Nợ Âm Khó Thoát

Chương 50: Tiếng cười của người phụ nữ



Tôi nhìn ông già Tôn trước mắt, trên mặt lập tức lộ ra một biểu cảm không mấy tự nhiên, vội vàng hỏi ông ta nói vậy là có ý gì?

Ông già Tôn nhìn tôi một cái, sau đó nói:

- Hôm nay mới đến thêm một cỗ thi thể, tôi xem qua, hình như có gì đó không ổn, không dám bảo đảm có xảy ra chuyện hay không, cho nên dặn cháu tối nay cẩn thận chút, nếu có phát hiện gì, lập tức gọi điện cho tôi, tôi sẽ đến ngay.

Nói xong, ông già Tôn nói ông ta muốn đi nghỉ ngơi, bảo tôi đêm nay phải tập trung cao độ, nghe thấy ông già Tôn hết lần này đến lần khác nhấn mạnh vấn đề này, trong lòng tôi đã bắt đầu có chút thấp thỏm.

Sau khi ông già Tôn rời đi, tôi lập tức lấy sổ ghi chép ra xem, nhìn thấy ghi chép phía trên, buổi sáng ngày hôm nay, đã có ba cỗ thi thể được đem đi hỏa táng.

Mới vào thêm hai cỗ thi thể nữa, một nam một nữ, trên này cũng sẽ không ghi nguyên nhân vì sao chết, tôi chỉ biết, hai cỗ thi thể phân nhau đặt ở tủ số bốn và tủ số bảy.

Có điều tiếp đó, tôi liền nghĩ đến một khả năng, liệu có phải ông già Tôn này cố ý dọa tôi không, nói thực, ông ta cũng rất có khả năng sẽ tìm cách cố ý dọa tôi.

Sau khi dọa cho tôi chạy mất, sẽ không có người làm phiền được ông ta nữa, hay là nói, đêm qua ông ta đã nghi ngờ tôi, đây là đang cố ý thăm dò?

Trong lòng tôi bắt đầu lo lắng không yên, tôi mở điện thoại ra, chuẩn bị tìm Đàm Bằng nói chuyện, nhưng lại sợ cậu ta vẫn đang nghỉ ngơi.

Dứt khoát cũng phải tìm một bộ phim hài để xem, xem tivi một lát, Đàm Bằng lại tìm đến tôi, cậu ta hỏi tôi hôm nay ông già Tôn có hành động đặc biệt gì không?

Tôi nghĩ một lát, đem chuyện lúc tối nói cho Đàm Bằng biết, nói ông ta dường như muốn dọa tôi chạy mất, sau đó tôi cũng hỏi Đàm Bằng có chủ động liên lạc với bố mẹ cậu ta không?

Bởi vì chuyện này cho dù là nói như thế nào, người trong nhà nhất định lo lắng cho Đàm Bằng nhất, cho dù cậu ta muốn trốn đi nơi khác, thì cũng phải cho gia đình biết một ít tin tức.

Một lát sau, Đàm Bằng trả lời tôi, nói cậu ta đã nhắn tin cho bố nói bản thân đang đi du lịch ở bên ngoài, tín hiệu không tốt, cho nên mới không liên lạc được.

"Ông ta nếu đã nhắc nhở cậu như vậy, cậu cũng nên cẩn thận chút, ngộ nhỡ có tình huống gì ngoài ý muốn, lập tức chạy thoát."

Nói một lúc, Đàm Bằng nói cậu ta đi nghỉ ngơi một lát, tôi bèn tiếp tục xem tivi, thời gian trôi đi khoảng một lúc sau, tôi xem thời gian, sắp một giờ rồi, tôi ngẫm nghĩ hay là đi kiểm tra nhà xác một chút.

Mở đèn pin, tiến vào trong nhà xác, trong này lành lạnh, mà khi vừa bước vào trong, tôi liền cảm thấy toàn thân bắt đầu sợ hãi, chắc là do tác dụng tâm lý mà lão già Tôn trước đó nhắc nhở tôi.

Cảm nhận thấy nhiệt độ trong nhà xác không có vấn đề gì, tôi vội vã quay trở về phòng bảo vệ, trong phòng bảo vệ có thể nhìn thấy ánh đèn bên ngoài nhà tang lễ, trong lòng cũng an tâm hơn rất nhiều.

