Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon

Chương 16



Đợi Lâm Thâm tắt điện thoại, trái tim Giang Hàn mới bất tri bất giác hoảng loạn

Anh thậm chí không dám đoán người đó có phải là người Nguyễn Ngôn Ninh thích hay không.

Giang Hàn bóp chặt điện thoại trong tay, do dự một lúc cuối cùng vẫn gọi điện cho Nguyễn Ngôn Ninh.

Nhưng cô không nghe máy, chỉ có một giọng nữ lạnh lùng phát ra từ đầu dây bên kia, máy móc lặp lại “Người nhận đã tắt máy, vui lòng gọi lại sau.”

Giang Hàn thấp giọng chửi một tiếng, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn vội vàng đi ra ngoài.

Trên đường đi, anh gọi cho Lâm Thâm, “Giúp em để ý Ninh Ninh, em tới ngay.”

Sau đó Giang Hàn tăng tốc độ, đi thẳng đến quán bar Thanh Hà.

Lâm Thâm đợi sẵn ngoài cửa, nhìn thấy Giang Hàn thì nở nụ cười giễu cợt, cố ý giơ cổ tay chỉ vào mặt đồng hồ.

“Nửa tiếng lái xe giờ chỉ mất mỗi 15 phút.” Lâm Thâm choàng vai Giang Hàn, “Công dân tốt như bác sĩ Giang sẽ không vượt quá tốc độ cho phép đâu nhỉ?”

Giang Hàn nhìn anh ấy, “Anh nhiều lời vậy? Chẳng phải em nói anh giúp em chú ý Ninh Ninh sao? Anh chạy ra đây làm gì?”

“Nhờ người quan sát giúp chú rồi! Anh đây là sợ học sinh ngoan chưa từng đến quán bar như chú sẽ lạc đường.” Lâm Thâm vừa nói vừa dẫn Giang Hàn đi vào.

Thanh Hà được coi như quán bar an ninh tốt nhất tại khu Tân Thủy Hải Thành nhưng vừa bước vào cửa Giang Hàn vẫn nhíu mày.

Đôi cánh của Nguyễn Ngôn Ninh ngày càng cứng cáp, vẫn còn nhỏ mà đã tới quán bar.

Lâm Thâm dẫn Giang Hàn đến một hàng ghế dài, ở đó đã có vài ba người bạn của anh ấy. Giang Hàn chào hỏi họ vài câu sau đó ngồi xuống.

“Nguyễn Ngôn Ninh đâu?” Vừa ngồi chưa ấm mông Giang Hàn đã tìm người.

Lâm Thâm rót cho anh một chén rượu, nâng cằm về phía không xa, “Ở kia kìa.”

Nguyễn Ngôn Ninh và bạn quay lưng về phía anh.

Dù vậy trong nháy mắt Giang Hàn cũng có thể nhận ra bóng lưng cô, lúc này cô đang dựa đầu vào vai nam sinh kia, cười cười nói nói, trên tay còn cầm ly rượu màu lam nhạt.

“Yên tâm đi, ngoại trừ ôm ấp thì người kia không làm gì Ninh Ninh.” Lâm Thâm cầm ly rượu lên, ý bảo Giang Hàn uống.

“Em không uống.”

Lâm Thâm mới nhớ ra, để đảm bảo độ chính xác của ca mổ, những bác sĩ phẫu thuật có tính kỷ luật cao như Giang Hàn thường không uống rượu.

Anh ấy ra hiệu cho người phục vụ đổi ly nước chanh cho Giang Hàn, rồi hỏi: “Chú định làm gì đây?”

Giang Hàn nheo mắt nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, trầm giọng nói, “Không biết.”

Nguyễn Ngôn Ninh không nhận ra mình bị chằm chằm, uống hết ly này đến ly khác.

Tối nay cô uống không ít rượu.

