Nợ Âm Khó Thoát

Chương 332: Kẻ mạnh thần bí



Đối diện với câu nói của Thanh Huyền, một người đứng ngoài cuộc như tôi cũng cảm thấy da gà dựng đứng hết lên, nhưng kẻ trong cuộc Trần Ngọc, sắc mặt lại bình tĩnh như thường, dường như còn chẳng hề thay đổi.

Điều này khiến tôi thấy nghi ngờ, tôi nhìn Mễ Trần bên cạnh, phát hiện ánh mắt của anh ta cũng lấp đầy vẻ khó hiểu, xem ra, Mễ Trần cũng có suy nghĩ giống tôi rồi.

Biểu hiện của người con gái Trần Ngọc này quá đỗi dị thường, hoàn toàn không hề tỏ ra sợ hãi, lẽ nào, cô ta còn có cách thoát thân trong thế cục như này sao?

Đây chính là thế giới nhỏ của môn phái Thanh Thành đấy! Trần Ngọc có thể tác quái gì ở trong này? Tôi không tin cô ta có thể làm vậy, chưa nói đến Thanh Huyền trước mặt kia không phải nhân vật tầm thường, tôi tin, trong môn phái Thanh Thành, nhất định vẫn còn có người có thực lực khủng bố hơn Thanh Huyền.

Đừng nói Trần Ngọc, đến ngay cả người cùng đẳng cấp với Thanh Huyền, muốn làm càn ở trong địa bàn môn phái Thanh Thành, cũng có chút khó khăn.

Chứ đừng nói chỉ có một mình Trần Ngọc, nhưng giải thích thế nào về thái độ của cô ta đây?

-  Tông chủ Thanh Huyền, người ngài muốn tôi đã dẫn tới, hiện tại, tôi cũng có thể dẫn người của cục số chín đi rồi!

Trên mặt Đại chấp sự không có cảm xúc gì, về việc Thanh Huyền sẽ xử lý Trần Ngọc như thế nào, ông ấy hình như chẳng có chút hứng thú.

Chỉ là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, nhiệm vụ hiện tại của ông ấy, chỉ e chính là đưa tôi và Mễ Trần đi khỏi đây.

-  Làm phiền rồi, hôm nay, coi như môn phái Thanh Thành nợ cục số chín một ân tình!

Mặc dù tâm trạng của Thanh Huyền không mấy ổn định, nhưng về cơ bản, vẫn còn lý chí.

Ôm quyền với Đại chấp sự, rồi sau đó vung  tay, hướng về phía Trần Ngọc, giữa lúc dó, mắt tôi luôn luôn nhìn chằm chằm vào người con gái ấy. bởi vì ngay từ lúc bắt đầu cô ta đã rất bình tĩnh, tôi thực sự không hiểu, người con gái này rốt cuộc đang muốn làm gì.

Kế đó, khi  bàn tay của Thanh Huyền chạm vào người Trần Ngọc, thì lập tức, tôi thấy không gian trong đại điện bỗng nứt toác, một bàn tay trắng như ngọc thò ra từ trong không gian ấy, đánh thẳng vào bàn tay của Thanh Huyền.

Bàn tay đột nhiên xuất hiện này khiến tất cả mọi người đều chấn kinh đứng ngơ ngốc tại chỗ, Thanh Huyền lập tức phản ứng lại, mặt phủ một tầng sương lạnh, một nắm đấm vung mạnh ra.

Nắm đấm và lòng bàn tay đập vào nhau, lập tức không gian như dừng lại, dường như tất cả mọi người đã hóa đá.

Sau đó, sắc mặt Thanh Huyền hơi thay đổi, Thân người lảo đảo lùi ra sau, thấy vậy tôi giật bắn mình, đây là tình hình gì vậy? ông nội nó, kẻ mạnh như Thanh Huyền, mà còn rơi vào thế hạ phong? Chỉ cần nghĩ cũng biết, chủ nhân của bàn tay kia khủng bố tới mức nào.

Chưa nói những cái khác, chỉ riêng một bàn tay đã biết người này, có lẽ là phụ nữ, đây là quân bài chống đỡ của Trần Ngọc sao? Đây chính là lý do giúp cô ta ung dung như  thế.

Người phụ nữ này là ai? Lẽ nào là sư môn của Trần Ngọc sao?mạnh khủng khiếp, lúc này, tôi thấy sắc mặt Thanh Huyền ngưng lại ánh mắt có phần kinh ngạc.

-  Vị đạo hữu này, xông thẳng vào tông môn chúng tôi thế này, hình như có chút không hay?

Giọng nói của Thanh Huyền lạnh tanh, mà tôi cũng đã nhận thấy, trong cả đại điện, đang bị bao trùm bởi một luồng không khí vô cùng căng thẳng.

-  Hôm nay tới đây, không có chuyện gì khác, chỉ muốn đưa đồ nhi của tôi rời đi!

