Vốn dĩ là một câu chào, lại như một câu vĩnh biệt. Tạm biệt, người tôi yêu thương nhất, công chúa của tôi!
Sở Thiên ngẩng đầu, nở nụ cười tươi, không kịp để Đường Vi phản ứng, anh ta liền đi ra phía cửa.
"Kính koong" Một lần nữa chiếc chuống gió lại reo, Sở Thiên đang định đẩy cửa ra, thì một nam nhân bước vào.
"Chăm sóc tốt cho cô ấy."
Sở Thiên nhìn hắn, vỗ vai nói. Tống Dịch trầm mặc nhìn cô gái phía đằng xa đang ngồi đợi hắn, gật đầu.
Lúc hai người lướt qua nhau, Tống Dịch có thể cảm nhận được hành động nhỏ của Sở Thiên.
Bất giác hắn đưa tay vào túi áo khoác, rút ra một chiếc USB và mảnh giấy.
"Có lẽ anh sẽ cần."
Tống Dịch quay người, nhưng bóng dáng Sở Thiên đã mất hút. Hắn thở dài, có thể đoán được bên trong là thứ gì?
Sở dĩ hắn đồng ý cho Đường Vi đến gặp Sở Thiên, vì hắn biết anh ta là một kẻ bị dồn đến chân tường, hoàn toàn vô hại. Không ngờ, anh ta lại sẵn sàng làm như vậy...
"Tiểu Vi..."
Tống Dịch tiến lại gần, ôm người con gái đang ngẩn ngơ vào lòng.
"Dịch, em làm như vậy có đúng không?" Cô áp mặt vào ngực hắn, thì thầm.
Tống Dịch dịu dàng hôn nhẹ lên trán Đường Vi.
"Không cần biết đúng hay sai, chỉ cần biết anh luôn ủng hộ em."
Đường Vi bị lời nói của hắn làm trái tim tan chảy, nỗi buồn dần dần biến mất, cô gật đầu, ôm chặt hắn.
[...................]
Chiếc USB mà Sở Thiên đưa cho Tống Dịch chứa toàn bộ những chứng cớ phạm tội, những vụ tham ô cùng lạm dụng quyền lực của Sở Nghiêm.
Chỉ vài ngày sau, toàn bộ thông tin kia đã được đưa đến cảnh sát, xuất hiện trên khắp các bản tin thời sự.
Sở gia phá sản, cảnh sát ập đến bắt toàn bộ những người có liên quan, chỉ là không tìm thấy Sở Nghiêm, Sở Nguyên cùng một số thuộc hạ thân tín.
"Tống Dịch, tại sao anh ấy làm như vậy?"
Đường Vi đang đi trên phố, thấy những thông tin khắp nơi, mới rút điện thoại.
Đầu dây bên kia khẽ nói:" Cậu ta đưa cho anh bằng chứng, là đã lường trước đến hậu quả sẽ bị bắt. Có lẽ là do đã quá hận người mang danh cha kia và cũng bởi vì..."
Tống Dịch trầm mặc, nhẹ nhàng thở đều. Hắn không muốn nói, bởi vì có lẽ trong lòng Đường Vi cũng đã rõ rồi.
"Vâng, em hiểu." Đường Vi cười khổ, bởi vì quá yêu cô đúng không?
Hóa ra thứ mà anh ta sẵn sàng đánh đổi tất cả... Cũng chỉ là yêu thôi!
"Sở Thiên, đã rời đi rồi sao lại khiến tôi day dứt như vậy, khiến tôi đau lòng như vậy?"
"Két..." Tiếng xe phanh gấp vang lên, một vài kẻ xuống xe liền lao đến kéo Đường Vi.
"Các người làm gì vậy?"
Đường Vi liên tục giãy giụa, nhưng bởi vì đoạn đường bên cạnh khu nhà đang ây dựng này quá vắng, có kêu cứu cũng chưa chắc đã có người nghe thấy.
"Tống Dịch..." Chiếc điện thoại rơi xuống đất, Đường Vi bị nhóm người khống chế ép lên xe, bỗng một tên cầm chiếc khăn bịt chặt mũi cô lại.
Cảnh tượng trước mắt mờ dần, tất cả rơi vào tối đen.
[..................]
