười nhạt, nhìn tôi lên tiếng:

- Chúng ta ra sau núi, lén lút đi theo sau, có vài thứ, đến cuối cùng vẫn không thể giấu nổi, tôi chính là không tin, nhất định sẽ lộ ra điều gì đó.

Đôi lông mày của Hạ Mạch nhíu chặt, trong đáy mắt phát ra một tia sáng, sau khi nói xong, Hạ Mạch cũng trực tiếp đưa mắt nhìn tôi, đang có ý gặt hỏi.

Trầm mặc một lúc, tôi cũng gật đầu với cô ấy, đứng dậy, đi vào trong phòng nhìn thi thể của bà nội, trong lòng khẽ nói: " bà nội, con ra ngoài một lúc rồi về".

Sau khi hạ quyết tâm, tôi và Hạ Mạch trực tiếp nhấc mình, đi ra khỏi nhà, hướng về phía sau núi mà đi, suốt dọc đường chúng tôi cẩn thận từng li từng tí, bởi vì phải chú ý xem trước mặt liệu có xuất hiện bóng hình của bố hay không.

Trên đường, tôi lại lần nữa nhìn thấy đám mây mù màu đỏ thẫm đó trên không trung ở ngọn núi phía sau nhà, lúc này, Hạ Mạch dường như cũng đã chú ý đến, sau đó lên tiếng nói với tôi:

- Thật ra thứ đó có chút giống với huyết sát trong truyền thuyết, thứ này nếu muốn ngưng tụ thành công nhất định phải có một điều kiện khắc nghiệt, lúc bố anh ở cạnh, tôi cũng không muốn nói nhiều, thứ này mặc dù có liên quan với mẹ anh, nhưng tuyệt đối không có đơn giản như vậy.

Hạ Mạch vừa nói xong, tôi đã vội vàng lên tiếng hỏi cô ấy, lời này là có ý gì? Lẽ nào là nói, ngưng tụ thành huyết sát này, ngoài mẹ tôi ra, vẫn cần phải còn có cả thứ khác?

- Ít nhất thì tôi cảm thấy, nơi hạ táng ông nội anh, có chút cổ quái.

Sau khi nói xong câu này, Hạ Mạch liền trực tiếp rơi vào trong trầm lặng, hơn nữa khi chúng tôi càng lúc càng lại gần sau núi, Hạ Mạch vội vàng giơ tay làm động tác "suỵt" ý bảo tôi không được lên tiếng.

Tôi chỉ có thể tạm thời gỡ bỏ nghi hoặc trong lòng mình xuống, chậm rãi tiến gần đến sau núi, không lâu sau, Hạ Mạch ra hiệu cho tôi trốn sang một bên. Vừa hay có thể nhìn thấy mộ phần của cả mẹ và ông nội.

Nhưng sau khi chúng tôi ẩn trốn, tôi lại phát hiện không hề nhìn thấy bóng dáng của bố sau núi, lẽ nào là bố lại giống với lần trước, cũng đã trốn vào một chỗ nào đó rồi?

Hạ Mạch ra hiệu cho tôi đừng vội, chúng tôi cứ đợi một lát xem thế nào đã rồi nói tiếp, vì thế tôi và Hạ Mạch bèn tiếp tục im lặng chờ đợi ở nơi này, nhưng rất lâu sau, đừng nói người, cả ngọn núi đến ngay cả một chút âm thanh cũng không có, trầm lặng đến mức đáng sợ.

Lúc tôi đang định mở miệng hỏi Hạ Mạch chúng tôi liệu có phải lại bị bố tôi cắt đuôi rồi hay không, lại nhìn thấy ánh mắt của Hạ Mạch nhìn chằm chằm vào nơi sâu trong núi.

Lúc này, tiếng nói trầm thấp của Hạ Mạch cũng lập tức truyền tới:

- Sâu trong núi có động tĩnh, qua đó xem xem!

Nói xong, Hạ Mạch trực tiếp đứng dậy, đi thẳng về phía rừng sâu, tôi vội vàng đi theo, cùng tiến về phía trước.

