Nợ Âm Khó Thoát

Chương 331: Cứu viện tới



Mễ Trần nhìn theo phương hướng biến mất của Thanh Linh, không nói gì cả, mãi cho đến lúc đám đệ tử môn phái Thanh Thành từ từ rời đi, Mễ Trần mới thì thầm nói:

-  Ông nội nó, người con gái đó lúc trước không phải rất ngang ngược hay sao? Ai mà biết còn không hiểu chuyện như thế! Lại nói, so với việc cô ta muốn giết tôi, thì chuyện này có đáng là bao!

Tôi thấy giọng nói của anh ta không mạnh dạn lắm, tôi biết, anh ta chẳng qua chỉ đang an ủi bản thân mà thôi!

Kế đó, tôi và Mễ Trần vội vàng quay về phòng, tôi thấy Mễ Trần cứ thỉnh thoảng lại sờ sờ bàn tay mình, thậm chí còn cho lên mũi ngửi. (tui không nghĩ má Mễ Trần bựa thế này lun đó -_-)

Thật sự đã dọa tôi hú hồn, anh ta đang tưởng niệm cái gì thế? Tôi thật đang hoài nghi không biết có phải anh ta “nghiện” rồi không? Có điều lại nói, Thanh Linh nhìn cũng không tồi, được coi là đại mỹ nữ rồi, tên này chiếm tiện nghi của người ta như thế, thật là số hưởng mà!

Có điều hiện tại nghĩ những điều này cũng không có tác dụng gì, tôi chỉ cầu nguyện chuyện này đừng lọt đến tai Thanh Huyền, bằng không nếu ông ta mà tức giận, tôi và Mễ Trần coi như xong phim.

Cái ông Tần Liễu Thanh kia cũng không đáng tin tý nào, nhiều ngày thế này rồi, đến tin tức cũng không có.

***

chính lúc này, Tần Liễu Thanh trong cục số chín bỗng hắt xì một cái, trong miệng còn làu bàu:

-  Con mẹ nó thằng nào con nào lại đang nói xấu sau lưng ông thế hả?

***

cứ thế, tôi và Mễ Trần chỉ đành tiếp tục chờ đợi, cũng may, hai ngày sau, chúng tôi vẫn không nhận thấy bên phía Thanh Huyền có dấu hiệu của mùi thuốc súng, xem ra, chuyện này Thanh Linh cũng ngại không dám kể với cha nuôi của mình.

Cuối cùng, đến buổi trưa ngày hôm nay, thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

-  Lý Nhất Lượng, Mễ Trần, người của cục số chín đến rồi, tông chủ có lời mời các người tới đại điện.

Nghe vậy, tôi và Mễ Trần khẽ ngây người, sau đó đứng dậy, mở cửa, sau khi đã chắc chắn ba lần, mới phát hiện lần này có lẽ là thật.

Đệ tử môn phái Thanh Thành dẫn chúng tôi tới đại điện, khi tới đại điện, lại thấy tên Âm Phong đã ở trong đó, quan trọng nhất là, vẻ mặt hắn lộ rõ sự bất an.

Cũng đúng thôi, bởi vì trong đại điện còn có một thân hình quen thuộc, Trần Ngọc, tôi hơi bất ngờ, cục số chín thế mà lại thật sự bắt được người con gái này rồi, mà bên cạnh Trần Ngọc, còn có một người già.

Xem ra đây chính là người được cục số chín phái tới, có điều tôi không quen, chỉ thấy Mễ Trần mau chóng tiếp lên, hướng về phía người già, khom mình:

-  Mễ Trần, bái kiến Đại chấp sự!

Thấy vậy, tôi cả kinh, hóa ra người này là Đại chấp sự của cục số chín.

Chấp sự của cục số chín tôi mới gặp qua hai người, Cửu chấp sự gặp trong thánh địa môn phái âm thi, và một người khác chính là Đại chấp sự trước mặt đây!

Tôi nhớ lúc đó, Cửu chấp sự có thực lực ở cảnh giới Nguyên Đan điên phong, vậy còn Đại chấp sự thì sao? Nghĩ tới đây, trong lòng tôi cũng có phán đoán, người này chắc hẳn phải lả kẻ mạnh trong cảnh giới Ngưng Anh, có điều cụ thể là cấp mấy, thì tôi không biết.

Dù sao cũng không thấp, phải biết Cửu chấp sự và Đại chấp sự còn cách nhau chín người, vậy thực lực nhất định mạnh hơn Cửu chấp sự không chỉ một hạng!

-  Tông chủ Thanh Huyền, tôi nhận lợi ủy  tác của cục phó Tần chúng tôi, đưa Trần Ngọc đã sát hại thiếu chủ của quý tông môn tới!

Đại chấp sự chỉ gật đầu một cái với Mễ Trần, sau đó lên tiếng, nói với Thanh Huyền.

Lúc này Trần Ngọc tỏ ra rất ung dung, dường như không hề cảm thấy sợ hãi vì bị bắt tới đây, tôi khẽ nhíu mày, biểu hiện của người con gái này vì sao lại ung dung như vậy? lẽ nào cô ta không sợ bị Thanh Huyền giết sao?

Tôi phát hiện, tôi càng lúc càng nhìn không thấu người con gái này rồi!

Còn về bên phía Âm Phong, thì đang không ngừng xoa xoa tay, hình như đang lo lắng gì đó, tôi biết, hắn đang sợ hãi, sợ Trần Ngọc nói ra sự thật.

-  Tông chủ Thanh Huyền, bây giờ người cũng đã đem tới, ngài muốn hỏi gì thì hỏi đi!

Lúc này, Mễ Trần ở một bên lập tức lên tiếng, nói với Thanh Huyền, tôi biết Mễ Trần đang rất nóng lòng muốn rời khỏi nơi này.

