Mỹ Vi rất cảm kích Hồ thư ký, mặc dù biết cô gả cho Thạch Quân Nghị, nhưng thái độ của chị Lâm với cô cũng không có nhiều thay đổi, vẫn như trước, thường hay giễu cợt, trêu chọc cô, cô vẫn thích thoải mái như vậy, cũng rất hưởng thụ.
"Chị Lâm, chị tìm em à?" Vừa vào thấy cả phòng thư ký to như vậy chỉ còn mỗi mình chị Lâm, xem ra những người khác đi ăn hết rồi.
"Ừ." Hồ Lâm cúi đầu giống như bề bộn nhiều việc, giơ tay lên đưa phần văn kiện cho cô, "Chị hiện tại đang rất bận, em giúp chị đưa cái này cầm vào phòng Tổng giám đốc."
"Dạ." Cô nhận lấy, thêm mấy phần kích động, có thể đi vào phòng làm việc của ai đó, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi. Mặc dù ai đó không có mặt ở Đài Loan, nhưng chỉ cần nhìn thấy địa bàn riêng của anh, loại cảm giác đó…. Thật khó diễn tả.
Đẩy cửa chính ra, thấy người kia đang đứng bên cửa sổ mỉm cười nhìn cô, đôi mắt lập tức mở lớn, vui mừng thét to, tiện tay ném văn kiện đi, nhanh nhẹn chạy về phía anh, tung người nhảy thẳng vùi vào trong ngực anh, vui vẻ la lên, “Anh đã về, anh đã về!” Thạch Quân Nghị ôm chặt cô, cảm nhận được hơi thở ngọt ngào quen thuộc của cô, nội tâm xông lên một cảm giác thỏa mãn sâu sắc, “Ừ, anh đã về.”
"Em rất vui, em rất vui.” Cô ngồi thẳng lên, đôi môi điên cuồng hôn trên khuôn mặt anh, “Anh thật sự trở về, em rất vui đó, tổng giám đốc, anh thật sự trở lại.”
Niềm vui đơn thuần, thẳng thắn của cô lây nhiễm tới anh, trên môi anh cũng treo nụ cười, bởi vì nụ hôn tùy ý của cô, đợi cô chơi đã, sau đó cúi đầu hôn trả.
Anh mút chặt lưỡi cô, yêu thương say đắm, hút, cắn, ngậm, liếm, dạy cô thế nào lấy lòng anh, để lưỡi anh cùng cô ma sát, anh ôm chặt cô, bàn tay nâng lên cặp mông đầy đặn để cô chặt chẽ anh hơn.
Thân thể của cô ngày càng nóng, nhiệt độ cơ thể vì hôn nhiệt tình, mà càng ngày càng tăng, thân thể cũng mềm nhũn, gương mặt hồng rực, hô hấp dồn dập, cúi đầu trong ngực anh hừ nhẹ.
Nơi mềm mại kia của cô, khiến lòng anh đau, mỉm cười, suốt cả tháng trời xa cách, mỗi đêm cô đều ghé vào tai anh làm nũng, nói nhớ anh, để cho lòng anh cũng mềm như nước, thật ra thì nhung nhớ, làm sao chỉ có một mình cô?
Suốt một tháng trời, ngày đêm làm bạn, anh cũng đã quen cô nghịch ngợm, cổ quái, cô mơ hồ, còn có cái miệng nhỏ nhắn ồn ào của cô, sau khi tách ra, anh phát hiện mình cũng nhớ cô, không có cô bên người, khiến anh cảm thấy cái gì cũng đều trống vắng.
Đối với cô chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã có ảnh hưởng lớn như vậy, mặc dù khiến anh giật mình, nhưng anh vẫn vô cùng nhung nhớ.
Có thể vì cô vợ bé nhỏ này nóng ruột nóng gan, có thể nhớ nhung, hồi tưởng về cô cũng là một chuyện rất ngọt ngào. Vì sự ngọt ngào này, làm anh làm việc ngày đêm không nghỉ, chỉ vì ngày hôm nay có thể trở về Đài Loan, có thể nhìn thấy cô.
"Em nhớ anh, nhớ anh." Mỹ Vi ở bên môi anh hổn hển, đôi mắt mờ mịt hơi nước, "Rất nhớ anh nha, tổng giám đốc."
