Nợ Chồng

Chương 2



Âm nhạc tao nhã, êm ái, không khí thoải mái, vui vẻ, phục vụ lễ độ nhẹ nhàng đi lại, còn có tách café trước mắt tản ra hương thơm tinh khiết, nồng nàn, khác biệt hoàn toàn so với các loại café khác, những chiếc dĩa tinh xảo bày trong đĩa sứ trắng tuyết, trong làn khói mỏng mơ màng, một bàn tay sơn móng đỏ thẫm, khẽ ngoắc nhẹ tách sứ, tỉ mỉ mân mê đường cong nổi bật trên mảnh sứ trắng ngần, càng làm nổi bật cánh tay nõn nà, nâng tách lên, thưởng thức, lông mày xinh đẹp khẽ giãn ra, cảnh thật là đẹp.

Mỹ Vi nhìn chằm chằm từng cử chỉ của mỹ nữ ngồi đối diện, tách café từ từ đưa tới đôi môi đỏ mọng của cô ta, thấy cô ta uống tách café còn nóng hổi, Mỹ Vi càng mở to mắt hơn, mắt cũng quên chớp nhìn cô ta.

“Uống ngon chứ?” La Mỹ Vi tò mò cực kì hỏi.

Đồng Giai Thiến lườm cô, khóe miệng nhếch lên “Cô có muốn thử không?”

“Ack. . . . . .” La Mỹ Vi ghé sát mặt bàn trả lời, “Không cần.”

Đồng Giai Thiền cười vô cùng nhạt nhẽo, mười phần mang phong cách của mỹ nữ nổi tiếng.

“Cái đó. . . . . .” Mỹ Vi nhìn chung quanh, lại gần một chút, nhỏ giọng hỏi: “Loại café này là do con chồn béo phệ thải ra, cô uống mà không thấy bóng ma tâm lý sao?”

Đồng Giai Thiến lạnh lùng nhíu mày, “KopiLuwak, hàng năm chỉ cung ứng 500 pound, KopiLuwak của nhà hàng này, mỗi một viên đều là thông qua tiêu chuẩn hoàng kim kiểm nghiệm, dùng kính hiển vi điện tử soi từng hạt cafe, hạt nào cũng quý hiếm.”

Quý hiếm nữa, nhưng cũng là từ trong bụng chồn đi ra chứ đâu. . . . . . (like cho tỷ 3 phát)

“Nhưng là đó là béo phệ. . . . . .”

Trọng điểm là, giá tiền của nó quả thật là ăn cướp mà, người có tiền có lối suy nghĩ cùng người bình thường không giống nhau sao? Bỏ nhiều tiền như vậy đi mua café lấy từ …con chồn. . . . . .

Đồng Giai Thiến lập tức quạ đen bay đầy đầu, trừng cô, “La Mỹ Vi, xem ra cho dù qua vài chục năm, bộ dáng của cô một chút cũng không thay đổi, ngay cả nói chuyện, cũng luôn làm người khác bực mình như vậy.”

Ánh mắt sắc nhọn kia khiến Mỹ Vi rụt cổ một cái gan cô bé, đối với các vị mỹ nữ lắm tiền nguy hiểm thế này, tốt nhất không nên chọc thì hơn.

Đồng Giai Thiến nhẹ nhàng hít sâu, bình ổn lại sự mất hứng, tốt lắm, lãng phí nhiều thời gian rồi, nói luôn vào vấn đề chính: “Cô là nhân viên của Duệ Sang?”

“Vâng”

“Vào công ty mấy năm?”

“Ba năm. . . . . .” Đây chính là tư thế của Tổng giám đốc phu nhân sao? Ô ô ô, thật là đáng sợ.

“Ba năm? Cô không có học đại học sao?”

“Không có, tốt nghiệp cao đẳng liền ra làm việc rồi.”

“Hừ, quả nhiên cô vẫn ngu đần như năm đó.”

Quá đáng mà! Cô ta nói chuyện làm người ta bực mình, Đồng đại tiểu thư không phải là nói chuyện rất khó nghe? Tốt nghiệp cao đẳng thì là người thấp kém lắm sao ?

