No Choice But Seduction

Chương 19



“Cô quay trở về sớm,”Grace nói khi Katey đi vào trong phòng của nàng.

“Anh ta ở đó- nên tôi bỏ đi.”

Không cần thiết phải nói ai là “anh ta”.”Mặc dù vậy cô đã trách mắng anh ta trước đó, đúng không?Trước khi cô bỏ đi ấy?”Cái cau mày của Katey đã đủ cho Grace kết luận được,”Cô đã không ư?Tôi thề rằng, Katey Tyler, tôi đã không nuôi dạy cô tốt.”

Katey khụt khịt mũi khi nàng gục xuống chiếc ghế gần nhất.”Cô đã không nuôi dạy tôi tí nào cả.Và anh ta đã làm tôi ngạc nhiên hoặc là tôi sẽ nói nhiều hơn với anh ta hơn là tôi đã vậy- hay có lẽ là không.Có quá nhiều người ở đó để tôi có thể cư xử như một bà già độc ác như anh ta xứng đáng bị.”

“Và giờ cô đã đánh mất cơ hội của mình.”

Điều đó làm Katye dừng lại một lúc, nhưng sau đó nàng bắt đầu cười khúc khích.”Đánh mất cơ hội của tôi để đối xử như một bà già độc ác ư – đó thực sự là điều chúng ta đang tiếc nuối à?”

Grace cũng cười khúc khích, mặc dù có một chút ngượng ngùng.”Điều đó nghe thật khủng khiếp, phải không?Nhưng một lời trách mắng có thể nói ra một cách trau truốt.Cô nên khéo léo với nó, cô gái của tôi, tôi biết là cô làm được.Và thực sự sẽ đâm vào cổ tôi nếu người đàn ông đó ít nhất không bị - treo cổ.”

Giờ cả hai người đều cười.Nhưng sau đó Katey thở dài và ngả đầu ra sau tựa vào ghề, nhắm mắt lại.Và Grace quay trở lại đóng gói những bộ quần áo mà Katey hiếm khi mặc nữa.Cô hầu gái mang chúng đi giặt sạch sẽ trước khi họ khởi hành.

Vấn đề ở đây là, Katey gần như chắc chắn là vẫn còn có một cơ hội để “ treo cổ” Boyd , nên nói ra thì, nàng không chắc là nàng muốn nó bây giờ.Bởi vì những người nhà Malory biết nơi nàng đang ở.Anh có thể sẽ có được thông tin đó từ Ngài Anthony rất dễ dàng.Anh có lẽ sẽ đến đây vào buổi sáng để nói bất cứ điều gì mà anh định nói tối nay.

Katey đã kết luận rằng nàng không muốn nghe nó.Nàng không thực sự muốn gặp lại anh lần nữa.Khiển trách anh không phải mục tiêu cần thực hiện.Bởi giờ anh đã biết là anh nên tin tưởng nàng.Anh muốn xin lỗi, không nghi ngờ gì.Nàng có ý định tha thứ cho anh bởi sự ngang bướng khinh khủng của anh.Thực sự thì, nàng thích anh đắm chìm trong tội lỗi.

Nàng cũng nói vậy với Grace.” Làm rộp đôi tai của tôi lên sẽ khiến cho anh ta có một cơ hội để xin lỗi, và một khi anh ta làm điều đó, anh ta sẽ cảm thấy được miễn tội.Dù tôi có tha thứ cho anh ta hay không, anh ta sẽ cảm thấy rằng anh ta đã sửa chữa được sự việc với một lời xin lỗi và mặc dù không đưa ra nó đi chăng nữa.Nhưng nếu anh ta không bao giờ có cơ hội đó, vậy thì tội lỗi của anh ta sẽ không bao giờ biến mất, đúng không?”

“Cô thực sự tinh quái đó, Katey Tyler,”Grace nói, lại cười toe toét.

“Cô nghĩ vậy à?”Katey gật đầu và quyết định .”Vậy thì việc đầu tiên sáng mai là chúng ta sẽ rời khỏi đây như vậy anh ta sẽ không có cơ hội để tìm thấy tôi.”

Grace đảo tròn mắt.”Làm một chuyến du lịch về miền Nam ?”

“Không, đến Gloucester.”