Tôi thở hổn hển, cảm thấy lòng bàn tay đã ướt sũng mồ hôi.

"Mẹ nó, lão già này cố tình chơi tôi chứ gì?"

Nhìn thấy chuyện gì cũng không xảy ra, bản thân lại bị dọa đến mức này, bực dọc dâng lên trong lòng, âm thầm trách mắng ông già Tôn.

Ông ta rõ ràng là cố ý, xem ra thực sự muốn dọa tôi chạy mất.

Tôi đây vẫn không tin đấy, lão khốn càng muốn hù dọa tôi để tôi đi khỏi, tôi lại càng không đi, xem xem ông ta làm thế nào.

Nghĩ đến đây, lòng tôi cũng an định hơn rất nhiều, nếu như ông ta chỉ đơn thuần là muốn dọa tôi chạy mất, vậy ông ta đã thực sự tính toán sai rồi.

Vì muốn thay đổi sự chú ý của bản thân, tôi lại tìm một bộ phim hài để xem, mãi đến khoảng ba giờ, có hai người đến, nói muốn lấy thi thể trong tủ số hai tư.

Nhà họ xem ngày thì chính là hỏa táng vào bốn giờ sáng hôm nay, sau khi xuất trình văn kiện phê duyệt, tôi trực tiếp đem bọn họ đi lấy thi thể.

Tủ hai tư là một người già, cũng coi như mất vì đã đến tuổi.

Sau khi hai người nọ đem thi thể đi, tôi tiện đường đi kiểm tra một chút nhiệt độ trong nhà xác, lần này kiểm tra xong, đến tận sáng cũng không cần phải đi vào kiểm tra rồi.

Sau khi làm xong việc, tôi liền chuẩn bị ra khỏi nhà xác, sau đó chính và lúc bàn chân của tôi vừa thò được một nửa ra khỏi cửa, tôi đột nhiên nghe thấy trong nhà xác truyền ra một âm thanh trầm đục.

"thình!"

Thời khắc âm thanh này truyền tới, cả người tôi trực tiếp cứng đờ dính chặt tại chỗ, trái tim bắt đầu nhảy lên trên tận cổ họng, thân hình chôn chặt tại chỗ, chuẩn bị nghe xem có phải lúc nãy bản thân nghe nhầm rồi không.

Sau đó, không đến một phút sau, tiếng vang thứ hai lập tức truyền tới.

"thình!"

Âm thanh này vang lên, cả cơ thể đứng im không cựa quậy nổi, trên trán mồ hôi lạnh trực tiếp tuôn ra như mưa, mẹ nó, xem ra đúng thật là xảy ra chuyện rồi.

Ông già Tôn không lừa tôi, đêm nay thực sự sẽ xảy ra chuyện, nghĩ đến điểm này, tôi gắng gượng co giò, chuẩn bị chạy ra ngoài. Bởi vì ông già Tôn dặn tôi nếu phát hiện có động tĩnh gì, phải đi tìm ông ta. Đây là một điểm, còn một điểm khác....

Tiếp đó, khiến tôi ngàn vạn lần không ngờ tới chính là, khi bàn tay tôi đặt lên trên cửa nhà xác, không ngờ phát hiện, cửa không mở ra được.

Cả người tôi lập tức phát hoảng, thật con mẹ nó chứ đen đủi vỡi, điện thoại, đúng rồi!

Tôi bỗng dưng tỉnh ngộ, móc điện thoại từ trong túi quần ra, tôi đã lưu số điện thoại của ông già Tôn, sau đó, chính vào giây phút điện thoại của tôi xuất hiện, sau lưng truyền tới một tiếng "rầm!".

Điện thoại trong tay trực tiếp bị dọa rơi xuống đất, bởi vì tiếng vang này vô cùng thân thuộc, đây là tiếng tủ lạnh bị kéo ra.

Cả nhà xác chỉ có một mình tôi, tủ lạnh làm thế nào tự kéo ra được?

Tôi cảm thấy bản thân dường như đã có chút mất tự chủ, hơn nữa đèn trong nhà xác thế mà lại bắt đầu tăng tốc nhấp nha nhấp nháy, phát ra những tiếng điện lưu "xi xi xi".