Mặc dù tức giận, nhưng Mỹ Vi trời sanh gan thỏ đế, bị cô ta chọc tức không dám nói gì, đành phải đem cái đĩa bánh phô mai tinh xảo trước mặt, dùng sức đâm đâm đâm, đột nhiên nhớ lại giá tiền của nó, tay lập tức khựng lại, hung hăng xúc một khối nhét vào trong miệng, ông trời ơi, một miếng mấy trăm vạn, ví tiền của cô. . . . . .

“Tốt lắm, chuyện đã qua cũng không cần nhắc lại.” Đồng Giai Thiến nâng chén cà phê nhấp cạn một hớp, để xuống giơ tay nhấc chân đều khí chất bất phàm, “Nếu cô là nhân viên Duệ Sang, có nghe qua tin, hai tháng sau tôi cùng Quân Nghị kết hôn chứ?”

Dừng động tác một chút, “Vâng, chúc mừng cô, Đồng tiểu thư.” Coi như không phải nhân viên Duệ Sang, tin tức này cũng đã không phải là tin tức có được hay không.

Tiếng chúc mừng vô cùng rõ ràng khiến tâm tình Đồng Giai Thiến cực kì vui vẻ, nụ cười bên môi càng thêm động lòng người, quyến rũ xinh đẹp, “Tôi nghĩ, hôm nay gặp cô cũng coi là có duyên, nếu đã như thế, cho cô làm phù dâu của tôi đó.”

Gì? Chiếc dĩa bằng bạc từ tay Mỹ Vi rơi xuống, “Keng” một tiếng gõ đến mặt đĩa, thanh thúy vô cùng.

“Quá vui mừng, phải không?”

Mỹ Vi thiếu chút nữa lệ nóng vòng quanh, là kinh sợ có được hay không, đại tiểu thư!

Cô ngoác miệng, cố gắng trả lời: “Ack, Đồng tiểu thư, hôn lễ của cô, bằng tài năng của cô và vị hôn phu, tôi đảm bảo có rất nhiều người muốn tranh cướp làm phù dâu của cô, sao cô lại chọn tôi chứ?”

“Cho nên cô phải hiểu được cô cực kì vinh hạnh.”

“Dạ dạ, tôi vô cùng vinh hạnh, thụ sủng nhược kinh.” Đúng ra là kinh sợ mới đúng!

“Muốn làm phù dâu của tôi, dĩ nhiên là diễm phúc hiểu không.” Đồng Giai Thiến chỉ quan sát tỉ mỉ móng tay được sơn tinh xảo của mình, “Phải biết Thạch, Đồng hai nhà kết thân, tới tham gia hôn lễ đều là danh môn vọng tộc, tùy tiện chọn một người trong đó, đều là trị giá bạc tỷ, trường hợp như vậy, bao nhiêu kẻ tranh giành chảy máu vỡ đầu cũng chen vào không nổi .”

“Dạ dạ dạ.” Kính nhờ đại tiểu thư đề phần cho những người tranh giành chảy máu vỡ đầu kia đi, loại tôi ra khỏi mắt xanh của cô ra đi, làm ơn làm ơn.

“Mà có thể làm phù rể Quân Nghị, càng thêm là tinh anh trong tinh anh.” Nhíu mày hờ hững, “Như vậy cô nghĩ một chút đi, vị trí phù dâu, sẽ có bao nhiêu kẻ tranh cướp, hử?”

“Vâng vâng, cực kì trân quý.”

Bất luận là người tham dự hôn lễ, hay là vai phù rể, đều là nhân vật đẳng cấp kim cương, cho nên những thứ phù dâu kia còn không phải dốc toàn sức lực, trang điểm xinh đẹp, may ra có thể trong hôn lễ câu được rùa vàng hay sao, điều này còn không đúng sao!

“Hôn lễ của tôi, đương nhiên tôi phải là người hoàn mỹ nhất, những cô ả kia đừng mơ tưởng đoạt phong thái của tôi hôm đó.”

La Mỹ Vi sững người, “Nghĩa là sao cơ?”

Đồng Giai Thiến thong thả cười cười, xinh đẹp động lòng người, “Cho nên tôi mới chọn cô chứ.”

