Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon

Chương 1



Thời tiết cuối hè vào thu là lúc Hải Thành nắng gắt nhất.

Cho dù trời mới mưa tối qua nhưng bầu không khí nóng ẩm vào sáng sớm vẫn tiếp diễn như tấm bọc tấm màng bọc plastic trong suốt khiến con người ta ngột ngạt khó thở.

Bệnh viện A thuộc thành phố Hải Thành.

Vì là một trong những bệnh viện đa khoa lớn nhất khu vực duyên hải phía Nam, nên mới hơn 7 giờ đã nườm nượp người ra vào. Bên ngoài bệnh viện là những quầy bán đồ ăn sáng, người bán hàng niềm nở tiếp đón mọi người ghé ăn.

Nguyễn Ngôn Ninh cẩn thận tránh một chiếc xe đạp đang lao lên vỉa hè, đi theo cô bạn Đường Đậu vội vã băng qua đường, bước vào tòa nhà đầu tiên của bệnh viện.

Trong nháy mắt, cả người Nguyễn Ngôn Ninh run lên vì nhiệt độ điều hòa được mở hết công suất ở nơi này. Cô còn chưa kịp thích ứng với không khí bên trong tòa nhà thì đã bị Đường Đậu kéo vào bên trong thang máy.

Bệnh viện A chưa bao giờ ít người, nhất là giờ cao điểm buổi sáng, thang máy luôn chật ních.

Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu chật vật chen vào đám đông, mở to mắt nhìn cánh cửa thang máy đóng vào mở ra hết lần này đến lần khác. Phải một lúc sau, cái không gian chật hẹp khó chịu này mới vơi bớt người.

Thang máy gần như dừng lại ở mỗi tầng.

Khi thang máy dừng hẳn ở tầng 15 đã là chuyện của mười phút tiếp theo.

Ngôn Ninh muốn ra khỏi thang máy trước, mặc dù bị Đường Đậu níu tay lại nhưng cô vẫn kéo được bạn mình bước khỏi thang máy.

“Chúng ta sắp muộn rồi.” Ngôn Ninh vừa nói vừa mở điện thoại rồi đưa cho Đường Đậu xem thời gian.

“Còn mười phút nữa mới đến bảy rưỡi.” Đường Đậu gạt điện thoại sang một bên, tiếc nuối nhìn cánh cửa đang dần đóng lại, “Cậu không thể cho mình thời gian giảm bớt nỗi buồn bằng cách ở trong thang máy thêm hai tầng nữa sao?”

Tầng 15 là khu điều trị nội trú của khoa phẫu thuật tuyến tụy, còn hai tầng trên là khu điều trị nội trú của khoa thần kinh.

Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu là sinh viên năm thứ năm khoa lâm sàng của Đại Học Y Bắc Thành. Theo kế hoạch giảng dạy của trường, tất cả các sinh viên y khoa cần đến bệnh viện để thực tập vào năm thứ năm. Vì chưa chọn được chuyên ngành cuối cùng nên sinh viên buộc phải bốc thăm để xem bản thân sẽ đến bộ phận nào thực tập.

Khi trường tổ chức bốc thăm, cả hai người đều bốc được đến khoa phẫu thuật tuyến tụy và tim mạch thực tập nhưng không hiểu sao Đường Đậu lại đột ngột muốn đến khoa phẫu thuật thần kinh.

Không biết cô ấy nghe ở đâu về chuyện có một bác sĩ phẫu thuật thần kinh trẻ tuổi, đẹp trai và giàu có. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh người đàn ông bình tĩnh trên bàn mổ là cô ấy không thể không rung động.

Huống chi ước mơ ban đầu khi học y của Đường Đậu là tìm một anh bạn trai làm bác sĩ, thỏa mãn tình cảm của cô ấy dành cho áo blouse trắng thuở nhỏ.

Trước ngày bốc thăm, Đường Đậu cầu trời khẩn phật cả tuần, mong mình và Nguyễn Ngôn Ninh được cùng nhau đến khoa giải phẫu thần kinh chứ đừng dính dáng đến khoa tuyến tụy.

