No Choice But Seduction

Chương 2



Chuyến đi bằng chiếc xe ngựa 4 bánh thật là kinh hãi.Đó là một chiếc xe ngựa cũ.Những chiếc ghế thậm chí là không có đệm lót.Chúng có thể đã có đệm lót khi cỗ xe còn mới, nhưng đã là từ bao thập kỉ trước? Cả những chiếc cửa sổ cũng đều để mở ra ngoài.Những tấm kính đã không có ở đó từ lâu kể từ khi chúng bị vỡ và tháo bỏ.

Chỉ có những tấm vải được đính trên mỗi cửa sổ tối thiểu là để giữ cho gió không lùa vào trong, nhưng nó cũng không cho phần lớn ánh sáng ban ngày chiếu vào.Ít nhất không có khả năng là trời lạnh khi mà thời tiết ở giữa tháng 10.Judith biết ơn bởi có ít thứ để lo sợ.Cô bé không khóc.Cô bé giấu những biểu lộ của bản thân mình bởi cô bé là một Malory và Malory đánh lừa một cách nghiêm túc.Và bên cạnh đó, đôi mắt của cô bé sẽ cay xè nếu cô bé khóc.Cô bé biết chúng muốn vậy.Và tay của cô bé đã bị trói chặt nên cô bé không thể lau đôi mắt của mình.Nhưng thật khó khắn để giữ cho những giọt nước mắt không rơi xuống.

Điều đã bắt đầu là một ngày li kì đã trở thành một cơn ác mộng giống như thứ mà cô bé chưa bao giờ trải qua trước đây.Cô bé đã phô trương tài năng trong công viên.Cô bé không muốn cha cô lo lắng về con ngựa mà ông đã mua cho cô là quá lớn đối với cô, hay rằng cô bé không thể điều khiển nó chính xác.

Nó là một con ngựa cái tuyệt đẹp, một con ngựa thon nhỏ chỉ cao hơn một vài ngang tay so với con ngựa nhỏ của cô bé.Và cô bé đã ngồi vững trên yên ngựa.Cha cô đã mua cho cô một cái yên ngựa thông thường, không phải là một chiếc yên ngựa ngồi một bên(sidesaddle), và đã nói với cô bé rằng cô có nhiều hơn là vài năm để dùng nó trước khi cô bé cần học để cưỡi ngựa như một quý cô là thế nào.Cô bé chỉ muốn xem con ngựa đi nhanh ra sao và chứng tỏ rằng ông không cần lo lắng về cô bé.

Nhưng nước đại đó đã đưa cô đi vòng quanh một chỗ rẽ trên con đường, xa hơn nhiều từ nơi cha cô đang đứng quan sát cô và ở ngoài tầm nhìn của ông .Cô bé đã từ từ xuống ngựa để quay lại và cô bé đã bị giật mạnh trở lại.Con ngựa của cô bé đã bị vỗ và chạy đi xa, và Judith đã bị kéo lê xuyên qua những tán lá rậm rạp bên cạnh con đường với một bàn tay trên miệng để giữ cho cô không kêu lên.

Và còn một giọng nói đe dọa,”Gây ra bất cứ tiếng ồn nào và tao sẽ cắt ngay cổ họng của mày và quăng cái xác đã chết vào trong bụi rậm.”

Cô không thể gây ra bất cứ tiếng ồn nào.Thay vào đó cô ngất đi.Khi cô tỉnh dậy, tay của cô đã bị trói, chân của cô cũng bị trói, và miệng cô nhét vải. Rơi xuống từ chiếc ghế không có đệm xuống sàn nhà của cỗ xe đã đánh thức cô dậy.

Cô không cố gắng để quay trở lại trên ghế, không nghĩ rằng cô có thể sử dụng được nó.Và nỗi sỡ hãi đã vượt lên trên.Cô biết rằng chiếc xe ngựa đã tăng tốc một cách không lo lắng.Cơ thể nhỏ bé của cô đã nảy qua sàn xe bẩn thỉu.Bất cứ nơi nào cô bị mang đến, cô chắc chắn rằng cô không bao giờ muốn ở đó.Chiếc xe ngựa cũ đang vỡ ra và đổ sụp xung quanh cô.

Nhưng cuối cùng nó đã dừng lại theo cách thông thường và cánh cửa mở ra.Cái gì đó ngay lập tức rơi khỏi cô, chiếc áo choàng không tay hay tấm mềm, làm cho cô không có thời gian để quay lại nhìn người đã ở đó.Cô cuộn lại trong chiếc áo choàng để cho nó bao phủ tất cả mọi inch của cô trước khi cô bị kéo lê qua sàn xe bằng bàn chân của mình và sau đó cơn gió đã đánh gục cô khi cô gục trên một bờ vai xương xẩu đã chở đi bằng xe ngựa đến bất cứ đâu.

Cô vẫn không nhìn thấy chút nào người đã bắt cóc cô,nhưng giọng nói đó đã đe dọa cô, thô lỗ, nghe như của một người phụ nữ.Nhưng cái đó không làm giảm đi nỗi sợ của Judith.