Cô nghe không hiểu, hoàn toàn nghe không hiểu.

“Haizz, thôi, xem ra không nói rõ ràng cô còn lâu mới hiểu được.” Đồng Giai Thiến than thở, ” Muốn làm phù dâu của tôi, dĩ nhiên là phải biết chừng mực, cần phải hiểu rõ ai mới là nhân vật chính, việc duy nhất cần làm chính là làm nền cho tôi, biết chưa”

Làm nền cho cô? Ý là, La Mỹ Vi cô hôm nay không phải may mắn ra cửa nhặt được tiền, mà do bề ngoài cô xấu xí, ăn mặc thế nào đi nữa, cùng chỉ là người qua đường mà thôi, nên mới may mắn được tuyển……Xấu xí, f*ck quá sỉ nhục người ta rồi.

La Mỹ Vi giận đến vỗ bàn, “Tôi mới không. . . . . .”

“Lễ phục cùng trang sức của cô, tôi đều chuẩn bị tất rồi đó.” Đồng Giai Thiến đánh giá cô, “Dù sao cũng không trông cậy vào khiếu thẩm mỹ của cô có thể làm ra cái gì hay ho để nhìn, nhưng ít ra cũng không quá bôi bác.”

Này, bắt nạt người ta có cần trực tiếp như thế không?”Đồng tiểu thư, tôi không có. . . . . .”

“Lát nữa trợ lý của tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho cô thời điểm thử lễ phục, cũng sẽ nói cho cô lịch trình hôn lễ, cô chỉ cần nghe cô ta nói rồi làm theo là được.”

“Tôi không đồng ý. . . . . .”

“Tôi rất bận, không có thời gian tới Đài Loan, cô trực tiếp liên lạc với cô ta là được.”

“Đồng. . . . . .”

“Quyết định thế đi, đưa điện thoại di động cho tôi.”

“Cô có. . . . . .”

“Nhanh một chút, tôi rất vội.” Nữ vương trừng mắt, sát khí mười phần, thỏ gan bé lập tức ngoan ngoãn cống hiến lấy điện thoại ra.

Quay số điện thoại, chuông vang, “Nhớ, đây là số tôi, không có việc gì thì đừng bấm loạn”

Cô căn bản không đồng ý có được hay không, còn không để cho người ta cơ hội nói chuyện, thiệt là.

“Tôi có chuyện, đi trước.” Rút ra hóa đơn bữa ăn dưới bàn, “Cô nhớ đúng giờ đó, tôi ghét nhất người khác không đúng giờ.” Tao nhã đứng dậy.

Mỹ Vi đưa tay đi lấy hóa đơn, “Tôi có thể trả của mình. . . . . .” cô không hưởng thụ nổi đại tiểu thư mời khách.

Đồng Giai Thiến lạnh lùng trừng cô, Mỹ Vi sợ tới mức lập tức khiếp đảm rút tay về.

Thiên kim tiểu thư cũng không thèm lãng phí thời gian ở trên người vô vị này nữa, thanh lịch quý phái xoay người đi.

Mỹ Vi ủ rũ cúi đầu ngồi ở chỗ đó, nhìn chằm chằm cái đĩa trống trơn đã bị cô ăn sạch sành sanh bánh ngọt, thế gian sao lại có người nhiều tiền, tiểu thư hống hách như thế, lúc nào cũng tự chủ trương như thế sao? Cô còn chưa kịp cự tuyệt, liền dứt khoát át đi, cô có đáp ứng cái gì sao? Thật đáng ghét, tức chết cô mà!

Càng nghĩ càng không cam lòng, nắm thật chặt tách Lam Sơn trên bàn, tu ừng ực……….A a a, đắng chết cô rồi……Không có thêm sữa………….

Cho dù là không tình nguyện thì sao chứ? La Mỹ Vi chính là người nhát gan, cho tới bây giờ cũng đánh không lại cường thế của người có tiền, bị thông báo đi thử lễ phục, bị thông báo thời điểm nào cử hành hôn lễ, cô chẳng phải làm gì cả, tất cả đều có người chuyên phụ trách cùng chỉ đạo, cô chỉ cần im lặng hợp tác, không thể phản kháng chút nào. từ nhỏ cô luôn là cô bé ngoan, luôn luôn chỉ có ngoan ngoãn nghe người ta an bài, cho nên lần này cũng thế cô vẫn là thỏa hiệp, haizz. . . . . .

