Mãi cho đến nhiều năm
sau, khi bọn họ gặp lại, hai trái tim vẫn thủy chung dành riêng cho nhau như
lúc ban đầu, linh hồn cô đơn rất lâu cuối cùng cũng có thể gắn bó. Mà anh, vẫn
không có dịp nào để nói với cô câu nói mà nhiều năm trước chưa kịp nói.
Bọn họ bầu bạn với nhau
một cách hết sức tự nhiên.
Bởi vì rất tự nhiên cho
nên anh nghĩ, cho dù không nói cô cũng sẽ biết.
Anh mua một chiếc xe hơi,
cô cũng đi xem cùng, vì mua là để đưa đón cô đi làm.
Trả xong khoản tiền thanh
toán kì đầu tiên của ngôi nhà mới, cô cùng anh bận rộn liên tục, trang trí,
chọn đồ nội thất, mệt mỏi đến độ cả thắt lưng cũng không thẳng lên được. Cuối
cùng cũng nhận được đền đáp, trên chiếc giường lớn êm ái do chính tay cô chọn
kia, cô đã trở thành vị khách yêu kiều duy nhất, cứ như thế.
Đúng vậy, cứ thế.
Anh có hai cậu em trai,
một cô em gái, nhưng cô chưa từng gặp cha mẹ anh, chưa gặp một ai trong gia
đình anh hết.
Mỗi tháng anh đều về nhà
một chuyến, sẽ báo cho cô biết trước, cũng chưa từng lên tiếng yêu cầu cô đi
cùng mình.
Ngay cả khi ba cô biết
đối tượng hẹn hò lâu dài của cô là ai, thường xuyên hỏi cô khi nào sẽ ổn định,
chỉ có anh vẫn an ổn như núi Thái Sơn, thái độ điềm nhiên như không, hoàn toàn
không nhìn ra chút tính toán nào trên phương diện này.
Ngay cả khi gặp bạn bè
thân quen, bị trêu chọc khi nào thì có tin tốt, anh cũng chỉ mỉm cười nói một
câu: “Chưa đâu, vẫn còn đang trường kì theo đuổi” rồi khéo léo lái sang chuyện
khác.
Ngày nào như ngày nấy, hễ
chút là cùng nồng nhiệt lên giường, cái này mà gọi là đang theo đuổi sao?
Cô bắt đầu cảm thấy tức
giận, giận thái độ trốn tránh của anh, đến bao giờ anh mới thừa nhận quan hệ
giữa hai người họ chứ? Không cho cô gặp mặt gia đình mình, không chịu ở trước
mặt bạn bè thừa nhận quan hệ hai người, không cho cô một lời cam kết vững chắc
trong cuộc đời nào cả, thậm chí mở lời nói yêu cô cũng không chịu… chẳng lẽ anh
cứ dự định dây dưa với cô theo kiểu này cả đời sao?
Từ hai mươi đến hai mươi
chín tuổi, cô tin rằng mình đợi đã đủ lâu, xét cho cùng sự nhẫn nại của một
người phụ nữ cũng có giới hạn, vậy muốn cô đợi đến bao giờ chứ?
Tại sao giữa bọn họ, cô
luôn là người cho đi? Cô nôn nóng, cô không xa anh được, vậy mà anh vẫn dửng
dưng không quan tâm như không có chuyện gì?
Tuổi thanh xuân của phụ
nữ rất ngắn, chớp mắt, rồi sẽ trở thành một bà già, rốt cuộc anh muốn cô phải
đợi bao lâu chứ?
Một tháng trước đêm sinh
nhật, ba cô vô tình đề cập đến: “Con cùng Quan Nghị gần đây thế nào?”
Cô bối rối: “Sao ba hỏi
vậy ạ?”
“Tìm thời gian đưa cậu ta
về đây, ba muốn nói chuyện với cậu ta!”
Ba định nói gì, người
sáng suốt sẽ biết ngay.
Vẻ mặt cô căng thẳng,
“Không cần”
“Rốt cuộc là con muốn làm
mình làm mẩy cái gì? Sắp ba mươi rồi, cũng chẳng còn nhỏ nữa, ai muốn cùng con
chơi đùa nữa chứ, nếu đã xác định là cậu ta, vậy thì lo cho tương lai đi là
vừa”
Lúc đó, cô rất tủi thân,
mũi cay cay, tim rất đau.
