Nợ Âm Khó Thoát

Chương 349: Hủy xác xóa dấu vết



Thấy vậy, tôi hơi ngạc nhiên, bởi vì tôi hoàn toàn không ngờ, chẳng qua chỉ giết Phó Thành Vũ thôi, nhưng tại sao tên đó lại kích động tới mức này?

Lúc này, tôi bỗng nghĩ tới điều gì đó, chính là lúc trước tôi lờ mờ nghe thấy tiếng xì xào của bọn chúng, nói gì mà đại sư huynh rất thương yêu tam sư huynh?

Lẽ nào, hai người có gian tình?

Lúc này đối ứng với gương mặt dữ tợn của đại sư huynh, vốn dĩ đang phối hợp rất ăn ý với tên mặt lạnh, nhưng hiện tại hắn lại không quan tâm bất cứ chuyện gì, bỏ lại tên mặt lạnh, cả người lao thẳng tới chỗ tôi.

Xem ra phán đoán của tôi đúng chín mươi chín phẩy chín phần trăm rồi, thấy Phó Thành Vũ bị tôi giết chết, hắn lại kích động đến thế, đủ để chứng minh địa vị của Phó Thành Vũ trong lòng hắn.

Hơn nữa, khi nãy tôi giết nhiều đệ tử của môn phái Kháo Sơn như thế, cũng không thấy hắn kích động như vậy.

- Sao vậy? giết chồng yêu của mày rồi, nên bây giờ mày khó chịu hả?

Thấy vậy, tôi lập tức lên tiếng, nói với tên trước mặt.

Không ngờ khi tôi nói xong, hai mắt hắn lập tức đỏ lừ, nhìn cực kì hung ác.

- Đại sư huynh, cẩn thận bị lừa!

Tên mắt lạnh sau lưng thấy đại sư huynh đang kích động, vội vàng hô một tiếng nhắc nhở, sau đó, đối với điều ấy, đại sư huynh lại không bỏ vào trong tai.

Trong lòng tôi cười lạnh, trực tiếp nói:

- Đến đúng lúc lắm!

Dứt lời, trường kiếm trong tay giơ cao, chém mạnh xuống người hắn, đòn công kích này, tôi thậm chí đã sử dụng tám mươi phần trăm công lực, bởi vì tên trước mặt không phải nhân vật tầm thường, mà sắp sửa lên tới cảnh giới Tiên Thiên cấp hai.

Dưới tình hình thế này, nếu không dùng thêm vài phần lực đạo, hắn sẽ dễ dàng chạy thoát.

Mắt thấy đòn tấn công của tôi đang tiếp cận, đại sư huynh xăng pha nhớt cuối cùng cũng định thần lại, bị đòn tấn công của tôi thức tỉnh.

Nhưng lúc này, hình như muộn rồi, bởi vì tôi thấy đòn tấn công đã ở ngay trước mặt hắn, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để phản ứng, nghiêng người sang một nên, nhưng tội nghiệp cho hắn, tốc độ vẫn chậm một bước.

Xì!

Giây tiếp theo, một âm thanh trầm đục vang ra, lập tức, tôi nhìn thấy máu tươi bắn lên không trung, một tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp tòa nhà bỏ hoang.

Công kích vừa rồi, đã chém đứt một cánh tay của đại sư huynh, cánh tay nằm chềnh ềnh trên mặt đất, ngón tay vẫn còn đang co giật.

Mặt đại sư huynh, bao phủ một tầng mồ hôi lạnh, hình như vô cùng đau đớn, cái đau đớn khi bị đứt mất cánh tay, chắc chắn không phải người nào cũng chịu đựng nổi.

- A, tao phải giết mày, tao liều mạng với mày!

Nhưng, dù đã đứt tay, hắn vẫn không thiết sống lao thẳng tới chỗ tôi, trong tay đem theo một luồng chân nguyên đỏ như máu.

Đối với điều đó, tôi lại chẳng hề để ý, trường kiếm trong tay khẽ lật một cái, lập tức đâm về phía tên con trai trước mắt, gần như chỉ trong vòng vài giây, trường kiếm đã đâm xuyên người hắn, nhưng giây tiếp theo, tôi nhíu chặt mày, bởi vì tôi phát hiện tên mặt lạnh không ngờ lại chạy ra khỏi tòa nhà bỏ hoang.

Tôi muốn rút lại kiếm để đuổi theo, nhưng tôi phát hiện, tên con trai trước mặt dồn hết sức giữ chặt trường kiếm của tôi, tôi không thể lập tức rút kiếm của mình ra, chỉ đành giương mắt nhìn bóng hình tên mặt lạnh biến mất khỏi tầm nhìn của mình.

Vẫn còn lại hai tên đệ tử môn phái Kháo Sơn, lúc này đã mềm nhũn người ngồi bệt xuống đất, đến sức để bỏ chạy cũng không còn, tôi nhìn hai tên đó, bản thân tôi cũng không phải là tên đồ tể thích giết hại người khác, nhìn hai người, tôi thở dài một tiếng.

Trực tiếp phế bỏ khí hải của bọn chúng, sau đó lạnh giọng nói:

- Mau cút đi!

Lúc này bọn chúng chỉ là người bình thường, muốn hại người cũng không còn bất cứ cơ hội nào nữa, cho nên tôi không có ý định diệt cỏ tận gốc, sau đó, tôi trực tiếp kéo đống thi thể nằm la liệt dưới đất vào chung một chỗ.

Ném xuống một lá bùa Liệt Hỏa.

