Nợ Âm Khó Thoát

Chương 9: Từ đâu đến?



Khi những tràng tiếng "u u" truyền đến, tôi nhìn thấy, trong bóng đêm, có rất nhiều bóng đen đang tiến đến bao vây xung quanh tôi.

Những chiếc bóng này nếu không phải là những gương mặt trắng bệch đến đáng sợ thì chính là trắng ngắt như tờ giấy, tôi tùy ý liếc mắt một vòng, không ngờ lại phát hiện những chiếc bóng này dường như đang bay trên không trung.

Không đợi tôi nghĩ nhiều, tôi thấy những thứ này không ngừng tiến lại gần mình, trong đó, không ngờ lại có cả những gương mặt thân thuộc.

Đều là người đã mất trong thôn, những thứ này không ngừng tiến lại gần mình, mà thân hình Lương tiên sinh phía trước cũng chôn chặt dưới đất, không động đậy.

Tôi cảm thấy xung quanh mình, càng lúc càng sinh ra một loại cảm giác lạnh lẽo như băng, cơ thể tôi không ngừng run rẩy, định mở miệng gọi Lương tiên sinh, nhưng lại sợ làm kinh động những thứ bên cạnh.

Những chiếc bóng cứ không ngừng bay qua bay lại trước mắt tôi, tôi hít một hơi khí lạnh, tức khắc, một gương mặt phủ đầy máu thịt mơ hồ xuất hiện trước mắt.

Gương mặt này đột nhiên tiến lại gần, tôi nhìn thấy một bên tròng mắt đã không còn, chỉ còn lại hốc máu, máu tươi không ngừng chảy ra bên ngoài.

Tròng mắt ở bên hốc mắt bên kia cũng lồi một nửa ra ngoài, nửa khuôn mặt đã bị mài mòn nhìn thấy cả xương, bên mặt còn lại ở nơi khóe miệng không ngờ lại khẽ mở ra, lộ ra nụ cười quái dị làm người ta rùng mình.

Thời khắc chiếc miệng đó mở ra, từ trong miệng chảy ra máu tươi đen thẫm, khiến gương mặt này bắt đầu nhìn không rõ.

Nhưng trong đầu tôi vẫn biết, trong thôn một năm trước có một chú, ra ngoài làm ăn bị xe tông chết, nghe nói bộ dạng trước khi chết rất thảm hại, nhìn thấy qua bộ dạng của chú ấy cả thôn cũng chỉ có vài người.

Vấn đề là, gương mặt này thế mà lại không ngừng tiến gần về phía tôi, tôi có thể cảm nhận được hơi thở âm u lạnh lẽo.

"khặc khặc khặc!"

Tôi nhìn thấy cổ họng chú ấy không ngừng chuyển động, phát ra âm thanh "khặc khặc" kỳ quái, loại cảm giác khó chịu đó giống như muốn nói, nhưng trong cổ họng lại có thứ gì đó mắc nghẹn bên trong.

Nhưng bây giờ tôi không chỉ cảm thấy khó chịu, tôi căng thẳng, răng bắt đầu run rẩy đập vào nhau, những tiếng cười khanh khách phát ra, xung quanh không ngừng truyền tới những tiếng hỏi han ông nội.

- Đi!

Đột nhiên, một thanh âm cực nhỏ truyền vào tai tôi, tim tôi run một cái, bắt đầu chậm rãi bước về phía trước.

Nói thật, tôi cảm thấy mọi chuyện phát triển đến mức này, gần như đã vượt qua khỏi phạm vi kiểm soát của Lương tiên sinh,bằng không Lương tiên sinh cũng không đến mức im lặng như thế này.

Hay là bố?

Không đúng? Bố ở sau tôi, nhưng vừa rồi âm thanh đó là từ bên tai tôi truyền tới, mà sau lưng tôi còn cõng ông nội, đầu của ông vừa hay tựa vào bả vai tôi.