Là cô muốn làm mình làm
mẩy sao? Cô cũng lo lắng mỗi năm sẽ nhanh già đi, cũng muốn được ổn định, để
lòng không còn lo lắng bất an nữa. Nhưng anh không đáp ứng, cũng chẳng tỏ vẻ
gì, cũng chẳng thèm nghĩ đến, chẳng lẽ muốn cô đi bức hôn hay sao?
Lúc trước miễn cưỡng anh
phải quên đi đáy lòng mình để yêu cô, miễn cưỡng anh ở bên cô, miễn cưỡng anh
phải vui vẻ khi bên cô. Bây giờ lại muốn miễn cưỡng anh cưới cô sao?
Cô không cần, chuyện mất
mặt như thế, cô làm không được!
Chín năm trước đã học
được một bài học vô cùng đau đớn, cô đã thề với lòng sẽ không ép buộc anh gì
hết, một chút cũng không được, trừ khi chính anh cam tâm tình nguyện, nếu không
có đánh chết cô cùng không đề cập đến
Cô gần đây khác thường,
Quan Nghị cũng nhận ra.
Trước đây, ba ngày hai
lượt cô đến chỗ anh nấu ăn, lấy việc nhìn anh nếm thử món ăn mình nấu làm thú
vui. Gần đây, cô luôn có vẻ mất hứng thú, pizza liền trở thành bữa tối của hai
người.
Trước đây, luôn thích ở
trong lòng anh rồi cùng nhau xem tivi, gần đây lại một mình ôm đầu gối ngồi cô
quạnh một góc ghế sô pha, ngây ngốc không biết đang suy nghĩ cái gì, hỏi cô cô
lại chẳng nói lấy một lời.
Thậm chí anh còn cảm nhận
được, cô giấu đi tâm trạng lực bất tòng tâm, cùng với… miễn cưỡng.
Nghĩ vậy, trái tim anh
bất an, nhìn về phía cô. Cùng anh ở một chỗ, là cô miễn cưỡng chính mình sao?
Trước khi đi ngủ, anh pha
cho cô một ly sữa, này đã thành một thói quen, chỉ cần cô ở lại đây, anh sẽ làm
như thế.
Cô nhận lấy, không uống,
chỉ vân vê trong tay, ngây người nhìn làn khói bốc lên từ miệng cốc.
“Thải Lăng?”
“Anh còn nhớ… 18 tháng
sau, là ngày gì không?” Cô nói một từ, ngập ngừng rồi hỏi thẳng.
“Nhớ chứ” Đây là nguyên
nhân mà mấy ngày nay cô khác thường sao? Nghĩ rằng anh đã quên?
Quan Nghị thở phào nhẹ
nhõm, cười vuốt tóc cô, “Là ngày sinh nhật của em, anh đã đánh dấu rồi, hôm đó
sẽ ở bên em”
Mặc dù anh không hiểu tại
sao phụ nữ lại chú trọng những ngày đó, vì thế mà hồn bay phách lạc, nhưng cô
quan tâm, cho nên sắp đến ngày sinh nhật, lễ tình nhân, kỷ niệm ngày hẹn hò,
anh đều đánh dấu vào lịch.
“Qua ngày sinh nhật, sang
ba mươi rồi…” cô lẩm bẩm.
“Đúng vậy”
“Anh có nhớ, chúng ta
quen nhau cho đến nay, là bao lâu không?”
“Mười năm hai tháng lẻ
bảy ngày. Còn nếu tính từ ngày anh bắt đầu theo đuổi lại em, một năm mười tháng
lẻ mười sau ngày” Nhớ rất kỹ đấy. Em gái nói, phụ nữ rất để ý vấn đề này, anh
mỗi ngày đều mở sổ ra nhìn, không dám quên, sợ cô không vui, sẽ không để ý anh
nữa.
Cô đột nhiên yên lặng,
không nói một lời.
“Thế nào?” Có gì không
đúng sao? Nghĩ nghĩ, “Em muốn mừng ngày đó thế nào? hay là muốn anh tặng em thứ
gì?”