"Chết tiệt! Đã tìm thấy người chưa?" Tống Dịch liên tục nhấn số máy của Đường Vi, kết quả chỉ là ngoài vùng phủ sóng.
Lê Vũ nhìn bộ dáng như muốn giết người của Tống Dịch thì kinh sợ, sau cái lần bị bắt cóc lần trước, Tống Dịch thậm chí còn đáng sợ hơn.
"Cháu trai, cháu dâu của bà đâu rồi?" Tống lão phu nhân nhận được tin báo của thư kí Lê, tức tốc đến.
"Lê Vũ, cậu báo cho bà làm gì?"
Tống lão phu nhân đang lo lắng,liền bị lời nói của Tống Dịch là cho nổi nóng.
"Cháu dâu của bà còn quý hơn cả cháu, tại sao bà lại không được biết chứ?"
Hạ Cận Sở thấy vậy, vội vàng ra đỡ bà ngồi xuống, an ủi.
"Bà đừng nóng, cứ bình tĩnh. Tống Dịch cậu ta cũng chỉ là sốt ruột quá thôi."
Đúng vậy, lần này Đường Vi bị bắt đi nguy hiểm khôn cùng. Không giống như lần trước, kẻ đó không phải Sở Nguyên nên có thể sẽ làm hại cô ấy.
"Huy động tất cả người,mau đi tìm Tiểu Vi về cho tôi..."
[.............]
Thuốc mê tan dần, Đường Vi từ từ mở mắt, đầu óc choáng váng, khó chịu.
"Ưm...."
Đường Vi ngồi dậy trên chiếc ghê sofa cũ, đây là một căn nhà kho, xung quanh không có đèn, ngoại trừ ánh nến leo lắt chỗ cô ngồi, cả nơi này là một màu tốt đen.
"Ầm..."
Tiếng gì đó kêu to, ánh điện bật mở. Ánh sáng quá chói làm Đường Vi mãi mới có thể nhìn rõ mọi thứ?
"Sở Thiên..." Đập vào mắt cô là Sở Thiên bị trói trên ghế, người và áo đầy máu, khuôn mặt đầy vết đánh.
"Đừng lại đây, Tiểu Vi..." Sở Thiên khó nhóc mấp máy môi.
"Sở Thiên..." Đường Vi vội vã lao ra chỗ anh, khẽ gọi.
"Chạy đi, mặc kệ tôi."
Cô tháo dây thừng, đỡ anh ta dậy.
"Cạch."
Cửa bật mở, một lão già chừng 50 tuổi, khí chất của một thương nhân vẫn hiện trên khuôn mặt lão, tuy vậy trông ông ta có chút khổ sở.
"Tình chàng ý thiếp quá nhỉ? Vậy sau khi chúng mày chết, ta chôn bọn mày chung một chỗ luôn vậy..."
"Sở Nghiêm..." Đường Vi nhận ra điều gì đó, hét lớn. Hóa ra kẻ cô đang đối diện là kẻ cô hận thấu xương.
"Tiểu Vi, ngày bé cô không gọi cả tên ta như vậy đâu...."
"Ông cậm miệng, tại sao...."
Sở Nghiêm cười, ông ta ngồi xuống ghế.
"Cô muốn hỏi tại sao ta hại cha mẹ cô chứ gì?"
Ông ta cười như điên:" Vì đơn giản bọn chúng ngu ngốc ngáng đường ta thôi..."
Đường Vi nắm chặt tay, giữ cho bản thân bình tĩnh, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán.
"Sở Thiên là ông đánh?"
"Phải thì sao?"
"Nhưng anh ta là con trai ông."
"Nó không phải con trai ta, kể từ cái giây phút nó đem ta biến thành bộ dạng này. Nó đã trở thành kẻ đáng chết rồi."
"Ông..." Đường Vi chua xót thay cho Sở Thiên, không biết từ lúc nào, cô đã nắm chặt tay anh. Như muốn truyền thêm một chút sức mạnh.
"Ông... không phải con người."
Sở Nghiêm quay về dáng vẻ nghiêm túc, ông ta liếc nhìn Đường Vi, nói.
"Không nhiều lời nữa, đợi tên Tống Dịch đến, ta sẽ cho chúng mày chết chung..."