Là bạn cùng phòng thân thiết bốn năm của Đường Đậu, nhưng Nguyễn Ngôn Ninh vẫn không thể hiểu đầu cô ấy nghĩ gì.

“Được rồi, cậu cứ từ từ giảm bớt nỗi buồn.” Cô mở túi bánh quy ra, lười nhác dựa người vào tường nhìn Đường Đậu.

“Thật ra …” Nguyễn Ngôn Ninh cắn ống hút uống một ngụm sữa, nửa đùa nửa thật, “Nhỡ đâu ở khoa tuyến tụy lại có bác sĩ nam hợp khẩu vị của cậu. Mọi người đều là người trẻ tuổi mà …”

Chẳng biết do trùng hợp hay sao mà lời Nguyễn Ngôn Ninh còn chưa dứt đã thấy một bác sĩ nam khoác áo blouse trắng đi ngang qua. Nhìn qua vị bác sĩ này khá trẻ nhưng phần chân tóc trên đỉnh đã đã lùi về phía sau khiến người khác nghi ngờ về tuổi thật của anh ta.

Cả hai người đều sững sờ.

Nguyễn Ngôn Ninh là người phản ứng lại đầu tiên, cô trêu ghẹo Đường Đậu, “Cậu đừng trông mặt mà bắt hình dong, bác sĩ như thế là kiểu người có kiến thức và kỹ năng chuyên môn cao đấy.”

“Cậu thôi đi.” Đường Đậu lười nói chuyện với Nguyễn Ninh Ngôn, cướp lấy bánh quy trên tay cô một cách thô bạo rồi cắn một miếng.

Nguyễn Ngôn Ninh nhún vai không buồn so đo với bạn mình.

Đường Đậu vừa nhai bánh quy vừa nhìn về phía y tá đang đứng, hai má phồng lên. Không biết cô ấy nghĩ gì, đột nhiên dừng nhai lại nuốt miếng bánh quy và quay sang mỉm cười đầy ẩn ý với Nguyễn Ngôn Ninh.

“Cậu định làm gì?” Nguyễn Ngôn Ninh lùi lại trong vô thức.

Đường Đậu tuy có vẻ ngoài dịu dàng như nước nhưng tính cách lại là cô gái Đông Bắc điển hình. Đừng nhìn ngày thường cô ấy chung sống hoà thuận với mọi người mà nghĩ rằng cô ấy điềm đạm, ngọt ngào. Thật chất Đường Đậu là một nàng tiểu quỷ cục súc hay bày trò, cứ nhìn vẻ mặt đột ngột thay đổi như hiện tại là biết cô ấy lại định làm chuyện gì đó không tốt rồi.

Đúng như dự đoán của Ngôn Ninh, Đường Đậu vươn tay vén tóc cô ra sau tai, giọng nói quay ngoắt một trăm tám mươi độ, “Bảo bối Ninh Ninh.”

Nguyễn Ngôn Ninh giả bộ buồn nôn, ghét bỏ đẩy tay Đường Đậu ra, “Chị gái có chuyện gì cứ nói thẳng.”

“Mình suýt nữa đã quên, may mà đột nhiên nhớ ra.”

Nguyễn Ngôn Ninh không biết Đường Đậu định nói gì, nhướn mày ý bảo cô ấy cứ tiếp tục.

“Chính là chuyện cậu là người đã có gia đình.” Đường Đậu nhíu mày, “Cậu có thể nhờ ông xã bác sĩ của cậu giới thiệu cho mình một người bạn trai làm bác sĩ mà?”

Giang Hàn đột ngột được nhắc đến khiến Nguyễn Ngôn Ninh giật mình trong chốc lát.

Sau khi đăng ký kết hôn, ngày thứ hai Giang Hàn lập tức quay trở về Mỹ. Hơn nửa năm nay giữa anh và cô chưa từng có một cuộc điện thoại hay bất kỳ tin nhắn nào. Ngoại trừ ngày Tết về nhà họ Giang bị trưởng bối hỏi đến thì rất lâu rồi không có ai nhắc đến anh trước mặt cô.