Quan trọng nhất là, ở sâu thẳm trong nội tâm của cô, cô vẫn mong muốn phải tận mắt chứng kiến buổi hôn lễ kia, nếu như nhìn xong, biết vương tử cùng công chúa từ đó trải qua ngày tháng hạnh phúc vui vẻ, tầng lớp bình dân như cô chỉ cần yên lặng chúc phúc là tốt rồi, cô cũng sẽ. . . . . . yên tâm hạnh phúc.

Thế là, vào một ngày giữa tháng ba, tiết trời sáng sủa, vạn dặm không một bóng mây, thời tiết tốt đẹp như vậy, Mỹ Vi ngoan ngoãn ngồi trong chiếc xe Đồng gia phái tới đi tới địa điểm diễn ra hôn lễ.

Trận hôn lễ thế kỷ này, từ đầu đến giớ, hoàn toàn theo sở thích và phong cách của Đồng Giai Thiến mà làm, long trọng xa hoa, tập trung toàn những nhân vật nổi tiếng. Trang hoàng trong khách sạn, tất cả đều là sản phẩm của những nghệ nhân nổi danh, cho dù chỉ là một dải lụa, cũng xa xỉ, rực rỡ, làm cho người người phải chặc lưỡi, than thở, chỉ có thể hâm mộ tài lực quá ư hùng hậu của Thạch gia.

Xem ra, Thạch Quân Nghị đối với vợ sắp cưới, chính là vô cùng cưng chiều, cưng chiều tới mức đều toàn bộ làm theo ý muốn của cô ấy, chỉ cần cô ấy muốn, anh ấy cũng sẽ cho cô ấy, trừ………….

“Đồng Giai Thiến, em nhất định phải giở trò giận dỗi với anh vào lúc này, phải không?” Giọng nói lạnh lùng của một nam giới đang truyền ra từ khe cửa chưa được đóng chặt.

La Mỹ Vi cùng với bảy cô gái khác, hai mặt nhìn nhau, đứng ở trên hành lang, rời đi cũng không tiện, ở lại cũng không xong, ai nấy đều lúng túng không biết làm thế nào cho phải.

Dưới lầu khách mời đã tới đông đủ, chỉ chờ cô dâu chú rể thực hiện nghi lễ trong giáo đường, là có thể bắt đầu, nhưng có ai nghĩ được, một đôi cô dâu chú rể chuẩn bị kết hôn, lại đang ở trong phòng cãi nhau chứ.

Chuyện bắt đầu từ đâu đây? Mỹ Vi khẽ nhíu mày nhớ lại lại, đúng rồi, mười phút trước, chú rể tới thăm cô dâu, mấy phù dâu cùng chị em liền nhanh chóng ra khỏi phòng, cho hai bọn họ không gian riêng. Nhưng ai ngờ mấy cô phù dâu lại tinh quái như vậy, ra khỏi phòng, nhưng không rời đi mà ở trên hành lang xem có thể nghe được chút tin tức gì đó.

Được rồi, Mỹ Vi thừa nhận, chính mình cũng thật là kẻ yêu thích chuyện thiên hạ, thấy các cô ấy lộ liễu nghe lén, cô cũng không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng, ack, đi theo nghe, ai cũng không thể ngờ tới chỉ là năm phút đồng hồ, không khí bên trong liền hoàn toàn lạnh cứng lại.

Bởi vì Đồng Giai Thiến yêu cầu Thạch Quân Nghị đem 30% cổ phần kế hoạch hợp tác mới nhất của Duệ Sang cùng Đồng thị sang tên cho cô ta, thế là trong phòng lạnh như băng.

“Không thể nào.”

“Tại sao? Anh không phải nói là yêu em, có thể cho ta bất kỳ những gì em đó sao?”