Giờ Cô nghe thấy những âm thanh, rất nhiều, và những giọng nói, thậm chí là một chút tiếng cười.Và mùi thức ăn rõ rệt, khiến cô nhận thức thấy cô đã đói như thế nào.Nhưng Judith thà không giữ tất cả cái đó còn hơn để nó mờ dần đi[?], như thể chúng chỉ đi qua ô cửa mở hay một căn bếp hay một căn phòng ăn và bây giờ nó đã bỏ lại xa ở đằng sau.Cô có thể nhìn thấy không có cái gì ở phía dưới tấm áo choàng đó, nhưng cô có thể nói rằng cô đang bị mang lên tầng.Người đang mang cô bắt đầu thở nặng nề hơn bởi đã cố sức.

Một cánh cửa mở ra.Nó kêu cót kẽt.Và sau đó cô đã bị nén nên một thứ gì đó mềm mại.Một chiếc giường ư?Chiếc áo choàng không rời khỏi cô.Cô cố gắng để ngọ nguậy thoát khỏi nó bởi cô có thể nhìn lại được.

“Dừng điều đó lại,” Một giọng nói gầm lên với cô.”Ở yên đó, im lặng, và người sẽ không bị đau.”

Cô dừng lại.Cô đã yên lặng.Và cánh cửa lại mở ra, nhưng cô không bị bỏ lại một mình.Một vài người khác đã đi đến.

“Tôi nghĩ rằng tôi nhìn thấy cô lén ra khỏi cửa của quán rượu,”một người đàn ông nói với giọng kết tội.”Cô đã ở chỗ quỷ quái nào vậy hả ?Khi cô kéo tôi xuống đây để viếng thăm dì của cô, cô đã không nói cô biến mất cả ngày.Sáng nay Tôi tỉnh dậy và phát hiện ra cô đã đi rồi.Cô đã nghĩ gì vậy?”

Hắn ta tiến lại gần cái giường khi hắn ta nói, nhưng hắn ta đã quay đi khỏi nó ngay với một tiếng thở hổn hển và quay lại để cằn nhằn với người phụ nữ “Cái gì đây?”

“Đó là thần tài của tôi,”cô ta nói với một tiếng cười khoái trá.

Cái áo choàng bị giật khỏi cô bé.Ánh sáng đèn trong căn phòng làm cô nhìn không rõ trong một thoáng, nhưng ngay khi mắt cô đã điểu chỉnh được, Judith mở to mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn với mái tóc đỏ rực và đôi mắt xanh dịu dàng.Hắn ta không xấu xí hay khó nhìn.Hắn ta cũng ăn mặc lịch sự, như phần lớn những người quý tộc.Và cô quan sát thấy gương mặt hắn ta dần trở lên nhợt nhạt khi hắn ta nhìn chằm chằm xuống cô.Cô hoảng sợ , nhưng bởi vài lý do người đàn ông dường như đã hoảng sợ nhiều hơn cô.

Hắn ta chuyển biểu hiện sợ hãi của mình vào người phụ nữ.”Tóc của con bé?mắt của hắn ta?”Hắn nghẹt lại.

“Cô nghĩ tôi không nhận ra cô bé thuộc về ai ư?”

”Anh nghĩ tôi cố gắng để dấu nó ư?”

“Cô mất chí rồi, hãy giải thích đi!”hắn kêu lên.”Nhìn cái mũi khoằm này đi.Cô nghĩ tôi bẩm sinh đã có nó ư?Nhìn những vết sẹo ở trên gương mặt tôi đi!Cô có biết nhiều chiếc xương của tôi đã gãy như thế nào không?Tôi đã may mắn còn sống sau sự đánh đập mà hắn ta đã tặng cho tôi, và cô lại bắt cóc con gái của hắn ư?làm thế nào cô làm được việc này vậy?Tại sao?”

“Mỗi lần anh uống rượu , tôi đều nghe thấy anh than vãn về tài sản, cái đã nên là của tôi.Well, anh nên vui vì tôi cuối cùng đã đồng ý với anh.Đúng, nó nên là của tôi, nó không nên là của vài đứa trẻ ngu ngốc, những đứa không cần đến nó sau này và nhất định là không cần nó bây giờ, sau khi đã kết hôn trong một gia đình giàu có.Nên nó nên đến căn nhà nơi nó thuộc về, đó là của chúng ta.”

Geordia Cameron lắc đầu hoài nghi.Hắn chưa bao giờ thực sự hối hận vì đã kết hôn với người phụ nữ này- cho đến giờ.Hắn đã thuê cô ta để quán lý cửa tiệm đầu tiên của hắn ở Edinburgh, từ khi hắn biết rằng hắn không biết gì về thể nào làm chủ một cửa hàng.Hắn đã kết thúc vì không chịu nổi sự ve vãn của cô ta và hỏi cười cô ta.Cô ta đến từ một tầng lớp thấp hơn, nhưng đó là vấn đề trong cuộc sống của hắn, hắn không quan tâm.Hắn có thể làm gì đó như chính bản thân hắn ta để quay trở lại.Trên thực tế, hắn đã cố gắng để ép mẹ của đứa trẻ này kết hôn với hắn.Cuối cùng, Roslyn đã làm thay đổi tâm trí hắn với lòng khoan dung của cô.