Mà khi chúng tôi tiếp cận đến bên bìa rừng, quả nhiên nghe thấy từ trong rừng cây rậm rạp phát ra những tràng âm thanh trầm thấp.

- Tại sao phải làm như vậy?

Thời khắc nghe thấy tiếng nói này, cả người tôi đơ ra, trực tiếp cứng đờ tại chỗ, bởi vì đây là tiếng của bố tôi.

- khưa khưa khưa, tôi cái gì cũng không có làm, đây là nghiệp nhà các cậu tự tạo, không được đổ lên trên đầu tôi đâu nhé.

Sau đó, khi tôi nghe thấy tiếng nói thứ hai truyền đến, trong lòng tôi lập tức kinh hãi tột độ, bởi vì tiếng nói này, không ngờ rằng lại là của Lương tiên sinh?

Lương tiên sinh không phải đã chết rồi hay sao? Vậy người đang nói kia là ai?

Trong lòng tôi khó mà tin nổi, nhưng không hiểu gì vẫn là phần hơn, tôi đưa mắt nhìn Hạ Mạch bên cạnh, ra hiệu cho cô ấy liệu có thể tiến gần hơn chút nữa không?

Hạ Mạch lại nhăn mày lắc lắc đầu, dùng thanh âm chỉ đủ để hai đứa chúng tôi nghe thấy, nói:

- Tiếp tục tiến lại gần sẽ dễ bị phát hiện, đầu tiên cứ nghe xem tình hình gì rồi nói tiếp.

Nghe vậy, tôi cũng gật đầu, Hạ Mạch nói không sai, nếu như chúng tôi đánh rắn động cỏ, như vậy nhất định tất cả đều trở nên vô nghĩa.

Lúc này, tiếng nói của bố lại vang lên.

- Ông có lẽ rõ hơn ai hết, nếu như không phải các ông ở đằng sau thêm mắm dặm muối, không thể sớm như thế này đã xảy ra chuyện.

Trong tiếng nói của bố, mang theo một cảm giác lạnh lẽo âm u.

- Lý Trăn, có một câu nói thế nào ấy nhỉ? Tự tạo nghiệp, không thể sống.

- Hừ! Ông có tư cách gì nói câu này với tôi chứ?

Lúc này, tiếng hừ lạnh của bố truyền đến, lập tức tôi nghe thấy một âm thanh trầm đục vang lên, đây là Lương tiên sinh và bố đã bắt đầu giao chiến rồi?

Mặc dù tôi không nhìn thấy người nói chuyện với bố rốt cuộc có phải Lương tiên sinh hay không, nhưng giọng nói cực kỳ giống, mà lúc này tôi lại nghĩ tới lúc ông nội mới mất được hai ngày đó, bố và Lương tiên sinh hợp tác với nhau, đều rõ ràng rất tự nhiên không gượng gạo.

Trong này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mới có thể dẫn đến hậu quả như thế này?

Tiếp theo đó, là những tràng tiếng tranh đấu, hết lần này đến lần khác va đập công kích vào nhau, trận chiến kéo dài được một lúc, trong rừng sâu, lúc này mới yên tĩnh trở lại.

- Lý Trăn, đừng nói đến việc cậu không giết nổi tôi, cho dù cậu có giết được tôi, cục diện hiện tại, đều đã không nằm trong tầm kiểm soát của cậu rồi, người phụ nữ đó đã biến thành bạch cương, giúp tôi làm cho cô ta đầu hàng khuất phục tôi, tôi tự nhiên sẽ rời khỏi thôn Lý gia, không gây ảnh hưởng đến chuyện của cậu.

Lúc này, tiếng nói của Lương tiên sinh lại truyền tới, mà thời khắc tôi nghe thấy tiếng nói này, trong lòng đã bắt đầu phán đoán, Lương tiên sinh và Lão Thi Tượng chính là những kẻ giật dây đứng sau lưng mẹ tôi.

Nhưng hình như hiện tại mẹ đã biến thành bạch cương, kết quả này cũng đã vượt qua dự liệu của bọn họ, Lương tiên sinh và Lão Thi Tượng không thể dễ dàng mà hàng phục được mẹ, mà phải cần đến sự giúp đỡ của bố.