” Mười tỷ trong kế hoạch đầu tư hợp tác chung của Duệ Sang và Đồng thị, cũng không nằm trong quyền hạn của anh.” Hơn nữa, mình có thể cho cùng với việc bị bắt buộc cho là hai việc khác nhau, Đồng Giai Thiến cùng hắn yêu nhau nhiều năm như thế, lại còn không hiểu rõ hắn, Thạch Quân Nghị liếc mắt lạnh lùng.

“Vậy anh chính là không yêu em, 30% có bao nhiêu tiền, đối với Thạch Quân Nghị anh căn bản có đáng là gì, có một chút như thế anh cũng không cho em, còn nói yêu em sao?” Giọng nói Đồng Giai Thiến kích động.

Thì ra tình yêu có thể dùng tiền đến để cân nhắc, cho chính là yêu, không cho chính là không thương?

Thạch Quân Nghị cảm thấy tâm lạnh hơn, ” Kế hoạch hợp tác cùng Đồng thị ngay từ đầu đã thương thảo tốt, theo như tỷ lệ cổ phần đầu tư Duệ Sang chiếm 60%, Đồng thị 40%, bây giờ em muốn anh cho em 30%, anh ăn nói thế nào với Hội Đồng Quản Trị?”

“Hừ, anh đừng có khoác cái bộ dáng trên thương trường đó nói chuyện với em, ai không biết Thạch Quân Nghị anh thủ đoạn ác liệt, ở hội đồng quản trị nói một không nói hai, đám đồng sự của anh thì dám nói cái gì, bọn họ không phải luôn cun cút nghe anh giao việc là gì? Anh muốn tìm lý do vớ vẩn thì cũng tìm một cái tốt hơn đi.”

“Anh cần gì phải lấy lý do, anh chỉ nói cho em biết là không thể thế thôi.” Hắn vẫn dung túng cho Đồng Giai Thiến điêu ngoa tùy hứng, thậm chí đôi khi còn thích sự bốc đồng của cô, nhưng mà không có nghĩa yêu cô, là có thể để mặc cho cô muốn làm gì thì làm, hắn cũng có nguyên tắc giới hạn của riêng mình.

“Vậy em cũng nói cho anh biết, anh không cho em cổ phần, em sẽ không thể nào kết hôn với anh, không thể nào!” Giọng nói Đồng Giai Thiến mềm mại vào lúc này nghe lại có vẻ the thé, sắc bén.

Trong phòng lại lạnh như băng

Mỹ Vi bất an cực kì, bọn họ trò chuyện thật sự quá. . . . . . Nhưng mà họ nghe lén chuyện riêng tư của người khác, dường như không tốt lắm, quan trọng nhất là lại còn nghe được chuyện như vậy. . . . . .

“Này, chúng ta đi thôi.” Cô nhỏ giọng nói, khẽ kéo váy cô gái bên cạnh, lại bị trừng mắt, cô đành rút tay về.

Họ đều không đi, vậy không thể làm gì khác hơn là cô đi, đi được mấy bước lại nghe được giọng nói của Thạch Quân Nghị, không tự chủ được ngừng chân lại.

” Đồng Giai Thiến, không nên nói những lời này với tôi, có hiểu không?” Vừa lạnh, vừa trầm, mang sự cảnh cáo sâu sắc.

Nhưng mà Đồng Giai Thiến, luôn luôn được hắn nâng niu trong lòng bàn tay, căn bản không thèm để ý, “Em nói, trừ phi cho em cổ phần, nếu không, hôm nay em liền không gả cho anh! Hừ!”

“Em biết tôi ghét nhất cái gì, hử?”

“Ai quản anh.”

“Tôi không thích em lại một lần nữa dẫm lên nguyên tắc của tôi, rất không thích.”

Nhưng không thể lần nào cũng bao dung, cũng tha thứ khiến anh nản lòng, không phải chỉ có hành động hôm nay của cô. Anh có thể dung túng cho sự tùy hứng của cô, có thể bao dung cho sự điêu ngoa của cô, có thể cưng chiều cô, yêu cô, nhưng không thể mặc cho cô định đoạt, ngay cả hôn nhân, cô cũng đem ra uy hiếp, vậy tình cảm với cô mà nói, được coi là cái gì?