“Cái điều mà một người đàn ông đã nói đến khi mà anh ta không làm thường xuyên cái anh ta nghĩ khi anh ta say rượu.Tôi đã từ bỏ tài sản nhiều năm trước rồi.Ông chú của tôi đã đúng khi đưa nó cho người mà ông ấy thích, và em họ tôi là người có quan hệ gần gũi với ông ấy, nên ông ấy đưa nó cho cô ấy.Ông ấy sẽ không bao giờ trao bất cứ một phần nhỏ nào cho tôi , ông ấy căn ghét tôi.”

“Anh vẫn nên có-“

“Im đi, và nghe tôi này.Tôi đang kể cho cô nghe vì sao cô lại mất trí.Em họ tôi, Roslynn đã đưa cho tôi tiền để mở những cửa hàng của chúng ta.Cô ấy đã đưa cho tôi 10 nghìn bảng anh,để nó vào vali của tôi mà tôi không hề biết, và không chờ một tiếng cảm ơn bởi vì điều đó.Nó đủ để tôi mở tất cả 3 cửa hàng của chúng ta, và chúng nuôi sống chúng ta đủ tốt.Chúng ta không giàu có, nhưng chúng ta cũng không thiếu thốn.Và giờ chúng ta báo đáp cô ấy bằng điều này ư?”

“Và anh nghĩ tôi đã mất trí khi mà anh chỉ vừa nói cô bé này là con của ai ư?”

“Cô đã làm cái đó khi mà cô đề cập đến sự thèm khát tài sản trong mối quan hệ với mẹ cô bé.”

Cô ta tặc lưỡi, sau đó càu nhàu,”Và tôi đã thận trọng đến nỗi dấu chúng ta ở đây.Tôi thậm chí đã trộm một chiếc xe ngựa cũ vào sáng nay trước khi tôi bắt đầu lên đường đến London, chỉ trong trường hợp tôi có thể đã thông báo một cách vội vã.Nhưng không thể phát hiện ra tôi.Tất cả đều dễ dàng.Tôi đã lập một kế hoạch trong căn nhà của họ,nhưng trong lúc tôi quan sát nó, con ngựa nhỏ của cô bé đã đi ra ngoài cùng với cha của cô bé.Nên tôi đã đi theo họ thay vì một công viên lớn, một nơi dễ bị bắt quả tang, tôi đã nghĩ,cho đến khi tôi nhận ra người đàn ông đã không ngăn cản cô bé ra khỏi tầm nhìn của ông ấy.Tôi đã bỏ đi khi mà cô bé cưỡi ngựa đúng ngay vào trong tay tôi.”

“Tôi không quan tâm cô đã làm điều này như thế nào, tôi muốn nghe cô sẽ làm gì.Cô sẽ mang trả lại cô bé.”

“Không,”Cô ta đáp dứt khoát.”Và đã quá muốn cho điều đó.Trước khi tôi dời London, tôi đã chuẩn bị một bức thư để trao đổi vào tối nay, nói cho họ biết nơi mang tiền đến.Giờ họ đã nhận được nó rồi.”Nhưng sau đó cô ta mỉm cười với hắn.”Anh là điều tốt nhất từng xảy đến với tôi, không thể phủ nhận điều đó.Và giờ tôi đáp trả lại anh bằng việc làm cho chúng ta giàu có hơn là một vài cửa hàng có thể làm.Nên nếu chúng ta có thể dời khỏi đất nước này bởi vì việc này thì sao,”cô ta nói thêm với một cái nhún vai,”Đó là một cái giá nhỏ để trả cho một tài sản.Thôi ngủ đi.Anh sẽ gặp tôi vào sáng mai.”

Sau đó cô ta bế đứa trẻ lên và đặt cô bé xuống sàn nhà, trong một góc của căn phòng để họ có thể có lại giường của mình.Geordie ngay lập tức chốp lấy cả 2 chiếc gối từ giường ngủ cũng như lớp chăn ở trên và để nó xung quanh đứa trẻ để làm cô bé thoải mái hơn.Vợ của hắn ta cưới vào hắn.Hắn ta nghiến chặt răng, hi vọng một đêm ngủ ngon sẽ khiến cho cô ta nhìn thấy sự sai lầm trong những việc ngu ngốc mà cô ta đã làm.Hắn không thích nghĩ rằng hắn để vợ của mình trong nhà tù chỉ để cứu cuộc sống của cô ta.Nhưng hắn không nghi ngờ rằng tất cả những gì cô ta muốn là điều cô ta đã bắt đầu để làm cho cả hai bị giết chết bởi Anthony Malory nếu cô gái trẻ này không được đem trở lại ngay.

“làm ơn, làm ơn hãy nói với cha cháu là ta không làm điều này,”hắn ta thầm thì với đứa trẻ khi hắn ta nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.”Nó không phải là ý của ta, ta thề.”

“Anh đang lẩm bẩm cái gì vậy?”Vợ hắn hỏi.

“Không gì cả, em yêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.