Anh không xác định, bản
thân đã nói sai cái gì, bởi vì khi đó, anh nhìn thấy trong mắt cô hiện lên nỗi
thất vọng.
“Không, không có. Nếu anh
bận, việc nhỏ này, không cần đi với em cũng không sao cả”
Nếu không phải vì vậy,
sao lại cô đột nhiên nhắc tới? Quan Nghị không hiểu, lại nghe thấy lời nói chứa
sự phiền muộn của cô, giống như đang tức giận với ai đó, “Ngày mai không cần
đón em, em có việc”
“Ừ”
Anh không hỏi gì nữa sao?
Lạc Thải Lăng nhất thời buồn bực, nói, “Mấy ngày nữa cũng không cần”
Quan Nghị có đần đi nữa
thì cũng biết cô không vui. Nhưng mà… được rồi, vẫn như quá khứ, anh vẫn như cũ
không biết rốt cuộc cô đang giận cái gì.
Nhìn anh không nói một
lời, chỉ dùng ánh mắt hoang mang nhìn cô, cô nhất thời bốc hỏa, quát: “Ngày
mai, ngày kia, ngày kia nữa cũng không cần đón em, em muốn cùng người khác đi
ăn cơm xem mắt. Bọn họ vừa lãng mạn vừa thú vị, thế nào đi nữa cũng tốt hơn
anh.”
Ném cốc sữa vào tay anh,
chui vào trong chắn bông che kín đầu không thèm nhìn anh.
Mà anh, nhìn cốc sữa vẫn
chưa uống một ngụm nào, sững sờ ngây ra, thật lâu.
———-
Bọn họ chiến tranh lạnh.
Ừm, được rồi, được rồi,
chính xác mà nói, chỉ có cô một mình ầm ĩ giận dỗi, anh căn bản không biết cô
tức cái gì… nghĩ đến đây, Thải Lăng càng tức.
Cô thực sự không nghĩ như
vậy, hành vi này giống như đang bức hôn, thật rất ti tiện, nhưng, nhưng mà…
Haiz, trong vòng một tháng
bị quăng ba quả bom có màu đỏ*, bị
trêu chọc khi nào thì đến khi cô quăng bom người khác, mà người đàn ông của cô
lại cố tình không mở miệng, cô thật là có khổ mà không nói được thành lời.
Buổi sáng, anh đưa cô đi
làm, cô chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài cửa kính, tức giận không thèm để ý đến anh.
Vào phòng làm việc, lại
nhìn đến thiệp cưới hôm qua thuận tay ném trên bàn, tâm tình lại phiền muộn,
phiền muộn, phiền muộn… phiền muốn chết.
Xử lý xong việc của mình,
lại nhận được đơn từ chức của giám đốc phòng quan hệ công chúng.
“Cô vừa kết hôn, lại tự
do thoải mái, sao lại từ chức?”
“Không có cách nào” Cô vỗ
nhẹ lên cái bụng đã hơi nổi lên nói :”Anh ấy nói không cho tôi làm việc quá
mệt, nhất định bắt nộp đơn thôi việc ngay”
Trái tim Lạc Thải Lăng
nổi lên một trận đau đớn. Một người phụ nữa xinh đẹp, tự tin, khi nói đến người
đàn ông mình yêu, cũng có thể tỏa ra sự dịu dàng quyến rũ say lòng người đầy
phong tình như thế…
“Cô không phải luôn luôn
nói, không cần tình yêu, không cần hôn nhân, thế mới là một người phụ nữa mạnh
mẽ hay sao?”
“Đó là khi còn trẻ, cuộc đời đi đến một trạm dừng chân nào đó mới cảm thấy dù
phụ nữ độc lập tự chủ thế nào đi nữa thì vẫn muốn có một cánh tay vững chắc yêu
thương. Không nhất định phải dựa vào, chính là đơn thuần hưởng thụ một chút sự
yêu thương ấy thôi, có cảm giác của gia đình. Cô ấy, cũng đừng quá kén chọn làm
khó dễ Quan Nghị, anh ta là một người đàn ông tốt, phải nắm thật chắc, tôi nhìn
anh ta theo đuổi cô cũng rất vất vả đấy”
Vì cái gì cả thế giới đều
cho rằng cô làm khó anh? Rõ ràng anh không có ý nghĩ muốn kết hôn với cô mà….