“Hừ!”

“Nói lại lần nữa, rốt cuộc hôm nay em muốn kết hôn hay không?”

“Không kết hôn là không kết hôn! Thạch Quân Nghị, anh không cho thứ em muốn, anh cũng đừng mong em gả cho anh.” Cô cười lạnh, “Ngẫm lại xem, hôm nay hôn lễ nếu như không có cô dâu, thể diện của anh sẽ bị mất bao nhiêu lần.”

Mất thể diện lại coi là cái gì?

” Đồng Giai Thiến, anh cho em biết rằng, phụ nữ được cưng chiều quá mà kiêu, sẽ không có được tình yêu thật sự đâu.”

” Lời anh nói có ý gì?”

“Ý tứ chính là, Đồng Giai Thiến, lần này em đùa quá trớn rồi.”

“Anh. . . . . .”

” Em nghĩ chắc chắn như vậy? trên đời này trừ em ra tôi không thể lấy ai à?” Ngữ điệu kéo dài, mang đến áp bức nặng nề .

“Anh có bản lãnh, cưới cho tôi xem nào.” Anh ta yêu cô như vậy, sao có thể cưới kẻ khác. Tóm lại chính là cô hiểu rõ, nhất định hắn phải thỏa hiệp, bởi vì cô đã cam đoan với cha, tuyệt đối có thể đem 30% kia nắm trong tay.

“Được.” Hắn đáp ứng rất rõ ràng.

Khi cửa lớn bất chợt bị kéo ra thì tất cả mọi người nghe lén đều lúng túng đứng ở nơi đó, Mỹ Vi đứng ngây người, không nghĩ tới chuyện phát sinh sẽ thay đổi đột ngột như thế, chỉ có thể ngây ngốc nhìn vào đôi mắt của người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ như bão táp đang đi qua bên người các cô. . . . . . Sau đó, dừng lại nhìn về cô.

Hắn nhìn cô, cô chẳng suy nghĩ được gì, không cách nào suy nghĩ, chẳng thể nào cử động, cảm giác hắn nhìn cô dường như là một thế kỷ, hắn từng bước từng bước đi về phía cô, đi tới trước mặt cô, sau đó cất tiếng: “Em có bằng lòng gả cho tôi không?”

Có bằng lòng không, có bằng lòng không. . . . . .

Từ trước tới nay, cho dù là giấc mộng xa xỉ, đều chưa từng xuất hiện qua câu hỏi như vậy,, cô trở nên ngốc nghếch hoàn toàn, chẳng thể nào phản ứng được.

Cô nhất định là đang nằm mơ, nhất định thế!

Anh lại gần cô, gần đến khi cô có thể nhìn rõ ràng bóng dáng mình trong con ngươi đen nhánh của anh, hình ảnh đó làm cho ngay cả mắt cô cũng co rút một trận mãnh liệt.

Nhưng dường như, là thật. . . . . .

“Em bằng lòng sao?”

Thì ra là không phải nằm mơ, Mỹ Vi trợn to hai mắt nhìn lại hắn, nhìn gương mặt quen thuộc lại xa lạ kia, không cách nào suy tư, tất cả hành động hoàn toàn phó mặc cho cảm giác, cô bằng lòng sao? bằng lòng sao?

Cuộc đời ít nhất có hai lần đánh cuộc, biết rõ mình không có bất kỳ lợi thế nào, nhưng vẫn muốn đánh cuộc tất cả của mình.

Cô có bằng lòng không? Cô đương nhiên. . . . . .”Được.” Rất khẽ rất nhẹ trả lời, giống như là thở dài dường như, là tự chỗ sâu trong đáy lòng tràn ra tiếng thở dài.

Anh vẫn là nghe được, không có chút nào đắc ý, vươn tay thẳng hướng cô.

Cô hơi giật mình, nhìn về bàn tay đang đưa về hướng mình, to lớn mà rắn chắc, đường nét rõ ràng, ba đường chính ngang lòng bàn tay, đường sống vừa thẳng lại dài, không một chút rối rắm, anh chính là một người đàn ông kiên định, đường sống mạnh mẽ, còn có đường học, cơ hồ là ngang cả lòng bàn tay, điều này chứng tỏ anh là người rất thông minh, thông minh như anh, sao lại lựa chọn cô đây? Cho đến đường tình duyên kia………..