Cả người tôi bỗng chốc cứng đờ trên mặt đất, trái tim như có ai đó bóp chặt, tiếng nói vừa rồi, là của ông nội?

Ông nội đang nói với tôi? Chính vào lúc này, gương mặt của ông chú trước mắt đột nhiên xông thẳng đến trước mặt tôi, đang nghĩ ngợi việc ông nội lên tiếng, ông chú này đột ngột xông tới, trực tiếp khiến cả người tôi bị dọa thét lên kinh hãi.

Mà đôi tay đang giữ trên người ông nội bỗng dưng buông lỏng ra, tôi liền cảm thấy thi thể ông nội trên lưng lập tức rơi xuống.

Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, nói thầm xong đời rồi, Lương tiên sinh dặn dò cả trăm lần, thi thể của ông nội giữa đường nhất định không được rơi xuống đất.

Tôi vội vàng xoay người, chuẩn bị ôm lấy thi thể của ông nội, nhưng lúc này đã không kịp rồi, tôi nhìn thấy Lương tiên sinh xoay mạnh người, sắc mặt ông ấy vô cùng nặng nề, trực tiếp xông đến chỗ tôi.

- Nhất Lượng, mau cõng chặt ông nội!

Tiếng nói truyền đến, tôi mở to mắt nhìn, phát hiện là bố, lúc này bố ôm chặt lấy thi thể của ông nội, mà đôi chân của ông, lại dẫm lên mu bàn chân của bố, không có chạm xuống đất.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, chẳng kịp nghĩ gì khác, trực tiếp cõng ông nội lên, vào giây phút tôi xoay người, tôi đột nhiên nhìn thấy sắc mặt của những âm hồn bên cạnh mình trở lên rất khó coi.

Những ánh mắt đó đều trở lên rất kỳ quái, mà Lương tiên sinh lúc này đã bước đến trước mặt tôi, tiền vàng trong tay trực tiếp bay lên không trung.

- Người âm mượn đường.

Nhưng những âm hồn đó vẫn không có chút thay đổi gì, bắt đầu xông tới chỗ chúng tôi, tôi nhìn thấy trong tay Lương tiên sinh, lập tức xuất hiện một lá bùa màu vàng.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lương tiên sinh lấy ra món đồ này, Khi lá bùa xuất hiện, từ trong miệng Lương tiên sinh cũng phát ra tiếng lầm bầm:

- Ngũ hành chân linh, thiên địa chi tinh, Tam Thanh hạ lệnh, hỏa nguyên hối hình, ta phụng lệnh Tam Thanh sư tổ, sắc chỉ!

Tiếng nói của Lương tiên sinh vừa dứt, bỗng nhiên, tôi nhìn thấy lá bùa màu vàng đó trong nháy mắt lóe lên ánh lửa, trực tiếp bay thẳng lên phía trước.

- Mau chạy đến mộ phần tổ tiên!

Khi ánh lửa đó bay ra, tôi thấy những âm hồn trước mắt đồng loạt lùi ra sau, xem ra rất kiêng dè thứ này, đồng thời vào lúc này, một tiếng quát lớn từ trong miệng Lương tiên sinh truyền ra.

Dường như trong giây phút tiếng Lương tiên sinh xuyên vào tai tôi, tôi co chân trực tiếp xông thẳng lên phía trước, bởi vì sau lưng vẫn còn đang cõng thi thể của ông nội, thời khắc này, không phải lúc già mồm cãi lại.

Chạy, tôi quên hết mọi sợ hãi lúc đầu, ra sức chạy về phía trước, một mạch trực tiếp chạy đến ngọn núi mộ phần tổ tiên.

Tùy rằng trong tay tôi không có đèn pin, nhưng trời tháng sáu, trăng rất sáng, tôi mượn ánh trăng, tìm đến mộ phần của ông nội.