Bởi vì càng chậm, thì những chuyện anh ta làm với Thanh Linh càng có khả năng bị phát hiện, như vậy sẽ bất lợi cho chúng tôi.

Tôi biết bây giờ anh ta nhất định đang hối hận về những gì mình đã làm, nhưng không còn cách nào khác, chuyện đã xảy ra, có hối hận cũng không còn tác dụng.

Tôi đưa mắt nhìn Thanh Huyền, lúc này sát khí trên người ông ta vô cùng nồng nặc, thậm chí tôi đã cảm thấy, Thanh Huyền còn đang kiềm chế sát khí trong lòng  mình, chầm chậm bước về phía Trần Ngọc.

Cảm nhận được luồng sát khí phát ra từ trên người Thanh Huyền, gương mặt vốn đang vô cảm của Trần Ngọc khẽ thay đổi, bởi vì lúc này luồng sát khí đã đủ để khóa chặt Trần Ngọc lại, khiến cô ta không có cơ hội thoát thân.

-  Nói, vì sao phải giết con trai ta?

Tiếng nói nhàn nhạt của Thanh Huyền truyền ra, tôi có thể cảm nhận được Thanh Huyền đang cố gắng kiềm nén, tôi thậm chí còn không hề hoài nghi, giây tiếp theo, có thể Thanh Huyền sẽ ra tay giết chết Trần Ngọc tại chỗ,

-  Tôi giết người, từ trước đến nay đều không cần lý do!

Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều không ai ngờ rằng, Trần Ngọc lại trả lời như vậy, cô ta dám không kiêng nể người khác ở ngay địa bàn của họ, cô ta bị điên rồi sao?

Có điều đổi một cách nghĩ khác, dù sao cũng phải chết, Trần Ngọc làm như vậy, lẽ nào chỉ vì muốn cái chết của mình “ngầu” hơn sao?

-  Khá khen cho một kẻ giết người từ trước đến nay không cần lý do, cô yên tâm, ta sẽ không để cho cô chết dễ dàng!

Lúc này, Thanh Huyền cười lạnh, nụ cười đầy sát ý, Thanh Huyền không phải người hiền lành gì, tôi có thể lờ mờ cảm nhận được trong câu này còn có ý khác.

Có nhiều lúc, hành hạ còn đau khổ hơn là chết, thậm chí còn khiến bạn sống không bằng chết, Trần Ngọc có lẽ đang phải đối diện với kết cục này.

-  Hô, đường đường là tông chủ của môn phái Thanh Thành, lại còn uy hiếp người khác vậy sao, tại sao ông không trực tiếp giết tôi, báo thù cho con trai mình đi?

Trên mặt Trần Ngọc xuất hiện một nụ cười mỉa mai,nhìn Thanh Huyền nói.

Có điều lúc này, tôi không muốn đi quan tâm những chuyện ấy, chỉ muốn chứng minh sự trong sạch của chúng tôi trước, kế đó, tôi quay người lại nhìn Âm Phong, lạnh giọng nói:

-  Âm Phong, chẳng phải anh nói chúng tôi nói dối sao? Bây giờ Trần Ngọc đã ở đây rồi, sao anh không đứng ra nói gì đi? Có phải anh muốn có được thứ mà Trần Ngọc lấy được từ trên người thiếu chủ không? Anh còn nói muốn giúp Trần Ngọc  trốn thoát cơ mà?

Nhân phẩm của Âm Phong không tốt, điểm này lúc tới đây chúng tôi đã  hiểu, lúc này, Âm Phong bị câu nói của tôi làm cho kích động, cả người quỳ rạp xuống trước mặt Thanh Huyền.

-  Tông chủ, đệ tử nhất thời bị ma quỷ che mắt, đệ tử sai rồi, đệ tử tội đáng muôn chết!

Thanh Huyền đến nhìn cũng không thèm nhìn Âm Phong dưới đất, xua tay, lạnh giọng nói:

-  Nếu đã vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Tiếng nói vừa dứt, Âm Phong dưới đất bỗng nhiên phát nổ, hóa thành một làn khói màu đỏ, biến mất trước mắt chúng tôi, tôi không kìm được mà hít lạnh một hơi, ông nội nó, thủ đoạn quá tàn bạo!

Giết một đệ tử của môn phái mình, nhưng đến mi mắt của Thanh Huyền cũng không hề chớp.

Ông ta, lại có thể tàn độc như thế, đây chính là đệ tử của mình đấy, mà cho dù nói thế nào, thì sai lầm của Âm Phong, có lẽ cũng chưa tới mức phải chết?

Có điều tôi biết, lòng dạ Âm Phong rất hiểm độc, tự bản thân chòng ghẹo Thanh Huyền vào lúc ông ta đang tức giận nhất, có thể chết nhanh chóng như thế, có lẽ cũng là một chuyện tốt dành cho Âm Phong.

Bằng không nếu tỏ thái độ như Trần Ngọc, thì nhất định sẽ phải chịu hành hạ về thể xác, như vậy, mới đau đớn không muốn sống.

Lúc này, hai đôi tròng mắt của Thanh Huyền nhìn chằm chằm Trần Ngọc, cuối cùng, giọng nói lạnh lẽo vang ra:

-  Cô muốn chết, nhưng hiện giờ tôi lại chưa muốn, tôi sẽ để cô từ từ hưởng thụ hình phạt truyền lại từ trăm năm trước của môn phái Thanh Thành, để cô thử xem, rốt cuộc thú vị như thế nào!

Nhìn đôi mắt của Thanh Huyền, tôi bỗng thấy rét run, ông nội nó, Thanh Huyền quả nhiên không hề lương thiện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.