Cố Khả Diêu kéo người Đường Đậu lại, “Có phải sau khi chúng ta không gặp nhau các cậu lén đi uống rượu không? Tại sao bé Ninh Ninh tửu lượng tốt thế này?”

“Cậu cho rằng ai cũng giống cậu hận không thể ngâm người trong cồn rượu chắc?” Đường Đậu cũng thấy giật mình, bình thường trong ba người bọn cô tửu lượng của Nguyễn Ngôn Ninh là kém nhất.

Cô ấy ngăn Nguyễn Ngôn Ninh muốn tiếp tục rót rượu lại, “Nguyễn Ngôn Ninh, cậu đừng uống nữa không tý lại không nhận ra người thân.”

“Đại Diêu trở về, mình rất vui, mình không thể uống chút rượu sao?” Nguyễn Ngôn Ninh nói nửa giả nửa thật, né tránh tay Đường Đậu, tự rót một ly rượu đầy.

Cố Khả Diêu cạn chén với cô, “Bé Ninh nói vậy thì chúng ta không say không về.”

Nguyễn Ngôn Ninh càng uống càng không tiết chế, uống đến mức hoa mắt không rõ đường đi.

Nhưng chút rượu này chỉ là miếng bánh ngọt đối với Cố Khả Diệu, thấy Nguyễn Ngôn Ninh uống cạn cô ấy đang định bắt Đường Đậu uống hết thì chuông điện thoại vàng lên.

Nhìn cái tên hiển thị, cô ấy đang vui vẻ thì nháy mắt trở nên nghiêm túc, nhỏ giọng nói với Đường Đậu, “Hoàng hậu nương nương nhà mình gọi.” sau đó chạy ra ngoài nghe máy.

Khi quay trở lại, Cố Khả Diêu khom người chân chó lấy lòng.

“Mẹ cậu gọi về?” Đường Đậu đối với chuyện này tập mãi thành quen, Cố Khả Diêu không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mẹ.

Cố Khả Diệu buồn rầu gật đầu, “Khẳng định thằng em đáng ghét tố cáo nếu không mẹ mình sẽ không biết mình về nước.”

“Bây giờ phải về luôn à?”

“Ừm.” Cố Khả Diêu nhìn Nguyễn Ngôn Ninh uống say tới mức không phân biệt trái phải nói, “Bé Ninh giao cho cậu?”

Đường Đậu đương nhiên phải đồng ý, không kiên nhẫn vẫy tay với Cố Khả Diêu, “Về sau còn nghỉ chơi giữa đường mình sẽ gửi video uống rượu thần sầu của cậu cho dì xem.”

Cố Khả Diêu cười, uống nốt ly rượu trên bàn, “Mình biết Đậu Đậu của chúng ta tốt nhất.”

Nói xong cô ấy rời đi.

Lúc đi ngang qua ghế dài, Cố Khả Diêu vô tình chạm mắt với một người đàn ông, không biết có phải ảo giác không mà cô ấy thấy ánh mắt người này mang theo ác ý.

Cố Khả Diêu vội nhắn tin cho Đường Đậu, “Mẹ nó! Mình vừa chạm mắt với một người đàn ông. Ánh mắt anh ta nhìn mình rất lạ.”

Đường Đậu gửi lại dấu hỏi chấm.

Cố Đại Soái Khí: Thật đó! Anh ta cứ nhìn chằm chằm khi mình đi ngang qua. Ngoại hình khí chất không giống mấy tên đàn ông vớ vẩn. Không biết có ý tứ với mình không?

Đường Đậu đang suy nghĩ làm cách nào đưa Nguyễn Ngôn Ninh về, không rảnh rỗi đoán mò cùng Cố Khả Diêu, chỉ nhắn, “Cậu yên tâm, người thích cậu chỉ có đồng tính nam thôi.” Sau đó cô ấy tắt điện thoại cất vào trong túi.