Tình cảnh lúc này, giống hệt với tình cảnh trong phim kinh dị mà tôi từng xem qua, chỉ có điều, chỉ khi bạn trải qua thì bạn mới biết, khi bản thân làm nhân vật chính, đây là loại tuyệt vọng không thể dùng ngòi bút để miêu tả.

"Hi hi hi!"

Đồng thời lúc này, trong cả nhà xác, không ngờ lại vang vọng tiếng cười " hi hi hi!" của phụ nữ, nhưng trong tiếng cười, thứ tôi có thể cảm nhận được, chỉ có kỳ dị, một loại kỳ dị làm cho người ta lạnh toát sống lưng.

Da gà trên người gần như cùng lúc nổi hết lên, tôi không phải chưa nhìn thấy qua ma quỷ, ví dụ Lý Lại Tử, tôi cũng không phải chưa gặp qua xác chết vùng dậy, tôi ép bản thân mình phải chấn tĩnh trở lại.

Không cần biết đây là thứ gì, con mẹ nó tôi phải xem xem cô ta trông như thế nào, tôi bật đèn pin, xoay người, đưa mắt nhìn về phía tủ lạnh ở sau lưng.

Giây tiếp theo, đồng tử tôi co lại, bởi vì tôi nhìn thấy tủ lạnh số bốn đã bị mở ra, nhưng thứ ở bên trên lại không thấy đâu, thi thể trong tủ số bốn đã biến mất?

Mà tủ số bốn, vừa hay là nữ thi thể trong hai cỗ thi thể mới được đưa vào sáng nay.

Đèn pin trong tay không ngừng lia khắp nhà xác, từ từ di chuyển, muốn nhìn xem nữ thi thể này rốt cuộc đang ở đâu.

Mà tình hình hiện tại, cũng chỉ có một cách giải thích, nữ thi thể đó trá thi (xác chết vùng dậy) rồi, trái tim tôi đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thậm chí tôi cảm thấy toàn thân đã bắt đầu lạnh toát.

Nhiệt độ trong nhà xác vốn dĩ đã rất thấp, bây giờ lại gặp phải chuyện quái dị này, đây con mẹ nó đừng dọa người như vậy nữa chứ.

Mặc đù đèn pin trong tay tôi không ngừng soi sáng qua từng góc một trong nhà xác, thế nhưng kỳ lạ thay, tôi phát hiện không hề nhìn sự hiện diện của nữ thi thể trong tủ số bốn ở trong này.

Tôi nhíu chặt mày, nữ thi thể này chẳng lẽ đã tìm một chiếc tủ lạnh khác chui vào trong rồi? Nhà xác này cũng không quá lớn, cả ba góc đều có thể nhìn rõ, nhưng lại không nhìn thấy thân hình của nữ thi thể.

Cuối cùng, tôi lia đèn pin vào góc cuối cùng, đồng thời cũng nuốt xuống một ngụm nước miếng, nắm chặt đèn pin trong tay, bởi vì cái đèn pin này là vũ khí cuối cùng của tôi rồi, thứ duy nhất tôi có trong tay.

Sau đó, khi tôi soi đèn vào góc cuối cùng, những vẫn không nhìn thấy thân hình của nữ thi thể nọ, cả người tôi ngây ra, ông nội nó chứ, chuyện quái quỷ gì vậy?

Nữ thi thể này còn có thể tự tàng hình biến mất sao? Nghĩ đến đây, tôi bèn xoay người, cúi đầu xuống chuẩn bị nhặt điện thoại dưới đất lên, gọi cho ông già Tôn.

Chính vào lúc tôi cúi đầu thò tay xuống, tôi lập tức cảm nhận được có thứ gì đó cứ bay bay vướng vướng trên mặt, theo bản năng tôi lấy tay hất ra.

Giây tiếp theo, tay tôi đột nhiên dừng trên không trung, trong lòng lộp bộp một tiếng, đây con mẹ nó là tóc, là tóc phụ nữ.

Tôi dường như bị điểm huyệt, cả người dính chặt tại chỗ, đôi chân bắt đầu run rẩy, một đôi bàn chân trắng nhợt xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, sau đó còn có tiếng rên yếu ớt rơi vào trong tai tôi.

- Tôi.....rất..... lạnh....!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.