Trong không trung vang ra tiếng nói nhàn nhạt, tôi bỗng sinh ra một ảo giác, là trong giọng nói này nghe không ra người nói đang có cảm xúc gì.

Không sai, không hề có tình cảm, không phải là lạnh lùng, mà cứ như là người nói không mang bất kì cảm xúc nào, bao gồm là tới cứu Trần Ngọc, cũng vậy, chỉ đơn thuần là tới cứu cô ta, chứ không phải vì tình sư đồ.

Nhưng, tại sao tôi lại đột nhiên có cảm giác này chứ?điều này khiến tôi rất nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu gì, sao tôi lại xuất hiện cảm giác này nhỉ?

-  Tiếng nói của người này, thật kì lạ!

Mễ Trần ở bên cạnh bỗng thấp tiếng nói, nghe vậy tôi ngây ra, Mễ Trần cũng cảm thấy vậy? xem ra cảm giác của tôi không phải là ảo giác, bởi vì tôi và Mễ Trần đều cảm thấy giống nhau.

Lúc này, ánh mắt của Đại chấp sự vô cùng kinh ngạc, nhìn bàn tay trắng ngọc trên không trung, không có ý muốn ra tay.

Mặc dù đại chấp sự khủng bố nhưng thực lực vẫn chưa bằng Thanh Huyền, lúc trước ngay cả Thanh Huyền còn chịu thiệt, vậy đại chấp sự có lẽ không phải là đối thủ của người phụ nữ, dưới tình hình thế này, đại chấp sự không ra tay, chính là lựa chọn sáng suốt nhất.

-  Ồ? Muốn đem đồ nhi của mình đi? Vậy mạng của con tôi, thì ai trả lại?

Mặt Thanh Huyền lạnh tanh, trừng mắt nhìn bàn tay, giọng nói còn có chút phẫn nộ.

Chính lúc này, Trần Ngọc lại không vui nói:

-  Anh ta chết rồi, là do không có bản lĩnh, nếu anh ta có thể giết tôi, sư tôn cũng không buông lời oán giận!

Khi Trần Ngọc nói xong, giọng nói trong không trung không nói gì, rõ ràng đã mặc nhận câu nói của cô ta.

Một lúc sau, tiếng nói đó lại vang lên:

-  Không sai,  trong những người cùng ngang hàng với đồ nhi của tôi ở môn phái Thanh Thành, nếu có người giết được đồ nhi tôi, vậy tôi sẽ không truy cứu, nhưng nếu là ông, thì không!

Mấy chữ cuối cùng, mặc dù không có cảm xúc,  nhưng lại khiến người nghe cảm nhận được sự bá đạo.

Tôi nhìn những việc trước mắt, trong lòng lấp đầy kinh hãi. Không thể không nói, vị tự ý xông thẳng vào môn phái Thanh Thành này, thật đúng là một người gan to mật lớn.

-  ồ, lý luận công bằng quá nhỉ, lúc con trai tôi chết, ánh mắt còn vô cùng bất ngờ, rõ ràng là bị đánh lén, thậm chí khi chiêu hồn con tôi về, đến cả việc mình chết như thế nào, con tôi còn không biết, xin hỏi, con tôi đáng chết ở chỗ nào?

Thanh Huyền cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho bình tĩnh nhất, nhưng cho dù ông ta có kiềm chế thế nào, thì đều không che giấu nổi sự tức giận của ông ta,  tôi thấy ông ta siết chặt nắm đấm, trên nắm đấm, còn có một luồng khí thế đáng sợ đang quay tròn, Thanh Huyền, lúc nào cũng có thể ra tay.

Lần này, tiếng nói kia không còn cất lên nữa, nhưng, Trần Ngọc lại lên tiếng:

-  tôi muốn anh ta chết, anh ta đương nhiên phải chết, còn cần lý do sao?

Vẫn là câu nói khi trước, vẫn là câu “giết người không cần lý do” của cô ta.

Khí thế trên người Thanh Huyền cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, giây tiếp theo, tôi thấy cả người ông ta không có dấu hiệu báo trước, đã biến mất khỏi chỗ cũ,

Lập tức, đã lao tới chỗ bàn tay trên không trung, tôi hoàn toàn nhìn không rõ đường di chuyển của Thanh Huyền, có điều cũng rất bình thường, thực lực của tôi, còn kém xa Thanh Huyền.

Nhìn không ra quỹ đạo của đòn công kích, nhưng chắc vẫn nhìn thấy công kích của bọn họ đập vào nhau chứ?

Chính lúc này, tôi nhìn thấy bàn tay kia không nhanh không chậm, xuất hiện một ấn kết hoa sen. Trong bàn tay đó, không ngờ đang ngưng tụ một luồng kiếm khí lạnh giá.

Tốc độ ngưng tụ rất nhanh, giây tiếp theo, tay ngọc khẽ phẩy một cái, kiếm khí bắn xuống đất, khi kiếm khí bắn ra, tôi nhìn thấy rõ trên không gian, xuất hiện rất nhiều những khẽ hở.