Một mạch tức giận cho đến
lúc tan tầm, trời bắt đầu nổi trận mưa phùn. Dưới lầu, bóng dáng ấy trầm tĩnh
ấy vẫn yên lặng chờ đợi ở chỗ cũ.
“Không phải em đã bảo anh
không cần đón mà?” Lúc này nhìn thấy anh, khẩu khí lại bắt đầu không tốt.
“Trời mưa, anh đưa em
đi!”
“Đưa em đi xem mắt người
khác?” Anh thật sự làm được ư?
Anh mở miệng… “Buổi sáng
anh đưa em đi, em không có xe, rất bất tiện”
Anh muốn nói, cũng chỉ
thế sao? Anh không thể có một chút bá đạo, một chút chuyên chế, một chút dữ
dằn, ngăn cản cô, nói không cho cô đi được sao? Rốt cuộc anh coi cô là thứ gì
chứ?
Được, anh muốn đưa, cho
anh đưa!
Người đàn ông này là một
vị khách hợp tác lâu dài của công ty, có lòng với cô đã lâu, dùng hết mọi biện
pháp lãng mạn nhất để theo đuổi. Người này cũng nhã nhặn lịch sự, nếu ngay cả
mời tách cà phê cũng không chịu đi, khó tránh không biết điều.
Cô cũng không phải nữ
sinh 17, 18 tuổi, biết nhiều loại phương thức cự tuyệt, có thể để lại mặt mũi,
cũng không để cho đối phương khó chịu.
Vốn dĩ cô chỉ định lễ
phép nhận lời mời uống một tách cà phê, biểu đạt rõ ràng ý từ chối của mình,
nhưng bị Quan Nghị ép đễn nỗi này, miễn cưỡng uống hết tách cà phê rồi thêm một
bữa tối!
Bởi vì anh nói: “Mấy giờ
em về, anh tới đón em!”
“Không cần, em cùng anh
ấy đi ăn tối, sẽ rất lâu!” Đưa bạn gái của mình đi ăn cơm xem mắt với người
khác, anh làm giỏi thật đấy.
“…” Anh im lặng, chăm chú
nhìn cô.
Cả buổi tối, cô thực sự
không biết mùi vị gì hết, hoàn toàn không nhớ bản thân nói cái gi, làm cái gì,
đầu óc chỉ nghĩ đến, nghĩ đến cái nhìn chăm chú xuất thần khi anh nhìn cô.
Cô ở đây làm gì? Rốt cuộc
là cô muốn làm cái gì? Tức giận, đến cùng là muốn chứng minh cái gì? Chứng
minh… ai để ý đến ai nhiều hơn? Chứng mình là cũng có người muốn cô, hơn nữa có
rất nhiều người, không có anh cũng chẳng sao hết?
Vậy vì cái gì, trái tim
mang nặng cảm giác trống rỗng đến thế? Bữa cơm này cô ăn không vui chút nào,
không một chút nào.
Đứng ở trước cửa nhà
hàng, mờ mịt nhìn màn mưa, cảm giác rất lạnh.
Rốt cuộc là cô địh gạt ai
đây chứ? Nếu có thể có người khác, sao trái tim có thể đặt trên người anh gần
10 năm?
Trong lòng cô oán giận,
những cũng rất uất ức mà hiểu rằng cô không thể không có anh, cho dù cứ như vậy
dây dưa với anh.
“Xin lỗi, đáng ra không
nên miễn cưỡng em cùng ăn bữa cơm này” Đối phương rất có phong độ xin lỗi. “Anh
chỉ cảm thấy không thử một lần thì không cách nào cho bản thân một lý do hết
sạch hi vọng được”
“Em biết” Cho nên mới đến
buổi hẹn, biết anh ta sẽ không mặt dày mà quấn lấy cô.
Anh ta cầm lấy đôi tay
lạnh băng của cô, “Chỉ có điều đã làm em khó xử”
Cô lắc đầu.
