Một phát súng này vang lên rất dài nhưng Tử Hi lại chẳng cảm nhận được chút đau đớn cùng thống khổ nào, cái chết sao lại nhẹ nhàng đến vậy?
Tử Hi mơ hồ mở mắt, khói bụi mù mịt khiến cô không thể nhìn rõ mọi thứ. Khẽ nheo mắt, một cái bóng đen cao lớn từ đâu xuất hiện trước mắt cô, chỉ là cái bóng đó đang ngày một tiến gần hơn.
Đến khi cái bóng đó không chút sức lực ngã vào lòng cô, sự bình tĩnh trong đáy mắt liền bị thay thế bởi điên cuồng.
Lục Bách Phàm? Người nằm trong lòng cô vậy mà lại là Lục Bách Phàm!
Vết thương từ lòng ngực trái của anh không ngừng tràn ra ngoài, thắm ướt cả mảng áo cuối cùng trên người cô.
Vừa rồi, là anh đã đỡ cho cô!
Lục Bách Phàm nhìn gương mặt trắng bệch của vợ mình, muốn chạm vào nhưng không có cách nào làm được, giọng anh hiếm khi có chút yếu ớt: “Lần này, anh sẽ là người thay đổi kết cục của chúng ta…Hứa với anh, em phải sống và nhìn con trai chúng ta lớn lên…”
Hai tay Tử Hi cứng đờ ôm lấy cơ thể người trong lòng: “Anh đang nói gì vậy. Bách Phàm, em không hiểu…”
Lục Bách Phàm nhìn cô thương tâm không ngừng gào khóc nhưng không thể làm gì, anh đã dùng tất cả sức lực của bản thân mới có thể giúp cô đỡ được một phát súng kia. Giờ đây, cơ thể anh đã đến giới hạn: “Tiểu Hi, được chết vì em là vinh quang ngàn đời anh muốn có. Chỉ tiếc là…đời này, anh nợ em một hôn lễ…”
Tử Hi lần đầu tiên không muốn cùng Lục Bách Phàm nói chuyện đến vậy, cô liên tục lặp lại bốn chữ “em không muốn nghe”, hoàn toàn không cho anh thêm bất kì cơ hội nào để mở miệng.
Lục Bách Phàm dù có muốn cũng không thể nói được nữa, hai mắt anh không tài nào mở nổi, anh muốn ngủ một chút, sau đó mơ một giấc mơ thật đẹp.
“Lục Bách Phàm? Lục Bách Phàm!” cảm nhận được thân thể trong lòng đang dần buông xuôi khiến Tử Hi đánh mất tia lí trí cuối cùng, tiếng gào thét của cô vang vọng khắp căn phòng.
Phong Tố Cẩn bị thương, Lục Bách Phàm giờ đây cũng chỉ là một cái xác, ngay đến Louis cũng không rõ sống chết. Lâm Trạch Diễn có lẽ là kẻ ngư ông đắc lợi nhất lúc này.
Thế nhưng khoảnh khắc gã nhìn thấy người con gái nắm giữ trái tim gã suốt mười mấy năm qua đang gắt gao ôm người đàn ông kia vào lòng, gương mặt bị máu cùng nước mắt làm cho trở nên vô cùng đáng sợ.
Gã lần đầu ý thức được, bản thân gã đã đánh mất một thứ quý giá như thế nào.
Đến cả khi một tảng đá lớn từ phía trên sắp rơi trúng người gã, gã cũng không mảy may phát hiện. Vào lúc tảng đá ấy sắp đè bẹp gã, một cơn quay cuồng không biết từ đâu xuất hiện.
Lâm Trạch Diễn bị một lực đẩy hung hăng hất văn ra xa, sau khi gã định thần lại những tiếng nổ đến đinh tai nhức óc kia cũng không còn nữa, cả căn phòng cũng không còn rung lắc.
Trong đống đổ nát Lâm Trạch Diễn vừa đứng, máu không biết từ đâu bắt đầu lan ra, đỏ đến chói mắt.
Gã ngẩn người không chút phản ứng, Tử Minh Nguyệt một thân đầy máu, đôi chân bị tảng đá lớn đè lên đã không thể nhìn ra hình dạng đang nằm dưới đất.
Thời điểm Lục Hàn Đông đến được đây, đập vào mắt cậu ta đầu tiên là căn dinh thự nguy nga đổ nát, tiếp sau đó là hình ảnh một người con gái thần trí không ổn định, hai tay gắt gao ôm lấy thân thể một người đàn ông đã bị máu nhuốm đỏ không rõ là còn sống hay đã chết.
Hàn Tử Lam là người phản ứng đầu tiên, anh ta gần như đã nổi điên muốn giết chết Lâm Trạch Diễn.
Chỉ là, vừa nhìn thấy người em gái mình yêu thương như báo vật, giờ phút này toàn thân đều là máu ngồi ngẩn người trên nền đất, trái tim anh ta như bị ai móc ra, hung hăng chà đạp.
Hàn Tử Lam mặc kệ mọi chuyện, nhanh chóng cùng cứu viện đi kiểm tra tình hình.
Trước khi đến đây, người của bọn họ cũng đã tìm thấy Tiêu Hạo và vị thư ký bên cạnh Louis bị đả thương nghiêm trọng nằm ở phía bìa rừng, hẳn là do người của Phong Tố Cẩn cùng Lâm Trạch Diễn ra tay.
Lục Hàn Đông cho người rà soát khắp hòn đảo, đem cả người lẫn xác toàn bộ đều đưa đi. Về căn dinh thự đổ nát cùng hòn đảo này, bị cậu ta thẳng tay đánh chìm.
Hòn đảo lớn như vậy, chỉ sau một trận nổ kinh thiên động địa liên yên ổn chìm sau xuống lòng đại dương.