Nguyễn Ngôn Ninh vẫn đang tự rót rượu.

Đường Đậu cướp lấy chén rượu của cô, đang định hỏi hôm nay Nguyễn Ngôn Ninh có định về nhà không thì cảm giác có một bóng đen bao phủ.

Cô ấy ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt lạnh băng của Giang Hàn.

Bình thường Giang Hàn cũng giữ bản mặt cười như không cười nhưng đây là lần đầu tiên Đường Đậu nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của anh.

“Giáo … Giáo sư Giang.” Đường Đậu chột dạ lắp bắp nói, lặng lẽ kéo áo Nguyễn Ngôn Ninh, “Giáo sư cũng ở đây sao? Thật khéo.”

Nguyễn Ngôn Ninh không hề phản ứng.

Giang Hàn nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, “Tôi đến đón em ấy.”

“Vâng … Hôm nay Ninh Ninh vui vẻ nên uống hơi nhiều.” Đường Đậu cố gắng nói tốt cho cô, “Bình thường cậu ấy sẽ không đến mấy chỗ thế này đâu.”

“Hơi nhiều?” Giọng nói Giang Hàn lạnh đi mang theo sự tức giận, “Người vừa mới rời đi đưa hai người đến quán bar?”

Đường Đậu suy nghĩ, dù sao Giang Hàn không biết Cố Khả Diêu không thể trách tội Cố Khả Diêu nên cứ úp vung vào đầu Cố Khả Diêu đi.

Đường Đậu vội vã nói, “Đúng, đúng! Chính là người đó, em xin thề chưa bao giờ đưa Ninh Ninh đến mấy quán bar thế này.”

Bạn bè gì chứ, phải tự cứu mình đã.

Giang Hàn không hỏi nhiều, cúi người cẩn thận khoác áo khoác cho Nguyễn Ngôn Ninh, rồi nhẹ nhàng bế cô ra ngoài quán bar.

Đường Đậu cầm túi xách của Nguyễn Ngôn Ninh theo sau Giang Hàn.

Tới bãi đỗ xe, Giang Hàn hỏi Đường Đậu, “Nguyễn Ngôn Ninh là vợ tôi, tôi đưa cô ấy về nhà còn em có cần tôi đưa về trường không?”

Lúc này Đường Đậu chỉ mong biến mất khỏi tầm mắt của Giang Hàn, nào dám yêu cầu anh ấy đưa mình về.

Đường Đậu trả lại túi xách của Nguyễn Ngôn Ninh, mỉm cười lấy lòng, “Quan hệ giữa giáo sư và cậu ấy em biết. Chỗ này cách trường không xa, em tự mình về cũng được. Giáo sư Giang chăm sóc Ninh Ninh thật tốt nhé.”

Dứt lời Đường Đậu không quay đầu vội biến mất.

Giang Hàn cũng không bắt ép, đưa Nguyễn Ngôn Ninh lên xe, vững vàng lái xe về.

Có lẽ do tác dụng của cồn, dọc đường trở về Nguyễn Ngôn Ninh ngủ rất ngoan ngoãn.

Gần đến tiểu khu, Giang Hàn dừng xe trước cửa hàng tiện lợi, mua một lọ mật ong nhỏ đợi lát nữa pha ra để Nguyễn Ngôn Ninh giải rượu.

Đợi anh mua xong, Nguyễn Ngôn Ninnh đã đi xuống xe.

Thấy Giang Hàn, cô nở nụ cười ngọt ngào, ở bên kia đường vẫy tay với anh.

Giang Hàn hơi giật mình.

Khi anh lấy lại tinh thần đã thì Nguyễn Ngôn Ninh đã định đi qua đường lớn, xe cộ không ít, Giang Hàn bị dọa tới mức đổ mồ hôi lạnh không chậm trễ vội vàng chạy đến bên cô.

Anh đỡ Nguyễn Ngôn Ninh, kiên nhẫn hỏi cô, “Tại sao em lại tự mình chạy ra đây?”