“Bởi vì thoạt nhìn có vẻ
như em đang muốn khóc, vẻ mặt yếu ớt ấy làm bản tính muốn bảo vệ của đàn ông
trỗi dậy, làm cho người ta rất muốn ôm em một lần để che chở”
Cô miễn cưỡng cong môi,
cười không ra tiếng, rượu vang vừa uống đang quấy phá trong dạ dày, cô cúi
người nôn ra, đầu váng mắt hoa, đối phương đỡ lấy cô, “Sao thế?”
Cô lắc đầu, từa vào cánh
tay đối phương, nâng mắt nhìn, thấy một người đàn ông khác.
Trong lòng yêu hận đan
xen nhìn người ấy.
Anh không nói gì, tay cầm
ô, bị mưa làm ướt nửa người.
Chóp mũi cay cay, không
nói lên lời, nhìn anh che ô đi đến chỗ cô, mấp máy môi cúi đầu, âm thanh cực
nhẹ, gần như không nghe thấy…
Nhưng cô hiểu, đọc được
tâm tư của anh.
Về nhà, được không?
———-
Dọc theo đường đi, anh
không nói gì, vẻ mặt vô cùng tĩnh lặng.
Luôn như thế, tâm tư sâu
kín như đáy biển của anh, cô không thăm dò được, lần nữa hoảng hốt.
Nếu như, anh cứ thỉnh
thoảng tức giận như đứa trẻ, tùy hứng giận dỗi, có lẽ cô sẽ tương đối an tâm,
cảm nhận được anh để ý mình. Có một số việc, biết là một chuyện, biểu đạt lại
là một chuyện khác.
Về nhà, tắm rửa sạch sẽ,
anh vẫn nhớ kỹ pha sữa nóng đưa cho cô, vô tình chạm vào đầu ngón tay lạnh
băng.
Quần áo anh mặc gần như
ướt hết.
“Ngủ sớm đi” Anh xoay
người, đóng cửa phòng làm việc, ngăn cách hai người
Cô không di chuyển, nhìn
chằm chằm vào làn khói bốc lên, một giờ, hai giờ, từ nóng sang lạnh, cô đột
nhiên buông cốc, thẳng đến phòng làm việc, vặn nắm cửa
“Có phải dù em làm chuyện
gì, anh cũng đều cho phép?”
Tay trái giữ cuốn sách,
tay phải cầm bút chợt ngưng, anh nâng mắt.
“Cho dù nếu em và anh ta
hôn nhau, lên giường?”
Rắc! Bút chì trong tay bị
bẻ làm hai, lộ ra cảm xúc hỗn loạn.
“Anh không có gì muốn nói
với em sao?”
Anh yên lặng thật lâu.
“Không có, được rồi” Cô
xoay người, đến bên cửa, thanh âm thong thả từ phía sau truyền tới…
“Có một thời gian, anh
tưởng anh là kẻ thứ ba xen vào giữa em và Đỗ Phi Vân. Đối mặt với em, đối mặt
với anh ta, anh đều không có cách nào, cũng từng nghĩ đến, em và anh ta có phải
hay không cũng giống như với anh, nhưng không dám hỏi, không dám để ý, dù sao,
anh cũng chỉ là một chứng cớ ngoại tình của em mà thôi” Ngữ điệu nhàn nhạt,
tiết lộ từng chút đau khổ chua chat.
“Thải Lăng, anh rất muốn
cho em biết, anh không vui vẻ, nhưng anh biết anh không có cái quyền lợi đó!”
Anh ngước mắt, vẻ mặt chăm chú nhìn cô, “Anh đã nói, muốn một lần nữa theo đuổi
em, cho nên em có quyền được lưa chọn. Đúng như em đã nói, anh không hiểu phong
tình, không đủ lãng mạn, không hiểu dù chỉ là một chút tâm tư sâu sắc của con
gái, càng học không được sự khôi hài, là một cái hũ nút nhàm chán, luôn làm cho
em chịu oan ức. Bất cứ người nào cũng tốt hơn so với anh, mà ưu thế duy nhất
của anh là có được tình cảm của em, em có tư cách chọn một cho mình một người
lý tưởng… Anh biết, anh như vậy không có tư cách ngăn cản lựa chọn của em…”
“Anh, tên ngu ngốc này…”
cô nói một cách giận dữ. Anh đang nói mát sao, không có mắt nhìn hay sao? “Cho
nên anh để em đi ăn cơm với người đàn ông khác, xem mặt, hôm này là người A,
ngày mai là người B, sau nữa là người C, thoải mái lựa chọn người thích hợp, có
phải hay không! Giá trị của em rẻ mạt đến thế sao, anh chẳng cần phải quan tâm
sao!”
