Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon

Chương 14



Đây là lần đầu tiên Nguyễn Ngôn Ninh trực ca đêm, vừa háo hứng lại vừa lo lắng.

Trước những lời kêu than của các bạn học, cô đăng hình chú cá koi lên wechat cầu mong đêm nay sẽ trải qua ca trực an toàn.

Không biết có phải bức ảnh thật sự có tác dụng hay không mà ngoại trừ phải nhìn thấy bản mặt lạnh lẽo của Trần Tinh Nguyệt thì đến 12 giờ đêm vẫn không có tình huống khẩn cấp nào xảy ra.

Người trực ban cùng cô còn nói đùa rằng cô là ngôi sao đêm may mắn.

Trong phòng bệnh không có hoạt động vui chơi giải trí giết thời gian, Nguyễn Ngôn Ninh chỉ đành vào phòng làm việc, bật máy tính lên đọc mấy báo cáo y khoa trong nước. Tới khi y tá đến đổi ca thì cô mới vào phòng nghỉ nằm ngủ.

Có lẽ do lạ giường hoặc môi trường làm việc áp lực cao nên dù đã rạng sáng cô vẫn không thấy buồn ngủ chút nào ngược lại nhịp tim đập ngày một nhanh, dường như cảm nhận được sắp có vấn đề xảy đến.

Nguyễn Ngôn Ninh lật người không biết bao nhiêu lần, chuông điện thoại trực ban đột ngột vang lên, cô vội vàng đứng dậy nghe máy. Giọng nói lạnh nhạt từ đầu giây bên kia truyền đến, “Lập tức tới giường bệnh 46, bệnh nhân đang gặp vấn đề.”

Ngày đầu tiên Giang Hàn đã nói cho cô biết rằng nghề bác sĩ chính là công việc chạy đua với thời gian. Đôi khi chậm hơn một giây, cái giá phải trả là một sinh mạng ra đi.

Cho nên khi nghe điện thoại xong, Nguyễn Ngôn Ninh không dám chậm trễ chạy nhanh tới phòng bệnh.

Xung quanh giường bệnh 46 có không ít người vây quanh, Trần Tinh Nguyệt, nhân viên trực ban cùng cô và hai y tá cùng một người nhà.

Nguyễn Ngôn Ninh tiến lên nhìn, đây là bệnh nhân do nhóm Nguyễn Tinh Nguyệt phụ trách dù cô không phải bác sĩ chính nhưng tình huống bệnh án cô có nhớ sơ qua.

Bệnh nhân là một cụ ông 70 tuổi, bị ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối, biến chứng xơ gan nặng, thậm chí có triệu chứng bệnh não gan, thường xuyên bất tỉnh. Tuy nhiên, ngay cả khi tình trạng của ông ấy nghiêm trọng, thì cũng chỉ có vợ ông ấy ở bên còn con cái không thấy xuất hiện vì cái cớ bận rộn.

Lúc này, tình trạng của bệnh nhân không ổn, tâm trạng cáu kỉnh, liên tục làm rách ống dẫn lưu trong ổ bụng.

Trần Tinh Nguyệt thấy Nguyễn Ngôn Ninh sững sờ thì nghiêm mặt nói, “Tôi gọi em đến đây để nhìn bệnh nhân à? Không thể tới giữ bệnh nhân cùng y tá sao?”

Nguyễn Ngôn Ninh lúc này mới phản ứng lại, bước lên trợ giúp.

Trần Tinh Nguyệt cúi đầu kiểm tra túi dẫn lưu của bệnh nhân, túi dẫn lưu trong suốt chứa đầy chất lỏng màu đỏ đặc, có một dòng chất lỏng màu đỏ đều đặn chảy ra từ ống dẫn lưu nối với bụng của bệnh nhân.

“Tình hình thế nào?” Một giọng nói trầm thấp, bình tĩnh.

Nguyễn Ngôn Ninh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Hàn đang đi nhanh vào phòng bệnh.

Chẳng phải anh về từ lúc chiều tối sao?

“Giang Hàn?” Trần Tinh Nguyệt cũng bất ngờ, “Sao anh lại ở đây?”

Giang Hàn không để ý đến Trần Tinh Nguyệt, anh liếc mắt nhìn Nguyễn Ngôn Ninh một cái rồi bước nhanh tới giường bệnh hỏi lại: “Tình huống bệnh nhân thế nào rồi? “

Người trực ban cùng cô nhanh nhẹn báo cáo, “Người nhà nói bệnh nhân đột nhiên tỉnh lại năm phút trước, sau đó cáu kỉnh nắm chặt ống dẫn lưu trên người. Dựa vào dịch trong túi dẫn lưu chúng tôi thấy rằng bệnh nhân chảy máu ổ bụng.”