Anh thừa nhận, mình cũng nhớ cô, thậm chí nhung nhớ vô cùng ngữ điệu cô gọi anh tổng giám đốc, giọng nói đó mang theo ba phần ngọt ngào, bảy phần nghịch ngợm.
"Còn anh, có nhớ em không?”
Niềm vui thú lớn nhất của cô mỗi ngày là hỏi ngược lại anh, mặc dù biết rõ người nghiêm túc như anh, rất không có khả năng nói ra những lời này, nhưng cô rất hưởng thụ quá trình tra xét, bởi vì cô biết, nếu anh không nhớ tới cô, không thể nào mỗi ngày bộn bề công việc vẫn rút thời gian nói chuyện phiếm với cô.
"Em nói, có." Cô cười, tay nắm cổ anh, ngẩng đầu, thúc giục anh tiếp tục hôn.
Anh bị cô da mặt dày đánh bại rồi, bất đắc dĩ cười, hôn lên cổ cô, bàn tay nhẹ vuốt lưng cô, cô giống như con mèo nhỏ, ngọt ngào khuất phục trong ngực anh, mặc anh hôn cùng vuốt ve, ngoan ngoãn khiến lòng anh đều đau.
Bàn tay cầm lấy bộ ngực cô, nhiệt độ xuyên thấu qua vải mỏng, da cô nóng lên, khiến cô run rẩy từng hồi, xúc cảm tốt đẹp nơi đó làm anh anh thở dài.
Anh nhớ cô, vô cùng!
Bàn tay kéo vạt áo của cô lên.
"Không được." Cô giằng co, "Cửa không khóa."
Anh đang trên môi cô, cúi đầu cười, "Yên tâm, không có ai vào đâu."
"Có có có."
Cô nghĩ tới, "Hồ thư ký, chị ấy ở đây." Rốt cuộc hiểu được Hồ thư ký gọi cô lên, là chỉ thị của anh.
"Đứa ngốc." anh cười hôn lên cái mũi nhỏ nhắn của cô, bàn tay ở sau lưng cô gọn gàng cởi nút áo ngực, "Chị ấy đã đi rồi." "Vậy còn những người khác nữa."
"Không có." Chuyển qua phía trước, dò tới tuyết non anh yêu thích, từ từ xoa nắn, ngón giữa trêu đùa, hôn tỉ mỉ từ trên bờ vai đi xuống, khẽ gặm từng chút một.
"Ô . . . . . Chắc chứ. . . . . . A, đau, đừng mạnh như thế. . . . . ." Cô giơ tay đẩy anh, không phối hợp, "Không cần, ngộ nhỡ bị người khác thấy. . . . . ."
Anh đang cắn cái cổ nhỏ của cô, bất đắc dĩ thở dài, xoay người khóa kỹ cửa chính, "Như vậy có thể chưa?"
Cô mềm nhũn tựa vào cửa thủy tinh, ngọt ngào cười với anh, vươn đôi tay.
Người này, luôn tại thời điểm như vậy làm ra những động tác khiến anh không còn sức đề kháng, đi tới hung hăng ôm chặt cô, cẩn thận hôn cô, làm trừng phạt.
Lần này cô rất phối hợp với anh, nhưng đến thời điểm anh cởi quần áo của cô lại giãy dụa.
"Mỹ vi." Anh trên môi cô thở dài, "Anh là đàn ông, thời điểm này, kiên nhẫn có hạn."
"Nơi này không tốt rồi." Cô chỉ vào cửa sổ sát đất khổng lồ, "Trong suốt đó."
"Yên tâm." Vứt đi áo sơ mi, cởi bỏ nội y, hôn lên, "Bên ngoài không thấy được."
Đây là thủy tinh đặc chế, bên ngoài không thể thấy được bên trong, chỉ có bên trong ngắm ra bên ngoài.
"Ô. . . . . . Không. . . . . . Không được a. . . . . ." Môi của anh quá càn rỡ, khiến cô không nói thành lời, thân thể càng run lên lợi hại.
"Không được sao?" Đưa tay đi xuống, ôm trọn lấy nơi ẩm ướt, cố ý ở trước mặt cô chậm rãi trêu đùa, nhìn sợi sáng như bạc từ từ chảy xuống. “Ừ?”
