Cơn mưa mùa hạ tại trường Nhất Trung năm đó, Hạ Du gặp được Tử Hi.
“Bạn học, em không mang ô sao?”
Người con gái với gương mặt thanh thuần lương thiện, lịch sự mỉm cười trả lời: “Học trưởng Hạ, lúc sáng đi học em không nghĩ trời sẽ mưa.”
Hạ Du không khỏi bất ngờ: “Em biết tên anh?”
“Anh nổi tiếng như vậy, em làm sao có thể không biết đây.” Tử Hi nâng mắt nhìn anh sau đó lại sốt ruột nhìn đồng hồ, Lâm Trạch Diễn hứa sẽ đến đón cô nhưng đến bây giờ vẫn không thấy đâu.
Bất chợt, một cái bóng đen to lớn xuất hiện che khuất tầm nhìn. Tử Hi đưa mắt nhìn lên, Hạ Du đang che ô cho cô: “Bạn nhỏ, về cẩn thận.”
Nói xong, anh liền nhét ô vào tay cô rồi xoay người chạy vào trong mưa.
Tử Hi nhìn cây dù trong tay, có chút không biết phải làm thế nào. Cô miễn cưỡng đợi thêm một lúc vẫn không thấy Lâm Trạch Diễn, chỉ có thể cầm lấy ô về nhà.
Lần đầu gặp nhau diễn ra như thế, sau này khi Tử Hi mang ô trả lại cho chủ nhân của nó, cuộc đời hai người thuận theo số mệnh được sắp đặt ở bên nhau.
Hạ Du giúp Tử Hi học tập, hai người ngày ngày gắn bó. Dần dần Tử Hi thật tâm thật lòng xem anh là anh trai mà đối đãi.
Một lần Tử Hi cùng Tử Minh Nguyệt xảy ra xung đột, Lâm Trạch Diễn không một chút suy nghĩ đã trực tiếp bên vực người kia. Khoảng thời gian đó Tử Hi đã trầm mặt rất lâu, cũng không đến tìm Lâm Trạch Diễn như trước.
Tất thảy những thay đổi của cô đều được Hạ Du ghi nhớ một cách vô cùng rõ ràng, anh đồng hành cùng cô, học tập cùng cô, trò chuyện cùng cô.
Anh vẫn nhớ rất rõ ngày hôm ấy, ngày mà anh trăm công ngàn sức chuẩn bị bày tỏ với cô. Vào thời khắc cuối cùng, Lâm Trạch Diễn lại không biết từ nơi nào chạy đến, ở trước mặt anh nói với người con gái anh yêu: “Tử Hi, anh thích em, em có thể làm bạn gái anh không?”
Lời mà anh ngày đêm đều đứng trước gương luyện tập giờ đây lại được nói ra bởi một người khác.
Anh biết Tử Hi yêu Lâm Trạch Diễn, thế nên khi cô đồng ý lời tỏ tình kia anh một chút cũng không oán than. Tình cảm mà anh dành cho cô sớm đã vượt qua chấp niệm chiếm hữu, anh muốn người anh yêu được hạnh phúc.
Có lẽ cả đời này Tử Hi cũng không biết được, lời bày tỏ mà Lâm Trạch Diễn nói ra năm ấy vốn chỉ là một cuộc hơn thua với bạn bè. Mà chính gã cũng không thể ngờ được, bản thân gã đến tận cùng về sau sẽ thật sự yêu người con gái này.
Cũng từ ngày đó, Tử Hi đã không còn được nghe hai tiếng “bạn nhỏ” quen thuộc kia một lần nào nữa. Bởi vì, Hạ Dụ đột ngột ra nước ngoài du học.
Anh vốn cho rằng làm vậy có thể khiến anh quên được cô, nhưng nó chẳng khác nào cực hình dày vò anh từng ngày từng đêm.
Lần đầu Hạ Du về nước sau ba năm, chào đón anh không phải là hình bóng hạnh phúc của người con gái anh yêu mà là tin tức Tử Hi mang thai, tên cầm thú Lâm Trạch Diễn lại phản bội cô để ở bên Tử Minh Nguyệt.