- Đồ điên ông nói mơ gì đấy, Lương Triều Sinh, ông điều khiển người phụ nữ đó hại chết cả nhà Đại Chí, còn hại chết mẹ tôi, ông cảm thấy chuyện này tôi cứ như vậy mà tính toán với ông sao? Nợ máu phải trả bằng máu, đây là đạo lý từ cổ chí kim không hề thay đổi!

Giọng nói lạnh lẽo như băng của bố tôi truyền ra từ trong rừng cây, hơn nữa trong tiếng nói lần này, tôi rõ ràng còn nghe thấy cả sát ý.

Bố đã lộ ra sát ý đối với Lương tiên sinh, bố muốn giết Lương tiên sinh sao?

Có điều khi bố tôi vừa nói xong, Lương tiên sinh liền lập tức cười lớn:

- Ha ha ha, Lý Trăn à, cậu cũng quá đánh giá cao bản thân mình rồi, nếu như Lý Thương Hiền còn sống, cậu nói câu này vẫn có thể làm cho tôi sợ hãi, nhưng cậu, không được đâu, cậu thực sự cho rằng không có sự giúp đỡ của cậu, tôi và sư huynh không giải quyết được bạch cương kia sao?

- Cậu sai rồi, không có cậu, bọn tôi vẫn có thể giải quyết được, có điều tôi lại rất tò mò, muốn xem xem cậu làm thế nào để ngăn chặn bạch cương đó làm loạn cả cái thôn này lên, đợi bạch cương chơi vui vẻ rồi, tôi và sư huynh mới ra tay cũng không muộn.

Nói xong, lại truyền đến một tràng cười lớn đầy đắc ý của Lương tiên sinh, chỉ có vài lời đối thoại ngắn ngủi, nhưng lại khiến lòng tôi vô cùng ngạc nhiên.

Đầu tiên chưa cần nói đến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lương tiên sinh thay đổi hoàn toàn so với lúc trước, cứ giống như là một trời một vực.

Nhân duyên của Lương tiên sinh trong thôn cũng không tồi, ngoài việc cả thôn chỉ có duy nhất ông ấy là người may vá quần áo ra, cách làm người của ông ấy cũng nhận được sự kính trọng của mọi người, nhưng lúc này, lại đảo ngược hoàn toàn.

Có điều hiện tại, tôi về cơ bản có thể khẳng định một điều, Lương tiên sinh chưa chết, mà lúc trước Hạ Mạch cũng nói qua sau lưng mẹ tôi có kẻ quậy phá, xem ra kẻ này chính là Lương tiên sinh và Lão Thi Tượng.

Nếu nói như vậy, vậy thì người mặc áo dài đen nhất định chính là Lão Thi Tượng, hoặc lúc trước Lão Thi Tượng mà tôi đón ở trạm xe căn bản không phải gương mặt thật của y.

- Lương Triều Sinh, ông đang tự tạo thêm nghiệp chướng cho bản thân, người trong thôn đều là người vô tội, ông tại sao còn phải kéo bọn họ vào?

Bố tôi rõ ràng đã bị lời nói của Lương tiên sinh kia làm cho phẫn nộ, cả thôn, phải hơn trăm người, nếu như thật sự bởi vì bạch cương mà toàn bộ đều gặp họa, như vậy là thứ tình cảnh kinh khủng gì cơ chứ?

Nghĩ đến đây tôi lập tức khống chế bản thân không được tiếp tục nghĩ nữa, lại một lần nữa tập trung chú ý, xem ra đêm nay tôi và Hạ Mạch tới đây là đúng.

Bố tôi vừa nói xong, tiếng nói của Lương tiên sinh lập tức vang lên:

- Lý Trăn, tôi cũng coi như là tiền bối của cậu, cậu cảm thấy cậu nói với tôi câu này, không buồn cười hay sao?