“Đưa tay cho tôi.” Giọng nói ràng, đơn giản làm cô sực tỉnh, cô thế nhưng tại thời khắc này nghiên cứu đường chỉ tay của anh, rõ là. . . . . .

Mỹ Vi nhẹ nhàng vươn tay, có chút chần chờ, có chút do dự, tay mảnh khảnh từ từ từng chút từng chút đưa về phía lòng bàn tay đang xòe ra của hắn.

“Thạch Quân Nghị!” Một tiếng gầm lên giận dữ, khiến động tác của Mỹ Vi khựng lại, bó hoa cô dâu trắng noãn bị hung hăng ném ra ngoài, rơi xuống bên chân cô, cánh hoa rơi đầy mặt đất. . . . . .

“Anh dám! Anh lại dám!” Đồng Giai Thiến giơ lên làn váy, từ bên trong lao ra, từng tầng đăng ten tinh xảo, phức tạp, tơ lụa tuyết trắng, hoàn mỹ làm nên cho dáng người lung linh quyến rũ của cô ta, ngũ quan xinh đẹp, bởi vì lửa giận, lại càng làm cho Đồng Giai Thiến xinh đẹp bức người, “Anh dám ở trước mặt tôi làm trò này, anh dám. . . . . .”

“Đưa tay cho tôi.” Giọng nói Thạch Quân Nghị tỉnh táo, không chút nào chịu ảnh hưởng, chỉ là yên lặng nhìn Mỹ Vi.

Cô. . . . . . Có thể không?

Nhìn bàn tay đưa về phía cô, lại quay đầu nhìn về Đồng Giai Thiến đang lửa giận dâng cao.

Hay là không thể. . . . . .

Tay của cô nắm chặt, từng chút từng chút rụt trở về, cô không thể cứ như vậy trước mặt Đồng Giai Thiến cùng vị hôn phu, biết rất rõ ràng, người anh yêu là Đồng Giai Thiến, biết rất rõ ràng, hiện tại anh ấy hẳn là đang giận dỗi, nhưng cô…… Đây là cơ hội duy nhất của cô, không cần len lén nhìn nữa, không cần lặng thầm nghĩ tới anh nữa, không cần khổ sở như vậy, không cần chua xót trong lòng, chỉ cần đưa tay là tốt rồi.

Nhưng thật là khó! Cánh tay dường như nặng chĩu, nhấc cũng không nhấc nổi, dường như hoàn toàn tê liệt. . . . . .

“La Mỹ Vi, cái con vịt xấu xí kia, mày lấy cái gì giành đàn ông với tao? Tao cho mày đến làm phù dâu, đã thế mày lại không biết xấu hổ, mày có nghĩ thì cũng đừng nghĩ, mày nghĩ mày xứng với anh ấy sao?”

Rất tốt! Không cần do dự nữa, cô kiên định đưa tay cho anh

Mà anh, nhẹ nhàng nắm tay nàng, ấm áp mà nam tính, đây là bàn tay anh.

Anh lôi kéo cô đi thẳng, không để ý tới phía sau tiếng gào thét giận dữ đầy điên cuồng, không để ý tới cô gái còn đang ngây ngô đứng nhìn, cứ như vậy lôi kéo cô đi về phía trước.

Mà cô, chỉ có thể bị anh dắt đi, cảm nhận được nhiệt độ của anh, cảm nhận được sức lực anh cầm lấy bàn tay mình, tim của cô đập mạnh tới mức cô sắp không còn thở nổi. . . . . .

” Chí Hiên, đặt cho tôi một gian giáo đường khác, 30 phút sau, tôi muốn dùng, thông báo Davin tới giáo đường đó chờ tôi.” Chỉ đơn giản mấy câu nói, nhưng tất cả cũng đã làm long trời lở đất.