Tức, tức, tức… tức chết
mà, tức không biết xả đi đâu, tâm tình đau đớn bi thương từ đâu đó len lỏi quấn
chặt lấy trái tim cô.
Làm thế nào để quên đây?
Tên đàn ông này ngu tới làm người ta phát điên lên được. Năm ấy đối với Diêu
Thiên Tuệ, hiện giờ đối với cô, cô một chút cũng không hoài nghi, nếu trả giá,
anh có thể sẽ không oán không hận có trình độ đấy.
Cô hối hận rồi! Tức chính
mình vì sao đi dùng cách này đối phó anh, biết rằng thà anh làm khó mình cũng
không chịu trút giận lên cô, làm khó cô…
“Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu
ngốc…” cô tiến lại, ôm chặt cổ anh, dùng sức hôn.
Bên tai, truyền đến tiếng
nỉ non của cô, “Xin lỗi, sau này sẽ không thế nữa”
Anh ôm chặt cô, ôm chặt
vào ngực, cuồng nhiệt làm nụ hôn thêm say đắm.
“…” trước khi rơi vào
kích tình, mơ hồ nghe được, anh thấp giọng lẩm bẩm
“Kỳ thật, anh để bụng
muốn chết”
———-
Cảm xúc của cô, giống như
chu kỳ hai mươi tám ngày của phụ nữ, sau đó liền như không có việc gì.
Bề ngoài có vẻ như thế.
Anh nghĩ có lẽ cô không
muốn để cảm xúc của mình ảnh hưởng tới anh. Cô cho rằng cô che giấu rất tốt,
nhưng từ nụ cười của cô, anh thấy được cái gì đó.
Rốt cuộc cô sao vậy chứ?
Anh không hiểu phụ nữ,
cũng không đuổi kịp tâm tư phụ nữ, khốn đốn hồi lâu mà không có thu hoạch gì,
ôm điện thoại bấm 8 con số, xin giúp đỡ từ cô em gái đã lấy chồng.
Nghe anh kể lại chuyện,
tất cả mọi thứ, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào, từ chỗ náo loạn ầm ĩ đến sự
nóng bỏng trên giường, chỉ sợ bỏ qua một chi tiết nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng đến cả
việc lớn…
Cô em gái họ Quan yên
lặng nghe đầy đủ câu chuyện, nghe xong không biết dùng từ ngữ nào để hỏi trời,
mắng chửi một tràng liên tục, “Này, anh à, anh thật ngốc, ngốc, ngốc…. ngốc đến
không thể tưởng tượng được…”
“Anh …ngốc?” không có lý
do gì bị mắng chửi, anh thật là vô tội mà.
“Em không thể tin được,
một người đàn ông ngu ngốc như vậy lại là anh trai mình? Phụ nữ bình thường như
thế ám chỉ anh, người ta sắp ba mươi rồi, hai người cũng nhận định sống lâu
dài, lại uy hiếp muốn cùng người khác đi ăn cơm xem mắt, thì sẽ có hàm ý gì
chứ? Đương nhiên là nói, đại tiểu thư nhà người ta đã ở với anh lâu thế, thức
thời cũng nên đem người ta cưới về nhà đi chứ, bằng không bản cô nương đá anh
đi theo người khác! Cái lời này không phải quá rõ ràng rồi sao? Tai có bị điếc
không vậy, anh còn dám nói anh không ngu sao, anh muốn phủ nhận à? Anh dám phủ
nhận? Anh cứ thử phủ nhận với em thử xem!” Đầu dây bên kia điên cuồng gào thét,
anh phải đặt điện thoại cách thật xa, vậy mà âm thanh vọng ra vẫn thật rõ ràng TToTT
Vậy ý tứ này… Thải Lăng,
muốn gả cho anh?