Đường Đậu biết Nguyễn Ngôn Ninh kết hôn trong một lần cô lỡ miệng nói ra khi đọc bài báo về Giang Hàn trên diễn đàn y học. Nhưng Đường Đậu chỉ biết cô mới kết hôn cùng người chồng ở nước ngoài xa xứ kia chứ không biết thêm gì nữa vì Nguyễn Ngôn Ninh khóa chặt miệng không chịu nói.

Đường Đậu vô tình nhớ lại chuyện này, vui vẻ tính toán, “Theo trí nhớ của mình cậu từng nói ông xã nhà cậu ngoại hình cuốn hút mà người có giá trị nhan sắc cao thì đồng nghiệp làm việc chung sẽ không tệ. Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, cậu cũng nên giới thiệu cho mình vài người để làm quen.”

Nguyễn Ngôn Ninh không biết đồng nghiệp của Giang Hàn có đẹp trai hay không nhưng cô thấy Giang Hàn không phải kiểu người thích dính dáng đến chuyện người khác, nhất là về vấn đề mai mối. Quan trọng hơn hết là cô không có lá gan để nhờ anh giới thiệu đồng nghiệp cho bạn cô.

Nguyễn Ngôn Ninh thở dài một hơi, “Cậu đừng nghĩ nữa, đây là điều không thể.”

“Ninh Ninh à!” Không nghe được đáp án mong muốn, Đường Đậu ôm lấy cánh tay cô làm nũng.

Nguyễn Ngôn Ninh chưa kịp trả lời lại thì đã có một giọng nói vang lên cắt ngang hành động làm nũng hiếm thấy của Đường Đậu, “Cô gái nhỏ còn trẻ như vậy đã kết hôn, đúng là biết cách khiến bố mẹ không phải lo nghĩ nhiều.” 

Cô ngẩng đầu nhìn nơi truyền đến giọng nói, ngay tức thì đối mặt với ánh mắt của người phụ nữ trung niên.

Người kia mỉm cười với cô, không để Nguyễn Ngôn Ninh kịp phản ứng người phụ nữ trung niên đã đến gần, “Không ngờ người trẻ tuổi như cháu đã lập gia đình chẳng bù cho đứa con nhà cô gần ba mươi vẫn chưa có bạn trai khiến người làm mẹ như cô sốt ruột muốn chết.” 

Nguyễn Ngôn Ninh có chút bối rối.

Rõ ràng người phụ nữ này đã nghe hết cuộc đối thoại của cô và Đường Đậu không sót một chữ. Hơn nữa còn coi cô trở thành hình tượng để người này thúc giục đứa con gái nhà mình mau kết hôn sớm.

Nguyễn Ngôn Ninh lúng túng đưa mắt nhìn cô gái đang đứng bên cạnh người phụ nữ trung niên. Cô sợ người này sẽ nói ra mấy lời khiến bản thân cô không thể trả lời được nên vội vàng kéo theo Đường Đậu trốn vào trong phòng.

Hành lang bệnh viện ngập mùi nước sát khuẩn, vừa rẽ vào một góc đã thấy có y tá đẩy giường về hướng này. Đường Đậu đi không nhìn đường may mà có Ngôn Ninh kéo cô ấy lại.

Đường Đậu không định bỏ qua vấn đề kia, tiếp tục nói, “Cậu nghĩ mà xem, mỗi ngày mình đều ăn, đều ngủ, đều ở cùng cậu vậy mà cậu không nói không rằng chạy đi kết hôn để lại cẩu độc thân là mình. Cậu đừng có mà kết hôn sau đó bỏ mặc …” Lời còn chưa dứt, Nguyễn Ngôn Ninh đã kịp thời dùng miếng bánh quy chặn miệng cô ấy.

Đường Đậu bất mãn, hai má chứa bánh quy cử động, “Cậu làm gì đó?”

“Đường Đậu.” Giọng nói Nguyễn Ngôn Ninh tràn đầy vẻ nghiêm túc.

Đường Đậu không nói gì, Nguyễn Ngôn Ninh dừng vài giây rồi cúi đầu nhìn chằm chằm xuống mũi giày mình mở lời, “Cuộc hôn nhân của mình không như cậu nghĩ, mình kết hôn với Giang Hàn chỉ để che mắt trưởng bối trong nhà thôi.”