Ngữ điệu ngân dài kia, làm khuôn mặt cô xấu hổ đỏ bừng. Được rồi, cô thừa nhận, thân thể của cô hoàn toàn không có năng lực kháng cự anh, nhất là khi hai người đã…..
Có những thứ mà lúc trước không có cũng được, mà khi có cũng chẳng sao, nhưng một khi đã trải nghiệm qua thì ngày càng tham lam, đắm chìm giống như dục vọng vậy.
Ở Maldives, bọn họ đều mê đắm trong nhiệt tình của nhau, chăm chỉ thăm dò, anh đối với thân thể cô rõ như lòng bàn tay, anh dạy cô một chút thế nào lấy lòng anh cũng như thỏa mãn mình, cô học rất nghiêm túc, cũng rất…..triệt để.
Chỉ cần anh vừa đụng, vừa sờ, thân thể cô liền có phản ứng mãnh liệt, tựa như hiện tại, những thứ này, bản thân cô không cách khống chế, cũng không muốn khống chế.
Nhưng mà, bị anh giễu cợt, sao có thể cam lòng chứ? Ngón tay đưa đến bụng dưới anh, mơn trớn nơi đầy đặn cùng cứng rắn đó, ghé vào tai anh hỏi nhỏ: “Anh cảm thấy thế nào?”
Người này!
Vốn là Thạch Quân Nghị muốn thong thả tận hưởng nhưng bị cô dồn ép mất đi lý trí cùng nhẫn nại, ôm lấy cô đè lên trên cửa, đồng thời ôm lấy mông cô, để cho cô tiếp xúc chặt chẽ với thân thể của anh, bàn tay nhanh chóng cởi quần jean của cô, kéo ra, sau đó là của mình.
Dục vọng nam tính nóng rực cùng thẳng tắp kia trượt trên địa phương trơn mềm, ẩm ướt kia, loại cảm giác tốt đẹp đó, khiến cả hai người cùng thở hổn hển. Anh hít mạnh một hơi, gọi tên cô. “La Mỹ Vi.”
"Ô. . . . . ."
"Nhưng mà anh, không thể dịu dàng rồi."
"Ô. . . . . . A. . . . . ."
Anh cứ như vậy thẳng tắp tiến tới, đầy đặn, to khỏe, khiến cho cô toàn thân khuất phục, tiếp nhận anh.
Cô rên rỉ, ôm chặt anh, hai chân trắng tuyết vòng thật chặt thắt lưng anh, mặc anh ở giữa hai chân cô bừa bãi vui đùa, mặc dục vọng của anh trêu chọc.
Cô đều muốn, tất cả của anh cho cô, cô đều muốn.
Thân thể của hai người quấn chặt lấy nhau, anh nghĩ muốn cô, điên cuồng, vội vàng muốn cô.
Văn phòng gọn gàng sạch sẽ, máy tính đang mở, tài liệu đang mở, cũng không còn quan trọng nữa, quần áo của cô bị ném loạn tùy ý, áo lót màu hồng vắt trên ghế dựa của anh, bên trong phòng không gian nóng bỏng.
Cô rên rỉ cùng anh thở dốc vang vọng trong phòng, anh mang cô đến đỉnh cao trào lần thứ nhất, không chút nào phức tạo, không kĩ xảo tán tỉnh, anh chỉ cần trận trận mãnh liệt ra vào, đưa cô lên đỉnh núi ngọt ngào.
Ở dục vọng mãnh liệt đánh thẳng vào, thút thít khóc, trằn trọc, cầu xin, quay cuồng.
"Không cần. . . . . . Làm ơn. . . . . ." Cô khóc không thành tiếng, run rẩy, cầu xin tha thứ. Tình cảm như vậy, dục vọng như vậy, quá cường liệt, mà bản thân anh, quá hung mãnh, quá kích cuồng (kích động +điên cuồng), quá đói khát rồi.
Đếm không biết bao lần cao trào cực hạn, mồ hôi đầm đìa, xương cốt mềm nhũn.
Khi cô có thể lại hô hấp thuận lợi, nằm trong ngực anh, nghe từng tiếng tim anh đập mạnh, thân thể mềm mại không còn hơi sức, ý thức còn mơ màng, nhưng đáy lòng là vô cùng thỏa mãn, mặt mày cong cong.