Là vậy sao? Là như vậy
sao?
Anh không dám khẳng định,
nghĩ rằng phải tìm thời gian cùng cô ngồi nghiêm chỉnh nói chuyện.
Tối hôm đó, trước khi đi
ngủ, anh nhẹ nhàng ôm cô gái của mình vào ngực, “Thải Lăng, mệt mỏi sao?”
“Không”
“Vậy, chúng ta bàn bạc
chút chuyện được không?”
“Ừ, hừ” cô từ chối cho ý
kiến, lăn lăn cọ cọ trong ngực anh.
Anh lấy đầu ngón tay dịu
dàng vân về sợi tóc của cô, “Thải Lăng, em đã từng nghĩ qua, khi nào thì kết
hôn chưa?”
Không dự đoán được anh sẽ
nói thế, Lạc Thải Lăng chấn động, ngồi dậy trừng mắt nhìn anh, hành động quá
nhanh kéo mạnh mấy sợi tóc đang bị cuốn kia.
Chịu chút đau đớn, vội vã
hỏi, “Anh, anh vừa mới nói cái gì?”
“Hay là em tạm thời không
nghĩ chuyện kết hôn? Không sao, anh chỉ hỏi ý kiến em một chút, chuẩn bị tâm lý
mới có thể tính chuyện tương lai.”
“Anh… đây là cầu hôn em?”
Dặt dè cẩn thận, trước hỏi cho rõ ràng, để tránh bản thân dát vàng lên mặt.
“Xem như là vậy đi”
“Nhưng là em chưa gặp qua
người nhà anh?” cô lên án, “Họ có biết anh có bạn gái không? Biết chúng ta đang
hẹn hò không? Biết tên em không? Biết bối cảnh gia đình em không? Biết em cao
thấp gầy béo không? Biết em tính tình thế nào không? Biết em, biết em…” Càng
nói càng u buồn “Còn không biết bọn họ có biết đến sự tồn tại của em không…”
“Họ đều biết”
“Hả?” ngẩn người, nghe
giọng điệu kiên định của anh nhắc lại lần nữa….
“Họ biết sự tồn tại của
em, biết em tên Lạc Thải Lăng, biết em có một người cha và một cậu em trai,
biết em trông rất xinh đẹp, dáng người tốt, có khí chất, tính tình tốt, nhưng
chỉ giận dỗi với anh vì anh ngu ngốc, bởi vì anh không biết chăm sóc bản thân
thì em sẽ đau lòng… anh nói cho họ biết, người con gái này đối với anh rất quan
trọng, nếu anh muốn kết hôn, cả đời này chỉ chọn mình cô ấy”
“Vậy tại sao anh không
đưa em đi gặp họ?” Giọng uất ức như mình là tình nhân ngầm, nếu không phải
không đúng dịp, anh nhất định sẽ cười ra tiếng mất.
“Em biết đấy, anh là con
trưởng, ba người em đều đã kết hôn, ba mẹ luôn hỏi anh khi nào thì đưa em về
nàh ăn cơm, giải quyết xong xuôi, anh nghĩ em cần chuẩn bị tâm lý tốt, không
muốn mang cho em áp lực”
“Không cho gặp người nhà,
ngay cả trước mặt bạn bè cũng không thừa nhận? Em thiếu một cái mũi hay một cái
mắt, thừa nhận em là bạn gái khó đến vậy sao?”
“Không phải… anh nghĩ…
như vậy… tương đối tốt”
“Tốt ở đâu mà tốt” Cô
hung hăng bám lấy chất vấn, tủi thân lâu như vậy, đã muốn nói liền nói một lần
cho xong đi.
“Anh đã nói, muốn bắt đầu
lại lần nữa, nghiêm túc theo đuổi em lần nữa, để em thể nghiệm được niềm vui và
hạnh phúc của người con gái khi được theo đuổi, anh không biết anh có làm được
không, có thể theo đuổi được em không. Em không nói, anh liền tiếp tục theo
đuổi… Thải Lăng, anh đối với em vẫn chưa đủ tốt sao?”