Lúc này, sắc mặt đại chấp sự đại biến, vội vàng lao tới chỗ chúng tôi, giây tiếp theo, tôi cảm thấy gió tạt vào mặt mình,lúc định hình lại thì đã đứng ở chỗ cách xa trận đấu, mà trước mặt tôi và Mễ Trần, chính là đại chấp sự, một tay còn đang giữ một bức tường chân nguyên.

Tách!

Một tiếng, tôi nhìn thấy cách chỗ chúng tôi đứng không xa, hai luồng công kích đã đập vào nhau, sau đó, lại chỉ phát ra một âm thanh cực nhỏ.

Nhưng khi âm thanh này truyền ra, một luồng khí lưu lập tức ập ra khắp đại điện, cả người Thanh Huyền bay ra sau, sắc mặt vô cùng khó coi, còn bàn tay trên không trung lại không hề hấn gì.

Trần Ngọc được bàn tay bảo vệ, nên không hề bị thương, luồng khí lưu phóng tới chỗ chúng tôi, đập vào bức tường chân nguyên của đại chấp sự.

Thình!

Một tiếng vang cực lớn, thân hình đại chấp sự rung lên, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Thấy vậy tôi và Mễ Trần sợ hãi tái mét mặt mày, chỉ là dư âm, mà lại khiến đại chấp sự bị thương? Đòn công kích quá khủng khiếp, nếu không phải có đại chấp sự kịp thời đứng chắn trước mặt tôi và Mễ Trần, chỉ e, vừa nãy, tôi và Mễ Trần đã hóa thành tro bụi.

-  nơi này không nên ở lại quá lâu, chúng ta đi!

Đại chấp sự mặt mày u ám, nhìn vào trong đại điện, lập tức, bên tai tôi vang lên những tiếng gió vù vù, dùng tốc độ nhanh nhất chuồn khỏi chỗ này.

Khi đại chấp sự đưa tôi và Mễ Trần rời khỏi đại điện, tôi cũng nhìn thấy trên không trung, xuất hiện mấy bóng người.

-  đạo hữu thật to gan, dám một mình xông vào môn phái Thanh Thành cứu người.

đây là một giọng nói khàn khàn của người già, khi tiếng nói vang lên, lòng tôi giật thót một cái, xem ra lại có người của môn phái Thanh Thành ra tay rồi, chủ nhân của bàn tay, chỉ e gặp nguy rồi, phải biết thực lực của cả môn phái Thanh Thành là vô cùng khủng bố.

không cần biết sư tôn của Trần Ngọc mạnh thế nào, nhưng thất lễ xông vào môn phái Thanh Thành chống lại cả tông môn nhà người ta, thì quả là một lựa chọn không sáng suốt.

-  hay lắm, các vị trưởng lão của môn phái Thanh Thành đều ra tay rồi.

lúc này tôi lờ mờ nghe thấy những tiếng kinh hô ở xung quanh, sau khi đưa chúng tôi tới một chỗ khuất, đại chấp sự dừng lại.

-  đại chấp sự, không phải chúng ta rời đi sao?

Mễ Trần vội vàng hỏi đại chấp sự, lúc này, đại chấp sự khẽ nở nụ cười hưng phấn, nhàn nhạt nói:

-  cuộc chiến hay thế này, không biết phải bao lâu nữa mới lại gặp được, không xem thì thật đáng tiếc!

nghe vậy tôi không biết nói gì, cảm thấy vị đại chấp sự lạnh lùng này là một người thích hóng chuyện, theo lý mà nói, đây là một điều sỉ nhục rất lớn đối với cả môn phái Thanh Thành, mà ông ấy lại đứng ở đây xem kịch hay.

ầm rầm…

Chính lúc này, một tiếng vang lớn truyền ra, tôi thấy đỉnh tòa đại điện, lập tức bật ra, đất đá bay mù mịt ngập trời, vô số những bóng người trực tiếp bay lên không trung.

Tôi nhìn thấy, ở giữa vòng vây của mấy người môn phái Thanh Thành, có hai bóng phụ nữ.

Một người trong đó đương nhiên là Trần Ngọc, còn một người khác, có lẽ là chủ nhân của bàn tay kia, người này cuối cùng cũng hiện thân.

Lúc này tôi nhìn không rõ diện mạo của người phụ nữ, mặc dù cách khá xa, nhưng tôi phát hiện, trên mặt người phụ nữ, bao phủ một tầng sương, hoàn toàn che lại gương mặt của người phụ nữ, cho nên tôi nhìn không ra.

Trong lòng tôi bỗng thấy tò mò, người phụ nữ này không gặp được con người sao? Thực lực khủng bố thế này, còn sợ người khác nhìn thấy diện mạo của mình?

Lúc này, người phụ nữ đứng ở giữa, nhưng tôi lại không cảm nhận được trên người của người phụ nữ ấy có chút kinh sợ nào, cho dù cho phải đối diện với nhiều kẻ mạnh của môn phái Thanh Thành thế này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.