Nhưng, giây phút tìm thấy mộ phần của ông nội, cả người tôi chôn chặt tại chỗ, sau đó, sống lưng tôi lạnh toát.

Không đúng? Phần mộ của ông nội không hề bị tổn hại gì, căn bản không có ai đụng vào, tôi nhớ rất rõ đây là mộ phần của ông nội, buổi sáng ngày hôm qua tôi còn giúp mọi người lấp đất.

Nhưng mộ của ông nội căn bản không hề bị khai quật, vậy ông nội làm thế nào thoát ra từ trong mộ? Lúc này nhìn thấy ngôi mộ hoàn chỉnh không chút tổn hại trước mắt, tôi thực sự không biết phải giải thích như thế nào.

Lúc này, nỗi sợ hãi trong lòng vừa mới tiêu tan, lại một lần nữa chầm chậm dâng lên, cảm giác này còn nặng nề hơn cả lúc trước, thi thể của ông nội ở bên ngoài, nhưng mộ phần lại hoàn chỉnh không hề hấn gì?

Con mẹ nó, đây đúng thật là khiến người ta khó lý giải, vô hình chung làm cho toàn thân tôi sợ sệt đến lạnh người.

Tôi có chút bất an bắt đầu đi lòng vòng tại chỗ, lúc này tôi chỉ có thể cõng ông nội chờ đợi, đợi Lương tiên sinh và bố đến.

Thi thể của ông nội không được bỏ xuống, hơn nữa hiện tại muốn đặt ông nội vào trong quan tài, nhất định phải đào mộ ông lên.

Lại nói, phải đào lên thì mới biết trong quan tài, rốt cuộc có trống rỗng hay không?

Cũng may sự giày vò này không diễn ra quá lâu, một lúc sau tôi nhìn thấy hai bóng người cầm đèn pin hướng về phía núi tổ mộ chạy đến.

Tôi nhìn thấy bóng người của bố và Lương tiên sinh đều có chút thảm hại, có điều vẫn may là có sợ không có hiểm, bố và Lương tiên sinh chạy đến nơi, khi nhìn thấy mộ phần của ông nội, khóe miệng Lương sinh khẽ động đậy:

- Mộ phần vẫn ổn?

Lương tiên sinh nhăn mày, thốt ra tiếng kêu kinh ngạc, tôi gật gật đầu, nói lúc tôi đến đã như vậy, tình huống này quá đỗi kỳ dị.

Lúc này, bố tôi bước lên hai bước, quan sát một lát, đột nhiên lên tiếng:

- vậy thi thể ra ngoài bằng cách nào?

Câu hỏi này, sợ rằng đều là vấn đề khó giải trong lòng của cả ba chúng tôi, lúc ông nội được chôn vào trong đất, chính mặt cả ba người bọn tôi đều nhìn thấy.

Nhưng hiện tại, thi thể của ông nội thoát ra ngoài, mộ lại không hề hấn gì, điểm này, khiến ai cũng sợ hãi.

- đào lên xem.

Lương tiên sinh thấp giọng nói, lập tức bố tôi cũng đưa cái cuốc trong tay cho Lương tiên sinh, hai người bắt đầu bận bịu, đào mộ phần của ông nội lên.

Mà tôi thì chỉ có thể cõng thi thể ông nội trên lưng, đứng đợi một bên, mất nửa tiếng, cuối cùng cũng nhìn thấy quan tài của ông nội, bố tôi nhảy xuống, lúc này, chúng tôi nhìn thấy bảy chiếc đinh trên quan tài của ông.

Những chiếc đinh này do Lương tiên sinh đóng vào, nhưng vào lúc này vẫn như chưa hề có chuyện gì, nằm yên vị trên quan tài ông nội.

- Đinh âm quan đều vẫn còn? Tà tính rồi, Lý Trăn, mở quan.

Lương tiên sinh khẽ nói, sau đó nhảy xuống dưới hố quan tài cùng với bố tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.