Giơ tay lên, nhẹ nhàng mơn trớn da thịt nóng rực của anh, nơi đó cứng rắn, lại mười phần co dãn, tràn đầy lực lượng. Đây là thân thể anh, cũng là thuộc về cô, thật tuyệt!
Nụ cười treo bên môi, anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô, "Thế nào, lại có hơi sức, ừ?"
Hơi thở của anh quấn quýt bên tóc cô, ấm áp, dịu dàng, thân thể nhạy cảm của cô co rúm lại, cô thích hành động cùng lời nói tràn ngập nhu tình này của anh, thật thích, “Tổng giám đốc.” Cô khẽ gọi anh, thanh âm vừa qua hoan ái như mất tiếng, ngọt ngấy, mềm non, quả thật là muốn mạng người mà.
"Ừ." Tay anh trượt đến thắt lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về, chơi đùa thắt lưng nho nhỏ của cô.
"Lần này anh ở lại bao lâu?" Cô hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.
"Em muốn bao lâu?"
"Đương nhiên là càng lâu càng tốt." Cô muốn cùng anh một chỗ, tốt nhất là ngày đêm ở cạnh anh, nhưng cô biết đây là điều không thể. Anh là ông xã của cô, nhưng cũng là người lãnh dạo Duệ Sang, thế giới của anh, ngoài cô, còn có sự nghiệp.
"Vậy thì như em mong muốn."
"Có thật không?" Cô vui mừng ngẩng đầu nhìn anh, "Có thật không? Có thật không?"
Anh nhìn hai mắt tỏa sáng lấp lánh của cô, loại yêu thích mãnh liệt đó từng chút thâm nhập lòng anh, cô bé này, thật sự quá dễ dàng thỏa mãn rồi, cũng quá dễ dàng vui vẻ. Cô như vậy, để cho anh muốn cưng chiều cô thật tốt, để cho cô mãi vui vẻ, “Thật.”
"Tổng giám đốc tốt nhất." Vui vẻ hôn trên môi anh, thỏa mãn vùi vào lồng ngực anh, nhưng rất nhanh lại nghĩ đến gì đó, bất an ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy công việc của anh thì sao? Có ảnh hưởng không…..”
"Không biết." Anh rất dứt khoát trả lời."Anh sẽ xử lý tốt ."
“Ừm.” Cô tin tưởng anh, hiểu năng lực của anh, chỉ cần anh nói có thể, vậy nhất định là có thể. Oa, anh có thể ở bên cạnh cô, nghĩ thôi cũng cảm thấy thật hạnh phúc.. “Hì, hì.” Cô vui vẻ bật cười.
"Cao hứng như vậy sao?"
"Ừm." Gật đầu, khuôn mặt trước ngực anh cọ cọ.
"Lại cao hứng một chút, như thế nào?"
"Dạ?"
Anh ôm chặt lấy cô, dán lên thân thể cô, da thịt trần trụi cọ xát lẫn nhau, trắng mịn tự nhiên, anh hôn môi của cô, đầu gối tách ra chân cô, động thân mà vào.
Lần này, anh động rất chậm, cẩn thận quan sát vẻ mặt cô, nghe từng thanh âm rên rỉ của cô, mỗi một lần vừa sâu vừa nặng, mỗi một cái lại tiến sâu vào chỗ trọng yếu của cô.
Cô nhíu chặt mi, dùng sức cắn môi, cảm thấy loại cảm giác bủn rủn quen thuộc không ngừng xông tới, đánh tới, sắp bao phủ cô. Cô lớn tiếng rên rỉ, hai chân tuyết trắng thon dài ra sức kẹp chặt thắt lưng của anh, loại kiều mỵ trời sinh, xinh đẹp phập phồng đó, so với bất kì kẻ nào cũng kích thích anh hơn, làm anh mê muội.
Đưa tay vuốt chân cô, thích xem biểu tình hưởng thụ của cô, yêu cực kì biểu tình trầm mê dục vọng của cô, anh khắc chế muốn kịch liệt chạy nước rút, để cô chủ động, để cô ra tay giày vò, cảm thụ cô một hồi xoắn cực hạn.
"A. . . . . ."
Cô ngửa đầu xõa tóc dài, rên rỉ thật lâu, thật thoải mái, có thể ở cùng người yêu thương một chỗ, là chuyện tốt đẹp nhất trên đời. Cô ôm lấy phần lưng ướt đẫm của anh, sờ soạng bắp thịt rắn chắc đó, trong nháy mắt lên đến cao trào kia, cô thét lên, ôm chặt anh, khóc lên.