Ngọn lửa của Bùa Liệt Hỏa cháy bừng lên, mau chóng bao trùm thi thể của bọn chúng vào trong, cũng may lửa của bùa Liệt Hỏa không giống lửa bình thường, cho nên đủ để thiêu những thi thể này thành tro bụi.

Lúc này, tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện Dương Nặc sau lưng đã mở to mắt, nhìn tất cả mọi chuyện, cả người như lạc mất hồn phách.

Hóa ra không biết từ lúc nào, Dương Nặc đã âm thầm mở mắt, nhưng thấy cô ta có chút thất thần, hình như đã bị dọa mất hồn, tôi vội vàng dùng chân nguyên truyền vào trong người Dương Nặc.

Lúc này, Dương Nặc mới phản ứng lại, thấp tiếng nói:

- Cậu, cậu, giết nhiều người thế này?

Nghe vậy, tôi không biết làm sao, thở dài một tiếng, sau đó nhìn Dương Nặc nói:

- Cậu cũng thấy rồi, bọn chúng không phải là người bình thường, bọn chúng có năng lượng người bình thường không có, nhưng bọn chúng lại có ý đồ dùng năng lượng này để ức hiếp người thường.

- Hôm nay, hành động của bọn chúng đã đi quá giới hạn của mình, cậu nghĩ xem, nếu mình không đến kịp, cậu sẽ như thế nào? Cho nên, bọn chúng đáng chết!

Sau khi nói xong câu này, tôi chìm vào im lặng, bởi vì có nói nhiều nữa cũng không có tác dụng, chỉ mong Dương Nặc hiểu được đạo lý mà tôi nói, bằng không, tôi có nói nhiều, cũng không có biến chuyển.

Chỉ cần Dương Nặc nghĩ thông suốt được đạo lý này, vậy thì tôi chỉ cần nói ít, nhưng cô ta cũng hiểu nhiều.

Tôi thấy đôi môi của Dương Nặc đã tái nhợt, rõ ràng, một cô gái khi nhìn thấy những chuyện này, thực sự quá khó để tiếp nhận, chứ đừng nói, Dương Nặc chỉ là một cô gái bình thường.

- Được rồi, chúng ta rời khỏi đây trước đã!

Thấy đống bụi dưới đất, tôi phẩy tay một cái, một luồng gió xuất hiện, thổi tan đống bụi hòa vào không khí, tôi mau chóng đưa Dương Nặc rời đi, sau đó, khi vừa mới ra ngoài, Dương Nặc cất tiếng gặng hỏi tôi:

- Cậu, cậu là vì mình nên mới giết người à?

Nghe câu hỏi của Dương Nặc, tôi hơi ngây ra, tôi không ngờ cô ta lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, vấn đề này, nói chính xác là, tôi là vì giới hạn của bản thân, nên mới giết người.

Nhưng lúc này, tâm trạng của Dương Nặc vốn đã chịu đả kích của chuyện lúc trước, vì vậy, tôi chỉ đành gật đầu.

Lập tức, Dương Nặc cúi đầu, không nói gì nữa, tôi đưa Dương Nặc đi về phía nhà cô ta, dọc đường, tôi nói với Dương Nặc, chuyện ngày hôm nay, cô ta đừng nói cho ai biết.

Dương Nặc thề thốt ba lần, nói nhất định không kể cho ai nghe, bởi vì đây là bí mật.

Sau khi tiễn Dương Nặc về nhà, tôi mới quay người đi về nhà trọ, đêm nay, không chỉ có Dương Nặc, mà cả bản thân tôi, đều cảm thấy bị đả kích, đây được coi là lần đầu tiên tôi giết nhiều người như thế, hơn nữa, trong lòng cũng cảm thấy chưa thể phản ứng lại.

Tim đập càng lúc càng nhanh, chuyện lần này với môn phái Kháo Sơn, không cần biết lý do là gì, nhưng cũng không thể thay đổi được nữa, tôi đã hoàn toàn đắc tội với môn phái Kháo Sơn, quan trọng nhất là, tôi còn để cho tên mặt lạnh chạy thoát.

Hắn nhất định sẽ quay về cáo trạng, tới lúc đó, người tới không chỉ còn là đệ tử của môn phái Kháo Sơn, tôi giết nhiều đệ tử của bọn chúng như vậy, nhất định không bỏ qua cho tôi dễ dàng, vì vậy tôi phải chuẩn bị sẵn tâm lý.

Tôi hi vọng, đến lúc người của môn phái Kháo Sơn tới, tôi không thảm hại quá, ít nhất thì cũng có sức để chiến một trận.

Còn về Hoàng Tiểu Tiên, tôi không muốn làm phiền chị ta quá nhiều, bởi vì tôi biết, trên người chị ta cũng còn không ít chuyện.

Mặc dù chúng tôi thành công cứu mẫu thân chị ta ra khỏi Hồ tộc, nhưng người của Hồ tộc vẫn sẽ không từ bỏ đối phó chị ta, bởi vì trong tay Hoàng Tiểu Tiên vẫn còn thứ mà Hoàng Tà  muốn, thứ này, mặc dù tôi không biết là gì, nhưng tôi biết nhất định là thứ rất quan trọng của Hồ tộc.

Bằng không, Hoàng Tà cũng không hao tâm tổn sức tìm mọi cách đạt được.

Vì vậy, tôi nghĩ mình chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.

Môn phái Kháo Sơn, tôi không biết lần sau gặp lại sẽ phải đối diện với người mạnh thế nào, nhưng Lý Nhất Lượng tôi, sẽ không sợ các người!

Nghĩ đến đây, tôi nhắm mắt lại, đi vào trạng thái tu luyện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.