Nợ Âm Khó Thoát

Chương 341: Tám đuôi



Nhìn Hoàng Tà, một tên có thực lực vô cùng khủng bố, thế mà lại bị ông nội dùng lực như thổi một hạt bụi, hất bay văng ra đằng sau, tôi kinh ngạc không thốt lên lời, lúc này, tôi mới cảm thấy, lúc trước tôi cứ luôn lo lắng cho ông nội, nực cười tới mức nào.

Bóng lưng của ông nội cuối cùng cũng từ từ xoay người lại, đưa mắt nhìn tôi, vẫn là gương mặt chằng chịt nếp nhăn của năm tháng, gương mặt ấy, vẫn vô cùng thân thuộc, còn treo một nụ cười đầy thương yêu.

- Thằng bé này, sao thế? Không nhận ra ông rồi à?

Giọng nói khàn khàn truyền ra từ trong miệng ông nội, ông đi thẳng tới trước mặt tôi, sau đó thò một tay ra, kéo cả người tôi lại, đồng thời, tôi lập tức cảm nhận thấy trong người mình xuất hiện một luồng năng lượng ấm nóng, đang chui vào những chỗ bị thương, thương thế trong người đang được hồi phục rất nhanh.

Đứng ở khoảng cách gần thế này nhìn ông nội, nước mắt đang cố kìm nén của tôi cuối cùng cũng không nhịn được, rơi dài xuống hai bên má, cảm nhận được tình trạng đó tôi vội vàng lấy tay gạt đi,con mẹ mày, Lý Nhất Lượng, mày có thể đừng mất mặt như thế được không?

- Ông nội!

Đứng đờ người rất lâu, phát hiện trong miệng mình chỉ có thể thốt ra được hai chữ này, nhưng tôi tin chỉ cần hai chữ, cũng đã đủ để ông nội cảm nhận được tình cảm trong lòng tôi.

- Tiểu Nhất Lượng, khoảng thời gian này, con chịu khổ nhiều rồi!

Ông nội cứ nhìn tôi như vậy, ánh mắt còn lóe qua cảm xúc lạ thường, kế đó, cất tiếng nói với tôi.

Nghe vậy, tôi lắc đầu nguầy nguậy, hiện tại, tôi cảm thấy tất cả đều không quan trọng nữa, bởi vì ông nội đang đứng trước mặt tôi, tôi cho rằng tất cả đều xứng đáng, không cần biết trước kia tôi đã bị trọng thương bao nhiêu lần, vì tu luyện mà đã trải qua bao nhiêu gian khổ, tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Lúc này, trong lòng tôi có vô số câu hỏi vì sao, nhưng tôi không muốn ở trước mặt nhiều người thế này hỏi ông nội, mà tôi có thể cảm nhận được, ông nội ở trước mặt hình như có hơi kì lạ, nhưng cụ thể kì lạ ở chỗ nào, thì tôi lại không nói được ra.

- Ông nội, người chịu khổ là ông mới đúng ạ!

Nghĩ rất lâu, tôi mới lên tiếng đáp lời ông, mặc dù tôi không biết ông nội đang làm những chuyện gì, nhưng tôi biết, câu này của tôi chắc chắn không nói sai.

Mà hiện tại, đã chứng minh ông nội quả nhiên không xảy ra chuyện, trong lòng tôi nhẹ nhõm hẳn, ông nội vẫn còn, bố tôi cũng vẫn còn, vậy thì tốt rồi, đủ rồi, chỉ có bà nội là bị lão khốn Lương Triều Sinh hại chết, thù này nhất định phải báo, hi vọng lão khốn Lương Triều Sinh đừng chết sớm quá!

- Nhìn thấy cháu thế này, ông nội cảm thấy xứng đáng lắm rồi, đàn ông nhà họ Lý chúng ta, quả nhiên không khiến ông thất vọng.

Ánh mắt nhìn tôi của ông nội, lấp đầy vẻ khen ngợi, nhưng tôi lại thấy ngài ngại, bởi vì tu vi hiện giờ của tôi, vẫn chưa được coi là gì cả.

Nhưng tôi biết, điều này có liên quan đến thời gian tu luyện của tôi, nói cụ thể ra là, thời gian tôi bước chân vào tu luyện có lẽ cũng chỉ mới được khoảng một năm.

Trong một năm đã đi tới bước này, đưa mắt nhìn lại, đúng là tôi đã có kì tích, nhưng tôi biết, đây không phải là điều quá tự hào, bởi cho dù có mạnh đến cỡ nào, thì còn sống, mới là quan trọng nhất.

Ví dụ ngay như lúc nãy, nếu không có ông nội đột ngột xuất hiện cứu tôi, thì cho dù tôi có thiên phú trời cho, cũng đều sẽ chết dưới tay Hoàng Tà.

Chính lúc này, tôi cảm thấy ông nội hơi ngẩng đầu lên, nhìn lên trên không trung, ánh mắt khẽ lay động, sau đó ông nội nhìn tôi một cái, nói:

- Cháu trai ngoan của ông, ông lên kia giúp một người!

Nói xong, khi tôi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy thân hình của ông nội biến mất, tôi vội vàng ngước mắt nhìn lên trên không, lập tức đã thấy thân hình ông nội đứng thẳng bên trên.

Mà lúc này, tôi thấy trước mặt ông nội, có một bóng người đang bước tới, người này, cứ như là bước ra từ trong không gian, bởi vì sau khi thân hình người nọ xuất hiện, vết nứt không gian sau lưng mới từ từ khép lại.

