Nợ Em Một Đời

Chương 8



"Cela fait longtemps qu"on ne s"est, ma princesse!" ( Lâu rồi không gặp, công chúa của tôi!)

[............]

Vài năm sau, tại Bordeaux.

"Sở đại ca, anh lại đến rồi hả? Để tôi gọi chị Vi...."

Một cô nhóc lanh lợi nhìn hắn, vui vẻ nói.

"Chị Tiểu Vi, Sở đại ca đến, Sở đại ca đến..."

"Tiểu Ly, em có thể bớt ồn ào không? Chị đang làm rượu nho."

Hoa Ly nhìn cô gái Châu Á trước mặt, ai ngờ được người con gái này lại làm rượu giỏi như vậy. Đã xinh đẹp giỏi giang, lại được nam nhân anh tuấn như Sở đại ca theo đuổi, thật đáng ghen tị.

"Tiểu Vi, Sở đại ca đã đợi vài tiếng rồi."

Hoa Ly một lần nữa chạy vào, lúc này cô mới thấy Đường Vi để đồ xuống, gật đầu.

"Đi, chị xong việc rồi."

[............]

Sở Nguyên chờ có chút lâu, tuy vậy chỉ cần nghĩ đến việc sắp được gặp bảo bối, anh ta lại vui vẻ.

Sở Nguyên ngồi uống rượu vang mà Hoa Ly đem lên, anh vừa ngước mắt đã thấy cô gái nhỏ của anh đi đến.

Đường Vi xinh đẹp trong chiếc váy màu trắng, đeo một chiếc tạp dề có dính màu tím hồng của nho rớt ra trông thật quyến rũ, cô mỉm cười.

"Anh Sở, chào anh. Anh đến chỗ chúng tôi đặt gì à?"

Sở Nguyên nhíu mày, cầm lấy tay cô, đặt lên đó một nụ hôn.

"Em biết tôi đến đây để tìm em mà."

Đường Vi rụt tay lại, ánh mắt lảng tránh.

"Anh Sở, xin tự trọng."

Cô sang Pháp cũng đã gần 4 năm, người đàn ông nhìn trông có vẻ yêu nghiệt hút ong bướm cũng theo đuổi cô 4 năm nay rồi.

Sở Nguyên cười, khuôn mặt điển trai gấp bội, anh chỉ vào cốc rượu vang đang đặt trên bàn

"Em cho tôi đặt số rượu đủ để tiếp 300 vị khách, tối ngày kia giao đến địa chỉ này."

Thấy món hời trước mắt, Đường Vi gật gật đầu. Xong Sở Nguyên nói tiếp.

"Nhưng tôi có một điều kiện, là đích thân em mang đến."

Đường Vi nghĩ ngợi định bảo Hoa Ly mang đến, xong thấy ánh mắt Sở Nguyên nghiêm túc, cô đành gật đầu.

"Được."

[............]

Chẳng mấy chốc đã đến ngày giao đồ, Hoa Ly phụ Đường Vi bê thùng rượu vang đích thân cô làm ra xe.

Xe lăn bánh, đến đúng điểm hẹn là một khách sạn lớn. Nơi này là quá lớn đi. Đường Vi có nghe nói dạ tiệc này tổ chức cho giới thượng lưu lớn nhất nước Pháp và khách quý khắp nơi trên thế giới.

Đường Vi hít một hơi, cô cũng biết Sở Nguyên là một nhân vật danh giá, không nên rây vào.

Đang đứng tần ngần, một giọng nói quen thuộc gọi cô.

"Tiểu Vi, em đến rồi. Tôi đợi em nãy giờ."

Sở Nguyên mặc vest vô cùng sang trọng, khí chất ngời ngời, tiêu soái bước đến. Lại bắt gặp Đường Vi mặc áo phông, quần jean đơn giản thì anh nhíu mày.

Mặc dù bảo bối có xinh đẹp thật đấy, nhưng mặc như vậy để đến nơi này sao?

Sở Nguyên không nhanh không chậm kéo Đường Vi vào trong, khiến cô hốt hoảng.

"Anh Sở, anh kéo tôi đi đâu vậy?"

"Đi biến em thành công chúa của tôi."

Đường Vi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy Sở Nguyên dẫn cô vào một căn phòng lớn, chất đầy các bộ lễ phục cùng váy dạ hội.