Anh không cách nào ngăn cản cảm giác quá tốt đẹp này, tận tình hung hăng chà xát.
Rốt cuộc, khoái cảm muốn chết đi đó vọt lên, anh ôm chặt lấy cô, vùi đầu thở dốc. Cô nằm trong ngực anh, nước mắt cùng mồ hôi quyện vào, mặt anh ôm chặt cô, mặc anh hôn, vuốt ve, ngoan đến không thể tin được.
Anh rút khăn giấy xử lý hậu quả cho cô, sau đó ôm cô vào trong ngực, nhìn khuông mặt hồng rực của cô, nhìn hai mắt khóc sưng, còn có đôi môi tươi mọng, nhìn bộ dáng mềm mại đáng yêu của cô, không nhịn được mỉm cười.
"Mệt mỏi như vậy sao?"
"Ừm." Ngực của anh thật thoải mái, thật là ấm áp, cô rất muốn ngủ.
“Vậy thì nghỉ ngơi một chút.” Cô cúi đầu lẩm bẩm một câu, khiến anh bật cười, cô nói. “Tiểu biệt thật muốn lấy mạng người.” Cũng đúng! Anh dịu dàng ôm thân thể thơm mềm của cô, hôn mái tóc cô, ở sau lưng cô vỗ nhẹ, vô cùng thỏa mãn cùng vui thích, biểu hiện rất rõ ràng.
Bên trong phòng sự ấm áp pha lẫn ngọt ngào, ngọt ngào nồng đậm không tan được, dường như có thể cứ như vậy mà ôm nhau tới tối, có thể cứ như vậy yên bình cùng an tĩnh, cứ trôi qua tự nhiên như vậy, cô cứ thế để anh dắt tay đi, suốt cuộc đời.
Đột nhiên, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh yên lặng nhìn cô.
Cô mở miệng: "Em đói bụng." Bụng rất hợp tác kêu vang một hồi.
Anh nhìn cô, trầm mặc.
"Em đói bụng, đói bụng." Cầm lấy cánh tay anh dao động mãnh liệt, "Thật đói nha."
Anh cười, rất vui vẻ, cùng thoải mái cười.
Cũng chỉ có cô gái như Mỹ Vi mới như thế, có thể không chút nào kiêng kị nói ra ý nghĩ của chính mình, không chút gượng ép, không giả trang thanh cao, cô như thế nào, thì chính là như thế, mà anh, chính là thích cô như vậy.
"Được, anh đưa em đi ăn đồ ngon ."
"Em muốn ăn sườn rán."
"Được."
"Còn ăn kem nữa."
"Được."
Anh đối với cô thật sự quá tốt, tốt chết đi được, cô cười đến vô cùng rực rỡ, mà bởi vì nụ cười của cô, anh cũng cười. Cuộc sống như thế, còn muốn cầu điều gì?
Thời gian có Thạch Quân Nghị bên cạnh, mỗi tích tắc đều sinh động.
Mặc dù lượng công việc của anh rất lớn, bề bộn nhiều việc, nhưng anh vô cùng tỉ mỉ lại chu đáo, là ông xã được mọi cô gái trên trái đất này mơ ước. Mỗi sáng sớm, được tỉnh lại trong ngực anh, đúng là chuyện mỹ mãn nhất thiên hạ.
Cô yêu lại giường, nhưng anh vẫn sống đúng theo quy luật, mấy giờ rời giường, mấy giờ dùng bữa, đều có thời gian biểu chính xác, vì vậy chính nghĩa đấu với sâu lười, nhiệm vụ vĩ đại gọi cô rời giường liền được giao cho anh gánh vác.
Thạch Quân Nghị ngay khi hưởng tuần trăng mật với Mỹ Vi đã phát hiện cô là một đại biểu siêu cấp yêu giường, cho dù báo thức to nhỏ thế nào cũng không có một chút tác dụng với cô, chứ chưa nói với giọng nói ôn hòa của anh, đối với cô căn bản còn thêm tác dụng phụ.
Nhưng cô đụng phải là Thạch Quân Nghị.
