Vì có việc gấp nên ngày hôm sau Tử Hi đã ra ngoài từ sớm.
Dạo gần đây cô ngủ rất ngon nên tinh thần làm việc cũng hăng hái hơn hẳn.
Có điều hôm nay lúc mới tỉnh dậy đầu lưỡi cô có chút đau rát, có lẽ là do tối qua mơ thấy được ăn sủi cảo nên cô không cẩn thận mà cắn phải lưỡi.
Tiểu Bảo dậy khá muộn, đang ăn sáng ở phòng khách, bên cạnh là Lục Bách Phàm một thân đồ thể thao đơn giản đang nhàn hạ đọc báo uống cà phê.
Chỉ là cứ cách năm phút, Lục Bách Phàm lại bắt gặp ánh mắt đầy phán xét của con trai, anh có chút bất đắc dĩ hỏi: “Làm sao?"
Tiểu Bảo vẫn không nói gì chỉ đưa mắt nhìn ba mình, cái gối hôm qua vừa cứng vừa cộm cậu nhóc bị đặt lên liền tỉnh lại. Nhưng dường như tâm trí người ba này của cậu chỉ đặt vào người con gái trong lòng nên không nhận thấy.
Đến khi Lục Bách Phàm ôm Tử Hi về phòng ngủ chính vậy mà lại không khóa cửa, có điều cậu cũng chỉ nhìn chứ không can thiệp vào.
Lần đầu tiên cậu thấy ba mình mang theo nét sợ hãi nhưng cũng đầy cứng rắn nói ra bốn từ “danh chính ngôn thuận.”.
Gần hai mươi năm lao mình trên thương trường, Lục Bách Phàm vốn đã chẳng cần thứ được gọi là “doanh chính ngôn thuận” nhưng đúng trước người con gái mình yêu, là sinh mệnh, là tính ngưỡng thì anh cũng như một người bình thường khát khao một tổ ấm trọn vẹn.
Tiểu Bảo hi vọng có thể giúp ba cậu nhóc thực hiện được nguyện vọng ấy, dù cho có là phải chia bớt sự sủng ái mà mẹ Tiểu Hi dành cho cậu.
Lục Bách Phàm để ly cà phê xuống, lười để ý đến cậu con trai mang vẻ mặt ông cụ non đang không ngừng đánh giá mình.
Bên này.
Tử Hi ghé qua cửa hàng bánh ngọt, chọn một chiếc bánh kem nhỏ có kiểu dáng đẹp mắt sau đó chạy thẳng đến bãi biển ở ngoại ô.
Cô gái mặc chiếc váy trắng, trên tay là chiếc bánh kem cùng bó hoa bách hợp có màu sắc tươi sáng, bước từng bước tiến về phía mỏm đá.
"Mẹ, hôm nay Tiểu Hi đã mua một chiếc bánh có hương vị mẹ thích nhất đó.”
"Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!”
Cô cắt một phần bánh dâu tây ra, sau đó ngồi dựa vào bia mộ. Nhìn bầu trời với ánh sáng nhàn nhạt, Tử Hi nhỏ giọng nói:
"Mẹ, Tiểu Hi đã tìm được người mình thích rồi. Anh ấy rất tốt…lại vô cũng hoàn hảo, đối với con vẫn luôn là thái độ nhẹ nhàng dung túng. Nhưng thân thể này của con…vốn đã không còn sạch sẽ, làm sao có thể ở bên cạnh anh ấy. Mẹ, mẹ nói xem con gái phải làm sao mới đúng đây?”
Đáp trả lợi cô chỉ có tiếng sóng biển đang không ngừng đập vào bờ.
Hai mươi năm trước, Tử Hi gặp Lâm Trạch Diễn tại khuôn viên Tử gia. Vừa gặp đã phải lòng, mang theo tình cảm ấy suốt mười năm cuối cùng cũng nhận được lời hồi đáp.
Năm năm bên cạnh, dẫu Lâm Trạch Diễn có hết lần này đến lần khác tổn thương cô, cô vẫn một lòng không thay đổi. Để rồi, thứ mà cô nhận lại vốn không phải là lời hứa năm xưa mà là nổi nhục mãi không rửa hết.
Thêm vào đó, khoảng thời gian Tử Bạch Hoành tống cô ra nước ngoài với không một xu dính túi, khiến cô vừa phải trốn chạy khỏi đám người Bạch Tố Như cử đến để giám sát vừa phải tìm kiếm miếng cơm để sống qua ngày đã để lại trên người cô không ít những thương tích.
Cho dù bây giờ chúng khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng một khi chạm tay vào liền có thể cảm nhận được.
Tất thảy những thứ ấy đã trở thành nổi ám ảnh đeo bám cô suốt những năm tháng qua, khiến cô mãi cũng không thể thoát ra được.
Thế nhưng rồi, Lục Bách Phàm xuất hiện như một thứ ánh sáng trong cuộc đời tâm tối của cô, xoa dịu trái tim cô, khiến cô khao khát muốn được giữ lấy.
Chính vì như vậy, một khi anh biết được sự bẩn thiểu thối nát bên trong cô, liệu anh có chấp nhận mà tiếp tục ở bên cô hay không?
Tử Hi thật sự không dám nghĩ, tình yêu luôn khiến con người ta trở nên hèn nhát một cách đầy khó hiểu.