- Mười tám năm trước, những việc mà các người đã làm thì là gì? Cậu nói nghiệp chướng với tôi ư? chỉ có thế nói, sự việc phát triển đến bước như ngày hôm nay, tất cả đều là vì nhà họ Lý các người, nếu như không phải bởi vì các người, cả cái thôn này sẽ luôn bình bình an an, cho nên, cứ cho rằng có nghiệp chướng, cũng sẽ không rơi xuống đầu tôi.

Trong tiếng nói của Lương tiên sinh, mang theo giọng điệu mỉa mai, mà tôi lại càng thêm tò mò, mười tám năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Nhưng ông cũng biết, tất cả những điều này đều có thể tránh được, chỉ cần ông hợp tác, tất cả mọi thứ sẽ có kết cục rất tốt đẹp, ông tại sao phải làm loạn? Điều đã đáp ứng với ông thì nhất định sẽ đưa cho ông, tại sao ông lại chờ không được nữa?

Trong tiếng nói của bố, tràn ngập sự khó hiểu, nghi hoặc, tôi cảm nhận được bố cũng không biết tại sao, cho nên bố muốn biết được đáp án từ trong miệng Lương tiên sinh.

- Hô Hô, Lý Trăn, cậu thực sự cho rằng tất cả những việc cậu đã làm đều là áo tiên không thấy vết chỉ khâu* hay sao? Không phải đâu, cũng may tôi sống nhiều hơn cậu mấy chục năm, cậu muốn qua mặt tôi ư? vậy cậu thật ngây thơ quá đi.

Nghe đến đây, tối và Hạ Mạch nhìn nhau một cái, đều trong ánh mắt của đối phương nhìn thấy sự kinh ngạc tột độ, nghe ý câu nói này của Lương tiên sinh, bố tôi đúng thật là có vấn đề, chính là không biết việc mà Lương tiên sinh đang ám chỉ, rốt cuộc là việc gì.

Lần này, bố tôi trực tiếp rơi vào trầm mặc, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

- Làm sao? Không còn gì để nói nữa rồi đúng chứ? Lý Trăn, dã tâm của cậu, không phải lớn bình thường! Nếu không phải như vậy, tôi cũng chẳng dây dưa nhiều chuyện như thế làm gì, mười tám năm trước tôi ra tay tương trợ, mục đích cũng bởi vì muốn đạt được tài liệu luyện thi vô cùng tuyệt vời này.

- Nhưng cậu thì sao? Cậu không quan tâm đến cảm nhận của tôi, thậm chí còn không thông báo với tôi một tiếng, đã động tay động chân vào mộ phần, cậu muốn lấy đồ của tôi để làm vật nuôi dưỡng cho đồ của cậu sao?

- Như vậy, khi thời cơ đã chín muồi, vị chính chủ dưới quan tài của bố cậu cũng đã thành công rồi, mà cỗ thi thể tôi muốn này, thi sát sẽ bị hút mất sạch sẽ, hóa thành một bộ xương trắng, tôi khổ sở chờ đợi mười tám năm, cậu cảm thấy tôi có thể để mình trắng tay hay sao?

Thời khắc tiếng nói của Lương tiên sinh truyền tới, cả người tôi thiếu chút nữa đã bị câu nói này kích động mà đứng thẳng dậy.

Ý của Lương tiên sinh, bên dưới quan tài của ông nội, thế mà vẫn còn một vị chính chủ? Cũng chính là ngôi mộ nhỏ mà lúc đầu chúng tôi đã đào qua.

Nhưng lúc ấy, ngôi mộ đó chẳng phải là ngôi mộ rỗng sao? Lẽ nào, ngày từ đầu bên dưới ngôi mộ nhỏ không đáng nhìn đó, đã có một vị chính chủ?

Hiện tại đang bị quan tài của ông nội đè ở phía dưới, vậy vị chính chủ này, rốt cuộc là ai?

Chú thích*

1, áo tiên không thấy vết chỉ khâu: trong truyền thuyết thần thoại, tiên nhân mặc áo trời, không cần dùng kim chỉ để may vá, cho nên không có vết khâu, ý để chỉ sự việc không có chút lỗ hổng, sơ hở nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.