Anh vô cùng tự nhiên xuất chiêu, vì vậy, lần đầu tiên trong lúc Thạch Quân Nghị trùng trùng điệp điệp mãnh liệt công kích mà tỉnh lại, Mỹ Vi xấu hổ sắp ngất đi rồi, anh cư nhiên còn ở bên tai cô thủ thỉ: “Anh thích em ở lại giường, tốt nhất mỗi ngày càng tốt….”
Cô thừa nhận, cô cũng thích phương thức gọi cô rời giường này, mặc dù, ừm, có chút kịch liệt, nhưng mà, rất hạnh phúc.
Vì vậy dưới sự “đốc thúc” nghiêm cẩn của Thạch tổng giám đốc, cô cư nhiên chọc trời rung đất chuyển, nửa tháng không trễ một ngày, việc này làm cho toàn dân phòng hành chính cằm rớt không phải nhẹ, nhất là chủ nhiệm đại nhân, có lần còn khoa trương hỏi cô có phải ngã bệnh cháy hỏng đầu óc rồi, cho nên mới có thể mỗi ngày đúng giờ đi làm?
Sao chứ, cô biến thành siêng năng cũng không được sao?
Aizzz, mặc dù không thể ngủ nướng cũng hơi tiếc, nhưng mà có thể lấy “phúc lợi” kia, ai còn quan tâm mấy phút ngủ thêm làm gì. Hì hì.
Sau khi rời giường, cô chuẩn bị bữa ăn sáng, mà anh sẽ mở ra laptop theo dõi thị trường chứng khoán.
Chuẩn bị bữa sáng cho anh là do Mỹ Vi mãnh liệt yêu cầu, bởi vì cô phát hiện, tất cả những đặc tính nên có ở một người phụ nữ, cô đều không có, không thông minh xinh đẹp, làm việc mơ hồ liều lĩnh, luôn là trở ngại của anh, chỉ là, thật may tài nấu nướng của cô miễn cưỡng cũng chấp nhận được, ít nhất có thể làm mấy món đơn giản, hơn nữa đảm bảo ăn sẽ không đau bụng, dĩ nhiên không tính mặn ngọt là điều kiện tiên quyết. (chắc là Vi tỷ nấu mặn qá. =)))
Chỉ là, mỗi lần Quân Nghị ăn đồ cô làm, cũng như lang thôn hổ yết ăn sạch sẽ đồ ăn, cô cảm động đến nước mắt lưng tròng, thề mỗi tối mỗi sáng nấu cơm cho anh.
Muốn bắt được trái tim của đàn ông, trước tiên phải bắt được dạ dày của họ, cô cảm thấy mình làm rất không tệ.
Vì người yêu thương làm bữa sáng tràn đầy tình yêu, uhm, trứng chiên thì cháy sém, hoặc khét lẹt, bánh mì nướng cũng đen xì, sandwich kẹp ngổn ngang …..Tiết mục được trình diễn mỗi ngày, nhưng đều không cản trở hai người âu yếm mỗi bữa sáng, chí ít thì sữa tươi rất ngọt ngào nha, mặc dù là mua về…..
Ăn xong bữa sáng yêu dấu của bà xã, anh sẽ lái xe đưa cô đi làm, chỗ bọn họ cách công ty rất gần, lái xe chỉ cần 20’, phòng ở là anh vì cô tiện đi làm mới mua, đáp ứng yêu cầu của cô, không cần khu nhà cấp cao hù chết người, nhưng vẫn phải là phòng đáp ứng yêu cầu của anh, cho nên chung cư này cũng là tỉ mỉ lựa chọn, sinh hoạt tiện lợi, không gian yên tĩnh, các tiêu chí đều là hạng nhất, đương nhiên giá tiền cũng là hạng nhất.
Lúc vô tình nhìn thấy hợp đồng mua nhà, mới đếm số lẻ đẵng sau, cô đã bị dọa toàn thân mồ hôi lạnh, giá cả này, đủ mua một tòa biệt thự.
Được rồi, từ từ cô sẽ quen với phương thức tiêu tiền như vũ bão của anh, sau đó không ngừng tự nói với bản thân, cô cũng đứng tên hai biệt thự, coi như cũng là người có tiền, không nên dễ dàng bị hù dọa như vậy.
Nhưng, này thật là khó khăn.