Giang Hàn gật đầu, nhanh chóng phán đoán dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân,”Lượng máu chảy ra bây giờ là bao nhiêu?”

“Ít nhất là 300ml.” Trần Tinh Nguyệt lúc này đã dồn nén cảm xúc cá nhân, “Hiện tại không thể cầm máu.”

Người nhà bệnh nhân sau khi nghe thấy câu ‘không thể cầm máu’ thì khóc to hơn.

Giang Hàn yêu cầu trực ban: “Lập tức báo cho phòng mổ cấp cứu chuẩn bị, chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân đến đó ngay lập tức và mổ bụng cầm máu.”

Trần Tinh Nguyệt giẫm lên vách ngăn ròng rọc của giường bệnh, đẩy bệnh nhân đến phòng phẫu thuật cùng Giang Hàn, “Em thực hiện ca mổ cùng anh.”

“Để Nguyễn Ngôn Ninh tham gia ca mổ.” Giang Hàn nhìn cảm xúc của người nhà bệnh nhân không ổn, “Em phụ trách thuyết phục người nhà bệnh nhân ký tên đồng ý phẫu thuật. Gọi cho con của họ đến càng sớm càng tốt.”

Quyết định này của anh nằm ngoài dự đoán của Trần Tinh Nguyệt, chị ta nhìn Giang Hàn đầy hoài nghi, “Tối hôm đó em hỏi anh về vợ anh nên anh cố tình giữ khoảng cách với em?”

Nguyễn Ngôn Ninh sững sờ khi nghe thấy hai chữ ‘vợ anh’.

Nhưng mà Giang Hàn không có ý định giải thích, sắc mặt nặng nề.

Anh nhìn về phía Trần Tinh Nguyệt, lạnh nhạt nói, “Tôi không biết em đang nói cái gì, mọi quyết định của tôi đều xuất phát từ góc độ lo lắng cho bệnh nhân. Nếu không ai hướng dẫn giải thích cho người nhà bệnh nhân thì họ có đồng ý phẫu thuật không? Tôi hi vọng vào lúc này em có thể duy trì những tiêu chuẩn mà mình tự hào làm được.”

Giang Hàn nhấn mạnh bốn chữ ‘tự hào làm được’ như cái tát vào mặt Trần Tinh Nguyệt, người luôn nghĩ bản thân làm tốt mọi thứ.

Giang Hàn không nói thêm, đợi Trần Tinh Nguyên bỏ tay ra khỏi giường bệnh thì Nguyễn Ngôn Ninh thay vị trí của chị ta.

Nguyễn Ngôn Ninh lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như này. Cô lấy máy hút, hút hết máu trong bụng bệnh nhân ra, cảm giác bệnh nhân không cầm cự thêm được.

Bác sĩ gây mê không dám lơ là, luôn quan sát kỹ lưỡng mọi dấu hiệu cơ thể bệnh nhân, “Giáo sư Giang, huyết áp của bệnh nhân là 60mmHg/40mmHg, nhịp tim là 123 nhịp/phút.”

“Tiếp tục mở rộng thể tích dịch, duy trì tuần hoàn, bảo vệ nội tạng.” Giọng nói Giang Hàn vẫn bình tĩnh, gọi y tá đến, “Phiền cô báo cho khoa truyền máu, chuyển 4 túi máu lớn đến.”

Y tá gật đầu.

Nguyễn Ngôn Ninh không muốn cản trở anh, cô chuyên tâm hút dịch, cố gắng hết sức đảm bảo tầm nhìn cho anh.

Thời gian trôi qua, khi trái tim Nguyễn Ngôn Ninh sắp chạm đến cổ họng, cô nghe thấy Giang Hàn trầm giọng nói: “Chuẩn bị khâu nối mạch máu bị vỡ.”

Kịp thời cầm máu ca mổ thành công một nửa, mọi người trong phòng thở phào nhẹ nhõm.

Các chỉ số của bệnh nhân bắt đầu chuyển biến theo chiều hướng tốt, ca mổ kết thúc suôn sẻ, Giang Hàn đích thân đưa bệnh nhân vào phòng ICU [1].

[1] Phòng ICU: Hay còn được gọi là phòng chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân.