Mỹ Vi bị hắn dắt đi, tất cả tri giác đều không thấy, chỉ có thể ngây ngốc đi theo anh. Được Thạch Quân Nghị nắm tay như vậy, cô bình thường như thế nhưng lại được Thạch Quân Nghị nắm tay, người đàn ông tưởng như vĩnh viễn chỉ có thể ngắm nhìn qua tạp chí, bây giờ đang ở bên cạnh cô, nắm tay cô. . . . . .

Ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn qua khuôn mặt anh, anh cũng không phải là người đàn ông đẹp trai, nhưng lại có mười phần hương vị đàn ông, quyết liệt, kiên định, hành động dứt khoát, làm việc có quy củ, vĩnh viễn không chịu thỏa hiệp.

Anh cúi đầu nhìn về cô, đáy mắt lạnh băng, “Chúng ta đi ra bãi đậu xe.”

Đầu của cô có chút choáng váng, không cách nào suy nghĩ, “Được.”

“Đi giáo đường trước.”

“Được.”

“Trước khi cử hành hôn lễ cần có chuyện phải làm.”

“Được.”

Anh bỗng dừng lại quay nhìn cô, đột nhiên cảm thấy sự tức giận trong lòng kia giảm đi một chút, ánh mắt thoáng qua nụ cười, “Cẩn thận dưới chân của em.”

“Được . . . . . Cái gì. . . . . . A. . . . . .”

Cô dẫm lên làn váy của mình, thân thể ngã xuống, Thạch Quân Nghị đưa tay kéo cô lại, ôm thắt lưng của cô, cô nhào vào trong ngực của anh, tay chống đỡ ở lồng ngực của anh.

Cô. . . . . . Nàng đang chạm chính là lồng ngực anh ấy? Thật sự là lồng ngực của anh ấy? Trời ạ!

“Thích không, hử?”

“Thích, thật thích.” A, Cái . . . . . . Sao? Mỹ Vi phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện ra tay mình cư nhiên làm loạn trước lồng ngực anh, trời ạ, gió ơi cuốn con đi, nàng sao lại có thể đói khát như thế, mặt mũi vứt đi đằng nào rồi? Tại sao mỗi lần gặp phải anh, cô đều trình diễn một màn đặc sắc như thế chứ?

Thạch Quân Nghị nhìn cô bé đang đỏ bừng cả khuôn mặt, cúi đầu xấu hổ muốn trốn vào một lỗ nào đó, trong lòng vốn đang lo, đột nhiên đã khá nhiều. Cô gái này thật quá khôi hài, lần trước cô cho anh ấn tượng vẫn còn như mới, lần này vẫn như cũ mơ hồ như thế, cô hoàn toàn khác với Đồng Giai Thiến.

Nghĩ đến Đồng Giai Thiến, con ngươi anh lập tức lạnh lẽo, “Chúng ta đi thôi.”

“Dạ.” Lúc này lại không dám sơ ý lơ là, La Mỹ Vi xốc lên làn váy thật dài, đi theo bước chân của anh.

Bọn họ. . . . . . Thật sự muốn đi kết hôn, phải không?

* chú thích:

Kopi Luwak: là cafe chồn, là tên một loại cà phê đặc biệt, một thứ đồ uống được xếp vào loại hiếm nhất trên thế giới.

Loại cà phê này hầu như chỉ có ở Indonesia, trên các hòn đảo Sumatra, Java và Sulawesi. Từ Kopi Luwak được dùng để chỉ một loại hạt do loài cầy vòi đốm ăn quả cà phê rồi thải ra. Cái tên Kopi Luwak bắt nguồn từ từ kopi trong tiếng Indonesia có nghĩa là cà phê. Luwak là tên một vùng thuộc đảo Java, đồng thời cũng là tên của một loài cầy cư trú ở đó.

diễn viên người Anh John Cleese đã miêu tả “nó vừa có vị bùi bùi của đất, lại ngai ngái như bị mốc, vừa dìu dịu, lại giống như nước sirô, đậm đà như mang theo âm hưởng của rừng già và của sôcôla.”

Đó là loại cà phê đặc biệt, những hạt cà phê tươi được bán với giá 110 USD, và cà phê rang là 175 USD cho 1/4 pound. Một tách cà phê loại này sẽ khiến bạn mất khoảng 50 USD.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.