“Em không muốn ngồi xe.” Nguyễn Ngôn Ninh chỉ về hướng tiểu khu, “Em muốn đi bộ về nhà.”

Nơi này cách tiểu khu họ sống không xa, hơn nữa xe đã đỗ trong bãi giữ xe, Giang Hàn gật đầu, “Đi bộ cũng được.”

Nguyễn Ngôn Ninh lại cười rộ lên.

Giống như mỗi lần uống rượu cô sẽ trở thành đứa trẻ đáng yêu hay cười, bốn năm trước như vậy, bây giờ cũng thế.

Nguyễn Ngôn Ninh bước phía trước, Giang Hàn bước phía sau, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô mà đăm chiêu.

Đi vài phút, Nguyễn Ngôn Ninh đột nhiên xoay người lại, ngước mắt nghiêm túc nhìn anh.

Giang Hàn cũng dừng lại theo cô, “Sao vậy?”

Trong mắt Nguyễn Ngôn Ninh hiện rõ men say, cô kiễng chân lên dùng sức chọc nhẹ vào mặt Giang Hàn, giọng điệu nghi ngờ, “Tại sao anh đẹp trai giống anh trai Giang Hàn vậy?”

Nhiều năm nay cô không gọi anh bốn chữ anh trai Giang Hàn, cũng không biết từ khi nào cô lúng túng trước cách gọi tên anh.

Anh vừa định nói gì đó, Nguyễn Ngôn Ninh tự nhiên bước lên giàn hoa bên cạnh vài bước, lảo đảo định leo lên.

Giang Hàn lo lắng cô ngã, giữ chặt tay cô, “Đừng chạy lung tung.”

Bởi vì giọng anh hơi cao, có chút giận nên mặt Nguyễn Ngôn Ninh xụ xuống, tủi thân lẩm bẩm, “Em muốn đứng lên.”

Giọng cô mềm mại.

Giang Hàn không thể nói lời từ chối.

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, ôm lấy thắt lưng Nguyễn Ngôn Ninh, đặt cô lên rìa ngoài của giàn hoa.

Giang Hàn muốn xoa đầu cô, “Vừa lòng chưa?”

Chỉ là tay chưa chạm vào đã bị Nguyễn Ngôn Ninh nghiêng đầu né tránh.

Anh cản trở tầm mắt cô, Nguyễn Ngôn Ninh muốn đẩy anh ra, “Anh tránh ra một chút được không?”

Quả nhiên người say rượu đều là tổ tông.

Giang Hàn nghe lời cô bước sang bên cạnh hai bước, chưa kịp đứng vững đã thấy Nguyễn Ngôn Ninh đặt hai tay gần miệng tạo hình cái loa.

Một giây sau, cô cất cao giọng nói, “Giang Hàn là tên khốn khiếp nhất trên đời này.”

Giang Hàn: “…”

Nguyễn Ngôn Ninh gây ra động tĩnh không nhỏ, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Giang Hàn xoa lông mày ra hiệu với, “Nhất Nhất, em lại đây.”

“Không đâu.” Nguyễn Ngôn Ninh biết bản thân gây họa nên nâng cao cảnh giác với anh.

Không thể giao tiếp thành công với con sâu rượu, Giang Hàn quyết định đưa người về nhà.

Anh vừa bước tới nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô gái nhỏ, còn chưa kịp cất bước, Nguyễn Ngôn Ninh đã nhanh chóng dùng sức thăm dò môi của anh.

Cảm giác mềm mại giống hệt như bốn năm trước.

Giang Hàn nhìn chằm chằm Nguyễn Ngôn Ninh, trong mắt hiện lên cảm xúc không rõ ràng.

Cô không né tránh, dịu dàng lấy lòng anh, ngọt ngào nói: “Hôn xong, không được nổi giận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.