Quyết định bất ngờ của Katey dĩ nhiên là làm Grace vui sướng.Katey, mặt khác, chịu đựng sự lo lắng trong dạ dày trước khi họ rời khỏi khách sạn vào sáng mai. Nàng không chắc tại sao nàng cảm thấy lưỡng lự như vậy mới đây về cuộc gặp gỡ với những người họ hàng của nàng.Điều gì đó mà nàng đã mong đợi trong một thời gian dài.Và họ có thể mở rộng vòng tay của mình với nàng.

Nhưng nàng không biết làm sao lại để điều đó đi vào trong tâm trí của mình rằng họ sẽ không đón chào nàng.

Sự - khích - lệ - của – tính - thế đã quyết định không phải luôn hoạt động, nhưng thỉnh thoảng nó có.Nàng và Grace đã không tìm một cỗ xe ngựa để đưa họ rời khỏi London.Cỗ xe ngựa và người lái xe vẫn không thay đổi điều đó đã khiến cho Katey bực mình vào tối qua và một lần nữa vào sáng này, và khi nhìn thấy họ, người lái xe nhanh chóng nhảy xuống khỏi chỗ ngồi của ông ta trên xe ngựa để mở cửa cho họ.

Grace đủ ấn tượng để hỏi người đàn ông, “Đừng nói với tôi là ông đã ở đây cả tối?’

“Không, thưa cô, nhưng giờ công việc của tôi là đưa cô chủ của cô đến bất cứ đâu mà cô ấy muốn đến cho đến khi cô nhổ neo.Đó là yêu cầu của Ngài Anthony .”

Đó là một ngạc nhiên dễ chịu, không phải lo lắng gì về việc đi lại trong chuyến đi đến Gloucester.Katey cũng đã cho người đánh xe đến nhà của Ngài Anthony để nàng có thể lấy áo khoác của mình, trên đường rời khỏi London.Nàng đã để nó lại đấy vào tối qua khi nàng chạy khỏi đó quá nhanh và không có cái áo nào khác ấm áp và thoải mái như vậy cho chuyến đi.Nàng đã đi đến cửa, nhưng nàng nghi ngờ có bất cứ ai khác ngoại trừ những người hầu thức dậy vào khoảng giờ này.Nàng đã sai.

Judith đã nhảy xuống bậc thềm đến chỗ chiếc xe ngựa, đang lắng nghe người đánh xe nói đến tên của Katey ở cửa, và không do dự đi vào trong chiếc xe và ngồi đánh phịch xuống ghế bên cạnh Katey. Katey đã không có lòng dạ nào để trách mắng cô bé.Cỗ xe có thể trống không.Nàng có thể đơn thuần là nhờ người đánh xe lấy áo khoác của nàng.Một cô gái nhỏ không nên bước vào trong một chiếc xe nếu cô ấy không biết ai đã ở bên trong nó.

Thay vào đó Katey nói,”Em luôn dậy sớm như thế này à?”

“Chị luôn lấy lại vài thứ sớm như thế này à?” Judith đáp lại với một nụ cười toe toét.

“Chị đang rời khỏi London,”Katey nói theo kiểu giải thích.”Nên giờ là thời điểm duy nhất chị có thể có chiêc xe ngựa của mình.Xét cho cùng chị sẽ đi thăm những người bà con của chị ở Gloucester , trước khi chị hoàn toàn rời khỏi Anh.”

“Đó là nơi những người bà con của chị sống à?”

“Đúng vậy, tại sao em hỏi thế?”

“Haverston ở đó,sự sản của hầu tước.”

“Đó là ai vậy?”

“Bác em Jason.Bác ấy là người đứng đầu gia đình.Nhớ là em đã kể đến những khu vườn của bác ấy cho chị nghe không?”

“Oh, đúng vậy, người làm vườn.”

“Judith cười khúc khích.”Em nghĩ là bác ấy thích nghe mình được gọi như vậy.Bác ấy yêu những bông hoa của mình.”

“Đó không phải là nơi cỗ xe ngựa Pháp đã được dấu đi sao?” Grace nói với một nụ cười toe toét.

“Quả thực là vậy.Chị đơn giản là nên nhìn thấy điều đó! Bác ấy đã tạo cho nó một khung cảnh tuyệt đẹp ở một trong những căn nhà kính của bác ấy.”