Cô muốn khiêm tốn, không muốn để người trong công ty biết, bà xã của anh thật ra chính là cô, vì vậy cô mãnh liệt yêu cầu anh cách công ty một đoạn để cô xuống xe.
Anh cho dù cau mày, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của cô.
Bận rộn tới trưa, có thể cùng anh ăn bữa trưa biến thành mong đợi mỗi ngày của cô, chỉ cần buổi trưa anh không có tiệc tùng gì, cô sẽ mang theo hộp cơm của mình đi lên cùng anh ăn, thuận tiện sẽ dâng hiến bữa điểm tâm ngọt là chính mình, mặc anh thưởng thức.
Mặc dù mỗi lần sẽ bị chị Lâm giễu cợt, nhưng cô vẫn ưa thích hẹn hò buổi trưa bí mật này, cảm thấy ngọt ngào cùng hạnh phúc, cùng anh ăn cơm, cảm giác tốt đến không thể dùng ngôn ngữ hình dung được.
Buổi chiều tan sở, bình thường anh không thể đúng giờ về nhà, anh có đề cập muốn phái người tới đón cô tan ca, nhưng cô kiên trì muốn tự trở về, dù sao rất gần, đề cập mấy lần đều bị cô cự tuyệt, anh luôn tôn trọng ý kiến của cô.
Cô về nhà trước cũng thấy nhàm chán, thừa dịp anh vẫn chưa về, cô nhân lúc đó chuẩn bị bữa tối. Tới siêu thị gần nhà mua đồ, sau đó mang về nhà nấu nướng, làm thành một bàn ăn lớn, chờ anh về nhà.
Cô biết mỗi ngày anh đều cố gắng tránh xa những bữa tiệc xã giao, về nhà dùng bữa tối với cô, cho dù không thể về, cũng sẽ nói trước cho cô. Cô thích sự săn sóc của anh, cũng thích sự coi trọng của anh, cô biết cuộc hôn nhân này, không chỉ có cô vun đắp, anh cũng vậy.
Tựa như lời anh nói lúc trước, anh sẽ cố gắng, mà cô cũng cảm nhận được cố gắng của anh.
Anh rất bận, rất rất bận, chủ nhật cô nghỉ ngơi ở nhà, thế mà anh vẫn phải ở công ty làm việc. Cho dù là tan việc về nhà, cũng có một đống tư liệu phải xem, còn phải nghe điện thoại, chat webcam chủ trì hội nghị, quản lý một công ty lớn như vậy, hơn nữa lại là vì cô mà không ở tổng bộ trấn giữ, cô biết anh vô cùng vất vả.
Hơn nữa hôn sự cùng Đồng gia thất bại, kế hoạch hợp tác bị Đồng thị uy hiếp muốn rút tiền, mà Thạch Quân Nghị luôn luôn ghét nhất chính là bị uy hiếp, lần này vô cùng quả quyết trực tiếp đem uy hiếp đó thành hiện thực, chỉ có điều không phải Đồng thị rút tiền, mà là anh dứt khoát đá Đồng thị ra khỏi kế hoạch hợp tác, một mình Duệ Sang tiến hành.
Như vậy sẽ cần một khoản tiền rất lớn, lớn đến mức số lẻ cô cũng đếm không rõ, cô lo lắng cho anh, cũng lo lắng cho công ty. Nhưng Thạch Quân Nghị chính là Thạch Quân Nghị, vấn đề tiền bạc anh giải quyết rất nhanh chóng, hiện tại kế hoạch kia cũng đúng hạn thi hành, nhưng cũng bởi vì chuyện này, mà công việc của anh bận rộn hơn rất nhiều.
Chân chính Đồng thị cũng không muốn thực sự chặt đứt hợp tác, lần này đúng là tự nâng đá đập chân mình, hối hận thì cũng quá muộn.
Vốn là có phần tham dự, cũng chỉ là do quan hệ của Đồng Giai Thiến, Thạch Quân Nghị mới để cho bọn họ chia sẻ khoản lợi nhuận khổng lồ này, ai biết thế nhưng con vịt sắp chín còn có thể bay mất, hôn sự không có, lập tức hợp tác cũng bốc hơi, chỉ có thể nói, Đồng thị cùng Đồng Giai Thiến đã đoán sai năng lực quyết định của Thạch Quân Nghị rồi.