Người này trên thân mặc bộ áo dài màu xám, trong tay còn cầm một cái gậy đen, quan trọng nhất là, trên thân gậy, còn có hình điêu khắc của một con hồ ly chín đuôi, nhìn vô cùng linh động, cứ như là một con hồ ly chín đuôi thật.

Những cái khác tôi không biết, nhưng tôi có thể cảm nhận được người này chắc chắn phải ngang hàng với lão tổ của môn phái Thanh Thành, lẽ nào, đây là lão tổ của Hồ tộc sao?

Trong lòng hiện ra một phán đoán, chính lúc này, tôi cũng nhìn thấy lão hồ tộc khẽ nheo mắt lại, nhìn ông nội, lẩm bẩm:

- Chỉ là một phân thân, mà dám đến Hồ tộc tôi?

Giọng nói không mang chút cảm xúc nào, có điều câu nói của lão lại khiến tôi khá bất ngờ, phân thân? Lẽ nào, bóng người này của ông nội, chỉ là một phân thân mà thôi?

Thảo nào tôi thấy khí mùi của ông nội cứ cổ cổ quái quái, hóa ra không phải là cơ thể thật, mà chỉ là một phân thân của ông, nói như vậy, thực lực của ông nội cũng thật khủng bố, chỉ là một phân thân mà đã có thực lực thế này.

Tôi thấy ông nội khẽ cười, nhàn nhạt nói:

- Chỉ một phân thân, là đủ rồi!

Nghe ngữ điệu của ông nội, tôi không khỏi cảm thấy kinh hãi, máu nóng trong người tôi bắt đầu sục sôi, đây chính là ông nội mình.

Chỉ một câu, không cần quá nhiều xúc cảm, đã để đủ biểu đạt sự bá đạo.

- ồ! Các hạ thật tự tin, lão già tôi đây đã nhiều năm không ra ngoài, không biết quý danh của các hạ là gì? Và đến từ nơi đâu?

Lão Hồ tộc nhìn ông nội, không vội vã ra tay, mà muốn hiểu rõ về thân phận của ông nội trước.

Nghe vậy, ông nội chỉ lắc đầu, kế đó nói:

- một lão nông dân quèn ở thôn quê thôi, danh tính chưa đáng để treo trên đầu môi!

Lão Hồ tộc gật đầu, hình như không có ý tiếp tục truy hỏi, nhìn ông nội, lão lại lên tiếng:

- lão đây cũng nhiều năm chưa ra tay rồi, hôm nay các hạ có duyên tới Hồ tộc, lão đây không thể làm mất thì giờ của các hạ nữa!

chính lúc này, tôi nhìn thấy lão Hồ tộc khẽ nheo mắt lại, cả người lập tức toát ra một luồng khí thế khiến người ta rét run, luồng khí thế, chèn ép xuống người ông nội.

nhìn thấy vậy, trong lòng tối rối tinh lên, bởi vì tôi nhìn thấy sau lưng lão Hồ tộc, xuất hiện một hư ảnh.

Quan trọng nhất là, phía sau hư ảnh hồ ly, không ngờ còn có tám cái đuôi? Đây là đẳng cấp gì? Tính đến thời điểm hiện tại, tôi nhìn thấy người nhiều đuôi nhất, hình như chỉ có mấy người có bốn đuôi bao vây tấn công huyết sát thi vương thôi, mà Hoàng Tà, thì hình như có năm cái.

Nhưng lão già này lại có tận tám cái?

Phải biết, đuôi tượng trưng cho thực lực của Hồ tộc, tám cái đuôi, có nghĩa là gì?

Không biết từ lúc nào, Hoàng Tiểu Tiên đã đi tới cạnh tôi, thì thầm vào tai:

- không ngờ, đến ngay cả lão tổ mấy trăm năm không xuất hiện đều đã phải lộ mặt rồi, ông nội em rốt cuộc là người thế nào?

Hoàng Tiểu Tiên nhìn tôi, hình như muốn nghe ngóng chút thông tin về ông nội, nhưng tôi chỉ cười cười, bởi tôi cũng không biết, mà chỉ e tôi còn là người muốn biết chuyện đó hơn cả Hoàng Tiểu Tiên, ông nội, rốt cuộc là một người như thế nào?

Có điều câu nói của Hoàng Tiểu Tiên khiến tôi có chút kinh ngạc, mấy trăm năm không ra ngoài? Tôi hỏi chị ta lúc trước Hồ tộc xảy ra nội loạn, vị lão tổ này lẽ nào cũng không ra mặt sao?

Hoàng Tiểu Tiên lắc đầu, nói lão tổ của Hồ tộc, chỉ cần không phải là khi Hồ tộc gặp đại nạn diệt vong, thì sẽ không lộ diện, nội loạn đối với lão tổ mà nói, chỉ là chuyện đổi một người quản lí mà thôi, lão ta đương nhiên không để tâm.

Còn về việc hiện tại lão tổ đã ra ngoài, cũng chứng minh, ông ta cảm thấy mùi của sự nguy hiểm trên người ông nội tôi, ông nội có năng lực hủy diệt cả Hồ tộc? cho nên lão ta mới ra mặt?

Tôi không biết phán đoán này có chính xác hay không, tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, hỏi có phải vậy không? Hoàng Tiểu Tiên gật đầu, nói đúng thế, bằng không lão tổ Hồ tộc không thể nào xuất hiện ở trong trận đấu này.

Lúc trước thấy nhiều đệ tử Hồ tộc bị giết như thế, nhưng lão ta vẫn không đứng ra, mà muốn để cho người của Hồ tộc tự giải quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.