“Chị nghi ngờ là bọn chi sẽ đến bất cứ đâu gần nhà của bác em, Judith. Gloucesterr là một vùng rộng lớn.Và bọn chi không có dư thời gian để đi quanh co.Tàu của bọn chị sẽ nhổ leo bốn ngày nữa.Nên bọn chị sẽ đi thẳng đến quán trọ ở thị trấn Havers nơi mà bọn chị sẽ ở trước khi… Giờ thì sao?”Katey hỏi khi đôi mắt xanh của cô bé mở to.

“Haverston ở gần thị trấn đó!” Judith kêu lên.”Oh, điều này thật hoàn hảo.”

“Cái gì cơ?”

“Nếu chị ở Haverston.”

Katey lắc đầu ngay lập tức.”Chị không thể làm vậy.Và điều đó thực sự không cần thiết.Bọn chị sẽ chỉ ở đó một hoặc hai tối mà thôi.”

“Nhưng gia đình em cần chị ở đó,”Judith nghiêm túc nói.

Katey cau mày.”Em muốn nói gì?”

“Đã có khá nhiều sự om sòm vào tối qua sau khi chị bỏ đi.Em chắc chắn chị có thể tưởng tượng được. Không một ai trong gia đình em có cách nào để đền bù cho chị.Điều này không đủ, nhưng em chắc chắn là nó sẽ khiến cho gia đình em cảm thấy tốt hơn nhiều nếu chị chấp nhận lòng hiếu khách của gia đình em trong khi ở Gloucester.Chị đơn giản là cần làm vậy.”

Điều này thật ngớ ngẩn, Katey nghĩ, khi mà Judith tiếp tục,”Ngôi nhà lớn và tiện nghi, chị sẽ thích ở đó.Và sẽ thật tốt khi có những người bạn ở bên cạnh chị khi chị phải đối mắt với những con sư tử.”

Katey mất một lúc đề hiểu điều Judith đang nói đến, nhưng sau đó nàng phá ra cười, Judith chắc hẳn nhớ là lúc trước Grace đã nói rằng Katey không có can đảm để giới thiệu bản thân nàng với những người bà con của nàng .”Những con sử tử” là gia đình mà nàng chưa bao giờ gặp, và “những người bạn” bên cạnh nàng là những người nhà Malory đầy quyền lực.Ngạc nhiên rằng một cô bé có thể nghĩ được những thứ như vậy, nhưng Katey đã quen bất ngờ vì điều như thế này.Nàng cho rằng đó tất cả là do sự giáo dục. Judith là quý tộc, nhưng rõ ràng cô bé không bị giới hạn trong phòng trẻ và bảo mẫu người đối xử với cô bé như một đứa trẻ.Cô bé đã dành hầu hết thời gian của cô bé với những người lớn, những người yêu thương và tôn trọng cô bé.

Tuy nhiên, không có người nhà Malory nào cần phải hàm ơn nàng về bất cứ điều gì cả.”Chị không thể xuất hiện ở cửa nhà bác của em-“

“Chị có thể nếu em đi cùng với chị.”

“Cha mẹ em sẽ không để -“

“Họ sẽ đi cùng với chúng ta, ít nhất là mẹ em sẽ,”Judith lại ngắt lời.”Cha em đã rời khỏi nhà. Nhưng đừng lo lắng, mẹ con em sẽ không cản trở chị đâu.Chị không cần chờ mẹ con em. Mẹ con em có nhiều hơn một chiếc xe ngựa và sẽ bắt kịp chị trên đường.”

Và với sự bố trí đó, ít nhất là theo ý của Judith, cô gái nhỏ vội vàng quay trở lại ngôi nhà trước khi Katey có thể nghĩ những lý do khác để từ chối.

Khi họ đã ở trên đường Grace nói,”Cô có nghĩ là họ thực sự sẽ đến không?”

“Dĩ nhiên là không.Điều đó chỉ là điều một đứa trẻ mong ước.Mẹ cô bé sẽ không lao ra khỏi nhà chỉ bởi vì dành cho chúng ta vài sự hiếu khách.Ý tưởng đó thật buồn cười. Ngoài ra, bà ấy hầu như chắc chắn là vẫn ngủ.”

“Điều đó thật buồn.Tôi muốn nhìn thấy cỗ xe ngựa đó được che phủ bởi những bông hoa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.