Thân là người lãnh đạo tập đoàn, Thạch Quân Nghị chỉ cần liếc mắt, ý tưởng trong đầu đã đủ xoay chuyển càn khôn.
Nhưng cho dù bận rộn đến đâu, anh cũng sẽ rút thời gian ra dành cho cô, cho dù không thể ngày ngày ở cùng cô, nhưng mỗi ngày anh đều cùng cô ăn cơm, thỉnh thoảng tranh thủ lúc rảnh còn cùng cô xem phim hài cô thích, không thể đến rạp chiếu phim, anh sẽ ở nhà ôm cô, nhìn cô xem VCD, nhìn cô nằm trong ngực của anh, từng ngụm từng ngụm nhấm nháp khoai tây chiên, cười đến nghiêng trái ngã phải.
Luôn luôn yêu sạch sẽ, anh cư nhiên không hề ghét bỏ hành động của cô ấy, thậm chí còn cảm thấy khóe miệng dính mảnh vụn khoai tây chiên của cô thật là đáng yêu.
Anh đáp ứng cùng cô về nhà, nhưng anh thật sự không có thời gian, ngay cả thời gian ngủ cũng không có, nhưng anh vẫn tính toán chọn ra một ngày về nam bộ cùng cô, gặp mặt phụ huynh, bởi vì đây là yêu cầu duy nhất trước khi kết hôn của cô, mà anh vẫn ghi nhớ trong lòng, nhưng không ngờ người không nguyện ý ngược lại biến thành cô.
Cô biết tính tình của ba mẹ, nếu như biết cô len lén chạy đi kết hôn không nói tiếng nào, tuyệt đối sẽ chặt đứt chân cô, cho dù không đánh cô, cũng sẽ đánh Thạch Quân Nghị, trước kia thực sự cô còn cảm thấy thú vị, nhưng bây giờ cô phát hiện mình thật sự không nỡ, cô sẽ đau lòng.
Mỗi ngày trôi qua, cô lại càng thích anh, càng thương anh, yêu anh…. Cũng muốn bảo vệ anh, không muốn anh bị thương tổn.
“Chờ thêm một thời gian nữa rồi nói.” Cô ăn vạ với anh, tính toán càng kéo dài càng tốt, kéo đến bao lâu thì kéo, được bao nhiêu thì được thôi.
Anh thấy cô bướng bỉnh thì không có cách nào, chỉ đành theo cô.
Không công khai quan hệ với mọi người, cũng không báo cho cha mẹ, cô không dám, nếu là người đàn ông bình thường, đã sớm tức giận rồi, dù sao anh là ông xã hợp pháp lại lý tưởng của cô, cũng không phải không thể gặp người, mà cô phải che giấu. Nhưng anh là Thạch Quân Nghị, người đàn ông điềm tĩnh, nghiêm túc, anh săn sóc, anh dịu dàng, hiểu rõ tính tình của cô, không đành lòng ép buộc cô, càng không muốn cô không vui vẻ.
Anh biết cô nhát gan, luôn tự biết thỏa mãn với thế giới của mình, yêu người mình yêu, hạnh phúc với cuộc sống của mình, thường không giải thích được, mơ mơ màng màng, nhưng cô luôn luôn vui vẻ. Không nhất định phải quần áo đắt tiền, không nhất định phải lời ngon tiếng ngọt, cô chỉ cần có anh ở bên, dù là thời gian ở chung thực tế cũng không nhiều, cô cũng đã cảm thấy thỏa mãn.
Cô như vậy, bảo sao anh có thể không thích, phần thích này mỗi ngày thêm sâu như trời đất, dường như không có điểm cuối, cũng không có cực hạn, cảm giác thực đáng sợ, nhưng lại rất ngọt ngào.
Bọn họ đều cùng nhau học tập ở chung, học tập như thế nào duy trì hôn nhân.
Tình yêu cho dù tốt hoa mỹ như nào, mãnh liệt bao nhiêu, cuối cùng vẫn phải đi vào quỹ đạo hôn nhân, đôi tình nhân luôn phải đối mặt với những vụn vặt nhỏ nhoi của cuộc sống, Quan trọng là học được bao dung lẫn nhau, học được chăm sóc lẫn nhau.
Điểm này anh làm được rất tốt, mà cô cũng đang cố gắng thực hiện, cuộc sống như vậy, hai người đều cảm thấy thỏa mãn.