Sở Nguyên cười cười, giúp cô chọn vài bộ. Đường Vi ngơ ngác.

"Tôi chỉ có nhiệm vụ đưa rượu, anh chọn lễ phục cho tôi làm gì?"

Sở Nguyên chọn được một bộ đầm dạ hội xòe bồng công chúa, mới hài lòng đẩy Đường Vi vào nơi thay đồ.

"Em thay đi, nhiệm vụ đêm nay của em là làm bạn nhảy với tôi."

"Anh...."

Anh cất lời, dọa nạt: " Không tôi không trả tiền rượu."

"Tôi kiện anh..."

"Em cứ thử kiện, xem ai dám nhận đơn kiện của em?" Sở Nguyên híp mí cười.

"......."

Đường Vi nghiến răng. Đúng là tư bản chèn ép người!

[.............]

Đêm dạ tiệc diễn ra, quý tộc Pháp cùng các vị khách mời đang thăm hỏi nhau. Cánh cửa bật mở, Sở Nguyên dẫn một người con gái tuyệt đẹp bước vào.

Quả là trai tài gái sắc, mọi người thầm cảm thán trước vẻ đẹp tựa tiên nữ kia. Chỉ là để tránh rắc rối cho cô, anh đã đeo cho Đường Vi một chiếc mặt nạ.

"Anh Sở, tại sao mọi người cứ nhìn chúng ta vậy? Có phải do anh quá nổi bật không?"

Cô nhìn nam nhân với vẻ đẹp yêu nghiệt kia, nhíu mày. Sở Nguyên nhân cơ hội nắm tay cô, xoa đầu.

"Không đâu, là do em quá xinh đẹp."

Đường Vi đỏ mặt, cô thấy Sở Nguyên phải nói chuyện xã giao liền không đi theo mà lại gần quầy rượu.

Đường Vi cầm ly rượu chứa thứ rượu đích thân cô làm, nhấp môi uống thử.

Bỗng không biết từ đâu, một lực đẩy đập vào lưng Đường Vi khiến cô lảo đảo. Đôi giày cao không quen chân nên không đứng vững được, cả thân hình đổ về phía trước.

"Tiểu thư, cẩn thận."

Thân hình Đường Vi đổ rạp vào lồng ngực người đàn ông trước mặt. Giọng trầm ấm vang lên, giọng nói này sao quen quá.

"Tiểu thư..."

Cô vừa ngước mắt lên, khuôn mặt đàn ông quen thuộc hiện lên trước mặt. Không thể nào, không thể nào trùng hợp như vậy được.

Đường Vi ngẩn ngơ, hốt hoảng nhìn khuôn mặt kia. Một vài giọng nói vang lên.

"Dụ dỗ cả Dịch tổng, ả đàn bà đó thật là..."

Biết mình thất lễ, cô vội vàng đứng dậy. Phải, người đàn ông đỡ Đường Vi không ai khác là Tống Dịch. Sao số mệnh lại trêu ngươi con người như vậy?

"Tiểu thư, cô không sao chứ."

Mặt nạ che đi nửa khuôn mặt, khiến Tống Dịch dù cảm thấy quen thuộc vẫn không nhận ra Đường Vi. Trái tim trong lồng ngực đập cuồng loạn, cô cúi gằm, lắp bắp.

"Tôi không sao."

Giọng nữ nhân này, Tống Dịch phát hiện ra gì đó. Hắn mở to mắt, lập tức kéo tay Đường Vi đang định chạy lại.

"Em..."

Tống Dịch nhanh mắt nhìn xuống vết sẹo trên đôi tay kia. Đúng là Đường Vi rồi! Hắn vội vàng ôm ghì lấy cô, đôi mắt đong đầy yêu thương.

"Tiểu Vi, tôi tìm em rất lâu rồi..."

Đường Vi giãy giụa cỡ nào cũng không lại Tống Dịch. Dù trái tim kia vẫn còn loạn nhịp, nhưng cô không thể đối diện với hắn.

Khi Đường Vi đang vô cùng sợ hãi, cố đẩy Tống Dịch, một giọng nói lạnh lùng pha chút tức giận vang lên.

"Dịch tổng, làm ơn bỏ tay ra khỏi người phụ nữ của tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.