Chưa một lần theo đuổi
ai, anh không biết phải làm theo trình tự thế nào cho đúng, không biết người
theo đuổi nên làm cái gì, nhưng chỉ cần Thải Lăng hi vọng, anh luôn cố gắng
thỏa mãn cô.
Anh nợ cô nhiều lắm, ngay
cả những quyền lợi cơ bản của con gái như được nuông chiều, tùy hứng, cùng với
sự điêu ngoa nũng nịu của tình nhân cô cũng chưa từng được hưởng qua, nên hiện
tại, anh đang làm từng việc, từng việc một.
“Tốt lắm…” Chính là rất
tốt, rất yêu thương cô, cứ thế không cầu hôn, hại cô cảm thấy tội lỗi, cho rằng
bản thân mình toàn làm loạn vô lý.
“Anh hỏi em gái, là con
bé nói có lẽ em muốn kết hôn. Anh vốn nghĩ em muốn hưởng thụ cảm giác theo đuổi
cùng cuộc sông độc thân lâu hơn, không muốn bị trói buộc…”
Đi mà đến với cuộc sống
độc thân của anh ấy! “Ba suốt ngày nhắc nhở chúng ta đã chả còn trẻ nữa rồi,
mắt thấy bạn bè từng người kết hôn, anh biết không… Em nhận thiệp cưới mà đến
trái tim cũng chua xót” vừa nói đến, đầu mũi lại trở nên chua xót hơn.
Hóa ra cô vì chuyện này
mà làm loạn cùng tức giận.
Anh cười thở dài, từ đầu
giường lấy ra một đôi nhẫn cưới, “Thải Lăng, anh vẫn luôn chờ em gật đầu”
Mua nhà, mua xe, đều
chuẩn bị vì cô.
Mỗi tháng đều có một
khoản tiền tiết kiệm, vì để dùng khi kết hôn.
Bàn trang điểm cô chọn,
trên đó đều là mỹ phẩm cô thường dùng, luôn ở lại, quần áo cũng giữ lại để cô
có thể thoải mái chọn, anh thậm chí chia cho cô nửa không gian để sử dụng.
Nhà bếp là thế giới của
cô, bên trong chén bát chậu rửa đều là cô một tay sắp xếp.
Giường và vỏ chăn đều do
cô chọn, rèm cửa sổ, sô pha đều do cô chọn, ngoại trừ cô, không có một người
phụ nữ thứ hai nào thích hợp nữa.
Anh đã sớm chuẩn bị cực
kỳ tốt rồi.
“Anh…”
Hạnh phúc đến rơi nước
mắt, để mặc anh đeo nhẫn cho mình, dịu dàng ôm vào lòng
“Sau này nghĩ cái gì,
trực tiếp nói cho anh biết, được không? Em nói ra, không có gì là anh không đáp
ứng được. Chồng em rất ngốc, không đoán được tâm tư người khác, em liền nhắc
nhở cho anh nhé”
“Được, hiện giờ trong
lòng em đang nghĩ đến một chuyện, anh có muốn mang con dâu xấu đến gặp mặt ba
mẹ chồng không?” Ánh mắt cô lâu lắm rồi mới hiện lên ánh sáng.
“Chờ đến ngày nghỉ nhé,
anh sẽ gọi điện về nhà báo trước”
“Ừ…”
Quyết định xong chuyện
chung thân đại sự, không ai có tâm tình ngủ, bọn họ dựa vào nhau, ỷ ôi, thỉnh
thoàng phát ra tiếng nỉ non bên gối.
“Thải Lăng…”
“Vâng?”
Mười đầu ngón tay đan vào
nhau, nhìn kỹ giữa những ngón tay phát ra ánh sáng lấp lánh, anh thấp giọng
nói, “Một khi đã quyết định, cả đời này anh sẽ không cho phép em đổi ý, em, là
của anh”
Anh muốn toàn bộ của cô,
không mơ hồ gì hết, bây giờ anh đối với cô, có đôi chút bá đạo cùng thô lỗ.
“Em yêu cầu anh cũng phải
như vậy!” cô cười đáp, nắm tay chặt.