Anh ở nước ngoài tìm kiếm tung tích cô suốt năm năm, ban đầu còn tìm được chút tin tức nhưng sau đó lại mất tâm. Bẵng đi hai năm, anh hoàn toàn không tìm được bất kì một chút thông tin nào nữa, cứ như cô thật sự biến mất khỏi thế giới này vậy.
Thời điểm gặp được Hàn Nam Sơn anh mới biết, người này đã dùng thế lực của mình xóa bỏ tất thảy những dấu vết của cô, bảo hộ cô trong vùng an toàn của mình, không cho phép ai có thể tổn hại cô.
Hàn Tử Lam là sau khi ra nước ngoài, Hạ Du mới có cơ hội gặp gỡ. Người này không lớn hơn anh mấy tuổi nhưng bất luận ngoại hình hay tài năng đều vô cùng nổi bật. Anh cùng Hàn Tử Lam đối chọi nhiều năm trong lĩnh vực y học.
Người làm y học như bọn họ quanh năm chôn vùi vào thí nghiệm cùng giải phẫu, tin tức trên mạng không nắm được rõ ràng. Đó chính là lí do vì sau việc Tử Hi trở thành nhà thiết kế cho Lục thị phải mất một thời gian Hạ Du mới được biết.
Lần thứ hai anh về nước, đoạn tình cảm giấu trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng có cơ hội được bày tỏ.
Tám năm trước, Hạ Du chứng kiến Lâm Trạch Diễn ngang nhiên tỏ tình với người con gái anh yêu.
Tám năm sau, Hạ Du tận mắt nhìn thấy người con gái anh yêu cầu hôn một người đàn ông tên Lục Bách Phàm.
Anh ở trước mặt tất cả mọi người, nói với Hàn Nam Sơn có thể xem xét anh một chút không, ông nội anh nhìn thấy cũng không tránh khỏi bất ngờ hỏi: “Có phải đây là cô bé trong bức ảnh cháu đã cất giữ bên mình suốt mười lăm năm qua không?”
Anh nói “phải”, anh gặp Tử Hi vào dạ tiệc cách đây mười lăm năm. Cô ngồi ở xích đu sau vườn, đầu ngẩn cao nhìn lên bầu trời, bóng lưng đơn bạc cô độc xuất hiện ở một đứa trẻ mười tuổi khiến anh cho rằng bản thân đã sinh ra ảo giác, lại vô thức mà ghi nhớ.
Năm mười chín tuổi, Hạ Du bỏ lỡ người anh yêu.
Năm hai mươi bảy tuổi, Hạ Du bỏ lỡ người anh yêu.
Ông trời cho anh tám năm, là chính anh không biết quý trọng.
Sau này khi Tử Hi đã an ổn hạnh phúc bên cạnh Lục Bách Phàm, Hạ Du ở nước ngoài mở một phòng mạch, rất lâu cũng không trở về.
Hạ Du xuất hiện trong cuộc đời Tử Hi sau Lâm Trạch Diễn năm năm, trước Lục Bách Phàm bảy năm, càng trước Louis mười lăm năm.
Ấy vậy mà người bên cô một đời này lại không phải là anh.
Anh không giống Lâm Trạch Diễn, đi cùng cô một thời tuổi trẻ đến khi trưởng thành.
Anh không giống Lục Bách Phàm, ở bên cô nhiều đời nhiều kiếp.
Anh không giống Louis, mang theo chấp niệm vì yêu mà luân hồi.
Anh chỉ gặp Tử Hi một đời này cũng yêu cô hết một đời này.
Mà kì thật một đời này của anh cũng không quá dài.
Năm Hạ Du bốn mươi tuổi, anh đem một chiếc ô màu trắng trong có vẻ cũ kĩ nhưng được bảo quản rất tốt cùng bức ảnh chụp bóng lưng một cô bé đang ngồi trên xích đu đặt bên cạnh giường.
Cơn đau từ ngực trái truyền đến ngày một nhiều khiến anh không còn sức chống đỡ. Trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, anh nhìn thấy người con gái mang theo nụ cười của năm mười bảy tuổi đang nhìn về phía mình, vui vẻ gọi: “Học trưởng Hạ”.