Vài chữ đơn giản nhưng chứa đựng đủ lượng thông tin để Đường Đậu phát huy trí tưởng tượng của bản thân.

Cô ấy khó khăn nuốt bánh quy xuống, nghĩ đi nghĩ lại mới cẩn thận hỏi, “Không phải kiểu kết hôn thương mại [1] trong truyền thuyết đấy chứ??”

[1] Kết hôn thương mại: Kết hôn dù không có tình cảm với nhau, đặt lợi ích đôi bên lên hàng đầu.

“Không phải …”

Chưa để Nguyễn Ngôn Ninh có cơ hội giải thích, Đường Đậu đã chặn lời, “Nói như vậy bạn thân mình là phú nhị đại [2] hàng thật giá thật? Có thể nói mình đột nhiên nhặt được miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống.”

[2] Phú nhị đại: Nghĩa đen là thế hệ giàu có đời thứ hai. Là thuật ngữ Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu tại Trung Quốc.

Đôi lúc Nguyễn Ngôn Ninh thật sự bái phục năng lực tưởng tượng của Đường Đậu, hai vấn đề không liên quan đến nhau mà cô ấy cũng ghép nó lại thành một câu chuyện được. Nhưng bị cô ấy chặn họng như vậy Nguyễn Ngôn Ninh cũng không cảm thấy khó chịu.

“Phú cái đầu cậu.” Nguyễn Ngôn Ninh bóp má Đường Đậu, “Mình muốn nói rằng bản thân mình và Giang Hàn kết hôn không dựa vào mặt tình cảm tác động. Nói không chừng một ngày nào đó mình sẽ ly hôn nên không thể giới thiệu đồng nghiệp của anh ấy cho cậu được.”

Đường Đậu lúc này mới hiểu.

Nguyễn Ngôn Ninh nói ra chuyện riêng tư của bản thân chỉ đơn giản là sợ Đường Đậu hiểu lầm bản thân ích kỷ không muốn mai mối giúp cô ấy.

Đường Đậu thu lại ý cười trên mặt, nghiêm túc an ủi Nguyễn Ngôn Ninh, “Nếu sau này cậu thật sự ly hôn thì chị đây sẽ giới thiệu cho cậu một người đàn ông Đông Bắc dũng mãnh, vừa đẹp trai lại vừa biết cách chăm sóc người yêu.”

“Được đó, nhưng giờ mau đi làm việc thôi. ” Nguyễn Ngôn Ninh vỗ nhẹ vào mông Đường Đậu.

Bệnh viện là nơi cá lớn nuốt cá bé, chưa kể bọn họ là thực tập sinh – tầng đáy của chuỗi thức ăn. Nếu ngay ngày đầu tiên thực tập sinh đã đến muộn vậy thì xác định trở thành bong bóng nước để người hướng dẫn bóp nát.

Hai người không dám chậm trễ, vội vàng chạy đến nơi tập hợp.

Bởi vì không để ý nên hai người không biết bản thân vừa đứng gần một phòng làm việc chưa khép cửa.

Phía sau cánh cửa ấy là bóng dáng cao lớn, bàn tay nắm lấy khóa cửa bởi vì dùng sức mà hiện lên khớp xương rõ ràng.

“Giang Hàn?” Trần Tinh Nguyệt lo lắng nhìn anh nhưng Giang Hàn không để ý tới chị ta, nghĩ đến mấy lời mình vô tình nghe được mày anh nhíu lại.

“Anh thấy không thoải mái sao?” Chị ta thu dọn bệnh án trên bàn, ngũ quan thanh tú tràn đầy vẻ lo lắng, cô ta đi đến bên cạnh Giang Hàn, nhỏ giọng khuyên anh, “Nếu không để em nói với chủ nhiệm Lưu một tiếng. Anh cứ về nhà nghỉ ngơi đi, vừa xuống sân bay mà phải đến bệnh viện luôn thì rất vất vả.”

“Không sao, chủ nhiệm đang chờ.” Giang Hàn bình tĩnh né tránh bàn tay đang vươn ra của Trần Tinh Nguyệt, mở cửa bước thẳng ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.