Nguyễn Ngôn Ninh trở lại phòng nghỉ vẫn thấy đầu óc mình loạn lên.

Cô đi ra cầu thang thoát hiểm, tùy ý ngồi xuống một bậc, úp mặt xuống khủy tay hít một hơi thật sâu.

Không biết qua bao lâu, một bàn tay ấm nóng vuốt mái tóc cô.

Nguyễn Ngôn Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Hàn đứng trước mặt mình. Không biết có phải do ánh đèn hay không mà giờ phút này cô thấy ánh mắt anh dịu dàng vô cùng.

“Bị dọa sợ rồi?” Giang Hàn ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cô một chai nước khoáng.

Nguyễn Ngôn Ninh thật thà gật đầu, “Khi huyết áp của bệnh nhân giảm, em cũng thấy huyết áp của mình giảm theo. Em sợ nhỡ đâu chúng ta không cứu được bệnh nhân thì sao đây?”

Cô nghiêng đầu, đôi mắt nhìn vào áo blouse trắng trên người anh, “Thật ra anh cũng không chắc chắn đúng không?”

“Nếu anh không cứu được bệnh nhân, có phải em sẽ cảm thấy thất vọng?”

Nguyễn Ngôn Ninh sửng sốt, cô chưa nghĩ đến chuyện đó.

Giang Hàn cười chế giễu, “Quả thật anh cũng sợ, sợ không cứu sống bệnh nhân.”

Nguyễn Ngôn Ninh ngạc nhiên.

“Em thấy anh không có biểu cảm sợ hãi?” Giang Hàn đối mắt với cô, giúp cô để gọn vài sợi tóc lòa xòa ra sau tai, “Anh sẽ không để lộ nỗi sợ ra ngoài nếu lúc ấy anh hoảng loạn thì bác sĩ trực ban sẽ càng luống cuống hơn. Như vậy người nhà sẽ không tin tưởng vào chúng ta.”

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy thì ra Giang Hàn cũng có áp lực.

Cô luôn thấy anh ưu tú như vậy chắc hẳn chuyện gì cũng nắm chắc trong tay.

Yên lặng vài giây, cô hỏi anh, “Tại sao anh lại lựa chọn làm bác sĩ tuyến tụy? Bởi vì mẹ anh sao?”

Mọi người đều biết tỷ lệ tỷ vong của căn bệnh ung thư tuyến tụy rất cao, ngay cả khi được phẫu thuật người bệnh cũng có thể ra đi hoặc sinh mạng bấp bênh.

Nguyễn Ngôn Ninh thấy nếu anh chọn một lĩnh vực chữa bệnh khác thì anh có thể chữ khỏi cho nhiều người hơn.

Giang Hàn không trả lời, hỏi ngược lại cô, “Vậy sao em lại chọn học ngành y?”

“Em hy vọng cứu giúp được nhiều người.”

Hơn nữa Giang Hàn cũng học y, cô muốn gần anh hơn.

“Giúp đỡ không nhất định với chữa khỏi bệnh, trên đời này nhiều loại bệnh như vậy ai dám nói có thể chữa được hết? Làm bác sĩ nên nhớ một câu ‘chữa bệnh chính là giúp đỡ, an ủi’.”

Giang Hàn nói xong mới phát hiện Nguyễn Ngôn Ninh không hiểu lời mình nói.

Đôi mắt của cô trong veo, giống như nước suối trong vắt, không chút tạp chất.

Cảm giác vướng mắc trong lòng anh tiêu tan, “Em vẫn là đứa trẻ nhỏ, sau này mới dần dần hiểu được đạo lý.”

“Em 21 tuổi rồi.” Nguyễn Ngôn Ninh không thích Giang Hàn nói mình nhỏ, nó như vạch ngăn cách giữa anh và cô, “Sắp tới em 22 tuổi.”

Giang Hàn lại xoa đầu Nguyễn Ngôn Ninh, “Đúng vậy, Nhất Nhất của anh không biết từ lúc nào đã trưởng thành.”

Anh nói ‘Nhất Nhất của anh’.

Trái tim Nguyễn Ngôn Ninh như được ngâm trong ly soda trái cây mát lạnh, lăn tăn sủi ga lên.

Không biết có phải do đầu óc tối nay hôm loạn hay không, Nguyễn Ngôn Ninh theo bản năng giữ chặt tay áo Giang Hàn, đáng thương nhìn anh.

Cô hỏi, “Giang Hàn, anh có người trong lòng sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.